– Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt!
Tiếng gọi cứ liên tục vang vọng bên tai, cô mệt mỏi khẽ mấp máy bờ mi rồi mở mắt.
Gia Mẫn thấy vậy mừng rỡ hét lên:
– Cô ấy tỉnh rồi. Cô ấy tỉnh rồi
Mọi người nghe vậy liền chạy vào, gương mặt ai ai lúc này đều thở phào nhẹ nhõm. Diễm Nguyệt ngơ ngẩn nhìn đám người trước mặt một hồi bỗng chốc đôi mắt trở nên hoảng loạn, cô hốt hoảng ngồi dậy túm lấy cánh tay Gia Mẫn:
– Gia Mẫn, Mặc Thiên đâu?
Mọi người nghe vậy chỉ biết nhìn nhau không trả lời càng khiến cô lo lắng:
– Làm ơn, nói cho mình anh ấy không sao. Mình xin cậu!
Gia Mẫn vẫn không trả lời cô, chỉ nhìn sang chiếc giường bên cạnh. Diễm Nguyệt thấy vậy cũng chuyển tầm nhìn về phía chiếc giường trống trơn ấy.
Lúc đấy hai y tá đi đến phủ một chiếc ga trắng lên toan đẩy đi thì cô lại điên cuồng giật hết dây truyền lao đến giữ lấy. Nước mắt thi nhau chảy:
– Khổng thể nào, anh ấy nhất định vẫn còn sống. Các người rốt cuộc đã đưa anh ấy đi đâu?
Nữ y tá thấy vậy mới lên tiếng:
– Tiểu thư, bệnh nhân ở đây đã đi rồi, chúng tôi muốn đem chiếc giường này đi thay.
Diễm Nguyệt nghe vậy tưởng như dao găm vào tim, cô đau đớn ôm chặt lấy chiếc giường:
– Mặc Thiên…anh không thể bỏ mẹ con em như vậy được…làm ơn, hãy nói đây không phải là sự thật.
Mọi người lúc này chỉ biết đưa ánh mắt nhìn nhau rồi thở dài, Gia Mẫn đi tới định nói gì đó thì một thanh âm vang lên:
– Ai nói sẽ bỏ mẹ con em?
Thanh âm quen thuộc ấy khiến cô trở nên bất động, nước mắt tự động đông cứng, cô như chiếc máy quay người lại:
– Mặc Thiên!
Hắn lúc này mới bước đến bên cạnh, đưa tay lên lau đi nước mắt cho cô:
– Diễm Nguyệt, em sao vậy? Lại khóc rồi, anh đã nói như vậy sinh con ra mặt nó sẽ méo xẹo mất.
Diễm Nguyệt bỏ ngoài tai câu nói đấy ôm chầm lấy hắn nức nở:
– Mặc Thiên, anh chưa chết sao?
– Chết? Anh đứng trước mặt em bằng người bằng thịt như thế này, làm sao lại chết được?
Câu hỏi của cô làm mặt hắn đen xì, đưa ánh mắt nhìn đám người kia, bọn họ lúc này chỉ nhún vai một cái:
– Bọn mình không có nói gì, là cô ấy tự biên tự diễn.
Diễm Nguyệt lúc này mới đẩy hắn ra nhìn sang Gia Mẫn:
– Gia Mẫn, lúc nãy cậu nhìn sang đây…
– Mình sao? Mình chỉ định nói anh ta đang đi thay đồ rồi, cậu chưa kịp hiểu chuyện liền nhảy vào ôm lấy chiếc giường như vậy.
Diễm Nguyệt nghe vậy có chút đỏ mặt quay sang cô y tá:
– Còn cô, sao cô bảo bệnh nhân ở đây đã đi…
– Anh ta đã hồi phục rồi thì nên đi, còn ở lại đây làm gì?
Cô y tá thấy cô ngớ ngẩn như vậy nói rồi cũng đẩy chiếc giường đi luôn. Diễm Nguyệt thấy mình bị hớ liền xấu hổ, sực nhớ ra chuyện gì liền quay sang hắn:
– Mặc Thiên, anh không sao chứ? Anh bị thương mà.
– Anh không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi? Em đã hôn mê 5 ngày rồi, điều đấy còn làm anh lo lắng hơn.
