Vì Em Là Bình An

Chương 40: Vùng đất mới



Việc An nhờ đối với Nhật vừa là tin vui, vừa là tin buồn. Vui là cô chủ động đề nghị về Sunflower làm việc, còn buồn vì…

– Tại sao lại là Niger [1]? – Hắn kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm.

– Sunflower đang có nhiều dự án lớn ở Niger, em qua bển sẽ tốt hơn anh bay tới bay lui hoài như bữa giờ.

– Đúng là anh đang thiếu nhân sự quản lý ở đấy nhưng không đến mức em phải đích thân đến, hơn nữa Niger rất khắc nghiệt, em chưa tưởng tượng được đâu.

– Nếu chịu hết nổi, em sẽ về ngay tắp lự.

Nhật ngồi im, mặt gác lên tay, ngón cái đặt dưới cằm, ngón trỏ ở đuôi lông mày. Hắn suy nghĩ rất lung. Tuy luôn mong An về Sunflower nhưng hắn hoàn toàn không muốn em gái mình đi đến vùng đất sa mạc khô cằn kia.

– Nếu hai không chịu, em sẽ sang Trung Đông theo dự án của UN. Họ đang rất cần người đến Syria hoặc Afghanistan.

Nhật siết chặt tay. Đến nước này hắn đâu còn lựa chọn nào khác? Chẳng thà đồng ý cử An sang Niger làm đại diện Sunflower và bố trí cho cô mọi tiện nghi tốt nhất còn hơn để cô dấn thân vào mấy nơi chiến sự phức tạp.

– Thôi được, anh sẽ bố trí. Hứa với anh là phải tự chăm sóc tốt.

– Hai yên tâm, em biết mà.

……

Nhi cằn nhằn suốt hơn tiếng đồng hồ về quyết định chuyển đi Niger của An. Cô nàng đã phải lùng sục trên Google để biết đất nước mang cái tên lạ hoắc này nằm ở đâu. Và đến khi biết rồi thì không ngừng lải nhải về sự điên rồ của cô bạn.

– Bộ mày khùng hả? Nếu không muốn ở Việt Nam nữa thì quay lại Anh chớ tới cái nơi khỉ ho cò gáy đó làm chi?

– …

– Qua ở với tao, tụi mình lại như hồi xưa, cùng đi nhậu, đi shopping, đi quẩy, quậy tưng trời luôn.

An lắc đầu. Kế hoạch chuyển đến Niger của cô chính xác là một cuộc trốn chạy. Từ sau giấc mơ ám ảnh kia, cô sợ rằng nếu còn ở lại đây, sớm muộn cô sẽ biến thành một kẻ nhu nhược, bất chấp. Kinh nghiệm bản thân cho thấy, chỉ khi nào dồn sức vào một việc gì đó, cô mới có thể thoát khỏi những tổn thương tâm lý. Và đối với mối quan hệ vừa đổ vỡ, một môi trường mới lạ xem ra là lựa chọn duy nhất, vì vậy, An đã chọn Niger, bất chấp mọi lời khuyên can.

Hoàn toàn ngoài dự đoán, người duy nhất ủng hộ cô lại là ông Công.

– Ngày trẻ ba chọn làm thuỷ thủ để được đến những vùng đất mới, khám phá thế giới rộng lớn… – Ánh mắt ông mơ màng đầy hoài niệm. – Con cứ đi đi, càng nhiều trải nghiệm càng tốt.

– Dạ.

– Nhưng nhớ rằng, sau lưng con luôn có ba và gia đình, nếu gặp bất cứ khó khăn nào, hãy nói với ba.

– Dạ, con cám ơn ba.

Ông Công nhìn ngắm cô con gái hồi lâu. Gió trong vườn làm mái tóc cô bay khe khẽ, hai tay bắt chéo đặt trên đùi, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt lại lộ ra nét cô đơn. Ông khẽ mỉm cười:

– Thật kỳ lạ là trong ba đứa, con lại giống ba nhiều nhất.

– Ai cũng nói con giống mẹ còn anh hai là bản sao của ba.

