Thuỵ Nhiên mở mạnh cửa phòng ra và thấy Vĩnh đã đợi sẵn. Hôm nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo phao lông vũ màu nâu, mũ lưỡi trai cùng màu và quần bò. Vĩnh đứng thẳng, chắp tay về phía trước bụng, đầu hơi cúi khi Thuỵ Nhiên nhìn. Cô đã quá quen với khuôn mặt khó ở của Vĩnh, nên chỉ nhìn lướt qua và đi thẳng xuống cầu thang.
Hằng ngày, vào giờ này Vĩnh sẽ đến đón cô để tới nơi mà cô muốn. Đến Lúc Chiều Tàn, đến nhà của một ai đó trong hội và đến nhà của Tú – bạn trai hờ của cô. Tuy nhiên, hôm nay Thuỵ Nhiên sẽ đến Lúc Chiều Tàn. Cô muốn say. Biết đâu cơn say sẽ giúp cô nghĩ được một cách chết thật hay!
“Nghe này, tôi đang tìm kiếm một…ờm, nói thế này nhỉ? Anh có biết cái chết nào không đau đớn mà trông vẫn ngầu không?”
Trong khi Thuỵ Nhiên vừa lo lắng Vĩnh sẽ biết được điều gì đó, lại vừa muốn nghe câu trả lời của anh thì Vĩnh không mảy may quan tâm. Trong suốt quãng thời gian phục vụ cô ta, anh không thể nào đếm nổi số lần cô ta đưa ra những câu hỏi khó hiểu như thế này. Nhưng nhiệm vụ của anh là trả lời làm sao để cô ta phát ghét mà ngậm chặt miệng lại.
“Một viên, ngay chỗ thái dương.” Vĩnh chỉ tay lên cạnh thái dương, thổi phù một cái như thể và làm động tác bóp cò.
“Kiểu xử tử tù ngày xưa á?” Thuỵ Nhiên càng hào hứng hơn.
Vĩnh thở hắt, không đáp lại.
“Nhưng có đau không? Có bị văng cái gì ra không?”
“Một vài thứ trong đầu.”
“Eo! Như vậy thì đau quá.”
“Không đau, đâu có cơ hội để đau nữa.”
Thuỵ Nhiên ngồi ngay ngắn, cô hỏi thêm: “Anh có biết chỗ nào bán súng không?”
Lần này thì Thuỵ Nhiên đã thắng! Cô ta đã bức Vĩnh phải quay lại nhìn bằng một ánh nhìn kinh ngạc.
“Cô định mua?”
“Ừ. Anh biết không? Làm vệ sĩ chắc biết chứ!”
Vĩnh cho rằng Thuỵ Nhiên đang có ý định giết một ai đó, điều ấy khiến anh lo sợ. Có thể lắm chứ, cô ta luôn hành động ngông cuồng và ngu xuẩn cơ mà. Với một kẻ coi trời bằng vung như Thuỵ Nhiên, anh đồ rằng cô ta có thể làm mọi thứ kể cả những việc trái với đạo lý, trái với lương tâm.
“Quên việc đó đi.” Vĩnh xẵng giọng. “Đừng để ông Việt Quang, bố cô nghe thấy.”
Thuỵ Nhiên chép miệng: “Khéo lo quá ha.”
“Tôi chỉ đang làm đúng phận sự của mình thôi.”
“Thế anh cho tôi địa chỉ cũng được, tôi tự chịu trách nhiệm.”
“Này, như thế vẫn là có liên quan đến tôi!” Vĩnh vẫn tỏ ra mình có thể kiểm soát được cơn ức chế.
Thuỵ Nhiên gật đầu tán đồng, đôi mắt hiện vẻ suy tư. Hôm nay Thuỵ Nhiên trông thật lạ. Vĩnh cứ tưởng rằng cô ta phải đấu khẩu đến cùng với anh như mọi khi chứ? Nhưng ngược lại, hôm nay Thuỵ Nhiên lại chỉ nói chuyện với anh trên phương diện là người muốn lắng nghe ý kiến. Khi anh đưa ra ý kiến rồi, cô lại có vẻ trầm ngầm và thực sự suy nghĩ về ý kiến đó.
Chẳng lẽ chỉ mới hôm anh một lần, mà Thuỵ Nhiên đã thay đổi như vậy ư?
Vĩnh giật mình, xây xẩm mặt mày khi nhớ lại nụ hôn trong thang máy đó. Một ký ức tồi tệ nhất trong những năm tháng làm vệ sĩ của anh. Đôi khi, Vĩnh cũng muốn tự mình chữa trị nỗi sợ hãi này, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi anh đã thua cuộc, thì làm sao có thể thoát khỏi nó. Bởi vậy nên đến tận bây giờ, khi đã sắp qua ba mươi tuổi, anh vẫn lẻ bóng. Không phải là anh chưa từng yêu, chỉ là chưa từng dám yêu.
