Vi Quang

Chương 21



Edit by An Nhiên

Tiểu Ninh ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mộng.

Mộng thấy mình ngâm ở trong hồ nước, nóng nóng, ấm ấm, lúc chìm lúc nổi, rất thoải mái. Bong bóng tí tách, cậu cảm thấy khát nước, liền há to miệng muốn uống nước. Trong hồ nhiều nước như vậy, nhưng chính là không có một giọt có thể đi vào trong miệng Tiểu Ninh, Tiểu Ninh sốt ruột, khát đến tỉnh dậy.

Vừa tỉnh đã nhìn thấy Chu Húc đầy mặt biểu lộ trời sập ngồi ở bên cạnh cậu, đang nhìn cậu.

Hai mắt đỏ bừng, dưới ánh mắt là một vòng quầng xanh, râu ria lộn xộn, một bộ dáng say rượu sa sút.

Hắn đã mặc quần áo, chỉ có điều quần áo rất nhàu, rõ ràng là quần áo bẩn ném trên sàn nhà tối qua. Hắn ngay cả tắm cũng không có tâm tình đi tắm, liền đầy mặt tuyệt vọng như vậy ngồi ở bên cạnh Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh nhớ tới chuyện phát sinh tối qua, trên mặt cậu không chút biểu lộ, thầm nghĩ: Chu Húc thật sự say a, còn tưởng rằng tối hôm qua hắn tỉnh, sao say đến lợi hại như vậy mà vẫn nhớ phải làm tình như thế nào?

Trong lòng Tiểu Ninh đang lặng yên suy nghĩ xem nên ứng đối như thế nào, thoạt nhìn giống như vừa tỉnh ngủ không cách nào tiếp nhận sự thật, nhất thời nói không ra lời.

Chu Húc mở miệng trước: “Tiểu Ninh… Tôi…”

Giọng Chu Húc khàn đến đáng sợ.

“Lời tối qua anh nói còn tính không?” Tiểu Ninh cắt ngang hắn, bắt đầu tự mình bịa tình tiết.

Chu Húc trừng lớn hai mắt, hỏi lại: “Tối qua tôi nói gì?”

Tiểu Ninh cố ý nhíu mày, tay siết chăn thật chặt, sợ hãi nói: “Anh không nhớ rõ?”

Chu Húc lập tức lộ ra vẻ mặt muốn chết, hơn nửa ngày mới chậm rãi nói: “Tối hôm qua tôi uống say, cái gì cũng không nhớ rõ… Tôi… có phải đã ép buộc cậu… Tiểu Ninh, tôi… tôi đáng chết…”

Chu Húc hối hận đến mức giống như sắp khóc.

Tiểu Ninh nhanh chóng nói: “Không, không, không, anh không có ép buộc tôi, tôi là tự nguyện!”

Chu Húc đầy mặt khiếp sợ.

Tiểu Ninh nói dối: “Ngày hôm qua anh nói với tôi anh thích tôi, muốn cùng một chỗ với tôi, anh cũng không nhớ rõ?”

Chu Húc sắp không thể nào hít thở, cứng ngắc lắc đầu.

Tiểu Ninh khẩn trương hỏi: “Anh nói để tôi làm bạn trai của anh, anh muốn vĩnh viễn ở bên tôi. Tôi cũng thích anh, tôi đồng ý. Lời anh đã nói, vẫn còn tính chứ?”

Một câu nói xong, giọng Tiểu Ninh đã nghẹn ngào. Cậu muốn làm ra bộ dạng tiểu đáng thương, khiến cho Chu Húc không đành lòng cự tuyệt cậu, nhưng mà nói xong lời cuối cùng, vành mắt lại không khống chế được mà đỏ lên.

Lập tức cậu phát hiện ra tình tiết là giả, nhưng sợ hãi trong đáy lòng cậu là thật.

Cậu thật sự sợ Chu Húc sẽ cự tuyệt cậu, nói tối hôm qua chẳng qua là uống say, chuyện trong lúc say không phải là thật.

Đợi cả buổi, Chu Húc mới mở miệng: “Tiểu Ninh… Tôi…”

“Anh không định giữ lời hứa sao?” Tiểu Ninh hỏi, cậu muốn ngồi dậy, nhưng vừa khởi thân liền tác động đến phía sau, đau đến hít một hơi.

Chu Húc vội vàng tiến lên đỡ lấy cậu.

Chăn trượt xuống, trên thân thể trần truồng của Tiểu Ninh phủ kín dấu đỏ. Trên cổ, trước ngực, trên cánh tay đều có, đầu vú lại càng bị mút đến sưng đỏ không chịu nổi.

Chu Húc hổ thẹn cực kỳ, tội nghiệp nói: “Không phải… cậu… cậu quá nhỏ… Tôi đây là phạm tội…”

Tiểu Ninh biết Chu Húc cảm giác đạo đức bị phá vỡ, có cảm giác đạo đức là chuyện tốt, như vậy hắn sẽ không không giữ lời sau khi chuyện đã xảy ra.

“Tôi đủ mười tám tuổi, còn tự nguyện, thế nào là phạm tội?” Tiểu Ninh bắt lấy cánh tay hắn, hợp thời nói sang chuyện khác, “Tôi khát nước, đầu choáng váng, toàn thân đều đau, mặt sau lại càng đau.”

Chu Húc tuy rằng tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn nhớ rõ phải chiếu cố Tiểu Ninh, vội vàng đi rót cho cậu một cốc nước ấm, thấy mặt cậu đỏ đến dị thường, sờ lên trán cậu mới phát hiện đã nóng rần lên.

Tối hôm qua Tiểu Ninh trùm chăn bông nghe lén ở bên cửa sổ bị gió lạnh lùa, gặp lạnh, phát sốt cũng không kỳ quái. Chu Húc chỉ cho là tối hôm qua đã làm quá tàn nhẫn, Tiểu Ninh không thích ứng được, lúc này mới nổi lên cơn sốt, áy náy cực kỳ.

