*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa hè gay gắt nắng cùng bụi, Triệu Tử Đoạn hai tay ôm mấy chai bia lạnh, thong thả đi bộ về hướng nhà kho cũ giữa bến cảng, khuất lất sau những thùng container cao ngất. Y vừa đi vừa uống, mồ hôi rịn lên vầng trán trơn bóng, nhỏ xuống sống mũi cao thẳng, jacket da dưới ánh mặt trời càng khiến y thêm nhiều phần bức bối.
Một đám phu khuân vác hồ hở cười:
– Triệu đại gia hôm nay thu sân?
Triệu Tử Đoạn cau nhẹ huyền mâu, gật đầu, nhìn qua đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, khi y đi trời cũng chỉ vừa sáng, mải miết một ngày vòng vèo hết sàn nhảy này đến hiệu cầm đồ nọ, cuối cùng mới thu xong tiền bảo kê. Vạn Thịnh là tập đoàn kinh doanh dịch vụ, xây dựng, buôn bán, nhập khẩu,…hàng trăm thứ lằng nhằng hợp pháp có, phạm pháp có. Giữa một công ty như vậy, y cũng chỉ là mắt xích nhỏ lẻ, tham gia mặt tối, tạm gọi có chút mặt mũi, dưới trướng dăm mươi tên đàn em, ngẩng lên cũng chẳng hơn ai, cúi xuống còn đầy kẻ xếp hàng cung kính một tiếng “Triệu ca”!
Triệu Tử Đoạn mở ổ khóa dây xích nặng nề, bước vào nơi giam giữ Đông lão tam, tiếp xúc đột ngột với bóng tối khiến đầu y ong ong, Triệu Tử Đoạn định thần hồi lâu, khi mắt đã quen dần, mới mở bóng đèn dây đốt vàng sậm chiếu một mảng tròn tròn.
– Khát không?
Đông lão tam hơi mở mí mắt sưng vù, cũng không đủ lực để mắng chửi như hôm trước, gã phì phò thở:
– Triệu gia gia, tôi thật sự không có tham ô gì tài sản Vạn Thịnh…tôi cùng Vạn lão đại là huynh đệ kết nghĩa, sản nghiệp này cả hai cùng làm ra…tôi cần gì…
Triệu Tử Đoạn nâng chai thủy tinh lên ngang tầm mắt, hơi lạnh mát mẻ phảng phất khiến y dễ chịu. Trên trần nhà cao cao, tiếng máy quạt cũ kỹ phát ra thanh âm rè rè đều đặn:
– Thật ra ông cũng biết loại chuyện này Triệu Tử Đoạn tôi không có quyền quyết định, hoặc là ông tự nói ra nơi cất giấu mớ tiền đó, hoặc là để tôi ép ông phải nói ra!
Đông lão tam giật giật cánh tay đã bị treo đến tím bầm tê cứng, miệng méo xệch sang một bên. Triệu Tử Đoạn gác chân lên bàn mở điện thoại kiểm tra camera đặt ở căn hộ, phát hiện Hoàn Nhan Viên Hạo đang chăm chú làm bữa tối. Trong lòng y liền âm thầm vui vẻ.
Triệu Tử Đoạn muốn kết thúc vụ Đông lão tam nhanh chóng để quay về cùng người kia. Y nghĩ nghĩ một hồi, kéo lê tuýp sắt góc cạnh trong tay, lại hạ dây trói xuống:
– Tôi nghe nói ông còn một con gái, đang học tiểu học?
Đông lão tam đang ôm người co quắp, khi nghe đến nữ hài, nước mắt liền nhỏ ra trên làn xa xám ngắt nhăn nheo:
– Không…không…xin cậu…
Triệu Tử Đoạn thở dài, vốn y không bao giờ hại đến phụ nữ trẻ em, nhưng vô độc bất trượng phu, loại người cương liệt như Đông lão tam, không đánh vào nơi mềm yếu nhất của quả tim, liền không có cơ hội phủ đầu:
– Nếu ông khai ra, lấy danh dự bản thân, tôi hứa sẽ lưu lại đủ số tài sản để con gái ông một đời vô lo vô nghĩ!
Đông lão tam thật sự khóc, rền rỉ đầy bất lực, Triệu Tử Đoạn đưa đến chai bia đã mất khí lạnh, Đông lão tam ừng ực uống một hơi, dạ dày sau nhiều ngày không được hoạt động liền co rút, Đông lão tam mặt mày méo mó, ôm bụng quằn quại:
– Cậu nói được làm được?
