Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 22: Tôi bay trên không



Đầu óc tôi hơi loạn, account không động đậy, cứ ở lì trong nhà. 7 Độ cũng không đi, cứ ở cạnh tôi vòng tới vòng lui, nhìn qua thì coi bộ thật nhàm chán.

“Tao muốn hỏi”. Liếc qua nhìn Uy ca với Trần Chí xa, hai tên này đang hùa cùng phe Băng Tần mắng chửi người của phái Thanh Tâm, tôi quay đầu qua nói với Từ Tiếu Thiên.

Từ Tiếu Thiên không lên tiếng, im lặng cả buổi mới nói: “Đừng hỏi, sau này mày còn muốn chơi game nữa hay không?”

Tôi không trả lời, di chuyển con trỏ chuột, account cứ đi tới đi lui trong phòng, không biết 7 Độ đã tốn bao nhiêu tiền vào cái nhà này, đồ nội thất vô cùng đầy đủ, tốc độ trở về cũng rất cao, còn có nhiều thứ không dùng được, chỉ để vì đẹp mắt.

“Thấy hơi khó chịu”. Tôi nói, châm điếu thuốc. “Hắn sớm biết là tao rồi”

“Đồ trang bị trên người mày còn chưa trả hắn, vậy có thoải mái không”. Từ Tiếu Thiên mỉm cười, nhỏ giọng nói.

“Hắn cũng đâu có thèm, đồ chất đầy trong nhà, tao đây muốn trả còn không có chỗ”

“Trường sư phạm nhiều người như vậy, đâu nhất thiết phải là Lăng Tiêu…”

“Chết đi! Mày không nghi ngờ sao?”

“Tao đâu có nghi ngờ mà là xác định…”. Từ Tiếu Thiên hí hửng, suy nghĩ một chút rồi nói. “Chơi luôn, hỏi đi, ông đây không muốn mông lung làm thơ”

Tôi hít một hơi sâu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trời đất ơi, tôi cần sức mạnh.

Kiều Công Tử: anh trụ ở đó sao?

Âm 7 Độ: ở chứ.

Kiều Công Tử: bọn Ngồi đầu tường gọi anh là Thất ca?

Âm 7 Độ: a?

Âm 7 Độ: ừ

Kiều Công Tử:….Lăng Tiêu

Âm 7 Độ: ừ.

“Khốn kiếp”. Tôi gục xuống bàn phím, thật sự là hắn.

Tôi cảm thấy mình đang chìm ngập trong muôn vàn suy nghĩ, sóng dâng cuộn trào, miên man vô tận…Tự nhiên một tia sáng lóe lên, tôi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, mở danh sách bạn, nhấp vào tên 7 Độ, lật lại cuộc hội thoại giữa mình và hắn,  kéo một mạch đến đoạn hắn cho tôi mật khẩu account của hắn lúc đấu với BOSS, tôi nhìn chằm chằm vào chuỗi mật mã, mẹ nó, chính là sinh nhật Lăng Tiêu!

“Chậm hiểu ghê!…”. Từ Tiếu Thiên đứng kế bên cảm khái. “Bảo bối, mày quả là chậm hiểu hết mức có thể”

“Câm miệng! Ngày đó gấp gáp đăng nhập, đâu có thời gian mà nghĩ nhiều”. Tôi nhìn account lúc ẩn lúc hiện trên màn hình của 7 Độ, không biết nên nói cái gì tiếp.

“Mẹ nó, có đi không”. Uy ca đột nhiên vác mặt đến gầm một tiếng bên tai tôi, tôi bị hù đến mức phát run, con trỏ chuột bị dịch chuyển, làm account tôi nhảy lên đạp 7 Độ một phát.

“Đệt, một ngày 24 giờ, mày có thể giữ được 1 giờ đầu óc bình thường được không”. Tôi tắt cuộc hội thoại, mở ra trang của bên Băng Tần, phải xem trình độ đưa chuyện của Uy ca với Trần Chí Xa đã đi được đến đâu rồi.