Trên giường lại càng thê thảm không nỡ nhìn, mặt Chu Húc thoắt trắng thoắt đỏ, chỉ cảm thấy bản thân thật sự cầm thú. Tối hôm qua hắn say đến cái gì cũng không nhớ rõ, Tiểu Ninh là lần đầu tiên, cũng không biết hắn có nhớ phải làm trơn hay không.

Tuy rằng quẫn bách, Chu Húc vẫn nói: “Cậu còn cử động được không? Tôi ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa một chút, tôi… hôm qua tôi có mang áo mưa không…”

Tiểu Ninh chớp chớp mắt, lắc đầu.

Nhìn qua vừa nghe lời lại vừa ngoan ngoãn, hết sức vô tội, dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới cậu trả giá đại giới thê thảm như vậy chỉ vì nói dối để người ta cắm mông mình.

Chu Húc vào phòng tắm xả nước ấm, cầm khăn tắm bao lấy Tiểu Ninh, đem cậu đặt vào trong bồn tắm, hỏi: “Cậu có tự tắm được không? Thứ…thứ ở mặt sau cần phải rửa sạch…”

Tiểu Ninh muốn bảo Chu Húc giúp cậu thanh tẩy, xúc tiến tăng thêm tình cảm, nhưng mà nghĩ đến mặt sau khẳng định đã bị cắm đến vừa đỏ vừa sưng, nói không chừng rất khó coi, tự làm tốt hơn.

Huống hồ Tiểu Ninh tuy rằng là lần đầu tiên làm, nhưng đại khái cũng đoán được phải rửa như thế nào… Da mặt cậu vẫn chưa dày đến vậy, vẫn là tự mình làm đi.

“Tôi tự tắm…” Tiểu Ninh ngẩng đầu nhìn Chu Húc, “Anh phải đi làm phải không? Tôi không hại anh bị muộn chứ? Anh mau đi đi.”

Chu Húc nào còn tâm tư đi làm, hắn trấn an Tiểu Ninh: “Không có việc gì, ngày đầu tiên đi làm mọi người đều rất lười nhác, muộn một chút không sao. Tôi đi mua thuốc cho cậu, cậu cẩn thận, nếu thật sự khó chịu thì cứ ra khỏi bồn tắm.”

Tiểu Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Húc từ phòng tắm đi ra, thay ga giường nhàu nhĩ, nấu cháo, lại đi xuống lầu mua thuốc hạ sốt.

Chờ đến lúc hắn trở về, Tiểu Ninh đã tắm xong, mặc quần áo cẩn thận, đang nằm ở trên giường. Hắn cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho Tiểu Ninh, lại bưng cháo đã nấu xong vào phòng, bóc sẵn thuốc đặt cạnh cốc nước, vẫn còn chưa yên tâm, do dự cả buổi, muốn xin nghỉ chăm sóc Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh không đồng ý, cậu không muốn chậm trễ công việc của Chu Húc, cũng không muốn biểu hiện giống như trở thành gánh nặng.

“Tôi uống thuốc xong rồi ngủ một giấc, lập tức sẽ khỏe ngay. Anh đi làm đi, không có việc gì đâu, tôi lớn thế này rồi mà.”

Vừa ra đến trước cửa, Tiểu Ninh gọi Chu Húc lại, mặc dù có điểm chột dạ nhưng vẫn nhắc nhở hắn nói: “Lời hôm qua nói anh phải giữ lời đó…”

Chu Húc do dự cả buổi, mới chậm rãi gật đầu.

Tiểu Ninh nhẹ nhàng thở ra, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Cậu thật sự sợ Chu Húc nói cậu quá nhỏ, không thể giữ lời.

Tiểu Ninh uống thuốc xong, gọi điện thoại xin phép nghỉ với chủ tiệm.

Cũng không biết là dược hiệu nhanh, hay là cậu trẻ tuổi thân thể tốt, uống thuốc xong cũng cảm giác nhẹ nhõm nhiều hơn, tất cả mệt mỏi tiêu tan, còn có chút hưng phấn.

Chu Húc là của cậu nha.

Chuyện đầu tiên Tiểu Ninh làm là ném lọ bôi trơn kia đi.

Cậu muốn đem tất cả đồ vật của Trần Dịch Hoành trong ngôi nhà này ném đi, nhưng cậu dạo trong nhà cả buổi, thật sự không phân biệt được cái gì có thể là của Trần Dịch Hoành bỏ quên, đành phải thôi.

Cậu sức lực dồi dào, đem phòng khách vẫn chưa thu dọn lau thật sạch sẽ, lại giặt sạch khăn phủ giường đã bị làm dơ, phơi xong thì ngồi phịch ở trên sô pha sưởi lò sưởi, thoải mái đến độ khẽ động cũng không muốn động.

Trên đường Chu Húc gọi điện thoại cho cậu, lo lắng cậu đã tốt hơn chút nào chưa.

Tiểu Ninh sớm đã tốt rồi, nhưng giả bộ thanh âm yếu nhược, nói: “Khá hơn nhiều.”

Lúc chiều, Chu Húc tan làm trước giờ trở về sớm.

Hai người ở chung có chút lúng túng, Chu Húc làm cơm tối cho Tiểu Ninh, nhưng tựa hồ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ ban sáng, đồ ăn đều xào mặn.

Tiểu Ninh không thèm để ý, ăn vô cùng vui sướng hài lòng.

Cơm nước xong xuôi, Tiểu Ninh muốn đi rửa bát, Chu Húc kiên quyết không đồng ý. Tiểu Ninh đành phải đi xem tivi, Chu Húc rửa bát xong liền chậm rì rì ngồi vào bên cạnh Tiểu Ninh.

Tiểu Ninh đột nhiên có chút khẩn trương.

Cậu với Chu Húc là người yêu đó.

Bây giờ phải làm gì?

Cậu không biết, cậu chưa yêu đương bao giờ.

Chu Húc ở ngay bên cạnh cậu, ngay cả tiếng hít thở cũng hết sức rõ ràng. Tiểu Ninh nghĩ, có cần thò tay qua nắm tay hắn không? Cần phải tìm chút chuyện để nói?