– 5 ngày? Vậy…
Cô bất giác đưa tay lên bụng mình, hắn hiểu được điều cô lo lắng liền lên tiếng:
– Con chúng ta rất khoẻ mạnh. Diễm Nguyệt, cảm ơn em đã tỉnh lại, anh thật sự rất sợ chuyện ấy lặp lại một lần nữa.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền mỉm cười nhìn hắn, bàn chân khẽ kiễng lên, hai tay vòng qua cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào:
– Mặc Thiên, cảm ơn anh.
Lần đầu tiên thấy cô chủ động như vậy, tâm tình hắn trở nên khá tốt, đưa tay ra ôm lấy eo cô áp sát vào mình, bờ môi khẽ nhếch lên:
– Anh vì em mà không cần cả tính mạng, vậy mà em chỉ cảm ơn bằng một nụ hôn sao?
– Một cái không đủ vậy thì hai cái.
Dứt lời cô lại đặt môi mình chạm lên môi hắn, nụ hôn này kéo dài mãnh liệt hơn.
Mọi người lúc này chỉ nhìn nhau cùng mỉm cười. Cuối cùng sóng gió đã qua đi, bọn họ có thể yên yên ổn ổn mà sống một đời một kiếp bên nhau.
– ———/-/-/-/-/———
Cuối cùng ngày hôn lễ cũng đã đến, Diễm Nguyệt lúc này thật sự còn không biết lễ cưới được tổ chức ở đâu, diễn ra như thế nào. Hắn vì muốn khiến cô bất ngờ nên cái gì cũng không cho cô biết.
Sáng hôm ấy, cô tỉnh dậy đã thấy một đám người vây quanh giường. Chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị họ lôi đi dày vò.
Sau vài tiếng đồng hồ, cô diện trên mình chiếc váy cưới đắt tiền, hắn biết vì cô có em bé nên đã cho người sửa lại để cô có thể thoải mái hơn.
Diễm Nguyệt trở xuống lầu với chiếc váy cưới lộng lẫy, gương mặt rạng rỡ cùng bó hoa trên tay, ngồi lên một chiếc xe Maybach Exelero đắt tiền.
Xe chạy ra khỏi thành phố, sang vùng ngoại ô, dừng trước một chiếc cổng hoa lớn chạy dài ra bãi biển.
Cô bước xuống trong sự ngỡ ngàng, cổng cưới to lớn toàn bộ được kết bằng những bông hoa hồng Juliet, dọc theo đó đều là những đôn hoa chạy dọc tới mặt biển. Kinh ngạc hơn, sân khấu của hôn lễn được diễn ra ngay chính trên mặt nước.
Diễm Nguyệt thật sự không tin được, rốt cuộc làm sao có thế đứng trên mặt nước như vậy. Lúc này Tần Mặc Hùng một thân tây trang lịch lãm bước đến bên cạnh cô mỉm cười yêu thương, dơ khửu tay ra
– Con gái, để ta dẫn con đi.
Cô nở một nụ cười tươi khẽ gật đầu rồi khoác tay ông từng bước tiến vào, bãi cát được trải đầy những cánh hoa, gió biển lùa vào cuốn theo mùi hương thơm ngát khiến lòng người dễ chịu.
Đi đến gần mặt nước, cô mới ngỡ ngàng nhìn. Tất cả đều được thiết kế bằng mặt kính cường lực trong suốt bao phủ lên mặt nước, nếu nhìn không kỹ thật sự sẽ nghĩ rằng người đang đi trên nước vậy.
Mặc Thiên lúc này vẫn tây trang sang trọng ấy, vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng ấy từ sân khấu đi lại phía cô, đưa tay ra. Mặc Hùng liền mỉm cười đặt tay cô lên tay hắn, ân cần nói:
– Mặc Thiên, ta giao con gái ta cho con. Hãy yêu thương và bảo vệ cho nó, không được để nó khóc, nếu không ta sẽ dạy dỗ con.
Mặc Thiên mỉm cười gật đầu nắm lấy tay cô, dịu dàng đỡ cô từng bước đi tới giữa sân khấu. Vị cha xứ đứng ở đấy hiền hoà đọc lên lời của Chúa, sau đấy ông mỉm cười hướng tới hai người cất lời:
– Tần Mặc Thiên, con có đồng ý lấy Lam Diễm Nguyệt làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy!
