Hắn đứng ở miệng hang suy nghĩ làm sao có thể để Tần Vãn và Kiến vương giao chiến, sau đó còn làm nàng lấy được râu Kiến vương.
Đầu tiên bắt buộc phải dẫn dụ Kiến vương tới trước mặt Tần Vãn, sau đó cho Tần Vãn một lý do giao chiến với Kiến vương…
Nhưng mà Tần Vãn sợ như thế, làm sao nàng ta đánh nhau với Kiến vương được?
“Chủ nhân, ngài không cần lo lắng.” 666 khuyến khích hắn: “Ngài chỉ cần dẫn Kiến vương tới trước mặt nữ chính, yếu đuối cầu cứu cô ấy.
Lấy tình cảm của nữ chính với ngài, cô ấy không thể bỏ mặc ngài được.
“Thật sao?” Giản Hành Chi nhíu mày: “Ta không tin lắm.”
“Ngài phải tin tưởng kịch bản nha!” 666 siết chặt nắm đấm nhỏ: “Cho dù đại nữ chủ có hơi sợ cũng sẽ không vứt bỏ kẻ yếu!”
Giản Hành Chi: “…”
Hắn khó mà tin nổi.
Nhưng cho dù thế nào thì hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, đầu tiên phải mang Kiến vương còn sống nhăn răng tới cho Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, hỏi thẳng: “Làm sao đưa nó tới?”
“Kiến vương rất ghét người có văn hóa hơn nó.” 666 hết sức tự tin: “Ngài đọc vài bài thơ là có thể chọc giận nó.”
Giản Hành Chi trầm mặc, 666 lấy làm lạ: “Chủ nhân?”
“Trước giường…” Giản Hành Chi hết sức vơ vét mấy đoạn thơ mà hắn từng đọc: “Minh nguyệt quang, nghi tự địa thượng sương…” (ghi chép 1)
“Cạp cạp cạp, khúc hạng hướng thiên ca…” (ghi chép 2)
Giản Hành Chi lúng túng đứng trước cửa hang đọc thơ.
Kiến vương ngồi trong hang động xỉa răng.
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, nó xoay đầu cười nhạt, bảo với tiểu đệ của mình: “Cái tên này còn chả có văn hóa bằng ta.
Ta còn biết đọc Mặt trời khuất bóng sau rặng núi kìa kia kìa.”
Giản Hành Chi đọc hết những bài thơ mà hắn từng học ở thế gian, hang động Kiến vương vẫn chẳng hề có động tĩnh.
Hắn siết chặt nắm đấm, 666 im re không dám hó hé.
“Tại sao nó không ra?”
Nghe giọng điệu Giản Hành Chi, 666 căn bản không dám trả lời.
Chỉ có một khả năng, trong lòng Kiến vương…!Giản Hành Chi còn chả có học thứ bằng nó.
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, dự định không nghe 666 nữa.
Hắn chẳng nói chẳng rằng đạp một cước lên trước cửa hang, rống to: “Ra đây!”
Hang động Kiến vương rung lên, bụi đất rơi xuống, động tác xỉa răng của nó khựng lại, quay đầu nhìn thoáng ra bên ngoài: “Không có học thức thật táo bạo.”
Giản Hành Chi thấy Kiến vương vẫn im re, dứt khoát dẫm một cước làm sập hang động.
Kiến vương chỉ thấy một bóng áo trắng bụi bặm giáng từ trên trời xuống, đạp lên mặt nó, để lại một dấu chân rồi xoay người nhảy xuống, thờ ơ nhìn nó.
Kiến vương giơ tay lau hết hết dấu chân trên mặt, lạnh giọng mở miệng: “Ngươi muốn chết.”
Vừa dứt lời, ảo giác ồ ạt xông lên, Giản Hành Chi vừa mở miệng đã đọc « thanh tĩnh kinh ».
