Khi người nói chuyện nhắc tới vị kia của Vô Tướng Tông, âm thanh nhỏ xuống, sau đó lại nghĩ tới cơn mưa hôm nay: “Không biết tông môn nào may mắn như vậy, sinh ra một vị thiên tài!”
Mọi người bàn tán xôn xao, mà hai vị thiên tài đang ngồi dưới đất trợn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ không nói câu nào.
Hai người đã dùng phép thuật thay đổi quần áo ở một khắc tỉnh táo lại, quần áo lúc trước đã bị sét đánh thành vải rách, Tần Uyển Uyển mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt còn Giản Hành Chi thì là một bộ đạo bào màu xanh lam, hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Giản Hành Chi mở miệng: “Trước tiên phải tìm một nơi nghỉ ngơi, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”
Tần Uyển Uyển gật đầu đồng ý.
Bọn họ phủi bùn đất dính trên người, vừa đứng dậy liền thấy người mặc bộ đạo bào màu tím xuất hiện trước mặt.
Tần Uyển Uyển vô thức đứng sau lưng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi lại theo thói quen tiến lên chặn lại. Sau đó hai người nghĩ tới thân phận của mình, lại mau mau đổi vị trí, Tần Uyển Uyển bước lên phía trước một bước, Giản Hành Chi lùi về phía sau một bước, vừa đẹp.
Tu sĩ áo tím nhìn bọn họ ngươi tới ta đi một lúc, mở miệng: “Đứng ngay ngắn chưa?”
“Được rồi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, có chút khẩn trương: “Đạo hữu tìm chúng ta có việc gì không?”
Hơi thở của người này quá mạnh mẽ, không biết vì sao nàng có cảm giác đang đối mặt với một Giản Hành Chi khác, nhưng kém chất lượng hơn.
Cho dù là phiên bản cấp thấp của Giản Hành Chi, thì cũng là đại lão mà nàng không thể dây vào, loại người như Giản Hành Chi, chỉ cần một phần mười hắn đứng trước mặt nàng cũng đủ làm nàng quân lính tan rã.
“Có một đệ tử tự xưng là Nam Phong chạy tới Thiên Kiếm Tông cầu cứu, hắn nói ngươi bắt được Thiên Lưu, muốn Thiên Kiếm Tông giúp đỡ.”
Ngữ điệu của tu sĩ áo tím không có chút phập phồng, bình tĩnh tường thuật lại câu chuyện: “Vì vậy nên ta có mặt ở đây.”
“Hóa ra là đạo hữu đến từ Thiên Kiếm Tông.” Tần Uyển Uyển nhớ tới chuyện nàng dặn dò Nam Phong, nhanh chóng hành lễ: “Hân hạnh gặp mặt, tại hạ là Lý Tứ, đây là ta*… “
*Ngữ pháp Trung Quốc giống tiếng anh, ví dụ như anh trai của ta => ta anh trai.
“Đại ca.” Giản Hành Chi ở sau lưng tiếp lời: “Trương Tam.”
Nghe bọn họ nói như vậy, tu sĩ áo tím nhíu mày: “Các ngươi là huynh muội, tại sao lại khác phái?”
“Ta đi theo phụ thân.” Giản Hành Chi phản ứng rất nhanh, Tần Uyển Uyển cười gượng: “Ta đi theo mẫu thân.”
Tu sĩ áo tím gật gù, cũng không nói nhiều nữa, chỉ giới thiệu qua về bản thân: “Thiên Kiếm Tông, Tạ Cô Đường.”
Tên này có chút quen tai, Tần Uyển Uyển liếc mắt nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi nhìn về phía trấn Tầm Tiên, lúc này mới nhớ ra.
Tấm bảng hiệu lúc trước hắn đập bỏ hình như có ghi chữ Tạ Cô Đường, mà Tạ Cô Đường hình như là người đứng đầu đại hội thử kiếm?
“Các ngươi muốn tham gia đại hội thử kiếm không?” Tạ Cô Đường cũng không nhiều lời, lấy một quyển sách từ trong tay áo ra “Môn phái nào?”
“Tán tu.” Tần Uyển Uyển tiếp tục nói dối, động tác của Tạ Cô Đường dừng một chút, cũng chính trong chớp mắt đó, nàng không nhìn rõ hắn ta tay như thế nào nhưng trường kiếm trên tay hắn đã ra khỏi vỏ, chém tới.
Hắn hành động rất nhanh, nhưng Giản Hành Chi còn nhanh hơn, trong chớp mắt hai người đã qua lại mười mấy chiều.
Tạ Cô Đường lặng lẽ nhìn Giản Hành Chi vững vàng đỡ kiếm của hắn.
