Vừa dứt lời thì mọi người cùng nhau nhìn về phía Tần Uyển Uyển, ngay sau đó nàng liền bị một đống đại đao hướng vào mặt: “Ngươi muốn chống đối quan viên sao?”
“Ta không có!”
“Không sai!”
Cả hai đều phản ứng nhanh cùng đồng thanh nói, Tần Uyển Uyển khiếp sợ mà nhìn về phía Giản Hành Chi: “Tại sao ngươi phải hại ta như thế?”
Giản Hành Chi nhất thời cứng họng, kìm nén suy nghĩ hồi lâu lúc sau rốt cuộc tìm được một cái lý do: “Ngươi không cảm thấy bọn họ rất quá đáng sao?”
“Từ lúc nào mà ngươi lại có hăng hái làm việc tốt như vậy?”
“Đã một người tu đạo” Giản Hành Chi ra vẻ hiển nhiên nói “Trừ gian diệt ác giúp đỡ kẻ yếu, cũng là một loại rèn luyện.
“
“Ta là người tu Đạo, không phải ngươi!”
“Cho nên ta mới giúp ngươi tạo ra cơ hội rèn luyện thôi.
“
Vừa dứt lời thì một đại đao chém xuống, Giản Hành Chi nắm lấy túi tiền Tần Uyển Uyển nhẹ nhàng kéo ra, thần không biết quỷ không hay vô tình rơi trên tay hắn rồi trượt vào trong tay áo, đồng thời hắn và Tần Uyển Uyển mỗi người lui về phía sau, đại đao liền chém hụt ở giữa hai người.
“Quan gia đang nói chuyện với ngươi, ngươi đừng có mà không thèm để chúng ta vào mắt!”
Binh lính nhìn về phía Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển khẽ cắn môi nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Giản Hành Chi: “Là hắn ta nói nên cái gì cũng không liên quan đến ta!”
“Ai quản hai ngươi có liên quan gì hay không, mau bắt lấy chúng!”
Binh lính rống to một tiếng, Tần Uyển Uyển thấy tình hình không ổn, quay đầu liền bỏ chạy!
Giản Hành Chi nhìn nàng vụt một phát chạy trốn, ngay lập tức nhanh nhẹn đuổi theo sát phía sau hắn một phen nhào vào lòng nàng, ôm chặt lấy đùi nàng: “Chủ tử, đừng bỏ lại ta!”
“Ngươi mau buông ta ra, đừng ngăn ta chạy trốn!”
Tần Uyển Uyển một chân đá Giản Hành Chi, Giản Hành Chi ôm đùi nàng không bỏ, Tần Uyển Uyển ra sức đá hắn: “Mau buông tay!”
“Ta không buông!”
Hai người giằng co, mắt thấy binh lính đang xông tới, Giản Hành Chi đột nhiên dùng sức, Tần Uyển Uyển liền bị kéo té xuống tại chỗ, hắn một tay đỡ lấy đầu Tần Uyển Uyển, một tay đè lại trên người nàng, cười nói thanh: “Hành hiệp trượng nghĩa đi thôi, chủ tử của ta.
“
Nói xong, hắn liền buông tay chạy đi, truy binh mang đại đao đuổi theo gần sát, Tần Uyển Uyển phải chật vật lăn sang một bên tức giận mà mắng to một tiếng: “Đồ khốn kiếp!”
Phía sau liền bị đuổi theo ráo riết nàng hốt hoảng tẩu thoát theo hướng bên trong thành.
Giản Hành Chi chạy một đường xa, rốt cuộc cũng tới đường cái, thấy xung quanh không có người hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng đánh nhau rung trời ở phía xa, lắc lắc túi Càn Khôn trong tay, liền bước vào một khách điếm cách đó không xa.
Vừa vào khách điếm, tiểu nhị lập tức đi ra cung kính tiếp đón: “Công tử, ở trọ sao?”
” Hai gian phòng chữ Thiên.
“
“Thật thứ lỗi.
” tiểu nhị miễn cưỡng cười lên “Phòng chữ Thiên chỉ còn một gian phòng, ngài xem! “
Nghe được lời này, Giản Hành Chi lập tức nhíu mày: “Một gian?!”