“Phu nhân thần tốt thanh, mà tâm nhiễu chi; lòng người tốt tĩnh, mà ham muốn dắt chi…” (ghi chép 3)
“Aaa!!!”
Kiến vương tức giận hét lên, trong nháy mặt hóa thành một con kiến cực lớn nằm dưới đất.
“Đạo sĩ thối!” Tiếng nó giống như chuông đồng: “Dám tụng kinh trước mặt lão tử, xem ta nuốt sống ngươi thế nào!”
Dứt lời, Kiến vương lao nhanh về phía Giản Hành Chi, râu trên đỉnh đầu như hai thanh đao thép cực lớn, điên cuồng đâm vào Giản Hành Chi.
Thân Giản Hành Chi nhẹ như chim yến, dẫn Kiến vương vừa chạy như bay về phía Tần Uyển Uyển.
Hắn vừa chạy vừa tụng kinh.
Từ sau khi phát hiện tụng kinh có thể kích thích Kiến vương, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy một cảm giác ưu việt vô hình.
Văn thơ chẳng học được bao nhiêu, nhưng kinh hắn biết niệm thì nhiều lắm.
Hắn có thể niệm một ngày một đêm, niệm chết con kiến này!
Giản Hành Chi càng nghĩ càng hào hứng.
Nhìn thấy Tần Uyển Uyển trước mặt, 666 vội nhắc hắn: “Chủ nhân! Phải yếu đuối một chút!”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi lập tức thả chậm động tác, vừa chạy vừa giật y phục, cào đầu tóc, thất tha thất thểu chạy về phía Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đang châm lửa, đặt mấy túi hương kia lên lửa hơ, vừa quạt vừa hỏi Bạch Tuế Ưu: “Bạch đạo hữu, huynh nói xem có phải huynh mua nhầm hàng giả không?”
Bạch Tuế Ưu ngồi bên cạnh, mặt mày chán chường: “Có thể lắm.”
“Hay là hôm nay chúng ta thôi đi?”
Tần Uyển Uyển ngẫm lại, vẫn là vứt Giản Chi Diễn quan trọng hơn.
Nơi có Giản Chi Diễn là có phiền phức, nói không chừng hôm này không bắt được kiến Hoặc Tâm là tại hắn thì sao?”
Vừa nghe thấy vậy, Bạch Tuế Ưu lập tức vui vẻ: “Ngươi nói đúng, chúng ta đổi ngày đi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, đang định dập lửa rời đi.
Bỗng nàng cảm giác mặt đất chấn động.
Tần Uyển Uyển và Bạch Tuế Ưu ngẩng đầu, một tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay tức khắc bọn họ nhìn thấy Giản Hành Chi đột ngột nhào từ trong bụi cỏ xuống đất, đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, cả người giống như vừa mới bị chà đạp qua.
Hắn ngẩng đầu, vươn tay, thảm thiết kêu: “Văn Vãn, cứu ta.”
Kiến vương sau lưng hắn bị dọa đến nỗi đao thép vừa định đâm xuống cũng khựng lại.
Tần Uyển Uyển và Bạch Tuế Ưu đều sửng sốt, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, ngửa mắt nhìn Kiến vương thân như gò đất, càng sắt tựa dao, râu như đao thép sau lưng Giản Hành Chi.
Một lát sau, Tần Uyển Uyển không hề do dự quay đầu bỏ chạy.
Giản Hành Chi ngớ người, vội vàng đứng dậy, vượt qua Bạch Tuế Ưu, đuổi theo Tần Uyển Uyển, chạy song song với nàng, hô to: “Ngươi đừng chạy, mau cứu ta!”
“Ngươi chạy nhanh như vậy còn cần ta cứu sao?!”
Tần Uyển Uyển chỉ sang bên cạnh: “Tách ra chạy đi!”
Kiến vương này là bị hắn chọc nếu tách ra chạy Kiến vương sẽ không đuổi theo Tần Vãn nữa.