Nhưng đầu óc Tiểu Ninh trống rỗng, một chủ đề cũng không tìm thấy. Trong lúc cậu vẫn còn đang tận lực suy tư, Chu Húc đã mở miệng trước: “… Ừm… Mặt sau em… còn đau không?”

Mặt Tiểu Ninh thoắt cái đỏ lên.

Nói thế nào đây, buổi sáng bình tĩnh bịa ra chuyện như vậy, trần như nhộng cũng không cảm thấy gì. Hiện giờ Chu Húc vừa mở miệng hỏi, cậu đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.

Mặt sau… Đương nhiên vẫn đau!

Cả ngày hôm nay cậu đều nằm sấp ở trên sô pha đó.

Mông giống bị xe tải nghiền qua, lại bị gậy điện chọc vào…

Tiểu Ninh chịu đựng xấu hổ nói: “Cũng được…”

Dù sao Chu Húc lớn tuổi hơn Tiểu Ninh, so với Tiểu Ninh có kinh nghiệm hơn, đương nhiên biết Tiểu Ninh đang cậy mạnh.

“… Tôi… đã mua thuốc mỡ giảm nhiệt… Tình trạng mặt sau của em không biết như thế nào, cho tôi nhìn chút đi…” Chu Húc nói xong, khuôn mặt đã đỏ đến đáng thương.

Mặt Tiểu Ninh cũng đỏ đến tích huyết, cậu lắc đầu, nghĩ muốn khước từ hảo ý của Chu Húc.

Nhưng Chu Húc kiên trì nói: “Để cho tôi nhìn một chút đi… Tôi thật sự không yên lòng…”

Tiểu Ninh kéo quần xuống, nằm sấp ở trên giường, lộ cái mông ra cho Chu Húc kiểm tra.

Cậu cũng không biết tình trạng mặt sau của mình như thế nào, chắc là rất khó coi. Dù sao mông cũng không phải bộ vị xinh đẹp gì, lại còn bị cắm cả một buổi tối…

Chu Húc kiểm tra xong nói không có gì đáng ngại, nhưng có chút nứt…

Hai người xấu hổ đến nói cũng không nói được nữa.

Chu Húc cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc mỡ cho Tiểu Ninh, bôi xong thì đắp chăn cho cậu, để cậu một lát nữa mới mặc quần, tránh cho bị dính thuốc mỡ.

Tiểu Ninh đem mặt chôn ở trong chăn, không dám nhìn Chu Húc, nhưng vẫn không quên nói: “Anh nói phải giữ lời a.”

Một lát sau, Tiểu Ninh cảm thấy một bàn tay lớn ấm áp ôn nhu vuốt ve tóc mình, thanh âm Chu Húc vang lên bên tai:

“Nhất định giữ lời.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vi Quang

Chương 21: Cùng nhau



Vi Quang – Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 21: Cùng nhau

Cảnh Viên uống xong hai chén trà mới nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng nhìn đồng hồ, một giờ lẻ ba phút, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Vào đi.”

Cố Khả Hinh đẩy cửa đi vào, trên mặt có chút áy náy: “Xin lỗi, kẹt xe, lần sau tôi sẽ đi sớm một chút.”

Cảnh Viên nhấp ngụm trà: “Không sao, ngồi trước đi, uống trà gì?”

Sau khi đi vào Cố Khả Hinh đặt túi trên ghế, tháo bớt lớp ngụy trang, cởi áo khoác gió. Chiếc váy đỏ bên trong giống như phong cảnh chói loá, vô cùng bắt mắt, trong không khí hiện lên mùi thơm thoang thoảng, khác với mùi nước hoa trước kia của Cố Khả Hinh, lần này nồng hơn một chút, Cảnh Viên hỏi: “Chị đổi nước hoa?”

Cố Khả Hinh vươn cánh tay ra ngửi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cái này mà em cũng đoán ra?”

Cô nghi ngờ: “Là tôi xịt nhiều?”

Cũng không nhiều, chỉ là Cảnh Viên mẫn cảm với mùi hương, cho nên dễ dàng phân biệt được. Cố Khả Hinh nâng cánh tay lên, tới gần chóp mũi, ánh mặt trời dừng ở trên cổ tay cô, tinh tế lại trắng nõn, da thịt như ngọc, nhẵn nhụi sá3ng bóng, Cảnh Viên thấy cô vẫn chưa ngồi xuống nói: “Không nhiều lắm.”

Cố Khả Hinh cười: “Không nhiều lắm, vậy là mũi em quá nhạy.”

Một câu nói làm cho khóe miệng Cảnh Viên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng trước khi đến nàng còn lo lắng nên dùng đề tài gì để bắt đầu sẽ không quá ngượng ngùng, hiện tại lại cảm thấy là nàng suy nghĩ nhiều, giao lưu với người như Cố Khả Hinh, đề tài gì nàng cũng có thể ứng phó.

“Em uống gì? Tôi không nghiên cứu về trà, em đề cử một cái đi.” Cố Khả Hinh ngồi đối diện Cảnh Viên.

Cảnh Viên ngẩng đầu, hôm nay Cố Khả Hinh có chút khác so với trước kia, không chỉ là thay đổi nước hoa, trang điểm cũng thay đổi, lúc trước cô trang điểm rất nhạt, làm nổi bật ngũ quan thanh tú trong sáng, từ trong ra ngoài phát ra một loại cảm giác chính khí, nếu ở cổ đại, chính là kiểu phong cách hiệp nữ tiêu chuẩn này. Hiện tại lại khác, cô vẫn trang điểm nhẹ, nhưng phần mắt lại có chút đậm, đuôi mắt kẻ hơi đỏ, hàng mi cong dài rậm rạp. Cả người khi không cười thì còn ổn, khi cười khóe mắt khẽ giương lên, khiến người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ.

Cộng thêm hôm nay cô mặc váy đỏ, vô duyên vô cớ làm cho người ta cảm thấy diễm lệ lại quyến rũ, còn có vài phần nữ tính mềm mại.

“Sao vậy?” Cố Khả Hinh thấy nàng bình tĩnh nhìn về phía mình, cũng theo bản năng cúi đầu nhìn mình: “Không thích tôi mặc chiếc váy này?”

Cảnh Viên hoàn hồn, vội nói: “Không có.”

