Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 31



Type: Mều

Chu Dao ngủ một mạch đến chín rưỡi sáng mới dậy, vừa đi xuống cầu thang vừa xoay cổ khởi động. Nhác thấy Hạ tổng đang ngồi trước bàn ăn xem báo liền sửng sốt, cô không ngờ giờ này rồi mà mẹ đại nhân vẫn còn ở nhà, lập tức bỏ tay xuống, nghiêm chỉnh bước đến.

“Mẹ…” Chu Dao ngoan ngoãn chào mẹ rồi ngồi xuống ăn sáng. 

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Ánh mắt Hạ tổng dời khỏi trang báo.     

“Hôm qua mệt chết đi được.” Chu Dao nhỏ giọng lầu bầu, xoa bóp cái cổ cứng đờ, tì tay lên mép bàn, hỏi: “Sao mẹ chưa đi làm nữa?”.

“Thứ Bảy.” Hạ tổng khẽ nhăn mày. “Tay con đặt ở đâu thế hả?”.

Chu Dao mím chặt môi, tay trái từ từ bê bát, người cũng ngồi thẳng.     

“Mới không ở nhà vài ngày mà đã quên hết phép tắc rồi.”

Chu Dao cúi đầu ăn cháo. Giây lát sau, sắc mặt Hạ tổng dịu đi, căn dặn: “Buổi chiều ra ngoài ăn cơm với mẹ”.

Chu Dao chợt nhớ đến Lục Tự: “Hôm nay con có hẹn với bạn rồi.”

“Hủy đi!” Hạ tổng không buồn ngẩng đầu lên.

Chu Dao lặng thinh ăn trứng gà.

“Người lớn đang nói chuyện với con đấy, có nghe thấy không?”

“Nghe rồi ạ!” Chu Dao nhỏ giọng cự nự. “Nhưng con đâu có quen bạn của mẹ, dẫn con đi làm gì?”.

“Là gia đình chú Tưởng, ba con cũng đi.”

Chu gia và Tưởng gia từng ở chung một khu cư xá. Chu Dao và Tưởng Hàn là bạn nối khố, lớn lên cùng nhau. Tuy sau này mỗi nhà đều dọn đến một biệt thự riêng nhưng quan hệ vẫn rất tốt, thường xuyên qua lại. Nhất là năm nay, cứ cách dăm ba ngày lại tụ họp, không cách nào từ chối được.

Chu Dao lập tức đưa ra điều kiện: “Hôm nay con phải trở về trường với ba, còn rất nhiều việc, bận lắm mẹ ạ!”.

“Được rồi.”

Chu Dao ăn xong liền xếp gọn bát đũa: “Mẹ, con ăn xong rồi”.

Hạ tổng gật đầu. Chu Dao đứng dậy, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra, đi lên tầng, thậm chí không để lại một tiếng bước chân. Hạ tổng nhìn theo bóng lưng cô rời xa rồi thở dài.

Trợ lý Nguyễn đi đến, nhẹ giọng: “Hạ tổng, năm nay chị đã dành không ít thời gian tụ họp với Tưởng gia rồi”.

Hạ tổng: “Tôi có tâm tư gì lẽ nào cậu không biết?”.

“Tôi cảm thấy Dao Dao vẫn còn nhò, có phải chị đang sốt ruột quá rồi không?”

“Phải nhân lúc nó còn nhỏ đấy chứ! Nếu không hai năm nữa muốn nhúng tay vào cũng không được rồi.” Hạ tổng bỏ tờ báo xuống cau chặt hàng mày. “Sau này, Âu Á sẽ là của nó, nhưng cậu nhìn nó bây giờ đi, không hề có chút mưu trí nào cả, chỉ thích chơi, còn chưa tính toán gì cho tương lai nữa”.

Trợ lý Nguyễn mỉm cười: “Dao Dao năm tuổi đã lên tiểu học, lại không ngừng nhảy lớp, bên cạnh không có bạn đồng trang lứa cho nên tính tình vẫn còn trẻ con. Con bé vẩn còn ở tuổi ăn chơi mà”.