Giản Hành Chi lập tức từ chối: “Không, ta không thể tách khỏi ngươi.”
“Ngươi có bệnh à?!”
Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, tuyệt vọng mắng to.
Tần Uyển Uyển tuyệt vọng, Giản Hành Chi cũng tuyệt vọng.
Nhưng hắn chỉ cần nghĩ hắn chạy nhanh hơn Tần Vãn, còn Kiến vương này sẽ đụng Tần Vãn rồi đánh Tần Vãn trước.
Mà Tần Uyển Uyển cũng nghĩ như thế.
Vậy là trong lúc nhất thời, hai bên kẻ đuổi người chạy, tranh đấu sinh tử.
Giản Hành Chi không chỉ muốn đuổi kịp nàng, mà còn muốn ngăn nàng chạy ra khỏi rừng rậm, nhằm tránh Kiến vương không đuổi nữa, thế là hắn chạy vòng ra ngoài, Tần Uyển Uyển vừa tính chạy ra ngoài, hắn đã ấn nàng vào trong hơn nữa, hắn vừa chạy vừa buông lời khiêu khích: “Con kiến kia ăn hiếp ta, ta là người của ngươi, ngươi mặc kệ thế sao? Ngươi tính là nữ nhân gì! Chủ nhân gì!”
“Ta không phải nữ nhân!” Tần Uyển Uyển suy sụp trả lời: “Ta cũng không phải chủ nhân, ngươi tha cho ta đi!”
“Ngươi quay lại, nó chỉ là một con kiến.
Ngươi quay lại cắt râu của nó đi, chúng ta không cần chạy nữa!”
“Mẹ nó! Nó đỉnh nhất Địa giai, ngươi như vậy là bảo ta chịu chết, muốn chặt thì đi mà chặt!”
“Ta mà chặt được thì chặt lâu rồi!” Giản Hành Chi thở dốc: “Sao ngươi chẳng có tiền đồ gì hết vậy?!”
“Ta muốn sống, không cần tiền đồ! Từ khi ta gặp ngươi là không có gì tốt đẹp hết! Ngươi tránh xa ta ra!”
“Ngươi tưởng ta muốn bên ngươi chắc? Ngươi chẳng có một chút khí phách nào cả!”
“Ngươi thì chẳng có chút đầu óc nào cả!”
Hai người nói một hồi bắt đầu mắng nhau, vừa mắng vừa chạy, không chú ý tới Kiến vương đằng sau càng ngày càng xa.
Qua hồi lâu, chỉ nghe một tiếng “ầm” sau lưng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đồng thời dừng bước ngoảnh đầu, nhìn Kiến vương an phận nằm bẹp dưới đất.
Xỉu rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chép 1: « Tĩnh dạ tư » Lý Bạch
Ghi chép 2: « Vịnh nga » Lạc Tân Vương
Ghi chép 3: « Thái Thượng lão quân thuyết thường thanh tịnh kinh »
Ta trở về rồi!! Hôm nay đi đường sắt cao tốc, về đến nhà lại phải giao một cái bản thảo, viết chậm một chút, thật xin lỗi!!!.
Bách Tuế Ưu!
Lại là Bách Tuế Ưu!
Vì sao nhân vật phản diện cứ muốn làm Bách Tuế Ưu?!
Khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển cảm giác như mình mắc chứng PTSD(*) Bách Tuế Ưu. Nàng sử dụng thần thức thăm dò tu vi Bách Tuế Ưu theo bản năng, nhưng thần thức vừa chạm vào hắn đã cảm giác được cơn đau đớn dữ dội. Tần Uyển Uyển rùng mình, nghe Bách Tuế Ưu cảnh cáo nàng giống như cảnh cáo một đứa trẻ: “Tần đạo hữu, mặc dù thần thức của nàng được xem như mạnh, nhưng chung quy pháp lực thấp kém, nơi không nên đi thì chớ đi nhé.”