Chỉ cảm thấy Cố Khả Hinh hôm nay rất khác.

Có thể nàng đã có ấn tượng với Cố Khả Hinh trong phim trường, nhưng trong ngoài phim trường, vốn là khác nhau.

Cảnh Viên phủi đi suy nghĩ linh tinh trong đầu, nàng nói: “Uống trà đi, buổi hoà nhạc bắt đầu lúc hai giờ, chúng ta phải vào trước sao?”

Nàng vừa nói vừa vươn tay, muốn rót cho Cố Khả Hinh một ly trà, nào ngờ Cố Khả Hinh cũng vươn tay, hai người chạm vào nhau ở mép ấm trà, bàn tay Cảnh Viên lạnh ngắt, nàng dừng lại, vẻ mặt Cố Khả Hinh tự nhiên cầm tay nàng, đặt ở trên bàn, cười: “Để tôi tự rót.”

Cô cười rộ lên vô cùng có sức cuốn hút, cộng thêm một chút sức thuyết phục. Tay Cảnh Viên đặt ở trên bàn chậm rãi dời về dưới bàn, dùng tay kia cầm lấy.

“Không cần gấp như vậy.” Cố Khả Hinh rót chén trà, nói: “Nhân viên công tác bảo chúng ta một giờ rưỡi từ phòng khách đi vào, cửa chính đều là fan.”

Cảnh Viên gật đầu: “Ừ.”

“Em đã xem MV chưa?” Cố Khả Hinh hỏi nàng, Cảnh Viên ngẩng đầu: “Đã phát hành rồi à?”

“Phát hành rồi.” Cố Khả Hinh nói: “Hôm qua đạo diễn Kỳ nói cho tôi biết, nhưng tôi vẫn chưa xem.”

Cảnh Viên cũng rất muốn xem hiệu quả, nàng lắc đầu: “Tôi cũng chưa.”

Cố Khả Hinh: “Đợi lát nữa là có thể xem.”

Buổi hoà nhạc hôm nay chiếu trước một lần để xem hiệu quả, ngày mai sau khi các cô quảng bá sẽ chính thức lên các nền tảng âm nhạc lớn, cũng chính là ngày mai, ca khúc mới của Tống Khê và Vọng Thư đồng thời công bố.

Vọng Thư bên kia còn chưa có tin tức, tin tức buổi hoà nhạc của Tống Khê bên này đã chiếm ưu thế trên các diễn đàn, có thể thấy rõ, dường như Tống Khê cao hơn một bậc. Có điều Tống Khê là phái thực lực, nếu đụng phải lưu lượng như Vọng Thư, thắng thua chỉ sợ là khó nói trước.

Trận chiến tranh không có khói thuốc súng này còn chưa bắt đầu, cũng đã có cư dân mạng suy đoán rốt cuộc ai là quán quân nền tảng.

Lại là một trận đánh ác liệt.

Cố Khả Hinh cúi đầu nhấp ngụm trà, rất thơm, rất thuần, nước trà ngâm đầu lưỡi, còn có chút cảm giác ngọt nhè nhẹ.

Là trà ngon.

Cô uống xong lại rót một ly, còn rót đầy cho Cảnh Viên, hỏi: “Kế tiếp còn chưa có sắp xếp công việc sao?”

Cảnh Viên mím môi, thấp giọng nói: “Ừ, vẫn chưa.”

Nàng ngẩng đầu: “Hình như chị có phim mới? Tôi có thấy trên mạng.”

Cố Khả Hinh cười cười: “Ừ, người đại diện nhận cho tôi.”

Cảnh Viên hai tay cầm ly, có chút do dự: “Là diễn cùng cô Cận và cô Vọng Thư sao?”

Cố Khả Hinh nhún vai, cô trước sau như một thành thục, động tác này ít nhiều có vài phần thiếu nữ, làm cho biểu cảm bất đắc dĩ của cô đột nhiên tăng thêm chút đáng yêu, cô hết cách nói: “Đúng vậy, hy vọng họ không gây khó dễ tôi.”

“Họ —— Rốt cuộc có xích mích gì?”

Cảnh Viên không phải là người tò mò chuyện riêng tư của người khác, chỉ là nàng thật sự không thể tưởng tượng được tính cách Cố Khả Hinh như vậy, tại sao còn có thể kết oán với người khác.

“Cũng không tính là xích mích.” Cố Khả Hinh nói: “Lúc trước có một bộ phim, đạo diễn cảm thấy Vọng Thư không thích hợp lắm, cho nên chọn tôi.”

“Chỉ vậy?” Cảnh Viên hơi kinh ngạc, trong lý giải của nàng, đổi nhân vật là chuyện bình thường nhất, có một số cảnh quay giữa chừng còn đổi người, tại sao lại vì chút chuyện nhỏ này mà kết oán hận nặng nề như vậy.

Nàng thật không hiểu.

Cố Khả Hinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn lại, muốn đưa tay chạm vào nhưng ngón tay duỗi đến giữa không trung lại dừng. Cảnh Viên vừa hay ngẩng đầu, liền thấy ngón tay của cô ở khóe mắt, nàng không nhúc nhích, thần sắc cứng đờ, ngơ ngác nhìn Cố Khả Hinh.

Thuần lương vô hại, vẻ mặt ngây thơ kia, hai mắt trong veo sáng ngời kia, quả nhiên là một con thỏ.

Cố Khả Hinh cuộn tròn ngón tay, thu tay về, làm bộ như không có việc gì tiếp tục nói: “Uống trà.”

Cảnh Viên cũng cảm thấy bầu không khí vừa rồi có chút mập mờ, trên mặt nàng có chút đỏ không rõ ràng, cúi đầu nhấp ngụm trà. Nước trà vốn đã nguội xuống đến đầu lưỡi lại có cảm giác hơi nóng, nàng không quá thoải mái nuốt xuống, không nói nữa.

Hai người ngồi thẳng đến một giờ rưỡi mới đứng dậy, buổi hoà nhạc ở gần đó, Cảnh Viên đứng dậy đội mũ muốn ra ngoài, Cố Khả Hinh cười: “Cảnh Viên.”