“Tôi lo nó bị lừa thôi, nhất là loại lãng tử hay lừa mấy đứa con gái trẻ người non dạ, lại lo lắng sau này nó kết hôn với đối tượng không tốt. Dao Dao quá đơn thuần, chồng nó tuyệt đối không thể quá khôn khéo, quá mưu mô được. Nếu không đối phương sẽ chiếm lấy Âu Á rồi đuổi nó ra khỏi cửa, cưới người khác thì sao? Trường hợp tương tự còn thiếu à?”

“Chị vừa ý Tưởng Hàn?”

“Ừ, tôi đã nhìn đứa bé này lớn lên, con người chính trực ngay thẳng, ba mẹ đều là người tốt, tình cảm vợ chồng cũng êm thắm. Đứa bé xuất thân từ gia đình như vậy mới đáng để gửi gắm. Mà nó cũng quen thân với Dao Dao.”

“Nhưng không biết Dao Dao có thích mẫu người như cậu ta không.”

“Cậu quên rồi à, trước kia Dao Dao từng thích Tưởng Hàn. Nó coi trọng hình thức lắm…” Hạ tổng cười nhạt. “… nên cũng dễ bị lừa”.

“Tôi thấy chị lo lắng quá thôi. Hoàn cảnh sinh hoạt và học tập của Dao Dao đều đơn thuần, không gặp nhiều người phức tạp như vậy đâu.”

“Chỉ mong… được như vậy. Về phần chọn giám đốc thu mua, cậu xem kỹ một chút. Vị trí này rất quan trọng, cần phải chọn đúng người.”

“Chị yên tâm.”

Tưởng gia cách Chu gia không xa, chỉ chạy xe ba mươi phút là đến. Ba Tưởng mở phòng bán đấu giá, còn mẹ Tưởng làm họa sĩ. Tưởng Hàn và Chu Dao sinh cùng năm, cậu ta lớn hơn cô một tháng, còn đang học năm ba.

Tưởng Hàn vừa thấy Chu Dao rám đen liền nhướng mày: “Hai tháng không gặp, cậu đi đào than đá à?”.

Chu Dao lườm cậu ta, lập tức đốp lại: “Gọi tôi là chị”.

Tưởng Hàn sầm mặt, quay đầu đi không thèm để ý đến cô nữa.

Hạ tổng liếc nhìn Chu Dao. Cô mím môi.

Mẹ Tưởng cười: “Hai đứa bé này, vừa gặp mặt đã cãi nhau”.

Giáo sư Chu cười ôn hòa: “Tưởng Hàn hiểu chuyện hơn, Chu Dao nhà chúng tôi càng lớn càng không ngoan, số tuổi tăng lên chỉ để đếm cho đủ thôi”.

Hạ tổng khẽ lườm ông: “Tại ông cưng chiều nó quá!“.

Hạ tổng và mẹ Tưởng ngầm hiểu lẫn nhau, khuyến khích hai ông chồng đến phòng trà chơi cờ tướng, để lại mình Chu Dao và Tưởng Hàn ở phòng khách. Chưa được bao lâu, hai người lại xảy ra tranh chấp.

Chu Dao mất kiên nhẫn: “Tôi đang xem hay, cậu đổi kênh làm gì?”.

Tưởng Hàn khiêu khích: “Cậu có thấy mình trẻ con không, phim hoạt hình có gì hay đâu chứ?”.

Chu Dao khinh thường: “Tôi đã xem phim của cậu mấy trăm lần rồi, không muốn xem nữa”. Cô giật lấy điều khiển.

Tưởng Hàn nhất quyết đối đầu: “Trả điều khiển cho tôi!”.

“Không trả!” Chu Dao nhét điều khiển vào khe sô pha phía sau lưng rồi dựa lên trấn giữ, vênh cằm thật cao, khinh thường nhìn Tưởng Hàn.