(*) Tên hội chứng rối loạn căng thẳng sao sang chấn, là một rối loạn lo âu phát triển sau khi bệnh nhân trải qua hoặc chứng kiến một sự việc kinh hoàng.
Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Thần thức của nàng đã tôi luyện hai trăm năm trên thượng giới, dù không được coi là kẻ mạnh ở Tiên giới nhưng cũng mạnh hơn kha khá tu sĩ đã phi thăng tại nhiều tiểu thế giới. Nhưng ngay lần đầu tiên, người này đã phát hiện nàng nhìn lén hắn, có thể thấy thần thức của hắn cao hơn nàng rất nhiều.
Một nhân vật như vậy, nếu muốn giành Ngọc Linh Lung thì chẳng phải chuyện khó, vì sao lúc nãy vẫn luôn đi theo nàng?
Nàng suy ngẫm, mở miệng thăm dò: “Bách đạo hữu, tu vi của ngươi cao thâm, muốn giành Ngọc Linh Lung thì cứ trực tiếp giành, hà tất làm khó một con gà mờ như ta? Chẳng lẽ ngươi có mưu đồ gì khác với ta sao?”
“Nàng thật thông minh.” Bách Tuế Ưu kề bên tai nàng, giọng nói dịu dàng: “Thanh long ta khổ cực nuôi dưỡng bị nàng ăn rồi, nàng nói xem nàng có nên bồi thường ta không?”
“Này!”
Giản Hành Chi nhìn Bách Tuế Ưu đính trên đầu 25 độ thiện cảm ghé vào tai Tần Uyển Uyển, cảnh cáo hắn: “Lão háo sắc nhà ngươi cách xa khuê nữ của ta một chút!”
“Ai là khuê nữ của người!”
Tần Uyển Uyển muốn chuyển dời sự chú ý của Bách Tuế Ưu, quay đầu mắng to: “Ít nói năng bậy bạ đi.”
“Các người khỏi cần tán tỉnh ve vãn trước mặt ta.” Lưỡi dao Bách Tuế Ưu đặt lên cổ Tần Uyển Uyển hơi ấn mạnh, máu rỉ ra: “Cần phụ nữ hay cần Ngọc Linh Lung, ngươi chọn đi.”
Tần Uyển Uyển không nói, đầu óc nàng xoay chuyển cực nhanh.
Bách Tuế Ưu nuôi Thanh long, lại cần Ngọc Linh Lung, ý đồ chắc chắn là để đăng tiên môn thành tiên. Nhưng hiện nay Long đan Thanh long đang ở trong cơ thể nàng, hắn không thể nào thả nàng đi.
Hơn nữa, nếu nàng đã có Long đan, hệ thống không thể bỏ uổng cơ duyên này, chắc chắn Ngọc Linh Lung cũng là một mắc xích trong nhiệm vụ của nàng, chẳng qua không biết vì sao hiện giờ còn chưa công bố nhiệm vụ.
Cho nên Ngọc Linh Lung không thể đưa cho Bách Tuế Ưu. Một khi Ngọc Linh Lung tới tay, e rằng Bách Tuế Ưu sẽ lập tức đưa nàng đi.
Nàng ngẫm nghĩ, bèn nháy mắt với Giản Hành Chi, hi vọng Giản Hành Chi có thể hiểu ý nàng, đừng giao Ngọc Linh Lung ra.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển chớp mắt lia lịa, y tung hứng Ngọc Linh Lung trên tay, trấn an nàng: “Cô đừng sợ, bất quá cô chết, ta sẽ báo thù cho cô.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nghe y nói, nàng càng sợ hơn.
Giản Hành Chi vừa nói vừa quan sát Bách Tuế Ưu.
Tên này là kẻ đầu tiên y gặp mà không nhìn ra được tu vi kể từ khi đến thế giới này, hẳn là nhân vật một phương.