Triệu Tử Đoạn ẩn ẩn mỉm cười, cuối cùng cũng có thể moi chút tin tức, y phủi phủi tay đứng dậy:
– Triệu Tử Đoạn sống trong Vạn Thịnh này không mười năm cũng tám năm, chưa từng thất tín, càng tuyệt đối không bao giờ thất tín!
Khuya.
Sương rơi ướt át hoa viên, chiếc BMW đen bóng chạy vào tầng hầm, Triệu Tử Đoạn kéo lại cổ áo giữ ấm, nhanh chân lên nhà. Chỉ là, khi cửa mở ra, chỉ thấy bầu không khí lạnh lẽo, thức ăn trên bàn đều đã nguội, bóng dáng người kia chẳng còn lưu lại.
Triệu Tử Đoạn ngồi thụp xuống sofa, hai tay ôm mặt, tóc đen che kín huyền mâu ửng hồng.
Cô độc.
Y thật sự muốn gặp lại hắn!
Nhưng mà quy tắc của y chính là không cùng ai quá một lần. Triệu Tử Đoạn nằm vật vờ nhìn đèn đường vàng vọt xa xa, y đập mặt vào gối, thầm nghĩ, kệ mẹ quy tắc!
Bên kia thành phố.
Hoàn Nhan Viên Hạo thoải mái ngâm người, hơi nước lẩn quẩn trong suốt, phủ một làn sương mờ ảo. Hắn tựa vai lên khăn mềm, mê mê ngủ, dù sao cũng đã mất việc, trở thành thanh niên thất nghiệp, căn hộ sắp đến thời kì thanh toán hợp đồng, tài khoản ngân hàng cạn sạch, không đủ tiền tiếp tục thuê. Hoàn Nhan Viên Hạo đang phân vân chuyện có nên quay về nhà hay không.
Chuông điện thoại reo vang. Hoàn Nhan Viên Hạo với tay lên bàn rượu bên cạnh bồn tắm, một chữ “Mẹ” ngay ngắn với hình đại diện cao quý xinh đẹp hiện ra, hắn có chút khó chịu, trực tiếp tắt máy, chỉ gửi lại một tin nhắn thể hiện bản thân đang bận. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, mẫu tử không có thù oán, cũng chỉ là cơn giận qua loa, chẳng rõ vì sao đã năm năm vẫn không thể hòa giải.
Hoàn Nhan Viên Hạo tắm xong nhìn vào gương, đêm qua mất ngủ khiến vầng mắt thâm lại thành một vòng. Hắn vắt áo khoác lên vai, buồn chán tản bộ công viên dưới nhà. Ban đêm mát lạnh, không khí trong lành, mấy đôi tình nhân ngồi bên ghế đá thi thoảng khúc khích cười. Hoàn Nhan Viên Hạo cúi mặt chăm chú đếm từng ô gạch, đột ngột trước mắt hiện lên đôi giày da đen bóng bên ống quần rộng tuềnh thời trang những năm hai ngàn. Hắn ngước mặt, không mấy bất ngờ:
– Cao chủ nhiệm!
Vị Cao chủ nhiệm này đã ngoài ngũ tuần, tuy vậy vẫn rất phong độ, trừ bụng hơi béo, ngoài ra thân thể đều khỏe mạnh. Hoàn Nhan Viên Hạo cùng ông ngồi tạm cạnh bồn hoa, mỗi người một ly cafe đen.
Cao chủ nhiệm chìa ra điếu thuốc, Hoàn Nhan Viên Hạo theo bản năng lắc đầu.
Ông hài lòng cười:
– Rất tốt! Không hổ thủ khoa năm đó tổ chức đào tạo…ngoài cậu cũng chỉ có một người về sau đạt được tuyệt đối số điểm!
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, lắc lắc đầu:
– Ngài quá khen!
Cao chủ nhiệm hít một hơi sâu, nhìn lên bầu trời đêm thành phố vẩn đục không rõ tinh tú:
– Cậu mới mất việc sao?
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày, tỏ vẻ không phục:
– Tiếng lành đồn xa, tôi mới mất việc hôm qua, hôm nay chủ nhiệm liền rõ ràng!