666 đang định khuyên hắn rằng một gian phòng có thể thuận tiện cho việc bồi dưỡng cảm tình thế nhưng chưa kịp nói thì Giản Hành Chi đã hét lớn: “Ngươi có biết chủ tử ta là ai không? Ngươi nói người khác nhường ra một phòng đi, ta ở phòng bình thường không ngủ được!”
Tiểu nhị ngẩn người, ngay sau đó liền nghe được một người nam nhân liều lĩnh mở miệng: “Chủ tử ngươi là ai? Mời ra cho ta nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Giản Hành Chi khinh thường liếc qua: “Tên của chủ tử ta ngươi không xứng được biết, nếu như ngươi có muốn chuyện gì thì chờ ở chỗ này, lát nữa nàng sẽ đến!”
Nói xong, Giản Hành Chi quay đầu nói với tiểu nhị: “Chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm gội.
“
Vừa xoay người quay đi, trong đầu hắn liền vang lên một tiếng “Đinh”.
“Gây chuyện +1”
666: “! “
Không thể không nói, vị chủ tử này của ta đích xác là một thiên tài gây ra thù hận.
Tiểu nhị mau chóng đổ đầy nước vào thùng tắm, Giản Hành Chi thoải mái dễ chịu chui vào ngồi, 666 thấy hắn tâm tình không tồi, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thật cẩn thận mở miệng: “Cái kia, chủ nhân này, ngài có cảm thấy hay không! rằng ngài thực hiện nhiệm vụ với phương thức! Có chút quá cứng ngắc?”
“Như thế nào là phương thức cứng ngắc?”
“Chính là, dù chúng ta muốn thực hiện nhiệm vụ nhưng cũng cần phải phù hợp lẽ thường.
Dựa theo kịch bản, Giản Chi Diễn tuy rằng gây chuyện, nhưng đều là bị động, cho nên cũng không thể đổ lỗi lên đầu hắn hoặc là bởi vì hắn lớn lên quá tuấn mỹ, bị người ta đùa giỡn, có khi bởi vì hắn vô tình cứu người, bị người đuổi giết.
Mà bộ dạng này của ngài, không giống một nam sủng bị ngược đãi, mà là rất giống một tên gian tế của kẻ thù phái tới giết chết nữ chủ! “
666 âm thanh càng ngày càng nhỏ: “Trước mắt theo tình hình hiện tại, nhiệm vụ cốt lõi của ngài, chuyện làm nữ chủ nói ra bảo hộ ngươi đến khi thăng thiên, khả năng đang giảm dần.
“
Giản Hành Chi: “! “
“Vậy thì ta phải làm sao?” Giản Hành Chi nhíu mày “Ta nên làm gì để gây họa mà không có lỗi?”
“Ngài nghe tôi nói ” 666 lập tức hứng thú “Chờ một lát, bây giờ ngài hãy ăn mặc lịch sự tao nhã, trang điểm một chút rồi đi xuống cầu thang giả vờ một mình say khướt.
“
“Cái này hữu dụng sao?”
Giản Hành Chi không thể tin được, 666 vội vàng gật đầu: “Ngài phải tự tin về ngoại hình của chính mình! Hiện tại chỉ có một vấn đề” 666 rất do dự “Nữ chủ sẽ trở về sao?”
“Nhất định” Giản Hành Chi mở miệng chắc nịch, hắn đem ánh mắt nhìn về phía túi Càn Khôn ở bên cạnh ” Túi Càn Khôn của nàng ở chỗ ta.
“
666 không nói chuyện, trong một khắc kia nó đột nhiên lĩnh ngộ rồi nhận ra sự khôn ngoan của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi tắm rửa sạch sẽ, bên kia Tần Uyển Uyển bị truy đuổi đến một ngõ hẻm nhỏ.
Tất cả đều là phàm nhân khiến nàng không thể vận dụng pháp thuật càng không thể giết người, chỉ có thể đơn phương bị đuổi chạy như điên, bằng vào công phu mèo quào mới miễn cưỡng chống cự được.
Những phàm nhân này tuy rằng không có pháp lực, nhưng đều là người biết võ, mà nếu so về võ thì Tần Uyển Uyển căn bản không phải đối thủ của bọn họ, nàng chật vật tránh né những chiêu thức, động tác càng ngày càng thuần thục.