Thỉnh thoảng có mấy tiểu thế giới sẽ xuất hiện vài người nghịch thiên, mặc dù tu vi cao thâm nhưng không thể phi thăng. Gặp được ở đây, y cũng chẳng lấy làm lạ.
Có điều hầu hết loại người này đều là kẻ lòng dạ ác độc, đại gian đại ác. Nếu thật sự gặp phải nhân vật như vậy, cộng thêm độ thiện cảm 25 đối với Tần Vãn, e rằng cái hắn muốn không dừng ở Ngọc Linh Lung.
Không chừng bảo bối và phụ nữ đều sẽ chẳng buông tha.
Đến lúc đó vừa mất Ngọc Linh Lung, lại thiệt khuê nữ, y lỗ lớn rồi.
Y tung hứng Ngọc Linh Lung, tim người xung quanh cũng lên xuống theo mảnh ngọc trên tay y.
Tạ Cô Đường thấy Giản Hành Chi hơi dao động, không nhịn được mở miệng: “Tiền bối, Ngọc Linh Lung liên quan đến tương lai nghìn vạn tu sĩ bổn giới, tuyệt đối không thể giao cho kẻ không biết gốc gác.”
“Cậu còn dám nói?!”
Giản Hành Chi vừa nghe Tạ Cô Đường mở miệng đã quay đầu mắng người: “Ta bảo cậu bảo vệ cô ta, cậu xem cô ta đang ở đâu?!”
Năm mươi điểm tích lũy dễ như trở bàn tay của y cứ thế bị Tạ Cô Đường chôn vùi uổng phí!
Tạ Cô Đường cứng đờ, Bách Tuế Ưu mỉm cười.
“Tạ tiểu đạo quân mở miệng là nghìn vạn tu sĩ, đại đạo đại nghĩa, kết quả vẫn để tiểu cô nương người ta hi sinh. Đám tu sĩ chính đạo các người còn chẳng bằng tiểu cô nương đây. Người ta liều chết cứu giúp các người trong Mật cảnh, không rời không bỏ, cuối cùng các người lại đối xử với nàng như thế?”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Cô Đường tái nhợt, y siết chặt nắm đấm: “Ngươi thả Tần đạo hữu ra, trừ Ngọc Linh Lung, ta có thể mặc ngươi xử lý.”
“Ta cần đạo sĩ thúi như ngươi làm gì?” Bách Tuế Ưu cười khẩy, ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “Long tiểu hữu, nghĩ xong chưa? Đừng làm mất thời gian của bổn tọa.”
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được, ta đưa ngọc cho ngươi.”
Dứt lời, y nhảy từ trên kiếm sơn xuống, đám người Quân Thù bên cạnh lập tức xông lên định giành. Cũng ngay lúc đó, mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số dây hoa cố gắng ngăn cách đám người Quân Thù và Tạ Cô Đường.
Giản Hành Chi thấy Bách Tuế Ưu ra tay, giơ tay ném Ngọc Linh Lung về hướng ngược lại, thoắt cái xuất hiện trước mặt hai người, chụp lấy Tần Uyển Uyển.
Mà dường như Bách Tuế Ưu đã sớm đoán được, dây hoa chui từ dưới đất lên, bao bọc lấy Ngọc Linh Lung giữa không trung, đồng thời di chuyển Tần Uyển Uyển sang một bên, nháy mắt vô số dây hoa quấn lấy Giản Hành Chi.
Có điều động tác của Giản Hành Chi càng nhanh hơn, mấy chục lưỡi dao sắc từ phóng từ kiếm sơn xuống, mạnh mẽ vặn đứt dây hoa. Giữa lúc một công một thủ, Tần Uyển Uyển cảm giác được linh lực Bách Tuế Ưu lưu chuyển.
Không đúng!
Đây không phải linh lực của người sống.
Tần Uyển Uyển hiểu ngay người sau lưng nàng vốn không phải nguyên thân, mà chỉ là một con rối. Chỉ cần phá hủy trận pháp trên người con rồi, con rối này sẽ lập tức mất đi khả năng hành động.