“Ta tu kiếm một trăm hai mươi năm, kiếm phái trong thiên hạ đều đã từng đi qua, nhưng ta chưa từng gặp môn phái của các ngươi.”
“Thiên Kiếm Tông tìm kiếm những môn phái các ngươi đã gặp để tham gia thí kiếm đại hội à?” Tần Uyển Uyển cười.
Tạ Cô Đường dừng một chút, chậm chạp nói: “Không phải.”
“Như vậy, ta giết Thiên Lưu, tên hắn lại nằm trên bảng truy nã của Thiên Kiếm Tông. Dựa theo quy tắc ban bố, ta có thể tham gia thí kiếm đại hội, đúng không?”
“Đúng.” Tạ Cô Đường không có cách nào phủ nhận.
Tần Uyển Uyển tiến lên, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn ta, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.
“Vậy Tạ Cô Đường các hạ đã từng đi qua môn phái của ta hay chưa và việc ta tham gia thí kiếm đại hội có liên quan gì với nhau khong?”
Tạ Cô Đường nghẹn lời, một lát sau hắn đút lại kiếm vào trong vỏ, quay người đi ở phía trước: “Đi theo ta.”
Thiên Kiếm Tông đã chuẩn bị đủ chỗ ở cho tất cả những người thông qua thí kiếm đại hội, Tần Uyển Uyển đã giết Thiên Lưu, không chỉ là hoàn thành nhiệm vụ lại còn là hoàn thành vô cùng tốt, nên nàng không ở trong khách sạn dưới núi giống những người thi khác, mà được sắp xếp ở phòng khách của Thiên Kiếm Tông.
Đó là một căn tứ hợp viên, Tạ Cô Đường dẫn bọn họ tiến vào sân rồi chỉ vào hai gian phòng: “Các ngươi mỗi người chọn một phòng, tới khi thí kiếm đại học bắt đầu, ta sẽ thông báo cho các ngươi.
“Cảm ơn đạo quân.”
Tạ Uyển Uyển cười hành lễ, Tạ Cô Đường gật đầu không có nói nhiều, quay đầu rời đi.
Chờ Tạ Cô Đường đi rồi, Tần Uyển Uyển hỏi Giản Hành Chi: “Vào phòng nói chuyện à?”
Giản Hành Chi đồng ý, không biết tại sao hắn cảm thấy hơi hoảng.
Hai người cùng tiến vào gian phòng, mỗi người ngồi ở một bên của cái bàn, nói chuyện với hệ thống của mình.
“Ta nên nói gì với hắn bây giờ?” Tần Uyển Uyển hỏi 38: “Ta không thể để hắn biết được thân phận của ta phải không?”
“Không sai.” 38 đáp lời: “Ngươi phải cố gắng hết sức để hắn không phát hiện thân phận của ngươi.”
“Vậy nếu như hắn phát hiện thì sao?”
“Đó cũng là… ” 38 có chút nhức đầu: “Chuyện bất đắc dĩ, chỉ cần ngươi không thừa nhận là được.”
“Nếu như nàng đoán được thì sao?” Giản Hành Chi cau mày, hỏi dò 666: “Nàng đã phát hiện ra ta không phải Giản Chi Diễn rồi.”
“Nếu như nàng phát hiện ra thì đó không phải trách nhiệm của ngươi. Thực ra nếu như nàng có thể tự đoán được, thì sẽ càng có lợi với ngươi.”
“Nói kỹ hơn đi.”
“Theo lý thuyết, nhân vật của ngươi được quyết định chủ yếu dựa trên việc phải phù hợp logic, phù hợp kỳ vọng của người thế giới này đối với người. Nếu như “Tần Vãn” có thể tìm một số lý do giải thích cho hành vi của ngươi mà nàng cũng mong muốn ngươi rất mạnh, như vậy ngươi thực sự có thể làm được mọi thứ.”
Nghe nói như thế, Giản Hành Chi đã hiểu, nếu như Tần Uyển Uyển cảm thấy hắn có thể cứu vớt thế giới, thì hắn thật sự có thể đi cứu vớt thế giới.
“Nhưng ta không thể tự nói cho nàng biết?”
“Ngươi còn phải phủ nhận nữa.”
“Nếu như ta nói không rõ ràng thì sao?”
666 trầm mặc một lúc, nó nhắc Giản Hành Chi: “Vậy thì phải dựa vào nhận thức của nàng rồi.”
Hai người nói chuyện với hệ thống của mình một lúc, trong lòng đã có biện pháp xử lý.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng nhìn Giản Hành Chi, nhìn nhau một lúc thì Giản Hành Chi hỏi nàng: “Uống nước không?”
Tần Uyển Uyển tay chân lanh lẹ châm trà, mời hắn: “Uống.”