Không bao lâu, nàng liền chú ý tới giao diện trong đầu bản thân có một mục “Độ thuần thục võ thuật” vẫn luôn luôn gia tăng đều đều, nàng mỗi một lần trốn tránh, mỗi một lần ra chiêu hay tiếp kiếm, đều sẽ hiện lên một cái “+1”.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.
Vấn Tâm Tông đã vào Mộ kiếm một lượt năm người, bầu không khí toàn bộ Mật cảnh trở nên khẩn trương. Tu sĩ không dám đánh chính diện, gặp mặt là bắt đầu giành điểm tích lũy của nhau.
Năm người vượt qua tranh đấu, đi hai canh giờ, cuối cùng cũng đến vị trí Tô Chẩm Tuyết nói. Còn chưa tới nơi, năm người đã khom lưng theo bản năng, làm vòng cỏ đội lên đầu, dán dưới đất, bò lên.
Đợi bò qua gò đất nhỏ, năm người cùng nhìn về trước. Tô Chẩm Tuyết chỉ mặt hồ lăn tăn sóng nước: “Chính là chỗ này.”
Bách Tuế Ưu nhíu mày nhìn mặt hồ, lo lắng hỏi: “Có phải nhầm lẫn rồi không?”
“Dùng thần thức thử xem.”
Giản Hành Chi nhắc nhở mọi người. Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, bắt đầu “kiểm tra” bằng thần thức.
Bấy giờ, nàng nhìn thấy phía trước vốn không phải là hồ, mà là một trang viên rất lớn, bên trong có rất nhiều linh thú con đang bò tới bò lui trên đồng cỏ. Một con gà tây(*) hùng dũng oai vệ, hiên ngang lẫm liệt tuần tra trên lãnh địa, chỉ vào những linh thú con kia mắng: “Tự học uống sữa đi! Không thì chết đói, ông đây cả thê tử còn chẳng có mà mỗi ngày phải chăm sóc lũ nhóc con chúng bây, phiền chết đi được!”
(*) Gà tây:
Dứt lời, nó kéo một bông hoa hướng dương đang uốn éo như điên: “Đừng ẹo nữa, lá cây đều rớt hết rồi! Hoa hướng dương mà có giấc mơ âm nhạc gì chứ?”
“Nhìn thấy không? Chính là con gà đó.” Tô Chẩm Tuyết thấp giọng nhìn Giản Hành Chi: “Huynh đến trước cổng làm dáng một chút, nó sẽ tới bắt chuyện với huynh. Sau đó, huynh dẫn nó đi tản bộ, chúng ta trộm con non.”
“Người yên tâm.” Tần Uyển Uyển trấn an y: “Phần người, ta trộm giúp, ta lấy bốn con gấu trúc.”
“Không thể đánh à?” Giản Hành Chi cau mày: “Ta thật sự không biết dụ dỗ.”
Mọi người không nói, tất cả đều nhìn y. Giản Hành Chi hít sâu một hơi: “Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Dứt lời, Giản Hành Chi đứng lên, chạy xuống phía dưới gò đất, dừng ở ven hồ.
Y vừa xuất hiện, gà tây đã xoay đầu nhìn y, sau đó ngoảnh mặt đi giống như chẳng nhìn thấy thứ gì, cúi đầu kéo hai con khỉ con đang đánh lộn.
Giản Hành Chi quay đầu nhìn. Tần Uyển Uyển đứng lên, bắt đầu uốn éo cơ thể, gợi ý y phải làm vài động tác.
Giản Hành Chi cau mày, ngẫm nghĩ, học theo động tác của Tần Uyển Uyển, uốn éo trước gà tây.
Động tác gà tây khựng lại, mọi người lập tức phấn khởi. Giản Hành Chi lại nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển liền vén tóc, bắt đầu hồi tưởng động tác của nhóm nhạc nữ mà mình từng xem. Hai tay mập mờ phác họa thân thể từ trên xuống dưới, uốn thành bánh quai chèo, cuối cùng đặt tay trước ngực thành hình đóa hoa khép nụ(*), bắn cho Giản Hành Chi một ánh mắt “quyến rũ” .
(*) Mình đoán tác giả đang tả hai bàn tay hợp lại thành hình trái tim đặt trước ngực =))
Nhóm người Bách Tuế Ưu và Tô Chẩm Tuyết bên cạnh sửng sốt nhìn Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi rùng mình.
