Vì Em Mà Sống

Chương 22



Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Khoảng thời gian này công ty bề bộn nhiều việc, cơ hồ mỗi ngày cần phải tăng ca, mỗi lần về đến nhà đều hơn 10 giờ.
Vũ nha đầu ngốc này, mỗi ngày đều chờ tôi tới khuya, giúp tôi hâm đồ ăn, sau đó an tĩnh ngồi một bên nhìn tôi ăn.
Công việc của nàng cũng rất vất vả, hết giảng bài trên lớp, về đến nhà còn muốn chăm sóc tôi, tôi cứ như đứa trẻ mãi không lớn.
Vũ, em luôn làm tôi xúc động, còn tôi chỉ có thể cho em một thứ, lời hứa hẹn muốn làm nhưng không thể. ***
Dọc đường, A Văn không nói gì thêm, nhỏ chỉ lặng lẽ cùng tôi vào lớp. Tôi biết trong lòng nhỏ có bí mật, nhưng không biết bí mật nhỏ chôn giấu là gì. Có lẽ nó giống như chiếc hộp Pandora, bên trong chứa thứ khiến người ta tò mò, tuy nhiên nếu thật sự mở ra, cái chiếm được lại là sự thất vọng, thậm chí là sự sợ hãi. A Văn là bạn tốt của tôi, tôi biết nếu nhỏ muốn kể với tôi, nhỏ tự nhiên sẽ mở miệng nói. Nếu nhỏ không muốn nói, việc gì tôi phải ép?
Bước vào lớp, liếc nhìn Lý Bình phía đối diện, nhỏ đang căm phẫn trừng tôi. Tôi không hiểu, rốt cuộc tôi đã nói sai cái gì? Hay làm sai điều gì? Giữa tôi và nhỏ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì đến nỗi cần so đo lâu như thế?
Lắc lắc đầu, về chỗ ngồi, nằm bò lên bàn, nhớ lại cuộc nói chuyện tối qua. Trải qua chuyện đó, trái tim không ngủ yên của tôi giống như tìm được bờ bến. Cảm giác Vũ có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi, nàng muốn dẫn tôi ra khỏi vùng đất mù hơi khói, hướng về một ngày mai tươi sáng. Tôi mừng vì tối qua tôi đã có can đảm thẳng thắn kể với nàng tất cả, để nàng có thể lý giải tôi, hiểu tôi hơn. Nhưng cũng tiếc vì nàng không nói cho tôi biết suy nghĩ trong lòng. Tôi muốn biết tình tiết câu chuyện của họ, tôi muốn biết nàng còn yêu gã đó hay không, tôi muốn biết rất nhiều thứ, vậy mà nàng chỉ lấy im lặng làm câu trả lời.
Có lẽ tối qua không ngủ, vừa úp xuống bàn, trong chốc lát, cơn buồn ngủ đã kéo mắt tôi tìm Chu Công.
“Hi, Hi…” Tôi bị A Văn lay tỉnh, nhìn đồng hồ, thoắt cái đã ngủ qua hai tiết.
“Sao vậy?” Tôi ngẩng đầu hỏi, bình thường A Văn không đánh thức tôi. Nhỏ gọi tôi dậy ắt là có chuyện.
“Có phiền toái…” A Văn hất mặt ra cửa. Theo cái nhìn của nhỏ, tôi trông thấy bộ mặt côn đồ của Trương Hổ và đồng bọn ngay ngưỡng cửa.
“Nó tìm Lý Bình chứ gì!” Tôi lầu bầu, lại nhoài ra bàn, càm ràm A Văn: “A Văn, cậu ăn no không có việc gì làm à? Chuyện rách mướp như vậy cũng đánh thức tôi?!” Lại thấy A Văn quay sang nghiêm túc liếc tôi, ý bảo tôi đừng ngủ nữa.
“Thẩm Hi, đã lâu không gặp! Không phải tao đã nói, đừng để tao gặp lại mày sao? Bằng không gặp một lần đánh một lần?” Trương Hổ phát ra âm thanh lủng cồng chiêng.
“Buồn cười! Tao cũng đã nói, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, còn sinh sự nữa thì đừng trách tao.” Tôi nói xong, tựa vào lưng ghế, lạnh lùng nhìn đám người của Trương Hổ.
“Thẩm Hi, mày có nhớ lầm không? Lần trước rõ ràng mày đã nói: “Tôi sẽ đứng ở đây cho các người đánh, đánh đủ, từ nay về sau chúng ta không ai thiếu nhau, không ai dính dáng.” Đúng không?” Trương Hổ đắc ý nói, cười châm biếm: “Chỉ là, lần trước bọn tao chưa đánh đủ! Mày nói phải làm sao bây giờ?”