Từ bé Chu Dao đã giỏi trò này, mỗi lần giật đồ không giấu trong bụng thì giấu dưới váy. Hồi tiểu học, Tưởng Hàn còn dám giật, kéo áo Chu Dao lên để lộ bụng cô, bị mẹ cậu đánh vài lần, kết quả lần sau vẫn giành giật tiếp. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Dao mà giấu đồ trong người là cậu không giành lại. Cho đến hôm nay, dù chỉ giấu phía sau lưng cậu cũng không có ý định giao tranh.

Tưởng Hàn nghẹn lời nhìn Chu Dao, chế nhạo: “Cậu lớn ngần này rồi mà vẫn thích chơi trò đó à?’’.

Chu Dao không thèm đoái hoài đến câu nói khích tướng kia, chỉ khinh khinh liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt rồi tiếp tục xem tivi.

Tưởng Hàn tựa vào sô pha, nhàm chán quay đầu nhìn Chu Dao, không ngờ cô lại đang chơi điện thoại.

Tưởng Hàn trố mắt: “Cậu có xem không đấy? Cướp của tôi thú vị lắm hả?”.

“Chậc, cho cậu đấy, cho cậu đấy!” Chu Dao lấy điều khiển từ phía sau lưng ra ném cho cậu. Vừa thốt ra lời này, cô bỗng nhớ đến Lạc Dịch, khẽ nhíu mày.

Tưởng Hàn nhận lấy, ấn chuyển vài kênh, không có gì hứng thú mấy bèn đứng dậy, liếc nhìn cô: “Tivi chán quá, chơi game không?”

“Được.” Chu Dao muốn thay đổi tâm trạng, lập tức cất điện thoại. “Lâu lắm rồi chưa chơi”.

Phòng khách yên lặng. Mẹ Tưởng nói chuyện với Hạ tổng: “Bình thường thằng nhóc Tưởng Hàn này rất trầm tĩnh, là Chủ tịch hội sinh viên trong trường đấy. Không biết tại sao ở trước mặt Dao Dao lại chẳng có chút độ lượng nào, toàn cãi nhau với con bé”.

Hạ tổng mỉm cười không nói lời nào.

Chu Dao và Tưởng Hàn ở trên lầu chém giết vài giờ, hò hét toán loạn lên trong phòng, ngay cả ăn cơm cũng như đánh giặc, vội vã lùa hai bát rồi chạy lên lầu.

Hiếm khi Hạ tổng không rầy la Chu Dao ăn cơm không có quy củ, đến tận tối bà mới lên lầu gõ cửa phòng, nhắc nhờ cô đến giờ ra về rồi. Lúc xuống cầu thang, hai người vẫn còn chưa ngừng chế nhạo nhau.

Chu Dao: “Cậu gà quá, hại tôi bị giết”.

Tưởng Hàn: “Do cậu dốt thì có. Tôi cho cậu nhiều trang bị như vậy mà vẫn bị người ta chém chết”.

Chu Dao: “Do cậu không có ý thức tập thể, không chịu qua yểm trợ tôi”.

Tưởng Hàn: “Tôi có thể che hết bốn phương tám hướng cho cậu chắc? Cậu cho rằng tôi là cái thùng sao?”. 

“Hơ!”

“Hứ!”

Hai người hầm hừ tạm biệt. Ngược lại, tâm trạng mẹ Tưởng và Hạ tổng rất tốt, đứng trong sân trò chuyện một lúc lâu. Chu Dao tựa vào cửa kính xe chờ đến chán ngán, cô còn phải trở về trường nữa.

Quả nhiên về đến trường đã sắp mười giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là đến giờ ký túc xá tắt đèn. Chu Dao đẩy cửa phòng bước vào, Hạ Vận đang đắp mặt nạ, Đường Đóa thì mới tắm xong đang bôi kem dưỡng da, còn Tô Lâm Lâm ngồi trước bàn vừa coi phim vừa ăn quýt.

Đến tận giờ phút này, Chu Dao mới cảm thấy mình đã thật sự trở về từ Á Đinh.

“Tưởng ngày mai cậu mới về trường đấy!” Hạ Vận nói không rõ tiếng dưới lớp mặt nạ. “Nếu mình là cậu thì sẽ ở nhà luôn cho khỏe”.

“Ở trường tiện hơn.” Chu Dao kéo va li vào phòng.