Cảnh Viên khó hiểu xoay người: “Sao vậy?”

“Em cứ như vậy đi ra ngoài?” Cô nói: “Không sợ bị bao vây à?”

Cảnh Viên theo bản năng cúi đầu: “Rất dễ nhận ra sao?”

“Vậy thì quá dễ dàng.” Khí chất của nàng đặc biệt, chỉ là không ngụy trang đứng ở bên ngoài cũng đủ hấp dẫn sự chú ý người khác, đội mũ này tựa như tỳ bà che nửa mặt, chỉ sợ sẽ càng làm người khác chú ý.

Cảnh Viên dừng một chút: “Tôi không chú ý…”

Trước kia khi nàng ra ngoài đều là người đại diện chuẩn bị, hơn nữa nàng rất ít ra ngoài nên cũng không có nhiều kinh nghiệm. Huống hồ vai diễn trước đây của nàng đều là vai phụ, cũng không được gọi là người nổi tiếng gì, cho nên người vây xem hơn phân nửa là cảm thấy nàng xinh đẹp, nhan sắc không tệ, rất ít người sẽ liên tưởng đến nàng là một nghệ sĩ. Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì MV này của Tống Khê mà nàng được chú ý, lần trước lại bởi vì tốt bụng làm chuyện xấu giúp đỡ like một cái mà treo trên hot search mấy ngày, hơn nữa bên cạnh còn có Cố Khả Hinh, quả thật rất dễ dàng bị nhận ra.

Cảnh Viên nói: “Vậy hay là, chị đi trước?”

Cố Khả Hinh cười: “Không cần phiền phức như vậy.”

Cô nói xong cúi đầu tìm kiếm trong túi xách, Cảnh Viên không rõ lắm cô muốn làm cái gì, liền đứng ở bên cạnh bàn nhìn cô bận rộn.

Cố Khả Hinh tìm một cái khăn quàng cổ trong túi xách, chất liệu tơ tằm, màu rượu vang, ngoài ra cô còn cầm một cặp kính râm.

Cảnh Viên vừa định khéo léo từ chối, Cố Khả Hinh đã tiến lên một bước đứng ở trước mặt nàng, cô đưa tay choàng khăn quàng cổ qua cổ Cảnh Viên, nghiêng đầu thắt nút sau cổ nàng. Cảnh Viên bị cô đột nhiên tới gần làm cho bối rối, trong nháy mắt không kịp phản ứng.

“Tôi hết khẩu trang rồi, dùng khăn quàng cổ tạm vậy.” Cố Khả Hinh tựa vào tai cô nói: “Vừa mới giặt xong, rất sạch sẽ.”

Đúng là vừa mới giặt xong, khăn quàng cổ lộ ra mùi vani của nước giặt quần áo, Cảnh Viên nín thở, Cố Khả Hinh giúp nàng đeo xong khăn quàng cổ, cuối cùng đeo kính râm lên mặt nàng, ôn hòa nói: “Được rồi.”

Cô dựa sát vào, trang điểm mắt vô cùng rõ ràng, khi cười rộ đuôi mắt giương lên, vừa ôn nhu vừa mê người. Giọng nói ôn hòa vô cùng mê hoặc, Cảnh Viên nhất thời quên phản kháng, cứ như vậy mặc cho cô động thủ.

“Có thể đi rồi.” Cố Khả Hinh đeo kính râm cho mình rồi nói: “Hay là em muốn ngồi thêm một lát?”

Cảnh Viên lấy lại tinh thần, hai gò má ẩn dưới vành nón nóng lên, nàng rũ mắt: “Xin lỗi.”

“Nghĩ gì vậy.” Cố Khả Hinh cười: “Xuất thần như vậy.”

“Không nghĩ gì cả.” Cảnh Viên nhàn nhạt trả lời, Cố Khả Hinh cũng không hỏi nhiều, hai người đi về phía buổi hoà nhạc.

Phải xuyên qua hai con phố, lại đi một con hẻm nhỏ, quẹo vào là tới. Đường không dài, chỉ là rất nhiều người, có lẽ là bởi vì buổi hoà nhạc, so với bình thường con đường này đông đúc hơn rất nhiều. Cố Khả Hinh và Cảnh Viên lại thuộc kiểu người cao gầy, dáng người lung linh hấp dẫn, tuy rằng bị bao bọc kín mít cũng chịu không nổi ánh mắt tò mò của người khác.

“Dáng người chuẩn vậy, là ngôi sao nào sao?”

“Một góc mặt cũng nhìn không thấy, nhưng bên cạnh không có trợ lý với người đại diện, chắc không phải là ngôi sao lớn gì?”

“Nói không chừng là tới nghe hoà nhạc, vóc dáng này, tôi quá có thể rồi.”

Tiếng thảo luận từ bên cạnh hai người không ngừng vang lên, dần dần nhiều ánh mắt rơi vào trên người hai cô, Cố Khả Hinh cùng Cảnh Viên cũng không phải kiểu người không bị chú ý qua, lập tức vẫn tự nhiên đi con đường của mình, tóc dài bồng bềnh.

Họ đi vào từ phòng khách, có nhân viên công tác tới kiểm vé, sau khi nhận ra là Cố Khả Hinh thì gọi: “Cô Cố.”

Cố Khả Hinh gật đầu, cầm vé từ tay Cảnh Viên: “Đây là bạn của tôi.”

“Mời đi theo lối này.”

Nhân viên công tác dẫn các cô đi về hướng buổi hoà nhạc, sau khi đi vào sảnh chính là một cái bàn nhỏ, phía trên đặt rất nhiều ghế, đã có người ngồi ở phía trên trước một bước, Kỳ Liên thấy Cố Khả Hinh đưa tay: “Ở đây.”

Cố Khả Hinh và Cảnh Viên đi qua: “Đạo diễn Kỳ.”

“Còn tưởng rằng hai người không rảnh tới, những người khác đâu?”

Cố Khả Hinh lắc đầu nói: “Không thấy.”