“Phải không? Trương Hổ, tao cũng không hiểu, chúng ta rốt cuộc có thù hận gì mà hết lần này tới lần khác mày làm phiền tao? Tao nói rất rõ ràng, tao không muốn đánh nhau nữa, bất luận lần trước mày có đánh đủ hay chưa, có hả giận hay không, đó là vấn đề của mày, không liên can tới tao.” Tôi thản nhiên nói, giống như mọi chuyện không dính gì với mình. Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, bị đám người tẻ nhạt tranh chấp nhàm chán, dây dưa nhàm chán làm mệt mỏi.
“HỪ, THẨM HI, MÀY RA ĐÂY CHO TAO. MÀY VỚI TAO RA ĐÂY NÓI!” Trương Hổ tức giận la oang oác. Còn tôi coi như ngây thơ không biết.
“Chúng ta không có gì để nói, nếu mày muốn đánh nhau, vậy thì vào đây mà đánh! Vẫn là câu kia, tao sẽ không đánh trả, tao cho mày đánh, đánh tới khi mày đủ hả giận mới thôi.” Tôi mỉm cười nhìn Trương Hổ thở phì phò. Tôi từng thấy người ta phẫn nộ, nhưng chưa từng thấy có ai vừa phẫn nộ, vừa nôn nóng, bất an. Lạ nhỉ, tôi chỉ thản nhiên nói, thản nhiên cười. Động tác thản nhiên không ngờ có thể cải biến tâm trạng của Trương Hổ lớn như thế. Có lẽ đôi khi đối xử lạnh nhạt là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
Trong ngoài phòng học đầy nhóc người, học sinh lớp khác nghe nói Trương Hổ tới đây kiếm chuyện liền bu quanh cửa trông ngóng. Tôi nghĩ lúc này chắc là Trương Hổ đã tiến thoái lưỡng nan, nếu nó tiến lên đánh tôi, tôi nói tôi sẽ không đánh trả, như vậy chẳng khác nào nó diễn hề trước mặt người khác, đánh nhau chỉ vì bị người ta cười. Nó kiếm cớ nói lần trước đánh không đủ, muốn đánh tiếp, bây giờ lỡ không đánh rồi chuồn, như vậy mặt mũi của nó sẽ mất sạch bách. Có lẽ giờ phút này Trương Hổ cũng hối hận đã tới chỗ này sinh sự chăng?
“Làm sao? Làm sao? Làm cái gì mà vây kín mít trong này thế hả?” Nghe giọng nói phát ra, học sinh của các lớp khác tản ra, chừa lối đi. Kẻ ầm ĩ vừa rồi là chủ nhiệm của Trương Hổ, Hoàng lão đầu lớp 6. Nghe A Văn nói Hoàng lão đầu cũng dạy Ngữ văn, đồng thời là trưởng bộ môn, tóm lại là một quan chức nho nhỏ. Mặc dù là trưởng bộ môn, nhưng điểm bình quân của những lớp lão dạy mãi mãi không bao giờ cao như lớp Vũ dạy. Tôi nghĩ đối với năng lực nghiệp vụ ấy, Hoàng lão đầu nhất định sẽ đố kỵ với Vũ.
“Trương Hổ, em ở trong này làm cái gì?” Lại là giọng của Hoàng lão đầu, giọng vang như pháo đốp, ô nhiễm tiếng ồn.
“Trong lớp này có đứa muốn tìm em lôi thôi. Em buộc lòng phải đến đây!” Trương Hổ lưu manh nói, biến tôi thành đứa “muốn tìm em lôi thôi”.
“Thật sao? Có chuyện như vầy sao? XX, em gọi chủ nhiệm của lớp này tới cho tôi!” Hoàng lão đầu chỉ một đứa trong bọn Trương Hổ, đắc chí ra lệnh. Tôi nghĩ lão già này chắc chắn muốn nhân cơ hội phê bình Vũ một trận. Bộ mặt tiểu nhân của lão làm tôi bốc khói, thái độ làm người mặc dù không nhất định có thể thiết diện vô tư, nhưng cũng không được làm chuyện bỉ ổi khắp nơi, nếu không thì lấy cái gì để dạy học sinh?