Tô Lâm Lâm quay đầu đưa cho cô một quả quýt, Chu Dao không có tâm trạng ăn uống nên bỏ lên bàn.

Đến giờ tắt đèn, Chu Dao nghe thẩy tiếng hít thỏ đều đặn của mọi ngụời, chợt hoảng hốt nhớ lại căn phòng nơi khách sạn. Chiếc giường gỗ kê sát cửa sổ, từ đó có thể nghe thấy tiếng nói chuyện cửa người qua kẻ lại dưới sân. Ba người họ đã thực sự trở về ký túc xá rồi, chỉ mình cô là chưa.

Chu Dao chui vào chăn mở điện thoại lên, vẫn không có ai gọi điện hay gửi tin nhắn. Lạc Dịch giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Cô mở danh bạ ra, lướt đến số điện thoại của anh, tên là Lạc Dịch nhưng không hề cho cô chút vui vẻ đặc biệt nào. Cô nhìn chằm chằm cái tên đó thật lâu. Là nhung nhớ. Cô rất muốn nghe giọng nói của anh. Qua điện thoại, nhất định giọng anh sẽ trầm khàn, thu hút hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng tại sao anh không gọi cho cô trước? Đã hai ngày rồi, anh vẫn không liên lạc với cô. Chu Dao ầm thầm so đo, xem ai chịu thua ai. Nhưng nghĩ đến Yến Lâm vẫn còn ở khách sạn, còn có thể mỗi ngày gặp mặt Lạc Dịch, đầu Chu Dao lại muốn bùng nổ.

Mắt không thấy tim không đau, cô tắt điện thoại, nuốt cơn giận nhắm mắt ngủ, chốc lát sau lại yên lặng mở mắt ra trong bóng tối.

Bây giờ… ông chủ Lạc đang làm gì nhỉ?

Lúc Lạc Dịch đưa ly cocktail đã pha chế xong cho A Mẫn, cô ấy nhẹ giọng thăm dò: “Ông chủ, hai ngày nay, tâm trạng anh không tốt à?”

Lạc Dịch nhướng mày nhìn.

A Mẫn: “Em đếm rồi, từ hôm qua đến giờ, anh chưa nói đến năm câu”.

Lạc Dịch hờ hững đáp: “Hiện tại anh liệt kê lỗi em mắc phải hai ngày nay có thể nói đến hai mươi câu đấy!”.

A Mẫn rụt cổ lại, ủ rũ bỏ đi.

Lạc Dịch chỉ giúp đỡ vào giờ cao điểm, đến lúc vãn khách thì anh rửa tay rời khỏi quầy bar, chuẩn bị trở về phòng. Khách trọ tụ tập ở khu sinh hoạt tập thể chơi trò ai là hung thủ. Chơi xong một ván, đúng lúc Lạc Dịch đi ngang qua, mấy cô gái ồn ào: “Ông chủ, chơi chung đi!”.

Lạc Dịch khẽ mím môi xua tay, ý bảo không chơi. Nhưng mấy cô nàng rất bạo dạn, cản đường anh, rủ rê bằng mọi cách. Dù sao anh cũng là dân kinh doanh, đương nhiên hiểu nhân tình thế thái, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi thỏa thuận: “Chơi một ván thôi nhé!”

Lạc Dịch vừa ngồi xuống, giọng Yến Lâm đã truyền tới từ phía sau: “Em cũng chơi một ván”.

“Được ạ!” Tất cả đều nhiệt tình.

Thẩm phán: “Nào, rút thăm chọn cánh sát và sát thủ trước đã”.

Yến Lâm rút trước tiên, cô thích trò chơi cảnh sát bắt sát thủ này nhất. Ván này cô hi vọng được chọn làm cảnh sát. Thế nhưng mở thăm ra, cô chỉ là dân thường.

Thẩm phán: “Đã rút hết rồi chứ? Trời đã tối, xin hãy nhắm mắt”.

“Sát thủ, ra tay đi!”

“Trời sáng rồi, mời mở mắt.”