– Mới tiếp xúc thì thế… Nhưng con cởi mở, bớt cố chấp hơn mẹ, lại có chút máu liều, phóng khoáng của ba. Nhật thì khác, nó sướng từ bé nên không thích phiêu lưu hay chịu khổ. Nó dốc sức làm việc chỉ để có thể sống trên tiền thôi.

– …

– Thật ra Nhật và Bích rất biết cách làm bản thân hạnh phúc. – Ông bất giác thở dài. – Còn con đa mang quá nên vất vả.

An trầm ngâm một lát, cuối cùng ngập ngừng lên tiếng:

– Ba nè, chuyện này vốn không liên quan tới con, nhưng con nghĩ mình nên nói…

– Ừ, con có thể nói với ba bất kì chuyện gì.

– Ba cố gắng đối xử với dì công bằng hơn một chút, bộ ba không thấy bả khổ quá trời sao?

Ông Công sững người. Đây là lần đầu tiên An chủ động nhắc tới bà Yến, mà lại còn bênh vực. Chưa kể cô cũng là người đầu tiên lên tiếng với ông về việc này.

– Ừm… tuy không nói ra nhưng giữa ba và dì đã có thoả thuận… Dì hiểu và chấp nhận những gì ba làm mà…

– Bả cam chịu đâu có nghĩa là bả vô cảm đâu ba.

– Ừm… ba rất mừng vì con đã mở lòng với dì Yến. Thực sự dì là người rất tốt.

– Con nói với tư cách là phụ nữ… dì có lỗi nhưng chỉ có lỗi với mẹ, chứ ba thì… – An hơi ngừng một chút. – Ba có lỗi với cả hai người.

– …

– Mà con nói vậy thôi, dù sao đây cũng là việc riêng của ba.

– Thật lòng, ba yêu dì Yến, nhưng đàn ông mà, lại còn ở địa vị như ba… con nên hiểu…

An thở dài:

– Con không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu. Nói thiệt thì con chả đời nào muốn lấy người như ba hay anh hai đâu.

……

Trước khi đi một tuần, An cắn răng qua chào ông Tường bà Trâm. Lâu rồi cô mới lại tới đây, căn nhà thân thuộc ngày nào đã trở nên xa lạ. Điều đáng tiếc hơn nữa là bà Thơm về quê có việc nên cô không được gặp. Chưa bao giờ cô quên sự quan tâm bà luôn dành cho mình.

– Cháu giữ gìn sức khoẻ nhé. – Bà Trâm nắm tay cô, khóe mắt hơi ướt. – Blue Ocean cũng có chi nhánh bên đó, nếu có khó khăn gì…

– Em khéo lo bò trắng răng. – Ông Tường tặc lưỡi, cười. – An làm đại diện Sunflower đấy, quyền lực lắm…

– Thì em cứ dặn phòng hờ vậy…

– An này, – Ông Tường trầm giọng. – thực lòng hai bác rất quý cháu. Chuyện hai đứa không thành bác rất tiếc…

– Dạ, con cám ơn bác, vì bọn con không có duyên phận thôi, hai bác đừng bận tâm. – Cô gượng cười, cố gắng kiềm chế bản thân bật ra vài câu hỏi về Quân.

Vừa lúc đó một bóng người cao lớn từ trên gác đi xuống. An hơi ngạc nhiên. Cô không nghĩ lại gặp Khang, tưởng đâu hắn vẫn còn đang ở nơi nào xa xôi.

– Anh có ít quà cho em. – Hắn dúi vào tay cô một chiếc túi nhỏ. – Kem chống nắng, thuốc tiêu hoá, bù nước với một bộ quần áo. Niger nóng kinh khủng, quần áo của em ở đây mang qua đó không mặc nổi đâu, cái này sẽ có ích cho em. Còn nữa, nhớ tiêm đầy đủ vaccines trước khi đi, quan trọng lắm đấy.

– Dạ, em nhớ rồi, cám ơn anh. Chắc em sẽ sớm gặp anh ở bển hén.

– Chưa chắc. – Khang lắc đầu. – Anh nghỉ chụp ảnh rồi, giờ anh sẽ không lang thang nhiều như trước.