Vậy mà cũng được hả?
Thật muốn đánh người mà.
Nhưng nhớ tới lúc nãy con gà tây bị động tác Tần Uyển Uyển bày hấp dẫn, Giản Hành Chi đành học vặn vẹo theo động tác của Tần Uyển Uyển, đồng thời nháy mắt với gà tây.
Gà tây nheo mắt, thẳng người dậy, đầu cánh cuộn lại thành nắm đấm.
Giản Hành Chi thấy gà tây chú ý đến mình, y lập tức được khích lệ. Giản Hành Chi bỗng cảm thấy nếu có thể không đánh mà khiến người khuất phục, đấy cũng là một dạng trí tuệ.
Giản Hành Chi hưng phấn quay đầu, đợi chỉ thị tiếp theo của Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nghiêng người, học uốn lưng theo Marilyn Monroe, thổi một nụ hôn gió về phía Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi xoay đầu, nghiêng người, giữ cố định thân trước, bộ dạng giống như đau bụng tiêu chảy, khổ sở không chịu được, tặng một nụ hôn gió cho gà tây.
Cũng chính giây phút đó, gà tây chịu hết nổi. Nó xuất hiện như gió trước mặt Giản Hành Chi, tung một cước vào người y, quát to: “Ta chịu hết nổi rồi!”
Giản Hành Chi cảm giác một sức lực đạp lên ngực mình, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị gà tây đá bay, đập một cái “ầm” sau lưng nhóm Tần Uyển Uyển.
Nhóm Tần Uyển Uyển vội vàng chạy đến cạnh Giản Hành Chi, đào y từ dưới đất lên. Giản Hành Chi còn chưa kịp thở đã bắt đầu vùng vẫy đứng dậy: “Buông ta ra, ta phải đi giết nó…”
Bách Tuế Ưu ấn Giản Hành Chi chữa thương, Tần Uyển Uyển vui mừng: “May mà không cố đấm ăn xôi, Long Ngạo Thiên còn bị đánh thành thế này, chúng ta hoàn toàn không có cơ thắng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Long Ngạo Thiên mà nó còn chướng mắt, có khi nào tiêu chuẩn mỹ nhân của nó bao gồm cả giới tính?”
Tần Uyển Uyển nói xong, mọi người cùng nhìn về phía Tô Chẩm Tuyết bên cạnh. Mặt Tô Chẩm Tuyết cứng đờ, lại thấy Tần Uyển Uyển nghiêm túc nhìn chăm chú nàng: “Tô đạo hữu, hay là cô thử xem?”
“Đúng, đúng, đúng.” Bách Tuế Ưu vội gật đầu: “Mặc dù Long đạo hữu trông đẹp nhưng dù sao cũng là đàn ông. Tô đạo hữu là đệ nhất mỹ nhân, bắt con gà kia không thành vấn đề.”
Tô Chẩm Tuyết nắm chặt kiếm, sắc mặt thay đổi liên hồi, cuối cùng mới nghiến răng gật đầu: “Ta đi thử xem.”
Sau khi xử lý sơ lược thương tích Giản Hành Chi, nhóm người lại nằm úp xuống, nhìn Tô Chẩm Tuyết bạch y cầm kiếm, tao nhã rụt rè bước xuống.
Gà tây đang phơi nắng trong sân. Tô Chẩm Tuyết hơi căng thẳng, hướng cổng hành lễ, nhỏ giọng nói: “Vãn bối Tô Chẩm Tuyết đã nghe danh tiền bối từ lâu, hôm nay vào Mật cảnh nhìn thấy tiền bối thì vô cùng vui mừng, muốn mời tiền bối đối ẩm…”
Lời còn chưa dứt, bọn họ đã thấy gà tây nhảy khỏi ghế nằm, xoay người, cánh gà to bự quạt Tô Chẩm Tuyết một phát bay luôn, đâm thẳng xuống cạnh vị trí Giản Hành Chi đáp vừa nãy.
“Tô đạo hữu.”
Nhóm người Tần Uyển Uyển vội vã chạy tới, đào Tô Chẩm Tuyết từ dưới đất lên. Tô Chẩm Tuyết dựa lên chân Tần Uyển Uyển, nôn từng ngụm nhỏ máu tươi.