Nhưng giờ phút này hắn đứng sau lưng nàng, lấy sự chênh lệch thực lực giữa hai người, nàng muốn âm thầm đả thương hắn chỉ có một cách.
Mắt thấy Giản Hành Chi cầm kiếm xông tới, Tần Uyển Uyển cắn răng, không hề lưỡng lự giơ kiếm đâm xuyên cơ thể mình, bất ngờ cắm vào người Bách Tuế Ưu. Mũi kiếm chứa trận pháp độc môn Tịch Sơn của nàng, pháp trận nhanh chóng tìm được trận pháp điều khiển con rối, hung hãn truy đuổi dọc theo gân mạch cơ thể Bách Tuế Ưu!
Động tác Bách Tuế Ưu cứng đờ. Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi chém đứt tay cầm gậy đại tang của hắn, vội vàng nắm lấy tay Tần Uyển Uyển.
Có điều Bách Tuế Ưu chỉ đứng chững lại chốc lát, ngay lúc Giản Hành Chi nắm lấy Tần Uyển Uyển, máu tươi chỗ cánh tay bị chặt đứng của hắn đột nhiên biến thành quang điệp(*) bay về phía Giản Hành Chi. Linh lực trên kỳ Độ Kiếp ồ ạt ập tới, Giản Hành Chi bị ép lui. Tần Uyển Uyển bị Bách Tuế Ưu lôi ngã vào vòng xoáy, Giản Hành Chi chém quang điệp một nhát rồi nhảy theo.
(*) Bướm ánh sáng
Giữa cuồng phòng, Bách Tuế Ưu giống như bươm bướm nhẹ nhàng dập dờn trước mặt Tần Uyển Uyển. Hắn đứt một tay, cả cơ thể như ngâm trong nước, máu tươi nhuộm đỏ y sam, tóc mềm bung xõa, trường y như cánh bướm, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm tựa biển không ăn nhập gì với gương mặt khí chất thư sinh. Hắn vươn tay áp lên mặt Tần Uyển Uyển, giọng nói dịu dàng mang theo chút quỷ khí.
“Cô nương ngoan, Tần Vãn Vãn là tên thật của nàng sao?”
Tần Uyển Uyển đau đến sắp khóc tới nơi, nghiến răng: “Liên quan cái rắm gì tới ngươi!”
Bách Tuế Ưu nhỏ giọng cười: “Không liên quan.”
Dứt lời, hắn giơ tay lên chỉ ngón tay trỏ vào giữa đôi mày nàng. Cùng lúc đó, kiếm khí của Giản Hành Chi đuổi sát tới. Y nhìn cái đầu đính 40 độ thiện cảm, quát lớn một tiếng, chém nghiêng từ dưới lên, đứt lìa bàn tay đang chỉ vào đầu Tần Uyển Uyển và chiếc cổ cứng ngắc, rồi đá một cước văng cơ thể hắn trước khi máu bắn lên Tần Uyển Uyển. Lưỡi kiếm hất đầu người đi, Giản Hành Chi ôm lấy eo Tần Uyển Uyển, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất.
Nháy mắt vô số bươm bướm biến ảo ra giữa không trung, chở một luồng thần thức bay tán loạn rời di. Giọng nói Bách Tuế Ưu vang vọng giữa không gian: “Núi cao sông dài, Tần tiểu thư, sau này gặp lại.”
Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên tuấn mỹ chậm rãi mở mắt tại cung điện nơi xa, giơ tay lau vệt máu tươi ở khóe môi.
Đứa bé quỳ gối dưới đất, kính cẩn dâng lên một chiếc khăn: “Lão tổ, giết bọn chúng chứ?”
“Giết bọn chúng?”
Thanh niên nghiêng đầu: “Ta còn giết không được, dựa vào các ngươi?”