An rất bất ngờ với câu trả lời của hắn, không nghĩ đến một ngày hắn lại từ bỏ đam mê như vậy. Nhưng hiện giờ, cô đâu còn tư cách để hỏi han kỹ hơn. Thôi thì, thế giới luôn xoay vần và mọi thay đổi đều có thể xảy ra, cô cũng đã quá quen với điều này.

Khang bỗng tiến lại gần, đưa tay xoa đầu An, cử chỉ thân thiết như một người anh trai thực thụ.

– Anh rất nhiều bạn bên đó, thời gian đầu nếu buồn anh có thể giới thiệu cho em vài người.

Cô nhã nhặn từ chối vì biết mình sẽ chẳng rảnh rang mà chơi với bời.

……

Ngày lên đường, cả nhà tiễn An ra sân bay. Ông Công, bà Yến không nói gì nhiều, chỉ có Nhật và Bích thi nhau dặn dò cô đủ thứ.

– Đi mấy hôm thôi rồi về nhé, bên đó chán lắm. – Bích rơm rớm.

– An biết rồi, bữa nào Bích rảnh thì qua chơi với mình. – Cô đáp quấy quá.

Đứng chờ làm thủ tục, đột nhiên ánh mắt An bị hút vào mấy màn hình quảng cáo cực đại ở sân bay. Tất cả đang đồng loạt chiếu một đoạn phim ngắn về Niger với những thông tin rất cụ thể, từ đặc điểm địa lý, thời tiết, con người cho tới ẩm thực và những điểm cần lưu ý. Kết thúc đoạn phim, dòng chữ “Stay safe” [2] hiện lên, lưu lại mấy giây. Không một logo, không một sản phẩm đính kèm. Đoạn phim không chỉ đích danh nhưng cả nhà ông Công đều rõ nó dành cho ai. Dù biết Sky Ads, một công ty con của Sunflower, độc quyền khai thác quảng cáo ở sân bay, An vẫn ngạc nhiên tột độ bởi tất cả các suất quảng cáo đã được bán hết từ lâu, và hẳn chẳng có khách hàng nào quan tâm tới mức dành vài ba phút vàng ngọc để “lấy lòng” con gái chủ tịch theo cách này.

– Anh hai, có cần làm lố vậy không? – Cô quay qua Nhật cười hỏi. Hắn cũng đang trân trân nhìn như bị thôi miên vào mấy màn hình. – Đừng phiền khách mua quảng cáo vậy chớ.

– Không sao… – Nhật nhún vai. – Sky Ads sẽ cho thêm ít khuyến mãi là ổn…

– Cám ơn hai nghen.

Hắn gật đầu rồi tiếp tục dặn dò những việc cần làm sắp tới. Thoáng chốc đã đến giờ lên đường. An ôm từng người tạm biệt rồi đi vào khu vực xuất cảnh, tận khi cô khuất bóng, cả nhà ông Công mới quay về.

………………

Sau chuyến đi kéo dài gần hai mươi tiếng và hai trạm dừng, An đặt chân xuống Niamey, thủ đô của Niger. Vì nhiều lý do, ông Công và Nhật thống nhất là không nên để sự có mặt của cô thành sự kiện ồn ào nên cô đến Niger với quyển hộ chiếu phổ thông như muôn vàn chuyên gia khác. Và cũng vì vậy, An đã gặp vô số khó khăn từ những việc tưởng chừng hết sức đơn giản như lấy hành lý, nhập cảnh. Cho tới khi cô nhanh tay dúi những tờ mười đô cho mấy người “chịu trách nhiệm” thì mọi thứ mới suôn sẻ bất ngờ.

Chỉ qua vài sự cố nho nhỏ ở sân bay, An đã biết sắp tới mình sẽ có rất nhiều việc phải làm.

– Chào cô, tôi là Tidj Pepple, vệ sĩ của cô. – Một anh chàng cao lớn đón cô ngay cửa ra, cười thân thiện.

Nhật đã thông báo trước về việc An sẽ có một vệ sĩ riêng trong thời gian ở bên này, một sĩ quan quân đội được chính phủ bố trí theo yêu cầu của hắn. Tidj cao lớn vạm vỡ, nét mặt và nước da đặc trưng người bản địa nhưng tác phong lại rất Tây phương. Ngay từ phút đầu, cách làm việc chuyên nghiệp của hắn đã gây ấn tượng tốt với cô: luôn giữ một khoảng cách vừa đủ để đảm bảo an toàn cho cô nhưng không quá gần gây cảm giác khó chịu.