Giản Hành Chi bối rối một hồi, hắn không biết nàng muốn hắn uống hay nàng muốn uống.
Hắn nhận lấy chén trà, suy tư trong chốc lát rồi chậm chạp mở miệng: “Thật ra chuyện của ngươi, ta biết.”
“Chuyện của ngươi… ” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Đoán chừng ta cũng biết.”
“Ta hy vọng ngươi biết.” Giản Hành Chi ám chỉ: “Như vậy có thể thuận lợi hơn chút.”
“Vậy ta hỏi được không?” Tần Uyển Uyển thăm dò, Giản Hành Chi gật đầu.
“Ngươi có thể nói thật với ta không? Nếu như có thể thì ngươi nói chuyện, nếu không thể thì hãy im lặng.”
Giản Hành Chi trầm mặc.
Tần Uyển Uyển gật gù: “Vậy ngươi muốn nói thật với ta không? Nếu như muốn thì đừng nói chuyện.”
Giản Hành Chi tiếp tục trầm mặc.
Tần Uyển Uyển hiểu rồi, chắc là Giản Hành Chi cũng giống nàng, bị hạn chế.
Tần Uyển Uyển suy đi nghĩ lại: “Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”
Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng, Tần Uyển Uyển bắt đầu kể: “Có một con mèo nhỏ nọ, một ngày kia nó đột nhiên phát hiện ra mình xuyên vào một quyển sách. Mèo con có một tinh linh nhỏ, sau đó nó gặp được một con chó con mà chó con đó vẫn luôn bám theo nó, ngươi cảm thấy tại sao con chó kia lại bám theo mèo con?”
“Bởi vì con chó nhỏ cũng có một tinh linh.”
Giản Hành Chi hiểu được suy nghĩ mà Tần Uyển Uyển truyền đạt, lập tức hiểu tình cảnh của nàng.
Tần Uyển Uyển gật đầu, quả nhiên là vậy.
“Con chó nhỏ kia ở trong sách à?”
“Không phải.”
Tần Uyển Uyển hiểu rồi, thì ra người ở trước mặt nàng hoàn toàn không phải Giản Chi Diễn, hắn ta chính là một người mang theo hệ thống tới làm nhiệm vụ giống nàng.
“Tinh linh nhỏ muốn mèo con đắc đạo thành tiên.” Tần Uyển Uyển tiếp tục đặt câu hỏi: “Tinh linh kia muốn chó con làm gì?”
“Giúp mèo con đắc đạo thành tiên.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, là bạn không phải địch.
“Vậy không biết… ” Tần Uyển Uyển sử dụng ngôn ngữ cơ thể, khoa tay múa chân một hồi: “Là một con chó cấp bậc gì? Hóa Thần? Độ Kiếp?”
Nghe nàng nói như vậy, Giản Hành Chi hơi ngửa đầu, khuôn mặt lộ vẻ xem thường: “Chó con phi thăng từ lâu rồi, trên tiên giới không ai có thể địch lại nó.”
Tần Uyển Uyển: “… ” Chém gió đi, dùng hết sức mà chém.
Thiên giới như nào, nàng còn không biết à?
Tần Uyển Uyển tiếp tục cười: “Không biết con chó kia tên là gì?”
Trong nháy mắt, Giản Hành Chi rơi vào trầm mặc.
666 nhắc nhở hắn: “Chủ nhân, thật ra… hệ thống chúng ta vẫn rất có nhân tính, có thể nghe hiểu các ngươi đang nói gì, đừng lộ liễu như vậy… “
Giản Hành Chi không nói gì, hắn cảm thấy hơi chán nản.
Hắn đột nhiên nhận ra, Tần Vãn sẽ phi thăng, nếu để cho Tần Vãn biết hắn là ai, sau này nàng ra bên ngoài đem chuyện hắn làm ở giới tu chân truyền đi, hắn không có cách nào chấp nhận việc này.
Cuộc sống quá khó khăn, hắn chỉ muốn bình lặng trải qua mà thôi.
Hắn không muốn để cho bất kì người nào ở thiên giới biết được hắn phải trải qua thời gian làm nam sủng của người khác, phải mặc quần áo màu hồng phấn, phải chạy theo người khác xin cứu mạng.
“Giản Chi Diễn?” Tần Uyển Uyển nhắc nhở hắn: “Ngươi cảm thấy chó con tên là gì?”
“Hắn tên là… ” Giản Hành Chi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại mình khi còn là “Tuế Hành Chân Quân”, đoạn thời gian làm việc ngông cuồng, tùy ý xằng bậy này, nhất thời trong miệng có chút chua chát, trầm giọng nói: “Long Ngạo Thiên.”
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~