Cao chủ nhiệm ha hả cười, gạt tàn thuốc vào bụi hoa:
– Cả tổ chức đều đã biết, không phải năm đó tôi từng hứa mỗi thành viên sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều được lưu tâm đặc biệt sao!
Hoàn Nhan Viên Hạo không đáp, ho nhẹ mấy tiếng:
– Tôi tự mình lo được!
Cao chủ nhiệm nhìn quanh quẩn một hồi, điếu thuốc cũng vứt đi, lại nhỏ giọng:
– Tổ chức lần này cần cậu!
Hoàn Nhan Viên Hạo vừa ngạc nhiên vừa chán chường:
– Không phải tôi được đặc cách “về hưu” rồi sao?
Tuy nói vậy nhưng hắn cũng không có ý tưởng phản đối, Hoàn Nhan Viên Hạo vốn là thanh niên bốn tốt, thấm nhuần tư tưởng vì dân phục vụ, từng thủ khoa Học Viện Cảnh sát Nhân dân, sau lại được Cục Tình báo lưu ý, tu nghiệp nước ngoài, về cơ bản không ngại ngần nguy hiểm. Chỉ là năm năm trước, hắn hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng một vụ án gián điệp cực kỳ lớn, mặt cũng đã lộ, cơ bản không thể tiếp tục loại hoạt động này, liền được tổ chức đặc cách “hoàn lương” trở thành luật sư một công ty luật dân sự, chuyên nhận các loại án vụ nhảm nhí như chồng chạy theo nhân tình, vợ bán nhà đánh bạc,…hiện tại được tiếp tục chuyên ngành cũ, hắn liền có chút phấn chấn.
Cao chủ nhiệm hắng giọng, mạch lạc nói sơ qua:
– Án này can hệ đến tập đoàn Vạn Thịnh, gần đây tổ chức có thấy cậu cùng một thành viên bên đó giao lưu thân mật…
Hoàn Nhan Viên Hạo lạnh nhạt hừ một tiếng, trực tiếp muốn đúng dậy. Chủ nhiệm Cao vội vội vàng vàng kéo lấy tay hắn:
– Chúng tôi theo dõi không phải vì tốt cho cậu sao…bất quá…chơi bời…cùng nam nhân khác…cũng như ăn cơm uống nước bình thường…cậu không cần xấu hổ…
Thứ năm, giữa tuần.
Quán bar cũ mới sửa sang lại một chút vì vụ ẩu đả lần trước mà mở cửa, Hoàn Nhan Viên Hạo coi như là khách đến sớm nhất, hắn chọn một góc khuất lặng lẽ rót rượu, chờ đợi, chờ đợi.
Rất khuya, Triệu Tử Đoạn mới ghé qua, y vẫn như cũ, jacket đen choàng ngoài thân thể trắng như sứ mỏng. Y ngồi bên cạnh quầy, phả khói vào không khí đặc sệt âm nhạc cuồng loạn.
Hoàn Nhan Viên Hạo vừa dợm bước đứng dậy, đã thấy bên cạnh Triệu Tử Đoạn xuất hiện một nam nhân. Người này âu phục đắt tiền, nếp tóc vuốt đến hoàn hảo, ống tay sơ mi tím thẫm thi thoảng lộ ra Rolex sáng loáng. Hoàn Nhan Viên Hạo nghe lồng ngực đập loạn, hắn hơi mím môi, tay siết lại. Không phải Triệu Tử Đoạn thường ngày đều là 1 sao, vậy mà chỉ cần nằm dưới hắn một lần liền đi câu dẫn nam nhân.
Bàn tay người kia vắt ngang vai Triệu Tử Đoạn, cả hai cười nói thì thầm to nhỏ. Hoàn Nhan Viên Hạo nội tâm cực hạn cay đắng, một đường đi thẳng đến, nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn lôi ra.
Nam nhân áo tím kia bật cười, cao ngạo lướt qua, lại vỗ vỗ vai áo Triệu Tử Đoạn:
– Ngày mai đến công ty thì vào phòng tôi!
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu xoáy sâu kẻ đối diện, môi mỏng nhếch lên, khinh bạc cười. Cứ tưởng ai xa lạ, hóa ra lại là Vạn gia nhị thiếu:
– Vạn tổng! Không nghĩ đến lại gặp anh ở đây!
Vạn Lăng Mặc nửa miệng treo nụ cười đúng điệu xã giao, thoải mái bắt tay:
– Luật sư Hạo! Cũng thật trùng hợp đi! Tôi đi trước, cậu ở lại vui vẻ!