Theo chân Tidj ra chỗ để xe, An trố mắt nhìn chiếc ô tô chuẩn bị cho mình, một chiếc Range Rover Sentinel bọc thép chống đạn, thầm trách Nhật đã quan trọng hoá vấn đề. Nội việc có vệ sĩ riêng An đã thấy đủ phiền phức rồi, giờ lại thêm xe chống đạn nữa, phải chăng ông anh đang muốn biến cô thành tâm điểm chú ý? Ý nghĩ đó chỉ dịu xuống khi cô thấp thoáng thấy bao súng bên dưới chiếc áo sơ mi khoác ngoài của Tidj.

– Ở đây được công khai mang súng sao? – An thắc mắc khi đã yên vị trên xe.

– Lý thuyết là không… còn thực tế thì chính phủ gặp khá nhiều khó khăn trong việc quản lý súng đạn. – Hắn nhún vai. – Nhưng tôi là sĩ quan quân đội nên đương nhiên được phép, cô yên tâm.

– Có vẻ như an ninh ở đây không tốt thật, tôi còn tưởng báo chí phóng đại cơ.

– Đừng lo, đúng là có một số phiến quân, quân nổi dậy, trộm cướp nhưng cũng không quá đáng ngại. – Anh ta khua tay. – Với cả chỗ cô gần như an toàn tuyệt đối.

Nơi An ở và làm việc thuộc khu nhà công vụ chính phủ dành riêng cho các đối tác và chuyên gia cao cấp nước ngoài, nằm giáp vùng ngoại ô. Nguyên khu vực lớn cỡ một quận được bảo vệ kỹ lưỡng, gồm nhiều dãy nhà liền kề, biệt thự, siêu thị và các tổ hợp tiện ích, mức độ xa xỉ vượt trội so với mặt bằng chung của thành phố chủ yếu toàn nhà cấp bốn lụp xụp. Nhà của An là một căn biệt thự bốn phòng ngủ, có bể bơi, sân vườn, tiện nghi đầy đủ.

Đúng như lời Khang cảnh báo, Niger đặc biệt nắng, nóng và bụi. Mặc dù thường xuyên ở trong phòng điều hoà, hàng ngày An vẫn phải bôi lớp dày kem chống nắng mỗi sáng và làm sạch da cẩn thận mỗi tối. Cô bỏ đi phần lớn quần áo mang từ nhà, thay vào cả loạt đồ mới bằng vải đũi kiểu dáng thùng thình, mũ rơm rộng vành và những đôi xăng đan thoáng mát. Do đây là quốc gia Hồi giáo, cô cũng sắm thêm mấy chiếc khăn để trùm đầu khi vào phố, hạn chế việc bị soi mói thiếu thiện chí.

Ngay khi bắt tay vào công việc, An đã nhanh chóng phát hiện tình trạng tham ô hối lộ ở quốc gia Tây Phi này là ngoài sức tưởng tượng. Mọi vấn đề lớn nhỏ liên quan chính quyền đều cần những đồng franc hoặc đô-la “bôi trơn” nếu không muốn bị tắc vài tuần đến vô thời hạn. An rùng mình nhìn hàng dài cột số chi phí không hoá đơn, tưởng tượng đến ngày Sunflower niêm yết trên thị trường Mỹ và bị SEC [3] sờ gáy. Tuy nhiên, nhiệm vụ chính của cô ở đây, tiếc thay, không phải để ngăn chặn chuyện này mà trái lại, tìm giải pháp hợp lý hoá mọi thứ. Trên danh nghĩa, Sunflower thoả thuận với chính phủ Niger thực hiện các dự án cầu đường nhưng thực tế, kế hoạch của Nhật không chỉ giới hạn trong việc đổ tiền vào rải nhựa hàng trăm kilomet đường vì mấy đồng phí theo kiểu bỏ tiền chẵn nhặt tiền lẻ như vậy.