Nam nhân ấy mỉm cười mê hoặc, ánh mắt kiên định, rõng rạc nói:
– Con đồng ý!
Vị Cha xứ tiếp lời:
– Lam Diễm Nguyệt, con có đồng ý lấy Tần Mặc Thiên làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cậu ấy!
Nữ nhân bên cạnh hắn gương mặt rạng rỡ, đôi mắt long lanh hạnh phúc, nụ cười nở rộ như hoa:
– Con đồng ý!
Vì Cha xứ hài lòng gật đầu nhìn đôi uyên ương:
– Nhân danh Cha Chúa gửi đến các con những lời chúc tốt đẹp nhất. Bây giờ hai con có thể trao nhẫn cho nhau.
Chiếc nhẫn vừa được đeo lên tay của hai người, điều diệu kỳ liền xảy ra.
Một loạt khinh khí cầu đủ màu sắc cùng lúc bay lên trời. Diễm Nguyệt sững sờ nhìn lên bầu trời, cùng lúc đấy những dải băng thả xuống kèm theo một hàng chữ “Lam Diễm Nguyệt, anh yêu em” được viết bằng các thứ tiếng khác nhau. Cô thật sự cảm động đến ứa nước mắt, nhìn sang hắn nghẹn ngào:
– Mặc Thiên!
Diễm Nguyệt, anh muốn trời cao làm nhân chứng cho tình yêu chúng hai ta. Dù sau này có trắc trở, khó khăn như thế nào chỉ cần chỉ em còn ở dưới bầu trời này, anh nhất định sẽ ở bên em. Anh cũng muốn cho cả thế giới này biết, Lam Diễm Nguyệt em là người duy nhất mà Tần Mặc Thiên này yêu bằng tất cả sinh mạng, để cho bất kể ai đấy dù ở đây hay ở nơi khác cũng nên từ bỏ ý định với em đi.
Lời của hắn không phải là đang hướng tới Lord chứ, cô nghe vậy liền bật cười đưa tay lên túm lấy cổ áo của hắn kéo xuống. Mặc Thiên có một chút bất ngờ nhìn cô khó hiểu:
– Tần Mặc Thiên, em cũng muốn cho cả thế giới này biết, anh chỉ là của một mình Làm Diễm Nguyệt em!
Dứt lời cô liền đặt lên hắn một nụ hôn gắt gao mang tính chiếm đoạt, hắn với hành động này của cô lại thích thú vô cùng.
Dưới bầu trời xanh ngày hôm ấy trở nên rực rỡ bởi những khinh khí cầu đủ màu sắc, mặt nước biển vẫn lăn tăn sóng dưới lớp kính thuỷ tinh trong suốt, gió biển mát lạnh thổi tung những cánh hoa bay quanh đôi cô dâu – chú rể ấy. Trời xanh, biển lặng hai người bọn họ hoà lại làm một tạo nên một bức tranh phong hoa tuyệt đại.
————
7 tháng sau
Trong một đêm trăng tĩnh mịch, gió nhè nhẹ thổi bỗng một tiếng hét vang lên xé tan sự tĩnh lặng:
– Ahh… Mặc Thiên…nhanh lên, em đau bụng quá.
Nam nhân hốt hoảng với lấy chiếc áo mặc vào, rồi chạy đến đỡ lấy cô:
– Diễm Nguyệt, từ từ. Em có sao không?
– Đẻ đến nơi rồi còn từ từ gì nữa. Mặc Thiên khốn khiếp, anh còn không mau nhanh lên. Ahh…
Thấy cô đau đớn như vậy hắn cũng vội vàng dìu cô ra xe lái như bay đến bệnh viện:
– Bác sĩ, bác sĩ. Nhanh lên, vợ tôi sắp đẻ rồi.
Mọi người gấp gáp chạy ra, đỡ lấy cô rồi đưa vào phòng đẻ.
Mọi người sau khi nhận được tin cũng vội vàng đến, ai ai nhìn hắn cũng ngây người. Chấn Phong thấy vậy lên tiếng:
– Mặc Thiên, cậu là đang mặc gì vậy?