Mọi người đồng thời làm theo hiệu lệnh, mở mắt ra quan sát lẫn nhau. Yến Lâm cũng vậy.

Thẩm phán chỉ Yến Lâm, tuyên bố: “Cô bị giết rồi”.

Yến Lâm sửng sốt, không hiểu ra sao. Cô không được chơi ván này ư? Yến Lâm nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cô gái A lảng đi nơi khác.

Thẩm phán: “Cô để lại di ngôn đi”.

Yến Lâm chỉ cô A: “Tôi cho rằng cô ta là hung thủ”.

Cô A trố mắt sửng sốt, lắc đầu: “Không phải tôi”.

Điểm mấu chốt của trò chơi là ở chỗ cảnh sát phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, còn hung thủ thì phải che giấu bản thân, đồng thời sớm tìm ra cảnh sát là ai và thủ tiêu đối phương. Mọi người phỏng đoán lẫn nhau.

Thẩm phán: “Bây giờ bắt đầu, mỗi người có thể nói một câu”.

Cô A cười khổ: “Tôi thật sự không phải là sát thủ, nếu chọn tôi là sai bét rồi”.

Người tiếp theo nói: “Cô càng nói mình không phải thì càng giống hơn”.

Mấy người khác cũng đồng tình. Trái lại đến lượt Lạc Dịch, anh suy tư giây lát rồi nói với cô A: “Lúc giải thích quá chắc chắn sẽ càng khiến người khác hiểu lầm”.

Yến Lâm nghe Lạc Dịch nói vậy, phát giác có điểm không đúng: “Nói dối ư?”.

Anh là cảnh sát sao?

Thẩm phán nói: “Trời tối rồi, mời nhắm mắt”.

Yến Lâm đã bị giết, có thể mở mắt.

“Mời cảnh sát thứ nhất bắt người.”

Nữ sinh A mở mắt, cô ta là cảnh sát, chỉ điểm xác định một người là nghi phạm.

Thẩm phán: “Cảnh sát bắt sai, dân thường bị thương”.

“Cảnh sát mời nhắm mắt.”

Yến Lâm bình tĩnh chờ đợi.

“Vòng thứ hai bắt đầu, mời sát thủ ra tay.”

Một giây sau, Yến Lâm thấy Lạc Dịch mở mắt ra, anh giơ một ngón tay, chỉ vào cô A là cảnh sát.

“Sát thủ giết hại một cảnh sát.”

Lạc Dịch nhắm mắt lại.

“Trời sáng, mời mở mắt.”

Mọi người mở mắt ra. Yến Lâm tựa vào ghế, không nói một lời, thờ ơ nhìn những người chơi khác phân tích, quan sát và giải thích một vòng mới, Lạc Dịch nói dối mọi người lần nữa. Vòng nhắm mắt thứ hai, cảnh sát lại bắt sai, còn Lạc Dịch thì chính xác giết được cảnh sát thứ hai.

Thẩm phán: “Sát thủ chiến thắng”.

Hai vòng kết thúc chóng vánh, mọi người đều không kịp phản ứng.

“Còn tưởng rằng sẽ chơi rất nhiều vòng, năng suất sát thủ cao quá nhỉ?”

“Là ai thế?”

Thẩm phán chỉ: “Sát thủ ở đây”.

Lạc Dịch thản nhiên cong cong khóe môi. Mọi người ồ lên kinh ngạc. 

“Tôi nghĩ anh là cảnh sát.”

“Tôi cũng vậy, anh vẫn luôn lừa gạt chúng tôi.”

Yến Lâm nhìn Lạc Dịch qua đám người, trùng hợp anh ngước mắt lên, ánh mắt giao nhau với cô rồi bình thản dời đi.

“Chơi tiếp nào.”

Lạc Dịch cười xòa, đứng dậy: “Tôi có việc đi trước, mọi người cứ thong thả chơi đi”.

Lúc nãy anh nói chỉ chơi một ván thôi nên mọi người cũng không giữ lại. Yến Lâm nhìn anh bước ra cửa cũng đứng dậy đi theo. Trong sân trăng sáng vằng vặc, như thể bao phủ một lớp sương trắng. Lạc Dịch tựa vào tường hút thuốc, thấy Yến Lâm đến cũng không hề bắt chuyện.