“Đi đâu? Tao hơi đói bụng, giờ này còn sớm quá, chưa đi ăn thịt nướng được…”. Từ Tiếu Thiên duỗi người tựa vào ghế, giả ngu.

“Tiểu Từ, mẹ nó mày đừng chen ngang…”. Uy ca bực tức nhìn Từ Tiếu Thiên.

“Đệt, Kiều Dương làm tụi bây hỏng theo luôn rồi”. Từ Tiếu Thiên lấy bật lửa trong túi tôi ra, châm thuốc xong lại lo nghịch lửa, mở ra, đóng lại, mở ra, đóng lại.

“Chuyện này là do account của Kiều Dương gây ra đúng không, bọn mình đổ hết lên đầu của 7 Độ mà bọn họ có nói gì đâu…”. Trần Chí Xa quay đầu về phía Từ Tiếu Thiên giải thích.

“Mày nói cái gì!”. Tôi không cách nào im lặng được nữa, đứng phắt dậy, còn giả nai à. “Mẹ nó Trần Chí Xa, mày quả là đáng bị đuổi về trường bồi dưỡng học lại hai năm”

“Tao cũng đâu phải cố ý dùng account của Kiều Dương gây chuyện, là người ta theo dõi account của Kiều Dương…”. Uy ca nặn ra vẻ mặt đau khổ uất ức.

“Quyết định xử phạt của mày xong chưa?”. Từ Tiếu Thiên đột nhiên nói.

“Đệt!”

Cuộc bạo động ở hành lang lần trước, vì trong dàn năm nhất hung hăng, Uy ca quá nổi bật, muốn giấu danh tính cũng không nổi, cho nên khoa quyết định xử lý, nhưng cụ thể ra sao thì chưa rõ.

“Không đi à? Mấy đứa bên Thanh Tâm out hết rồi, không chừng là…”. Trần Chí Xa nhìn Từ Tiếu Thiên.

“Kiều Dương đi thì tao đi ngay, nó không đi tao cũng không đi”. Từ Tiếu Thiên dứt khoát trả lời.

Tôi rất cảm động, đây là tình anh em sâu đậm đến cỡ nào! Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, “mẹ nó mày quá vĩ đại, đúng là ông Bụt của tao”

“Mày hỏi Lăng Tiêu đi”. Từ Tiếu Thiên chỉ vào màn hình tôi.

“Tao nói nè”. Tôi nhỏ giọng nói bên tai Từ Tiếu Thiên. “mẹ nó, không phải mày cực kỳ muốn Lăng Tiêu ăn đòn sao?”

“Tao phải nói là, bộ mày cảm thấy tao là người âm hiểm vậy sao?”. Từ Tiếu Thiên cũng nhỏ giọng, nén cười bảo tôi.

“Dẹp đi”

“Mày cứ hỏi Lăng Tiêu, hắn muốn mày đi hay không là một chuyện, hỏi hay không lại là chuyện khác, cứ làm thẳng thôi, hẳn là hắn cũng xấu hổ lắm”. Từ Tiếu Thiên vỗ vỗ tôi.

Kiều Công Tử: hay là bọn tôi cũng qua đó luôn, người bên Thanh Tâm đã out rồi kìa.

Âm 7 Độ: không muốn

Âm 7 Độ: đừng đến đây

Kiều Công Tử: vốn dĩ chuyện này là từ account của tôi mà dấy lên…

Âm 7 Độ: không liên quan đến em, bọn nó mượn cớ thôi

Kiều Công Tử: tôi ngại lắm

Âm 7 Độ: em nhanh chóng đứt dây thần kinh xấu hổ đi, đừng đến đây

Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, tôi biết thừa lúc này Lăng Tiêu sẽ nói, đừng có đi. Vậy nên làm gì bây giờ, ngồi ở đây chờ bên kia đánh nhau? Tôi lại nhớ đến lần trước, lúc đánh nhau Lăng Tiêu dùng vũ khí sinh thái học, tiệm net đâu có đá, hắn sẽ dùng gì ném đây? Con chuột, hay lưu tinh chùy?