Hắn lúc này mới nhìn xuống bộ dạng của mình. Vì quá vội vàng nên chỉ kịp mặc được chiếc áo sơmi, ở dưới chỉ có mỗi một chiếc quần đùi, chân một bên đi tất một bên không và hắn lê luôn cả đôi dép bông trong nhà đi đến đây. Ôi hình ảnh nam thần từ đây vỡ nứt, nhưng mà hắn vẫn không để tâm đến chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cô đang ở:
– Làm sao giờ? Diễm Nguyệt cô ấy kêu đau lắm.
Gia Mẫn thấy hắn vì lo lắng cho cô mà quên cả bản thân như vậy chỉ bật cười đi đến vỗ vai hăns trấn an:
– Đừng lo, ai sinh con cũng vậy mà.
Sau gần một tiếng đồng hồ, cách cửa bật ra hắn hốt hoảng đứng bật dậy, vị bác sĩ bước ra mỉm cười:
– Tần tổng, chúc mừng ngài, là một cặp long – phụng.
Nghe đến đấy hắn thật sự vui mừng, bọn họ đã đồng ý với nhau sẽ không siêu âm là trai hay gái vì vậy nghe tin này hắn thật sự mừng không tả xiết:
– Bác sỹ, vậy tôi có thể vào với cô ấy được không?
Được sự đồng ý của bác sỹ, hắn cùng mọi người đi vào.
Thấy cô nằm đấy với gương mặt xanh xao, lại khiến hắn đau lòng thêm, bới tới bên cạnh nắm lấy tay cô:
– Diễm Nguyệt, vất vả cho em rồi.
Diễm Nguyệt nằm đấy hơi thở có chút mệt mỏi:
– Mặc Thiên, anh hãy bế con lại đây đi.
Hắn nghe vậy liền gật đầu đồng ý, hớn hở tiến lại chiếc nôi bên cạnh giường cô, bỗng chốc đứng bất động lại. Diễm Nguyệt thấy được nụ cười của hắn đã tắt có chút lo lắng hỏi:
– Mặc Thiên, sao vậy?
Hắn nhìn hai đứa bé trong nôi khẽ nhíu mày:
– Diễm Nguyệt, là anh nói em không chịu nghe lời. Em cứ khóc nhiều nên con chúng ta mặt đứa nào cũng nhăn nheo, hơn nữa sao da chúng nó đỏ hỏn vậy, thật không giống anh cũng chẳng giống em chút nào.
Lời hắn vừa dứt cả căn phòng trở nên im lặng rồi bật cười thật lớn, Diễm Nguyệt nghe vậy gắt nhẹ:
– Mặc Thiên khốn khiếp, sao anh lại nói con chúng ta như vậy. Mau bế lại cho em.
Thấy cô giận dỗi hắn cũng không dám nói nhiều liền cúi xuống bế lấy đứa bé đặt vào vòng tay cô.
Gia Uy lúc này mới đi đến bên cạnh hắn vỗ vai:
– Trẻ em mới sinh ra đứa nào cũng thế. Bé Khang nhà mình cũng thế.
– Phải phải đấy, Thiện Mỹ nhà mình lúc mới sinh ra còn xấu hơn vậy nữa
Chấn Phong thêm vào liền bị Gia Mẫn lườm cho một cái tự động im miệng.
Mặc Thiên thấy vậy liền gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, gương mặt trở nên rạng rỡ hẳn ngồi xuống bên cạnh đùa nghịch với hai đứa bé.
– ——–/-/-/-/-/——–
Mặc Thiên, chúng ta nên đặt tên con là gì?
– Có trời, có trăng thì phải có gió, có sao. Là Phong Nhi và Tinh Nhi.
– Phong Nhi và Tinh Nhi sao?
– Phải, mặt trời giúp em toả sáng, những ngôi sao nhỏ sẽ vây quanh bảo vệ em, những cơn gió mát sẽ thổi bay đi đám mây đen. Em sẽ như mặt trăng kia rực rỡ và sáng nhất trời đêm.
………………… THE END……………….
Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau khi phải hận một người chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình. Tình yêu trưởng thành không phải là cách bạn quên đi, mà là cách bạn tha thứ, không phải các bạn từ bỏ mà là cách bạn nắm giữ. Đôi khi có thể tha thứ được cho mỗi lỗi lầm nào đấy thật sự khiến con người trút bỏ được gánh nặng của cuộc sống. Nếu có thể hãy biến nỗi thù hận trở thành sự yêu thương rồi bạn sẽ thấy, cuộc đời này còn nhiều điều tươi đẹp hơn!