Yến Lâm dựa vào tường bên cạnh anh, mở lời: “Cho em một điếu thuốc”.

Anh lấy bao thuốc lá ra đưa cho cô, cô rút một điếu đặt lên miệng nhưng không nhận lấy bật lửa của anh mà chờ anh châm thuốc cho mình. Tay anh xoay chuyển, cầm bật lửa, quẹt một tiếng, ngọn lửa bùng lên. Yến Lâm cúi đầu kề vào đốt thuốc, rít một hơi.

Một lọn tóc rơi xuống, Lạc Dịch không đếm xỉa, đóng bật lửa, rút tay lại. Yến Lâm ngẩng đầu lên, vén lọn tóc rơi trước mặt anh ra sau tai. Đương nhiên Lạc Dịch nhìn thấy vành tai cô trong bóng đêm. Anh chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu liền nhớ đến vành tai cong cong trắng muốt như ngọc và nốt ruồi nho nhỏ trên đó của ai kia.

Anh dời mắt đi. Yến Lâm nghiêng đầu: “Tại sao anh muốn giết em?”.

Lạc Dịch hờ hững: “Trò chơi thôi mà”.

Hiển nhiên Yến Lâm không hài lòng với đáp án cùa anh: “Tại sao lại chọn em đầu tiên?”.

Lạc Dịch nhất thời im lặng, làn khói trắng lượn lờ giữa hai người.

“Tại sao?” Cô gặng hỏi.

Anh nói: “Tự vệ”.

Yến Lâm nhướng mày: “Gì cơ?”.

“Nếu không giết em đầu tiên, tôi sẽ bị em giết chết.” Lạc Dịch phân tích. “Vào thời khắc trở thành sát thủ, trong tình huống không tài nào phán đoán được ai là cảnh sát, phải ngẫu nhiên lựa chọn giết một người, tôi chỉ biết chọn em. Bởi vì, nếu em là cảnh sát, trong vòng đầu tiên, em sẽ xác định là tôi, còn nếu em là người bình thường, em cũng sẽ thuyết phục mọi người tôi chính là sát thủ”.

Yến Lâm không khỏi cười nhạt: “Sao thế? Anh cảm thấy anh không thể qua được mắt em à?”.

Lạc Dịch lắc đầu: “Tôi qua được mắt em, nhung em cũng sẽ tự vệ”.

“Ý là sao?” Nụ cười trên khuôn mặt Yến Lâm tiêu tan.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô: “Bất kể có xác định được tôi là hung thủ hay không, em cũng sẽ chọn tôi”.

Yến Lâm lặng thinh. Bị anh nói trúng rồi! Đúng vậy, nếu cô là cảnh sát, càng hi vọng anh sẽ là sát thủ, để đích thân cô bắt được anh. Đây là cuộc so tài giữa họ, nhưng chưa bắt đầu đã bị anh dập tắt.

Cô cười lạ lẫm: “Anh không muốn chơi một ván với em à?”.

“Nói thật là…” Anh lạnh nhạt liếc nhìn cô, khẳng định. “Không muốn”.

Nhiều ngày tiếp theo, Chu Dao bận đến mức tối tăm mặt mũi, Kỳ Một của dự án LAND đã tiến vào giai đoạn thử nghiệm cuối cùng. Kỳ công việc này nhằm vào việc thăm dò các mỏ bạch kim, nâng cao độ chính xác vốn có lên gấp mười lăm lần. Tổ giáo sư Chu đã nghiên cứu gần hai năm. Mà kỳ vọng của La Dự khi còn sống là LAND sẽ bao gồm tất cả khoáng thạch khan hiếm. Chỉ cần kỳ Một thuận lợi hoàn thành, kỳ Hai, kỳ Ba sau này sẽ đều có sườn tham chiếu, đón chào sự phát triển vượt bậc. 