– Khai thác mỏ? – An tròn xoe mắt khi nghe Nhật tóm tắt qua tình hình ở Niger trong buổi họp kín của hai anh em trước khi đi.

– Đúng vậy, cầu đường là danh nghĩa thôi, thực tế chúng ta nhắm tới tài nguyên của Niger. Anh đã đưa nhiều chuyên gia qua khảo sát rồi, ở đấy cực kỳ giàu tài nguyên nhưng mình chỉ tập trung vào than đá, vàng và kim cương.

– Nhưng tài nguyên thiên nhiên là tài sản quốc gia, sao anh có thể…

Nhật giơ tay cốc đầu An, hành động rất không phù hợp trong buổi họp bàn cần nhiều chuyên nghiệp.

– Động não lên tí đi. Tất nhiên là để lấy được tài nguyên ra khỏi một quốc gia cần phải có sự hậu thuẫn của chính phủ, mà muốn họ đồng ý kí vài thoả thuận có lợi cho mình thì không phải nhờ nước bọt suông… Thế nên mới cần mấy dự án cầu đường để danh chính ngôn thuận rót tiền vào Niger, và một phần lớn chỗ tiền đó sẽ đi đến nơi cần phải đến, hiểu chưa?

Gây dựng quan hệ và những việc nhạy cảm Nhật đã làm từ trước, An chỉ lo giám sát tiến độ dự án, quản lý dòng tiền, quan trọng nhất là tìm cách làm sạch mọi giấy tờ, và kiểm soát khối lượng tài nguyên khai thác, xuất sang Việt Nam. Đôi khi cô hoang mang tự hỏi việc mình đang làm là đúng hay sai bởi xét trên một khía cạnh khác, Sunflower và cô đang làm lợi cho chính tổ quốc của mình. Việc một chính phủ mục ruỗng để các tập đoàn kinh tế hay quốc gia khác nhảy vào hưởng lợi không phải chuyện hiếm, chẳng qua ai nhanh nhạy hơn thì sẽ “hớt váng” mà thôi.

Và ở Niger, kẻ nhanh nhạy ngoài Sunflower còn một tập đoàn đồng hương cũng hoạt động không kém hiệu quả.

Tất nhiên, là Blue Ocean. Việc cùng nhắm tới Niger chính là nguồn gốc cho thoả thuận hợp tác giữa hai tập đoàn mà Quân từng đề cập với An. Sau khi bắt tay TMET đưa hệ thống 4G về Việt Nam với giá hời, Blue Ocean đã chọn Niger để đẩy hệ thống 3G đi. Trong thương vụ này, Blue Ocean “ăn đẫm”, trở thành nhà cung cấp mạng viễn thông hiện đại nhất ở Việt Nam lẫn Niger, khiến doanh thu từ cả hai thị trường vọt lên con số không tưởng. Có lẽ vì đã kiếm được rất nhiều tiền ở đây, Blue Ocean không nhúng tay vào mảng khai khoáng nên cơ bản giữa hai tập đoàn vẫn là “nước sông không phạm nước giếng”.

……

– An…

Nghe tiếng gọi, An quay lại, mỉm cười chào Thanh, anh chàng chuyên gia nhà ngay bên đường.

– Em đi dạo hả? – Anh chàng hơi ngượng sau câu hỏi có phần “thiếu muối”, lộ ra vẻ thật thà đặc trưng của dân kỹ thuật.

– Dạ, em đi mua đồ. – Cô thân thiện đáp.

Thanh tiến đến gần, lúng túng nói:

– Anh nghe bảo cuối tuần này ngoài rạp chiếu phim mới, em có muốn đi xem không?

Đáp lại, An chỉ nhẹ nhàng từ chối, lấy lý do còn nhiều việc phải làm. Cư dân khu chuyên gia, trừ những người đã có gia đình thì phần đông đều là nam thanh niên độc thân bởi phụ nữ nhìn chung không muốn tới vùng đất khắc nghiệt này. Chính vì vậy, những cô gái trẻ như An rất cao giá. Việc được mời đi cafe, xem phim hay thậm chí công khai theo đuổi diễn ra như cơm bữa, nhưng An lại thẳng thừng từ chối tất cả, bất kể đối tượng là ai, quản lý hay chuyên gia, người Việt hay người nước nào. Hàng ngày cô chỉ đi làm rồi lại về căn biệt thự lớn có một mình cô ở. Người duy nhất kè kè bên cạnh An mỗi khi ra ngoài là Tidj, anh chàng vệ sĩ riêng.