Dường như nàng sợ dơ váy Tần Uyển Uyển, cố gắng đẩy Tần Uyển Uyển ra. Tần Uyển Uyển ấn nàng lên chân mình: “Đã là lúc nào rồi, cô còn khách sáo làm gì!”
Tô Chẩm Tuyết bị Tần Uyển Uyển giữ chặt, đau khổ nhắm mắt lại, cứng ngắc dựa vào Tần Uyển Uyển, không dám nhúc nhích.
Giản Hành Chi ngồi xếp chân bên cạnh, chống đầu nhìn Bách Tuế Ưu chữa thương cho Tô Chẩm Tuyết, xỉa răng suy nghĩ: “Nữ cũng chướng mắt. Tô đạo hữu, có phải tình báo của cô có vấn đề không?”
“Không có.” Tô Chẩm Tuyết dần dần bình phục dưới sự giúp đỡ của Bách Tuế Ưu, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tần Uyển Uyển ra, đứng dậy, điềm tĩnh giải thích: “Trước đây Tông môn ta đã có người bước vào Mộ kiếm như thế. Trước khi ta vào bí cảnh, sư huynh đã cố ý nói với ta, biện pháp này chắc chắn không có vấn đề.”
“Vậy…” Giản Hành Chi cau mày: “Là do chúng ta không đủ đẹp?”
“Ta cảm thấy Tô tiên nữ rất đẹp mà.” Nam Phong nhìn Tô Chẩm Tuyết đầy nghi hoặc.
Mọi người trầm mặc. Qua một lát, Tô Chẩm Tuyết đề nghị: “Hay là Tần đạo hữu thử xem?”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển vừa nghe đã vội vã xua tay: “Không được, không được, ta trông xấu lắm. Cô thấy nốt ruồi lông trên đầu ta không?”
Nàng chỉ vào chiếc khăn vô dụng che nửa mặt: “Ta sợ mình xấu quá, nó đánh ta.”
“Không sao.” Tô Chẩm Tuyết tiếp tục khuyên: “Vẫn có thể thử xem.”
“Ta thật sự…”
“Đi!”
Giản Hành Chi quyết định, Tần Uyển Uyển đột ngột quay đầu, nhìn Giản Hành Chi: “Ai đi?”
“Cô qua đây với ta.”
Giản Hành Chi đứng dậy kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tần Uyển Uyển thấy bên cạnh chẳng còn ai, vội mở miệng: “Ngay cả Tô Chẩm Tuyết mà con gà tây kia cũng chướng mắt, ta càng không được.”
“Cô không được…” Giản Hành Chi lấy “Thiên diện” trong lòng ra: “Nhưng chẳng phải đổi khuôn mặt là xong rồi sao?”
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó lập tức hiểu ra: “Vậy sao người không đổi? Võ nghệ người cao cường, đổi xong qua đó thích hợp hơn.”
“Đám linh thú này đều cảm nhận được khí tức, nó từng gặp ta rồi.”
Dứt lời, Giản Hành Chi kéo tay Tần Uyển Uyển qua, dứt khoát nhanh nhẹn vạch một đường. Tần Uyển Uyển đau đến nhăn mặt, Giản Hành Chi bóp tay nàng, nhỏ máu lên Thiên diện.
“Gần đây ta đã nghiên cứu rồi, chủ nhân không chết, Thiên diện không thể nào nhận chủ lần nữa, nhưng vừa rồi ta chợt nghĩ ra một cách khiến nó nhận hai chủ. Đến lúc đó ta là chính, cô là phụ, ta có thể giúp cô biến ra một khuôn mặt khác. Sau này, cô cứ đeo khuôn mặt đó là được.”
“Vậy… được rồi.”
Tần Uyển Uyển miễn cưỡng mở miệng, sau đó nhắc nhở y: “Người phải biến đẹp một chút.”
“Yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta còn hi vọng cô thu phục con gà tây kia, chắc chắn biến cô thành người đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Tần Uyển Uyển hơi không tin lắm. Giản Hành Chi bảo nàng nhắm mắt lại, giơ tay chỉ vào giữa trán: “Cô đừng nghĩ gì cả.”