“Đi thôi”. Từ Tiếu Thiên đứng lên.

“Qua sao?”. Tôi hơi ngỡ ngàng, Từ Tiếu Thiên vốn định là không đi mà?

“Chiến, đi thôi”. Uy ca với Trần Chí Xa log out là ùa ra cửa, làm bộ dạng thấy chết không sờn.

Tôi vội vàng log out, cũng không kịp nói gì với Lăng Tiêu.

Thông thường chúng tôi ra ngoài bằng hai cách, đi bộ hoặc xe buýt, nhưng hôm nay chúng tôi đi taxi, thuê xe đi đánh nhau, nghe đúng là có khí thế. Thật ra nguyên nhân chủ yếu chính là, một, không có tuyến xe buýt đi thẳng đến trường sư phạm, hai, xe quá chen lấn, bọn tôi không lên nổi.

“Mẹ nó, hay là về ký túc xá lấy dao”. Uy ca ngồi ghế bên cạnh tài xế, đột nhiên phun ra một câu như vậy, dưới gối Uy ca có để một con dao, bình thường dùng để gọt táo xẻ dưa hấu các loại. Tài xế hoảng hồn nhìn gã, sau đó qua kính chiếu hậu quan sát chúng tôi. Tôi nhìn lướt qua Trần Chí Xa đang ngồi bên cạnh mình, thật muốn giải thích với tài xế, bọn tôi không đánh nhau, anh nhìn người bên phải tôi coi, gió thổi một phát gã bay luôn rồi.

“Vị thiếu niên kia kìm chế chút coi”. Từ Tiếu Thiên lấy tay đỡ trán, nhìn về cửa sổ.

Điện thoại di động vang lên, Uy ca với Trần Chí Xa đồng loạt quay đầu qua nhìn tôi, tôi vẫn là không biết nên nghe hay không, không nhìn cũng biết là Lăng Tiêu gọi đến.

“Kiều công tử, đang khẩn trương như thế, điện thoại cũng không nghe phải không”. Uy ca rất quan tâm mà nhìn tôi.

Mẹ mày. Tôi làm khẩu hình với nó, lấy điện thoại ra nhấn nút nghe.

“A lô”

“Em ở đâu đó?”. Ngay cả lời chào hỏi Lăng Tiêu cũng không nói, phủ đầu luôn.

“Trên xe”. Tôi nhỏ giọng trả lời.

“Không phải nói em đừng đến sao?”. Giọng nói của Lăng Tiêu nghe hơi nóng nảy.

“Anh sốt ruột cái quỷ gì”. Tôi không nhịn được phải cãi lại.

“Bọn kia là ở trường kỹ thuật, đến khi dây dưa với trường bọn em rồi sẽ phiền chết biết không, bên anh có mấy người ở khoa thể dục, không có vấn đề gì đâu”. Lăng Tiêu nói, bên cạnh hắn có người đang gọi điện thoại, tôi còn nghe được mang máng, “không được. Thất ca nói không muốn gọi người”

“Anh xem nguyện ý của tôi…”. Tôi nhìn qua Uy ca với Trần Chí Xa, hai đứa nó đang nhìn tôi chằm chằm. “Cục gạch với Như lai…”

“Điện thoại của ai đó!”. Uy ca nghe đến tên gã, la làng lên. “7 Độ hả? Nói cho hắn biết bọn mình sẽ đến ngay…”

Từ Tiếu Thiên đưa tay bịt miệng Uy ca. “Anh à, anh làm ơn keep quiet”

“Em đưa điện thoại cho bí đỏ đi”. Lăng Tiêu đột nhiên nói.

“Làm gì?”. Tôi hơi phản ứng không kịp, theo bản năng nhìn qua Từ Tiếu Thiên, nó cũng dán tai vào nghe.