Mỗi ngày Chu Dao đều đi theo giáo sư và đàn anh, ru rú trong phòng thí nghiệm ghi chép số liệu và phân tích. Cô bận bịu tối tăm mặt mũi, nhất thời quên béng mất Lạc Dịch. Tuy nhiên mỗi đêm nhớ đến anh, lại nhìn điện thoại không một tin tức, lòng dạ cô liền rối bời.

Mười ngày sau, Chu Dao đến tiệm thuốc mua que thử thai, kết quả thử ra một vạch. Chu Dao sợ không bảo đảm liền thử lại lần nữa, vẫn là một vạch. Cô như trút được gánh nặng, gửi tin nhắn cho anh: “Ông chủ Lạc, em thử rồi, không mang thai”.

Thế nhưng Lạc Dịch không hồi âm. Chu Dao mất hứng vài phút rồi cất điện thoại, trở vào phòng thí nghiệm. Mãi cho đến tối, lúc cô lên giường chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động mói vang lên tiếng tít tít. Chu Dao lập tức ấn mở tin nhắn, Lạc Dịch nhắn lại một chữ:”Tốt”.

Chu Dao như bị xối một chậu nước lạnh xuống đầu, cầm điện thoại sững sờ giây lát, đột nhiên bật dậy, đạp vào giường: “Tôi mà còn liên lạc với anh nữa thì sẽ mang họ anh luôn đấy!”.

Tô Lâm Lâm đang xếp đồ, giật mình đánh rơi cả áo: “Sao vậy Dao Dao? Ba cậu mắng cậu à?”.

Chu Dao ném chiếc gối sang: “Cậu phiền quá đi!”.

Chu Dao nằm sấp trên giường, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển. Khi cảm xúc dần dần lắng xuống, cô lại cảm thấy mờ mịt và hụt hẫng. Lạc Dịch như vậy là sao? Lẽ nào cô chỉ là khách du lịch anh thấy có cảm tình nên ngủ một đêm thôi ư? Nhung cô thì sao, đã lâu như vậy mà vẫn nhớ đến anh, cứ so đo, đến cuối cùng người tổn thương lại là mình.

Trong lòng phiền muộn, Chu Dao mím môi, vùi đầu trong chăn giận dỗi. Thôi đi, không liên lạc thì không liên lạc. Ai thiếu ai sẽ không sống nổi chứ?

Lại một tuần trôi qua, Chu Dao nhận được mệnh lệnh về nhà ăn cơm của Hạ tổng, nói là mời Tưởng gia đến làm khách. Cô men theo con đường mòn trong trường ra đến cổng, vừa đi vừa cắm đầu chơi điện thoại, lúc đến cổng thì đâm sầm vào một người.

“Thật xin lỗi.” Chu Dao vội vàng cúi xuống xin lỗi, vừa ngẩng đầu liền trừng mắt. “Cậu có bệnh à? Không đâu lại chắn đường tôi”.

Tưởng Hàn cau mày: “Chu Dao, cậu nói chuyện khách sáo với tôi chút coi”.

“Tôi thích thế đấy!” Chu Dao tiếp tục cúi đầu, vừa chơi game vừa đi về phía trước, bất chợt phía sau lại bị một sức mạnh kéo lại. Thì ra Tưởng Hàn nắm lấy mũ áo cô.

“Cậu làm gì thế? Buông ra!”

“Mẹ cậu bảo tôi đến đây áp tải cậu về, trên đường không cho cậu chơi điện thoại.”

“Rách việc!” Chu Dao mặc kệ Tưởng Hàn, giật mũ lại, tiếp tục cúi đầu bước đi.

Tưởng Hàn bước đến cướp điện thoại của cô.

“Cậu trả cho tôi.” Chu Dao chới với đòi lại. “Trả đây!”.

Tưởng Hàn giơ cao tay, điềm tĩnh đi phía trước. Chu Dao đuổi theo cậu ta, nhảy lên giật lại, gần như đu lên người Tưởng Hàn, nhưng vẫn không lấy lại được máy.

Hai người cứ ồn ào càng đi càng xa, Lạc Dịch đứng ở bên kia đường, chậm rãi nhả một làn khói.

_________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.