Đứa bé sững người, vội vã quỳ xuống đất, run rẩy: “Lão tổ tha tội.”
“Long đan trên người nàng ta, nàng ta biết Ngọc Linh Lung ở đâu, cứ giữ đi.”
Thanh niên lau sạch tay, đứng dậy. Cùng lúc đó, đầu đứa bé lập tức nổ tung.
Thanh niên đứng dậy, khoan thai rời khỏi vũng máu đầy đất, thấp giọng chê bai: “Bẩn quá.”
Bươm bướm vừa biến mất, Tần Uyển Uyển cũng gắng gượng hết nổi, bịt miệng vết thương trên bụng, chân mềm nhũn, ngã gục trong lòng Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi giơ tay bịt miệng vết thương của Tần Uyển Uyển, thi triển thuật chữa trị, để nàng dựa vào vai mình, giọng điệu không khỏi lo lắng: “Lúc trước bảo cô đâm, cô sống chết không đâm, sao giờ đâm dứt khoát vậy? Cô đợi thêm chút nữa thì chết hả?”
“Trước đây… trước đây đâm vô ích… Ta… ta cũng đã giúp người rồi…” Tần Uyển Uyển vừa mở miệng, máu đã tuôn ra. Máu nàng rơi xuống vạt áo Giản Hành Chi, y nhất thời hoảng loạn, ngoài mặt không biểu hiện, chỉ cuống cuồng chồng tất cả pháp quyết chữa thương mà mình biết.
Y biết Tần Vãn và y không giống nhau. Cô nương này nói luyện Phượng Hoàng Đao nhưng thật ra là Đại tiểu thư chết nhát, tham ăn biếng làm, vốn chưa từng chịu cực khổ gì.
Y đánh lộn từ nhỏ đến lớn, đánh được kháng được, chịu một đao còn có thể khỏe như vâm, nhảy lên tái chiến, nhưng cô nương này chịu một đao có thể sẽ chết.
Nàng giống như con mèo nhỏ mà y nuôi khi còn bé. Một trận mưa lớn, một lần hốt hoảng cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
Miệng vết thương của Tần Uyển Uyển từ từ khép lại, trạng thái cơ thể dần ổn định. Nàng tựa lên vai y, mệt mỏi nhắm mắt.
Nhận ra Tần Uyển Uyển đỡ hơn, Giản Hành Chi thở phào.
Y ngẩng đầu quan sát xung quanh, phát hiện dường như nơi này là một vùng sa mạc. Xung quanh cát vàng mênh mông, không một bóng người, chỉ có thi thể Bách Tuế Ưu rơi cách đó không xa, có điều nhiều canh giờ trôi qua, xác chết đã phủ một lớp cát mỏng.
Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển lên, bước tới gần Bách Tuế Ưu, quan sát sơ lược môt lúc thì nhận ra thi thể này đã thối rữa từ lâu, vốn không phải mới chết.
“Lão háo sắc…”
Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi, muốn đạp mạnh Bách Tuế Ưu một cước, nhưng lại cảm thấy giận chó đánh mèo. Y nghiến răng, rút bàn chân định đá người lại, ôm Tần Uyển Uyển tìm đại hướng nào đó mà đi.
Y vừa bước đi, lập tức nghe thấy 666 hào hứng mang theo chút kiềm nén nói:
【Chúc mừng “Nhiệm vụ năm: Giúp đỡ nữ chính lấy được kiếm bổn mệnh” hoàn thành tốt đẹp, điểm tích lũy +1000, tổng điểm tích lũy hiện tại 650. Đã mở khóa trung tâm mua sắm cho ngài, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng, mau chóng kiếm điểm tích lũy, cố gắng sớm ngày trở lại Tiên giới nha ~】
【Chúc mừng nhiệm vụ phụ “Anh hùng cứu mỹ nhân” gần hoàn thành, điểm tích lũy +25, tổng điểm tích lũy 675】
【Nhiệm vụ sáu: Trong vòng một tháng, huấn luyện độ thành thạo võ thuật cho nữ chính đến 10 vạn. Độ thành thạo võ thuật hiện tại của nữ chính: 3 vạn】
Giản Hành Chi nhận được nhiệm vụ mới. Y đọc sơ qua, sau khi xác nhận độ thành thạo võ thuật này chính là vài huấn luyện căn bản thì nhẹ nhõm. Đang định suy nghĩ những chuyện khác, bỗng y sực nhận ra không đúng lắm.