“Nói mà em không nghe nên phải nói với nó”. Lăng Tiêu nói, rồi lại nói nhỏ với người bên kia, tôi không cần gậy.

Tôi nghĩ chuyện này cũng lớn rồi đây. Mấy năm nay tôi cũng nghe là có nhiều thằng đầu gấu lẫn vào bên trường kỹ thuật, đôi khi đi qua cổng lớn bên trường kỹ thuật, tôi đều tự giác bò sang đường nhỏ đối diện, hay có đánh nhau bất chợt, mà người bên đó cũng hay mang gậy gộc các loại để tùy thân, nhiều khi có tin ẩu đả lúc đêm.

Tôi đưa điện thoại cho Từ Tiếu Thiên. “Muốn nói chuyện với mày”

Từ Tiếu Thiên nhìn tôi một cái, cầm điện thoại, ngừng một chút. “Chuyện gì?”

Tôi suy nghĩ xem Lăng Tiêu có thể nói gì với tên họ Từ, bảo bọn tôi đừng qua nữa là không có khả năng, xe chúng tôi đã tiến vào cổng chính rộng thênh thang của trường Sư phạm, tiệm net Phương Châu ở cuối đường, hai ba phút nữa là tới. Chưa kể tôi cảm thấy không cách nào chịu được cái giọng điệu không muốn bọn tôi qua của Lăng Tiêu, tôi đây luôn ghét cảnh ngồi yên để người khác bảo vệ mình.

“Ừ, lập tức đến ngay…cái gì? À, được…”. Từ Tiếu Thiên từ à à được được, nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, lát sau mới nói. “Cái này tôi biết”

Sau đó cúp điện thoại, đưa máy cho tôi, nói:”bảo là không muốn bọn mình đến đó, bên kia không có động thủ…”

“Cái gì?”. Tôi nghĩ là mình nghe lầm, không phải bảo chúng tôi đừng đến sao, làm sao mà trận chiến thành cuộc đàm phán được.

“Bọn mình trước hết cứ xem cuộc vui đi, quá gần trường Sư phạm, tụi nó cũng chưa dám ra tay, phải chừa đường lui chứ”

“Ai gọi vậy?”. Rốt cục Uy ca cũng có cơ hội để nói nên la lớn,để bày tỏ là cảm giác bị lơ rất khó chịu.

“7 Độ”. Tôi nói.

“Ầy! Vậy hắn biết mày là nhân yêu rồi! Hắn đã cho mày nhiều tiền như vậy, còn bao nhiêu là trang bị, không phải sẽ tức chết sao…”. Trong thời khắc nguy cấp trước mắt, Uy ca lấy suy nghĩ không giống người bình thường mà tìm ra được điểm nhấn quan trọng nhất.

Bảng hiệu neon to đùng của tiệm net Phương Châu đã lóe lên trước mắt, không đợi xe dừng hẳn, Uy ca và Trần Chí Xa đã nhảy xuống. Tôi định đi theo, Từ Tiếu Thiên đột nhiên kéo tay tôi. Tôi quay lại nhìn, thấy trong mắt nó hiện lên sự lo lắng, tôi chờ nó nói câu, cẩn thận nha, nếu không cần thiết ra tay thì đừng xông vào.

“Kiều gia, nếu có đánh nhau, mày nhớ nhẹ tay chút xíu, từ lần trước tao đã phát hiện là mày đánh người ác quá…”. Từ Tiếu Thiên nói.

“Mẹ mày”. Tôi không nhịn được phải mắng một câu.

“Đến đây”. Uy ca thấp giọng kêu.

Chừng mười người chạy xe đạp tới, có cầm gậy, khí thế cũng hừng hực lắm, xem chừng lũ nhỏ này nhiễm phim Người trong giang hồ quá rồi, vô cùng có khí thế của anh Gà rừng, cứ thế hợp thành chữ T từ trên đường mà đến.