“Một đám nhãi ranh.” Kỳ Liên nói thầm hai câu ngồi xuống, còn chưa tới giờ khán giả vào sân, bên trong không có người, Cố Khả Hinh nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền cùng Kỳ Liên nói đến chuyện phim mới.

” Không phải lão Dương bảo tôi đề cử người mới sao, tôi nghĩ tới nghĩ lui, thì thấy cô thích hợp nhất, để cho ông ta liên lạc cho cô Mạc, các người hiện tại đàm phán thỏa đáng chưa?”

Cố Khả Hinh gật đầu: “Cũng kha khá rồi, nên ký hợp đồng rồi.”

Kỳ Liên gật đầu: “Quay phim cho tốt.”

Ông ta nói xong lại nói: “Mấy thứ tào lao trên mạng, cùng lắm chỉ thoáng qua, đừng để ở trong lòng, thực lực của cô mới là quan trọng nhất.”

Cố Khả Hinh cười: “Vâng.”

Kỳ Liên có cảm tình với những nghệ sĩ thiên phú trời sinh lại chăm chỉ, đặc biệt là như Cố Khả Hinh, có thực lực, không kiêu không nóng nảy, tính cách ôn hòa, biết lễ phép, dù sao chính là nhìn chỗ nào thuận mắt. Lúc đề cử qua lão Dương còn nói không cần, scandal quá nhiều, rất phiền toái, ông ta đảm bảo, nếu như ông ta đề cử sai, sẽ chịu trách nhiệm.

Cứ như vậy, lão Dương mới đồng ý.

Ông ta tin tưởng Cố Khả Hinh có thể, chỉ là thiếu một cơ hội.

Ông ta không ngại cho người trẻ tuổi một chút cơ hội.

Lúc Cố Khả Hinh và Kỳ Liên khe khẽ nói nhỏ thì Cảnh Viên đã lấy khăn quàng cổ và kính râm xuống, nàng nắm trong tay, muốn trả lại cho Cố Khả Hinh, lại muốn chờ sau khi giặt sạch sẽ sẽ trả lại cho cô. Cứ do dự như vậy, nàng không thể nói gì, yên lặng nghe Kỳ Liên và Cố Khả Hinh nói chuyện phiếm.

“Lão Dương à, tính tình thẳng thắn, nói chuyện có chút tổn thương người, nhưng ông ta chính là lanh mồm lanh miệng, nếu mắng cô, cô đừng để ở trong lòng, ông ta không có ý xấu.”

Cố Khả Hinh gật đầu: “Có thể làm bạn với đạo diễn Kỳ, sẽ không quá tệ.”

Thật đúng là biết nói chuyện.

Cảnh Viên ngồi bên cạnh cô, tay vặn khăn quàng cổ, hồi lâu không lên tiếng.

Rất nhanh người xem bắt đầu ngồi xuống, những người khác ở đoàn làm phim cũng lần lượt tiến vào, có mấy người chào hỏi Kỳ Liên với Cố Khả Hinh lại không ai dám nói gì với Cảnh Viên, chỉ dám cười cười. Cảnh Viên cũng nghiêm mặt, sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng, Cố Khả Hinh quay đầu liền nhìn thấy nhìn đến dáng vẻ này của nàng, thỏ con này còn bày ra vẻ mặt còn rất dọa người.

Cô cười, ghé sát vào Cảnh Viên, thấp giọng nói: “Em không thích nói chuyện với họ sao?”

Cảnh Viên sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Khả Hinh, đáy mắt rõ ràng có vài phần mờ mịt, nàng dừng một chút: “Cũng không có.”

“Có cũng không sao.” Cố Khả Hinh nháy mắt với nàng, giọng nói ôn hòa nói: “Em có thể nói chuyện với tôi.”

Cảnh Viên vô cớ bị cô trêu chọc, mím môi, không lên tiếng.

“Khăn quàng cổ của chị.” Vài phút sau, Cảnh Viên chủ động nói: “Tôi giặt sạch sẽ trả lại cho chị?”

“Được.” Cố Khả Hinh cười: “Như vậy chúng ta có thể gặp nhau thêm một lần.”

Cảnh Viên có chút xấu hổ mở miệng: “Khả Hinh.”

“Sắp bắt đầu rồi.” Cố Khả Hinh ngắt lời nàng: “Nhìn phía trước đi.”

Sân khấu phía trước ánh đèn sáng ngời, bốn phía dần dần tối đi, người xem còn chưa có vào sân toàn bộ, cách thời gian bắt đầu còn một chút. Cảnh Viên chưa từng tham gia buổi hoà nhạc, thường ngày chỉ là xem ở trên TV, đây là lần đầu tiên ngồi dưới sân khấu buổi hoà nhạc.

So với tâm trạng lúc xem TV có sự khác biệt vi diệu.

Nàng liếc nhìn Cố Khả Hinh bên cạnh, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, là nàng suy nghĩ nhiều sao? Hay là Cố Khả Hinh thật sự có ý với nàng? Nếu Cố Khả Hinh có ý với nàng, vậy thì không thể làm bạn được.

Thật đáng tiếc, nàng vừa mới chuẩn bị kết bạn.

Ánh mắt của Cảnh Viên có chút tối tăm, ánh đèn trên sân khấu đẹp mắt, chớp nháy không ngừng, âm nhạc có tiết tấu vang lên, dưới sân khấu vang lên không ít tiếng la hét của khán giả, họ đang hô “Tống Khê”.

“Còn chưa bắt đầu.” Tiếng người ồn ào, Cố Khả Hinh sợ nàng không nghe thấy cố ý tới gần một chút nói: “Có muốn nhân lúc này đi vệ sinh không?”

Hương thơm xông vào mũi, Cảnh Viên rũ mắt liền thấy Cố Khả Hinh nghiêng cổ qua, tinh tế, thon dài, độ cong của cổ thiên nga tinh xảo xinh đẹp, xương quai xanh đều khéo léo rất khác biệt. Nàng suy nghĩ vài giây, nhích sang bên cạnh, lắc đầu: “Không cần.”

Cố Khả Hinh phát hiện thái độ của nàng thay đổi, chỉ khẽ chớp mắt, không nói gì, ngồi thẳng người nói: “Có gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi có thể đi cùng em.”