“Cô Tiểu Hà, cô có biết quản học trò hay không? Cô nhìn đám loạn lạc của lớp cô đi…” Hoàng lão đầu chỉa vào tôi, quát lên: “Đó, chính là nó, ban ngày ban mặt muốn kiếm chuyện với học trò lớp tôi. Cô nói…”
“Chủ nhiệm Hoàng, tôi tin Thẩm Hi, tôi tin em ấy không phải loại người thầy nói.” Cũng dùng giọng thản nhiên, Vũ ngắt lời lão. Nhìn nhau một cái, tôi thấy được sự tín nhiệm trăm phần trăm trong mắt nàng. Cám ơn em, Vũ, cám ơn em đã tin tưởng tôi.
“Cô giáo Hà, cô mà cũng tin nó sao? Cô không dò la coi Thẩm Hi là loại người gì sao? Chúa sinh sự đánh nhau đó, loại nào không có nó? Nó hung hãn và nguy hiểm hơn bất kỳ ai.” Trương Hổ ngạo mạn nói, “Em đoán mỗi đứa trong lớp này đều từng bị nó cho ăn đấm, đúng không?” Nhìn bộ mặt đắc ý của Trương Hổ, tôi rất muốn nói cho nó biết, nó sai rồi, từ khi tôi lên trung học, thật sự đã không còn đánh nhau.
“TRƯƠNG HỔ, MÀY NÓI ĐỦ CHƯA! UỔNG CHO MÀY ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ NAM NHI BẢY THƯỚC! TRỢN MẮT NÓI DỐI MÀ KHÔNG BIẾT NHỤC!” A Văn nổi giận, một người không muốn liên quan tới lưu manh như A Văn lại đột nhiên rống vào mặt Trương Hổ. Dịu đi một chút, A Văn liền xoay người nói với Vũ: “Thưa cô, là Trương Hổ đến lớp chúng ta kiếm chuyện. Hi căn bản không muốn đánh nhau, là tụi nó muốn tìm cớ ẩu đả.”
“Ôi chao, mày mỗi ngày ở chung với Thẩm Hi, đương nhiên là cùng một duộc rồi! Lớp này còn ai có thể chứng minh tao tới gây chuyện không? Hả?” Trương Hổ mở to hai mắt, nhìn quét các bạn trong lớp.
“…” Cả lớp yên tĩnh, không ai lên tiếng.
“Tôi có thể làm chứng.” Nam sinh tên A Lượng đứng lên, nhìn tôi một cái, kiên định nói.
“Tôi cũng có thể.” Nam sinh bên cạnh A Lượng cũng đứng lên.
“Tôi cũng có thể chứng minh…”
“Tôi nữa…” Cả lớp lục tục, lần lượt đứng lên. Tôi ảo tưởng rằng sẽ có một bạn đứng lên nói một câu công bằng cho tôi. Thật không ngờ có nhiều bạn đứng lên, giúp đỡ tôi như thế.
Trương Hổ tắt đài, đám tùy tùng tắt đài, Hoàng lão đầu cũng tắt luôn. Chờ Hoàng lão đầu lấy lại tinh thần, lão liền mắng mỏ Trương Hổ và lôi tụi nó ra khỏi lớp. Màn kịch khôi hài này vốn nhàm chán kinh khủng, vậy mà nó lại khiến tôi cảm động vô cùng. Tôi không biết mình có đức hạnh gì có thể được các bạn ủng hộ và tin tưởng như vậy, quan trọng nhất là các bạn có thể đứng dậy trước cường thế.
“Cám ơn…” Tôi cúi đầu giống kiểu Hán gian bên Nhật trước mặt mọi người. Thoáng nhìn Vũ ngoài cửa, thâm tình nói: “Cám ơn…”
“Cảm ơn gì nha? Hi, cậu phải tin rằng, cậu mãi mãi không phải một mình!” A Văn vò vò đầu tôi, cười nói.
“Ừ. Cám ơn.” Tôi cũng cười.
“Ha ha… Thấy chưa? Tôi đã nói nhỏ sẽ mắc lừa mà! Mấy cậu còn không tin!” Cả lớp cười vang. A Văn hoa chân múa tay, nước miếng văng tứ tung. Tôi không biết bọn họ đang cười cái gì. Nhìn ra cửa, Vũ cũng đang cười, cười gì nhỉ?
“Hi, cậu phải tin rằng, cậu mãi mãi không phải một mình! Cậu mãi mãi không phải một mình!” Lần này A Văn cường điệu bốn chữ “không phải một mình”, thành ra phát hiện câu này một lời hai nghĩa. Lắc đầu cười khổ, có vẻ lại bị chọc ghẹo nữa rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.