Vị Ngã Tiên Tâm

Chương 1: Mưa



“Rít rít rítttttttt…huỳnhhhhh…ầm ầm ầm ầmmmm….”

“Rào rào ràoooooooo….” ------------------------------

“Báo cáo sếp, có một vụ tai nạn xe xảy ra”

“Nói cho tôi địa chỉ”

“Đường Tây Thành thưa xếp”

“ Được, tôi sẽ cử người đến ngay” -------------------------------

“Rào rào ràooo…ầm…rào ràooooo….”

Cúp bộ đàm, người đàn ông trung niên mang vẻ mặt nghiêm nghị trong bộ trang phục cảnh sát, bên ngoài khoát thêm một lớp áo mưa, một lần nữa nheo mắt về phía hiện trường: “Không hiểu sao con đường này tai nạn giao thông xảy ra liên tục, đây đã là vụ thứ năm trong tháng, lần này lại có mấy người tử vong đây”

Từ bên trái, một bàn tay hơi run run vỗ nhè nhẹ vào vai viên cảnh sát: “Đội…đội trưởng, hình như chúng ta nhiều hơn một cái bóng a”

Theo phản xạ viên cảnh sát nhìn xuống con đường giăng đầy mưa, từng hạt rơi nặng như đang cắn xé cái bóng của chính mình: “Nói nhảm, có phải ngươi xem phim kinh dị nhiều quá hay không, rõ ràng chỉ có mấy người chúng ta, có phải mưa to làm não ngươi cũng nhũng nước theo rồi”.

Hơi kì quái, cảm giác như mình nhìn lầm, người cảnh sát trẻ cười ngượng một cái cho qua chuyện. Viên cảnh sát liếc liếc tập sự trẻ này một hồi tỏ ý cảnh cáo, thở dài một hơi, quay lưng, mặt nghiêm lại: “Báo cáo tình hình”.

Phía sau hắn, một nữ cảnh sát cầm trên tay bản ghi chép, được bọc chống thấm nước, lật qua lật lại xem xét tỉ mỉ: “Thưa đội trưởng, hiện trường tông xe gồm một mô tô và một ô tô biến dạng hoàn toàn, thời gian xảy ra vụ án khoảng mười hai giờ đêm, lúc ấy người dân xung quanh nghe tiếng nổ lớn giật mình tỉnh giấc, vì trời mưa to nên khoảng hơn hai mươi phút sau mới có người báo tin, người bị tai nạn đều là nam nhân, ba người chết, một người bị thương nặng đang trên xe cấp cứu”

Viên cảnh sát lấy tay sửa lại chỉnh tề chiếc áo mưa, ho một tiếng vì lạnh, thì thầm: “Mong sao đây là vụ cuối cùng, cảnh sát cũng không dễ làm a, cũng cần ngủ chứ”.

Nữ cảnh sát giật giật miệng, dường như cũng vì lạnh hoặc vừa thoáng nghe lời nói lén lút đó. -----------------------------

Phòng cấp cứu.

“Mau, đưa bệnh nhân vào trong”

“Thưa bác sĩ nhịp tim bệnh nhân đang giảm”

“Giật điện, nhanh”

“……………”

“Hắn cần cầm máu gấp”

“Mau đưa vào phẫu thuật”

“………”

Loáng thoáng hắn dường như nghe được nhiều tiếng nói dồn dập đan xen, tâm trí mơ hồ, toàn thân đau nhức không cử động được, hắn thật đau, đau ở bụng, đau ở đầu, đau nhiều nhất là ở trái tim. Hắn như thật mệt mỏi, thật đau, muốn ngất đi, nhưng không hiểu sao bên trong con mắt nhắm chặt, tròng mắt vẫn cứ cứ lung lay như muốn mở mạnh ra, như muốn nhìn một thứ gì đó theo bản năng, không theo cơ thể điều khiển.

Thuốc mê ngấm dần, cuối cùng cơ thể từ từ không thể kháng cự, bản năng dường như cũng bỏ cuộc, hắn ngất đi vì đau mà cũng có lẽ là vì thuốc.

“Rào rào rào…ầm…ràoooo….”

Tiếng mưa, tiếng gió cùng tiếng sấm cứ nối tiếp không ngừng, nước mưa như trút nước, cuồng phong rít gào phẫn nộ, sấm đan mạng nhện như lưới trời, đêm nay dường như mưa sẽ không bao giờ dứt, mây đen sẽ không bao giờ rút đi, ánh sáng vầng trăng cũng bỏ mặc khung trời này để hắc ám xâm lấn.

“Ca phẫu thuật đã thành công”.

Khâu lại vết mổ cuối cùng, trung niên bác sĩ lau mồ hôi trên trán, nói với phụ tá: “Tuy nhiên vết thương ở ngực trái khá sâu, chỉ một chút nữa là tổn hại tới tim, tên này quả thật may mắn, thời gian hồi phục sẽ khá lâu đấy, chăm sóc hắn cẩn thận”

Bước ra phòng phẫu thuật, tiếng mưa rơi to chưa ngừng, ánh đèn trên trần như cố rọi sáng cả hành lang, thế nhưng bóng của những chiếc ghế đặt ngang hai bên vẫn cứ hiện hữu, bóng ghế kéo thật dài đến tận cuối đường, hòa lẫn vào trong góc khuất cầu thang.

Theo thói quen trung niên bác sĩ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường nằm bên phải lối đi: “Đã bốn giờ, trời sắp sáng mà mưa vẫn to đến thế, hôm nay có lẽ không được ngắm bình minh rồi”. ----------------------------

“Tít tít ít…”

“Nhịp tim bình thường, bệnh nhân đã không có gì đáng ngại, việc ta cần làm là chờ bệnh nhân tỉnh lại”.

Nữ bác sĩ với khuôn mặt hiền hậu lấy dây nghe ra khỏi ngực bệnh nhân, mỉm cười nhẹ, quay đầu về phía viên cảnh sát.

“Phiền bác sĩ rồi”.

Viên cảnh sát cũng cười đáp lại. Hắn liếc mắt về phía thân ảnh gầy gò đang nằm trên giường bệnh, hai tay cho vào túi áo, đôi lông mày nhíu lại lẩm bẩm: “ Đoàn Sinh, hai mươi hai tuổi, tên này là trẻ mồ côi không có thân nhân, đang là sinh viên năm cuối tại trường Đại Học Nam Kinh, quen sống cô độc, ít bạn bè, ngại giao tiếp, đơn thuần là một tên tự kỷ a”.

Nữ cảnh sát đứng cạnh bên như nghiền ngẫm lời của viên cảnh sát: “Hắn đã hôn mê ba tuần rồi, không biết bao giờ mới chịu tỉnh, bốn nạn nhân chỉ có hắn may mắn sống sót, ba người kia đã giải quyết xong, bàn giao tang lễ cho thân nhân rồi, theo như điều tra vết tích trên hiện trường, đây đơn thuần là một vụ tai nạn nhưng về thủ tục chúng ta vẫn cần lời khai của hắn để kết thúc vụ án”.

Viên cảnh sát xoa xoa đầu: “Làm cảnh sát không dễ a”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.