“Đừng đi qua”. Từ Tiếu Thiên nhanh chóng kéo tên Uy ca đang hừng hực chờ chiến đấu lại. “Làm rõ tình huống đã”

Tôi quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe taxi đưa chúng tôi đến còn dừng ở phía sau, tài xế đang từ trong cửa sổ đưa đầu ra nhìn dáo dác.

“Anh à, cứ ở đây xem xét, lát nữa bọn em bị đuổi giết còn lên xe anh nữa, đến lúc đó anh nhớ chạy cho nhanh nha”. Từ Tiếu Thiên gõ lên cửa xe nói.

Tài xế nhìn nó một cái, rụt đầu về lại trong xe, nhấn ga vọt thẳng.

“Mẹ nó không suy xét gì hết”. Từ Tiếu Thiên khom lưng ôm bụng cười.

Tôi nhìn qua hàng xe đậu ở lần dưới tiệm net, không thấy xe của Lăng Tiêu. Tiệm net ở lầu hai, muốn lên phải đi qua một cái cầu thang sắt, bọn gà rừng ném xe ở lầu dưới một phát đã phóng lên.

Vừa nhìn thấy đã xông vào, tôi nghĩ bụng Lăng Tiêu thấy sao vậy, không phải nói bên trên không động tĩnh à, giờ này mà không ra ắt là bên trong còn đang ẩu đả, để không có người báo 110, chỉ cần chặn cửa để bên trong không ai thoát được.

“Đệt mẹ mày”

Rèm cửa tiệm net đột nhiên vén lên, một người xông ra từ bên trong, đạp một cú vào ngực tên gà rừng số 1. Gà rừng số 1 còn đứng ở cầu thang nên không tránh được đòn này, ngã nhào về phía sau trúng người của gà rừng số 2 số 3, gà rừng số 2 số 3 cũng không tránh được, thế là đội hình hơi hỗn loạn.

Cùng lắm thì băng đảng, à không, trường kỹ thuật người ta cũng không phải dạng vừa, nhiều lần đánh nhau ban đêm, người dưới cầu thang chưa kịp lên, gà rừng số 10 đến số 14 đã lui, định đem chiến trường dời ra ngoài đường.

Trong tay gà rừng số 1 có gậy gỗ, lúc ngã vào người phía sau, cũng huơ cây gậy về phía người đá mình, không đánh trúng nhưng cũng ép được người kia lui về sau, thừa dịp này bọn nó chuẩn bị lui xuống. Đây không phải mở đầu tốt lành gì, người bên trường kỹ thuật khá đông, phía Lăng Tiêu thì tôi đoán chỉ 5,6 người, cũng không có ai tiếp ở bên đường.

“Ngu quá, đừng để tụi nó xuống lầu”. Uy ca không nhịn được, gào lên.

Lại có ba người từ tiệm net đi ra, mấy người đó ở trên cầu thang đạp liên tục vào mặt bọn gà rừng, thế là có hai đứa ôm mặt la làng.

“Người nào là 7 Độ vậy?”. Trần Chí Xa tuyệt đối là một khán giả nhiệt tình, ra dáng người đang bàn luận kịch vui.

Lăng Tiêu chưa đi ra, vì do Trần Chí Xa, tôi cũng hùa theo làm khán giả, tôi tự hỏi có phải hắn ở bên trong lo tìm vũ khí.

Có mấy đứa gà rừng đã lui khỏi cầu thang, còn có đứa lấy dao giắt ở lưng ra, tôi lấy làm kinh hãi, đã mang theo dao thì không giỡn chơi nữa.

Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, bọn tôi hẳn là không thể ngồi yên xem kịch vui được rồi.

“Mẹ nó!”. Từ Tiếu Thiên vốn là ngậm điếu thuốc tựa thân cây, nhìn thấy cảnh này xong cũng hết hồn, ném điếu thuốc xuống đất, đạp tắt, nhìn quanh quất tìm người.

“Cầm lấy!”. Uy ca ném đến một cây gậy nứt, phía bên kia là một công trường nhỏ, có không ít rác xây dựng.