Triệu Tử Đoạn đã ngà ngà say, chai rượu trên quầy cũng chỉ còn cặn, y lấy thêm chai mới, tiếp tục uống. Hoàn Nhan Viên Hạo hơi hướng mắt đến gã bartender thăm dò, chỉ thấy gã nhún vai một cái rồi bỏ đi. Hoàn Nhan Viên Hạo đành kiên nhẫn ngọt nhạt:
– Sao thế!
Triệu Tử Đoạn phất phất tay, hơi thở nhuốm bụi trần, mệt mỏi u uất. Một lúc lâu sau, y mở ba lô mang theo sau lưng, lấy ra một xấp tiền dày, vứt mạnh đến bartender:
– Tip cho cậu!
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, ba lô tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, số tiền bên trong phỏng chừng lên đến hàng trăm vạn. Hắn hít một hơi sâu, kéo Triệu Tử Đoạn ra khỏi nơi hỗn tạp này, lục túi y lấy khóa xe, thẳng về Chung Gia Diện.
Trong nhà om om tối, Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp với tay bật đèn, đã thấy Triệu Tử Đoạn đổ ập vào cơ thể, đẩy hắn ngã ra sàn, cả hai cứ thế lăn lộn trên thảm len. Triệu Tử Đoạn thuần thục lần tay vào áo Hoàn Nhan Viên Hạo, hơi rượu phả lên gáy hắn, răng y bén nhọn gặm gặm vành tai:
– Ở lại đây…
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn gương mặt tinh diễm của Triệu Tử Đoạn có chút mê muội vì men rượu, trong đầu lập tức nhớ đến Vạn Lăng Mặc, phải hay không phải nếu hắn đến muộn, Triệu Tử Đoạn liền cùng kẻ đó rời đi.
Nghĩ việc người khác có thể nhìn thấy bộ dáng mị hoặc kích tình của nam tử yêu nghiệt này, trong lòng Hoàn Nhan Viên Hạo ngứa rát như bị mèo cào. Hắn toàn thân nổi sinh khí, lập tức đổi khách thành chủ, thiếu kiềm chế mà xé rách y phục đối phương.
Triệu Tử Đoạn mơ hồ bản thân bị cường bạo, tuy vậy trong đầu y hiện tại một chút tập trung cũng không có. Y nhớ đến sự tình buổi trưa xảy ra với Đông lão tam, trong lòng vừa tê nhức vừa áy náy.
Đông lão tam đã đưa y đến nơi cất giấu số tài sản, hàng triệu tệ được đúc thành vàng ròng. Triệu Tử Đoạn đương nhiên giữ chữ tín, thành toàn cho Đông lão tam, quyết đem một phần chuyển khoản đến đứa con gái đang tiểu học kia.
Triệu Tử Đoạn nghe buốt rát xuyên thấu thân thể, mọi hành động của Hoàn Nhan Viên Hạo rõ mồn một khiến y thanh tỉnh. Nhưng y kỳ thực không hề muốn tỉnh táo. Đông lão tam đã chết trước mặt y, bị vệ sĩ Vạn Lăng Mặc giết, cách thức hết sức tàn bạo, dùng xẻng đập sọ nát vụn, sau đó vứt xuống sông. Phần tiền dành cho con gái Đông lão tam cũng không có, Vạn Lăng Mặc đưa cho y một trăm vạn, coi như tiền công. Lần đầu tiên y nhận được tiền mà không vui, lại có cảm giác buồn nôn tởm lợm.
Không phải y chưa từng thấy người chết, y cũng chẳng vì phần não văng lên áo sinh khó chịu, mà là y kinh tởm bản thân thất tín, bất tín. Y luôn cho rằng mình tựa như hoa sen, thanh khiết nhất ở nơi tanh tưởi nhất, nhưng vốn dĩ sống trong giang hồ thân bất do kỷ, y không có quyền chọn lựa.
Triệu Tử Đoạn đột ngột siết lấy đối phương, cố gắng cảm nhận chút hơi ấm vấn vương. Hoàn Nhan Viên Hạo nhận ra tâm trạng y bất thường, nỗi giận dỗi vô cớ cũng tan biến, liền ôn nhu vỗ về y vào ngực.
_________________
Thành ca aka Luật sư Hạo của các nàng đây ???