Có khá nhiều chuyên gia của Blue Ocean ở xung quanh nhà An nhưng cô thường tìm cách tránh mặt họ cũng như mọi cuộc tụ tập đồng hương, chẳng vì lý do gì khác ngoài việc không muốn nghe nhắc tới vị phó chủ tịch trẻ. Quân là thần tượng lớn của phần đông nhân viên tập đoàn nên hắn luôn là đề tài ưa thích trong các cuộc nói chuyện. Và đối với An, chỉ cần nghe tên hắn thôi, cô cũng đã cảm thấy đau lòng. Cô bất lực nhận ra việc cố gắng chạy trốn tới đây hầu như vô ích. Môi trường mới, các mối quan hệ mới không hề giúp cô quên đi được Quân, ngược lại, những kỷ niệm còn sâu sắc hơn. An từ chối tất cả những người muốn tiếp cận mình bởi mỗi lần gặp gỡ ai đó, cô đều không ngăn được bản thân so sánh họ với Quân. May mắn duy nhất là công việc bận rộn khiến cô bớt đi phần nào cảm giác cô độc, trống trải.

………………

Thời gian trôi nhanh như tên bắn, chả mấy chốc, An đã ở Niamey được hơn một năm. Giờ cô đã hoà nhập rất tốt cuộc sống nơi đây. Ngoài nước da bắt nắng nâu đậm, cô tăng ít cân và có thể ăn đủ mọi thức ăn ven đường mà không cần thuốc tiêu hoá. An thích vùng đất này, nơi con người rất thật thà chất phác, dù cho không ít kẻ đã học được thói khôn lỏi từ thế giới phát triển. Nhờ Tidj và các nhân viên bản địa, tiếng Pháp của cô tốt lên rất nhiều, chưa kể còn học thêm được một ít thổ ngữ.

Mọi thứ cứ thế đều trôi thì đến một ngày An bỗng nhận được cuộc điện thoại từ người phụ trách điều phối nhà công vụ. Theo như lời anh ta thì có hai chuyên gia của Blue Ocean mới được điều sang nhưng hiện tại không còn nhà nào trống để bố trí cho họ, trong khi căn biệt thự rộng rãi của cô vẫn còn dư nhiều phòng. Anh ta năn nỉ cô cho phép hai người kia tới ở cùng một thời gian, đổi lại cô sẽ được miễn toàn bộ chi phí dịch vụ trước giờ vốn khá đắt đỏ. Tuy không thích thú gì việc có người ở chung nhưng An không muốn làm khó anh ta cũng như hai người đồng hương nên đành nhận lời.

Và chính sự cả nể này đã khiến cô được một phen đứng tim.

______________

Chú thích:

[1] Niger: quốc gia thuộc Tây Phi, đây là một trong những nước nghèo nhất thế giới với 80% diện tích lãnh thổ là hoang mạc. Tuy Niger có thật nhưng trừ mấy đặc điểm về địa lý thì toàn bộ tình tiết trong câu chuyện là hư cấu. Sunflower, Blue Ocean không có thật nên tất nhiên mọi dự án, hợp tác liên quan đều là tưởng tượng của tác giả.

[2] Stay safe: Bảo trọng

[3] SEC (The Securities and Exchange Commission): Mọi công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ hoặc có trụ sở / hoạt động ở Mỹ đều phải tuân thủ đạo luật FCPA (Foreign Corrupt Practice Act – Đạo luật chống tham nhũng ở nước ngoài). Luật này áp dụng cho mọi chi nhánh ở tất cả các nước trên thế giới. SEC là tổ chức thi hành luật. Ví dụ Sunflower có văn phòng / chi nhánh hoặc niêm yết ở Mỹ mà bị SEC phát hiện là công ty con ở châu Phi hối lộ quan chức thì sẽ bị phạt nặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.