Tôi đang muốn nói cái quỷ này đập chút xíu đảm bảo gãy liền, đột nhiên thấy người từ trong tiệm net đi ra, giơ ống nước lên. Hình dáng đã quen thuộc, Lăng Tiêu. Hắn không đi xuống bằng cầu thang, vừa phóng ra khỏi tiệm net xong hắn làm một hành động mà cả đám chúng tôi vừa sợ quéo người vừa sửng sốt cứng đờ tại chỗ.

“Mẹ nó đúng là kinh nghiệm dày dặn”. Từ Tiếu Thiên nói. “Thằng cha này biết khinh công”

Lăng Tiêu nhảy thẳng từ lầu hai xuống, đến phía sau lưng bọn gà rừng, không chọn người, cứ cầm ống nước quất vào đùi thằng gà rừng gần nhất, tên này “a” một tiếng, chân sau trụ làm thế xoay người lại, huơ dao đến, Lăng Tiêu đập vào tay nó, con dao rớt xuống.

“Đi!”. Từ Tiếu Thiên lên tiếng.

Đám chúng tôi cầm mớ rác của công trường phóng đến, bọn gà rừng quá đông, bên Lăng Tiêu có 5 người, cộng thêm chúng tôi thành 8 người rưỡi, nếu Trần Chí Xa mà đi không nổi thì loay hoay chỉ còn 7 người tham chiến.

Lăng Tiêu nhìn thấy chúng tôi xông đến, không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, nhíu mày một cái, sau đó nhìn về Từ Tiếu Thiên bảo, vây quanh.

Sự thật chứng minh là muốn đánh, đặc biệt khi đối phương muốn đi lên lầu, nhất định phải cầm chân tụi nó ở cầu thang, không để cho lên lầu được, nếu không sẽ rơi vào thế bị động. Mục tiêu của chúng tôi rất rõ ràng, xử lý những thằng có dao, đập vào tay chúng nó.

Nói thật, tôi là thanh niên tốt, tôi không hay đánh nhau như vậy, đối với những cánh tay, cẳng chân vung lên liên hồi thế này, thỉnh thoảng còn có lưỡi dao sáng lóe, tôi khá là không quen.

Sau công trình nhỏ kia là một mớ xà bần, gậy gỗ trong tay tôi đập được một tên gà rừng là gãy nát. Vì vậy tôi lui về phía sau một chút, muốn tìm vật gì đó thay thế.

Có người từ giữa cầu thang nhảy xuống, cầm theo dao găm, cách tôi hơi xa nhưng ở rất gần Lăng Tiêu, hơn nữa điểm mất dạy nhất chính là Lăng Tiêu xoay lưng về phía thằng đó.

“Lăng Tiêu”. Tôi hô to, Lăng Tiêu quay mặt sang phía tôi.

Tôi cảm thấy mình thật mẹ nó mạnh, hẳn là hai năm tập Taekwondo không uổng phí, tôi thấy mình đang bay trên không, tự hỏi bản thân rằng mẹ nó có phải vì Lăng Tiêu mà mình hơi liều mạng?

Tôi nện một quyền vào mặt thằng kia, có thể cảm thấy được răng nó đập vào tay tôi rất đau, đầu nó đập mạnh vào lan can, tôi chợt nhớ lời của Từ Tiếu Thiên, mày nhớ nhẹ tay chút…

“Kiều Dương!”. Tôi nghe Lăng Tiêu kêu mình một tiếng.

“Tao đệt cả nhà mày”. Từ Tiếu Thiên cũng kêu lên.

Tôi đang muốn nói mẹ nó đây là cái gì, đột nhiên thấy trên lưng bị vỗ một cái thật mạnh, cổ họng có chút phát ách, tôi quay đầu lại.

Tôi muốn kêu trời, bọn chó chết này không phải mang theo dao sao, thế mà có cái xẻng.

Trước mặt tôi còn có một mảnh cây lá loe ngoe, ở đâu lòi ra cái xẻng vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.