Ngón tay Cảnh Viên nắm khăn quàng cổ, cắn răng: “Ừ.”

Khoảng cách đến lúc thời gian biểu diễn càng ngày càng gần, tiếng ồn ào náo động dưới sân khấu cũng càng lúc càng lớn, có xu thế phá vỡ màng nhĩ, đèn flash không ngừng, phối hợp với bảng hiệu vung vẩy, bầu không khí nghiễm nhiên nóng dần lên, cho dù là tính cách quạnh quẽ của Cảnh Viên, cũng không khỏi bị lây nhiễm có hai phần kích động.

“Tống Khê!” “Tống Khê!” “Tống Khê!”

“Tống Tống vô địch! Dũng cảm tiến lên!”

Tiếng tiếp viện phía sau Cảnh Viên gào thét lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, có tư thế lật tung nóc nhà, Cảnh Viên nghe họ la lên cũng nhịn không được, cõi lòng đầy mong chờ nhìn về phía sân khấu.

Sân khấu vốn đẹp mắt thoáng chốc tối sầm lại, toàn bộ âm thanh hiện trường im bặt, giống như là có người đột nhiên cắt đứt dây lưng, rõ ràng vừa mới kịch liệt gầm rú ở bên tai, hiện tại chỉ còn lại không khí yên tĩnh.

Một giây, hai giây, ba giây…

Hiện trường càng ngày càng tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn nhìn về phía sân khấu, vô số ánh đèn từ phía sau sân khấu chiếu tới phía trước, trên sân khấu không có ai, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên.

“Văn Bắc.” Là giọng nói của Cố Khả Hinh, Cảnh Viên theo bản năng nhìn về phía Cố Khả Hinh, phát hiện cô vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí như trước, ánh mắt vững vàng trầm tĩnh, nghiêng mặt ôn hòa, tựa hồ tiếng ồn ào náo động vừa rồi, một chút cũng không ảnh hưởng đến cô.

Sự yên tĩnh của cô cùng ồn ào phía sau hình thành đối lập rõ ràng, nhã nhặn lịch sự, đạm nhiên như cúc, có trưởng thành và nội liễm vượt qua tuổi tác.

Cố Khả Hinh giờ khắc này so với Cố Khả Hinh mê người kia, càng có mị lực hơn.

“Văn Bắc, hoa nở rồi.”

Theo âm thanh này hạ xuống, sân khấu cực lớn trong khoảnh khắc trở thành máy chiếu, bên trong phát hình ảnh MV.

Một cô gái đứng ở cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời vụn vặt chiếu vào. Toàn bộ căn phòng đều sáng sủa, trong phòng có giường có sô pha, còn có một cái bàn trà màu nâu, phía trên bàn trà đặt một bình hoa, trong bình hoa cắm mấy đóa hoa hồng trắng. Cánh hoa hồng chậm rãi nở rộ, cách màn hình tựa hồ cũng có thể ngửi được loại mùi hương này.

Hoa nở rồi.

Trên màn hình xuất hiện hai chữ: Đáng giá.

Phim chính thức bắt đầu.

Câu chuyện trong MV không quá phức tạp, thậm chí có thể coi là cũ rích. Nhưng kiểu kịch bản này từ xưa đến nay đều rất được lòng người, khi nhìn thấy Giang Mộ Nam hỏi Văn Bắc nếu chỉ còn sống được ba tháng, đã nghe được tiếng khóc thút thít của fan, chuyển cảnh đến bệnh viện phía sau, tiếng fan sụt sịt càng rõ ràng, Cảnh Viên nhìn một màn kia nghĩ đến cảnh quay, nàng có vài phần hoảng hốt.

Trong khoảnh khắc nàng hoảng hốt, tiếng nhạc nhàn nhạt vang lên, giống như là từ trong MV truyền đến, thực ra là từ một chiếc đàn dương cầm bên cạnh màn hình truyền tới, tất cả ánh sáng đánh qua, Tống Khê hơi nhắm mắt diễn tấu, nhẹ giọng hát.

Thì ra ở hiện trường buổi hoà nhạc là cảm giác như vậy, một bữa tiệc thịnh soạn bên tai, những nốt nhạc kia phối hợp với giọng hát trầm thấp của Tống Khê truyền vào trong lỗ tai, trằn trọc lặp đi lặp lại, vô cùng hay, câu từ đơn giản lại mang đến những ý nghĩa khác biệt.

Quả nhiên không giống.

Cảnh Viên nghe có chút tập trung, nín thở, Cố Khả Hinh bên cạnh nàng tựa lưng vào ghế, đáy mắt ngắm sườn mặt Cảnh Viên. Ánh đèn lúc sáng lúc tối dừng ở trên mặt nàng, ánh sáng bỗng ảm đạm nhưng cặp mắt kia ngược lại vẫn trong veo sáng ngời, khi không có ánh đèn chiếu tới giống như ngôi sao sáng chói, chói mắt, hấp dẫn con người ta.

Tầm mắt cô một đường đi xuống, cái cổ có độ cong xinh đẹp, đầy đặn mềm mại, eo thon thả, một đôi tay quy củ đặt ở trên đầu gối, nắm chặt khăn quàng cổ của cô.

Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm ngón tay mảnh khảnh của nàng, ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi dời mắt đi.

“Đáng giá” chỉ là phần mở đầu của buổi hoà nhạc, kế tiếp Tống Khê liên tục hát vài ca khúc thành danh, còn mời bạn bè cô ấy cùng lên sân khấu biểu diễn, tiếng fan ồn ào không ngừng, đánh sâu vào màng nhĩ, Cố Khả Hinh hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh xem.

Buổi hoà nhạc đến năm giờ chiều là kết thúc, người trong đoàn làm phim tránh bị fan quấn lấy nên phải rời đi trước. Nhân viên công tác mở đường cho họ đi trước, người của đoàn làm phim đi ở phía trước không còn nhiều lắm, Cố Khả Hinh mới đứng lên, cô ngồi ở bên ngoài, bên trong là Cảnh Viên, sau khi cô đứng dậy quay đầu nói: “Đi thôi.”