Tần Uyển Uyển thấp thỏm gật đầu, nhắc nhở y: “Nhất định phải là người đẹp nhất đấy. Bất kể kẻ thù, người yêu, bạn bè, thân thích, người nhất định phải biến ra người đẹp nhất…”
Giản Hành Chi mặc kệ nàng, nhắm mắt lại, niệm một câu pháp chú, vô số khuôn mặt tiên nữ bắt đầu lướt qua trong đầu.
Nhưng y phát hiện thật ra đại đa số tiên nữ, y đều chẳng nhớ rõ, chỉ lờ mờ có ấn tượng. Người duy nhất nhớ rõ…
Đột nhiên hình ảnh y đứng trước đạo cung Tịch Sơn, lần đầu tiên gặp mặt Tần Uyển Uyển lướt ngang đầu.
Dẫu sao đó cũng là tiên nữ với mỹ mạo được ca ngợi ở Tiên giới, vừa mạnh vừa đẹp, trong nháy mắt đã khắc sâu vào mắt y.
Y vừa mất tập trung, chợt nghe thấy Tần Uyển Uyển hỏi: “Xong chưa?”
Giản Hành Chi mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt tựa cánh hoa đào ngẩng đầu nhìn mình chăm chú. Giản Hành Chi ngập ngừng buông tay: “Xong rồi.”
Dứt lời, y xoay người: “Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, vội vàng lấy gương trong túi Càn Khôn ra ngắm gương mặt mới của mình. Kết quả khoảnh khắc nhìn người trong gương, nàng sửng sờ.
Đây không phải là chính nàng sao?!!
Nàng chấn kinh ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi bước đi phía trước có phần gấp gáp.
Nàng muốn y biến ra gương mặt đẹp nhất trong lòng y, Long Ngạo Thiên liền biến ra nguyên thân của nàng.
Lẽ nào lúc ở Tiên giới, Long Ngạo Thiên này đã quen biết nàng, lại rất có khả năng…yêu thầm nàng?!
Ý thức được điểm này, Tần Uyển Uyển rùng mình. Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, ánh mắt thay đổi.
Nàng thở chậm lại, cất gương soi vào lòng. Sau khi bình tĩnh một lúc, ổn định tâm trạng, nàng mới quay trở về.
Giản Hành Chi đã trở lại cạnh nhóm Bách Tuế Ưu trước, giúp nàng dàn xếp: “Đợi lát nữa lão Tần đi dụ dỗ con gà kia, nếu cô ta không thành công, chắc chắn con nó đã đánh mất hứng thú với phụ nữ. Chúng ta không cần tiếp tục quanh co, ta trực tiếp ra tay, các người giành con non.”
“Đây cũng là một cách.” Bách Tuế Ưu nhăn mày: “Nếu Tô đạo hữu cũng không lọt vào được mắt con gà kia, với dáng vẻ của Tần đạo hữu, chỉ e rất khó. Chúng ta hẳn nên…”
Vừa nói tới đây, Bách Tuế Ưu đã sững người.
Hắn tròn mắt nhìn Tần Uyển Uyển đang chạy ra, Tần Uyển Uyển cười áy náy: “Thật ra đây mới là diện mạo thật sự của ta, vì quá thu hút nên không dám dùng mặt thật gặp người, sau này mong các vị đạo hữu giữ bí mật.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cúi đầu.
Bách Tuế Ưu bừng tỉnh, gương mặt tái nhợt chợt đỏ ửng, vội đáp: “Tần đạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ không nhiều lời. Long đạo hữu.” Bách Tuế Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Chúng ta không cần nghĩ nữa, Tần đạo hữu không thể nào thất thủ.”
Giản Hành Chi không nói, y nhìn số “20” trên đầu Bách Tuế Ưu, cười châm chọc: “Ha.”
Lão già háo sắc này, đúng là thấy sắc nổi lòng tham.
Vừa nghĩ, ánh mắt y vừa lướt sang bên cạnh, đột nhiên sửng sờ.
Y nhìn Tô Chẩm Tuyết đang nhìn Tần Uyển Uyển không chớp mắt, cứ dời mắt rồi lại nhìn, dời mắt rồi lại nhìn, lặp đi lặp lại, cuối cùng xác nhận ——
Đầu Tô Chẩm Tuyết đính chình ình số “20”.
Một chuỗi dấu chấm hỏi chầm chậm nổi lên trong đầu Giản Hành Chi: “????”
Tô Chẩm Tuyết này sao thế?
——oOo——