Khoan đã?!
Giản Hành Chi nhất thời mù mờ: “Vì sao anh hùng cứu mỹ nhân này được tính hoàn thành, lại còn gần hoàn thành?”
“Chủ nhân.” 666 nhắc nhở: “Ngài cũng là người đàn ông có chỉ số nhan sắc trên 90, nhưng kiểu nhiệm vụ này làm trái thiết lập nhân vật cho nên trừ điểm nhân vật, thông thường chỉ lấy được một nửa điểm tích lũy.”
Hóa ra y cũng có thể làm nhiệm vụ tuyến tình cảm sao?!
Có một khắc, dường như Giản Hành Chi cảm giác mình đã tìm được mật mã kho báu.
Có thể khiến người khác đi tuyến tình cảm là tốt nhất, nếu không được thì y tự mình đi, cũng là điểm tích lũy đó!
“Gần đây còn có điểm tích lũy tuyến tình cảm nào không?!”
Giản Hành Chi hào hứng hỏi, 666 lướt một hồi: “Có đấy, mời chủ nhân kiểm tra và nhận.”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi liền nhận được một chuỗi nhiệm vụ.
【Hết lòng chăm sóc nữ chính +5】
【Đút nữ chính uống nước +1, tối đa mỗi ngày 2 điểm, mớm bằng miệng, +10, không giới hạn】
【Đút nữ chính ăn cơm +2, giới hạn mỗi ngày 4 điểm】
【Mặc quần áo cho nữ chính +5, bắt đầu mặc từ khỏa thân +15】
【Gọi tên thân mật của nữ chính +1, giới hạn mỗi ngày 2 điểm 】
…
“Chủ nhân, đây đều là nhiệm vụ phù hợp với thiết lập của ngài, hoàn thành đều là điểm tuyệt đối nha ~”
Đống nhiệm vụ tào lao gì vậy!
Nhìn những nhiệm vụ này, mặt Giản Hành Chi biến sắc. Nhưng ngẫm nghĩ, vì điểm tích lũy, y vẫn gật đầu.
“Được rồi! Ta nhất định sẽ cố gắng!”
Gì mà mớm bằng miệng, y sẽ không làm chuyện hạ lưu như vậy, nhưng đút nước và mặc áo khoác thì vẫn làm được!
Có điều nghĩ tới đây, Giản Hành Chi hơi lo lắng: “Lỡ ta đối tốt với cô ta, cô ta yêu ta thì làm sao?”
666 trầm mặc không nói, cũng không dám nói. Lấy góc độ một nữ hệ thống mà xét, nó muốn khuyên y đừng nghĩ lung tung, nhưng lại cảm thấy dù sao cũng do y tự nghĩ, chẳng phải phạm pháp, tùy y vậy.
Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định.
Điểm tích lũy là điểm tích lũy, tình yêu là tình yêu, y không thể làm một tên đểu cáng.
Y muốn tìm một lý do hợp lý cho những hành vi của mình, chặt đứt suy nghĩ không nên có của Tần Vãn đối với y!
Vốn dĩ trước đây y vừa ý tâm tính của nàng, muốn nhận nàng làm người kế thừa, còn tuỳ Tần Vãn có đồng ý hay không.
Thế nhưng hiện nay mặc kệ Tần Vãn nghĩ thế nào, nếu hai người phải tiếp tục chung đường, giữa y và nàng cần một danh phận.
——oOo——