Cảnh Viên đã đứng dậy, nghe cô nói như vậy gật gật đầu: “Ừ.”

Cố Khả Hinh vươn tay: “Muốn tôi đỡ em không?”

Bên này không có đèn, dù có 2 cái bậc thang cũng không đến mức phái đỡ, chỉ là Cảnh Viên mang giày cao gót, cho nên đi lại không tiện lắm. Cố Khả Hinh vươn tay ở trước mặt Cảnh Viên, lòng bàn tay sạch sẽ, ngón tay tinh tế thon dài, Cảnh Viên nhìn hai mắt cô, tay vịn lên ghế nói: “Không cần, chị đi trước đi.”

Cố Khả Hinh chậm rãi rút tay về: “Được.”

Cô lập tức đi ra ngoài, lúc tới cửa Kỳ Liên còn đứng đó, ông ta nhìn thấy Cố Khả Hinh đi ra nói: “Đến chỗ lão Dương thể hiện cho tốt.”

Cố Khả Hinh gật đầu: “Vâng, tôi sẽ, đạo diễn Kỳ có rảnh không? Tôi mời ông ăn bữa cơm xoàng?”

“Cơm xoàng thì thôi.” Kỳ Liên vỗ vỗ bả vai cô: “Thể hiện thật tốt, ngày nào đó nhận giải thưởng mời tôi ăn cơm cũng không muộn.”

Cố Khả Hinh cười: “Nhận lời chúc của ông.”

Kỳ Liên nhìn thấy Cảnh Viên đi ra lại phân phó hai câu liền đi, Cố Khả Hinh đứng ở bên cạnh Cảnh Viên nói: “Có muốn đi vệ sinh không?”

Cả buổi chiều không đi WC, trước khi đến hai người còn uống một bình trà, nói không nhịn là nói dối, Cảnh Viên cũng không bận tâm nhiều như vậy, gật đầu: “Muốn.”

Cố Khả Hinh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đi theo tôi.”

Âm thanh mơ hồ có ý cười.

Cảnh Viên cắn môi đi theo phía sau cô, đến cửa nhà vệ sinh thì chuông điện thoại của Cố Khả Hinh vang lên, cô nhìn về phía Cảnh Viên, nói: “Em vào trước đi, tôi nghe điện thoại.”

Nhà vệ sinh bên này thuộc về hậu trường, các fan không vào được, hiện tại phía trước đang bận rộn, cũng không có nhân viên công tác, Cảnh Viên một mình đi vào, Cố Khả Hinh nhìn nàng khép cửa lại nghe điện thoại.

“Chuyện gì?”

Tô Anh xoa xoa cổ từ trước bàn làm việc đứng dậy, nói: “Mình bên này ổn lắm, cậu xem lúc nào có thể thả tin tức?”

Cố Khả Hinh hôm nay gần như không rảnh lên mạng, nhưng cô có thể đoán được hướng đi trên mạng, hôm nay hẳn là đều bị tin tức buổi hoà nhạc của Tống Khê che đậy, cộng thêm hiệu quả buổi hoà nhạc chiều nay, chỉ sợ đợi lát nữa không lên mạng cũng tràn đầy tin tức buổi hoà nhạc, cô nói: “Tám giờ thả đi.”

“Được.” Tô Anh gõ bàn phím nói: “Có phải cậu đã kết thúc rồi không? Nên trở về rồi chứ?”

“Kết thúc rồi.” Cố Khả Hinh nhìn về phía nhà vệ sinh: “Còn có chút chuyện khác, tạm thời chưa về được.”

Tô Anh không hỏi nhiều, cô ấy nói: “Vậy được rồi, trong tủ lạnh của cậu có rau tươi, cậu trở về tự nấu cơm đi, hôm nay mình sẽ không qua, ngoài cửa còn có paparazzi ngồi xổm, đêm nay cậu còn đi đường nhỏ.”

“Ừ.” Cố Khả Hinh cúi người nói: “Mình biết rồi.”

Tô Anh thấy cô muốn cúp điện thoại không khỏi hô: “Khả Hinh.”

Cố Khả Hinh dừng tay, đặt điện thoại bên tai, nghe Tô Anh hỏi: “Có thể thành sao?”

Dù sao chuẩn bị lâu như vậy, Tô Anh sẽ có lo lắng là không thể tránh được, Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh đóng chặt nói: “Không thành thì đào chuyện bạn gái cũ của cô ấy ra.”

“Bạn gái cũ?”

Cố Khả Hinh giơ di động lên, sắc mặt như thường, ánh mắt ôn hòa, ngữ khí lại lành lạnh nói: “Bạn gái cũ của cô ấy không phải xảy ra tai nạn xe năm ngoái sao, chọn thời gian thích hợp đào lên cho cô ấy.”

Tô Anh giật mình: “Mấy ngày nay cậu đều bận rộn việc này?”

Cố Khả Hinh không trả lời, cô nghe được cửa có động tĩnh, tiếp theo cửa mở ra, Cảnh Viên từ bên trong đi ra, cô nhìn bốn phía, cuối cùng ở cửa sổ nhìn thấy chính mình, thần sắc nhạt nhẽo đi qua.

Cố Khả Hinh híp mắt, thấy nàng từng bước từng bước, giọng nói của mình khôi phục ôn hòa, nói với đầu kia điện thoại: “Được rồi cứ như vậy, mình cúp máy trước, có việc thì gọi điện thoại cho mình.”

Cảnh Viên đứng trước mặt cô, Cố Khả Hinh cất điện thoại đi: “Chờ tôi vài phút, ra ngoài tôi dẫn cô đi ăn cơm.”

Cảnh Viên còn chưa kịp từ chối đã nhìn thấy Cố Khả Hinh đi giày cao gót vào trong nhà vệ sinh, trong không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng giày cao gót cộc cộc cộc, nàng cúi đầu, rũ mắt, tay nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi ngày một câu hỏi: Hôm nay rùa đen có chơi offline không?

Cảnh Viên: Cô Cố gọi điện thoại cho ai vậy?

Cố Khả Hinh: Không quen, điện thoại chào hàng.

Tô Anh:?????


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.