Còn một điều rất lạ nữa là Thuỵ Nhiên không hề hỏi anh về việc tại sao anh lại tìm ra cô? Cô không quan tâm một chút nào hay sao? Theo tính cách của Thuỵ Nhiên, khi gặp lại anh chắc chắn cô sẽ phải làm mọi cách để anh nói ra bằng được. Vĩnh cũng đã có những phương án để giấu nhẹm đi rồi. Vậy mà cô ta lại chẳng hỏi lấy một lời. Điều này làm anh khó chịu quá!
Hôm ấy, anh đã gọi điện cho Q. quán lý của Lúc Chiều Tàn. Vì anh nghĩ Q. giúp Thuỵ Nhiên lẩn trốn. Đó là người duy nhất mà Vĩnh nghi ngờ. Vì chỉ có kẻ bí ẩn như anh ta mới có thể che giấu Thuỵ Nhiên thôi. Khi Vĩnh gọi điện cho Q., anh ta chỉ nói rằng không muốn dây dưa đến con gái của ông vua ngành thép và gợi ý anh đến chỗ Tùng.
“Tại sao tôi phải đến đó?” Vĩnh hỏi.
Q. đáp: “Anh ta là kẻ duy nhất có đầu óc trong cái đám ngu ngốc Lưu Lạc Hội. Nghĩ mà xem Vĩnh, khi muốn cầu cạnh ai giúp, ta đâu thể tìm đến bọn ngu được.”
Sự suy luận ấy của Q. lại đem đến một kết quả chính xác không ngờ!
Mặc cho Vĩnh vẫn đang đằng hắng giọng khi nghĩ về cái đêm kinh hoàng với nụ hôn kinh tởm đó, thì Thuỵ Nhiên vẫn say trong những hình ảnh về cái chết. Cô gần như không còn quan tâm đến thế giới và con người trong thế giới này nữa. Cô chỉ quan tâm đến sự tan biến và hành trình về sự tan biến của bản thân mình. Đây mới gọi là cách sống mà Tùng đã nói khi nhận xét về cô: “Sống như thể ngày mai cô sẽ chết.”
Bất cần từ tận trong tim. Vô tâm từ tận trong cách nhìn vạn vật.
“Sao thế?”
Thuỵ Nhiên giật mình, phát hiện ra xe đã dừng trước cửa Lúc Chiều Tàn và Vĩnh đang đứng đợi cô bước xuống xe. Gió lạnh thốc vào khiến Thuỵ Nhiên gai người, nhưng rất nhanh sau đó cô đã thích nghi được và bước xuống.
Hôm nay Thuỵ Nhiên mặc nền nã hơn mọi hôm, áo măng – tô và quần jean, kết hợp với một đôi boot đùi cao gót. Dù mái tóc nửa hồng nửa xanh vẫn làm cô trông thật khác người.
Đột nhiên, Thuỵ Nhiên giẫm lên một hòn đá nhỏ và nó làm cô lao đao. Thật may là Vĩnh đã đỡ cô.
Thuỵ Nhiên nhìn vệ sĩ của mình vài giây, không hiểu sao trong khoảnh khắc đó, cô lại thấy có thiện cảm với anh. Từ lúc bố điều Vĩnh đến bên cạnh cô, chưa một lần Thuỵ Nhiên dừng lại nhìn anh quá năm giây. Cô thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh quá lâu vì sự lạnh lùng đầy giễu cợt mà anh dành cho cô, và cả việc anh ta là nội gián của bố. Nhưng lúc nào cũng thế, anh ở bên cô, sẵn sàng che chắn khi bị một kẻ xấu xa nào đó chơi xỏ hay luôn đỡ cô rất đúng lúc mỗi khi cô vấp ngã. Anh chịu đựng sự bốc đồng, tính cách thất thường của cô mà chưa bao giờ phản ứng tiêu cực lại.
Nhưng anh ta không hề biết cô bị ung thư. Mà có biết thì cũng đâu thể bảo vệ được?
Thuỵ Nhiên cười buồn, cô đặt nhẹ tay mình lên vai Vĩnh và vỗ nhẹ như an ủi: “Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi.”
Phục vụ một người như cô hẳn là anh ta mong muốn được giải thoát lắm!
Vĩnh nhìn theo cái dáng gầy gò, xiêu vẹo của Thuỵ Nhiên. Trong lòng anh tràn đến một cảm giác bất an. Cô ta nói như thế là có ý gì? Chuyện gì sẽ kết thúc? Cứ như thể là anh sắp bị đuổi việc vậy.
Thuỵ Nhiên vừa bước vào cửa đã thấy con bé nhân viên tên Ngọc đang lúi húi lau lại quầy bar. Mấy đứa nhân viên khác thì cúi đầu chào Thuỵ Nhiên. Cô không đáp lại ai, chỉ nhìn quanh một lượt rồi đi tới cái bàn phía góc trong. Đó không phải là chiếc bàn mà cô vẫn hay ngồi.
“Hôm nay chỉ có một mình chị thôi.” Thuỵ Nhiên nói, mặc kệ sự ngạc nhiên trong mắt cậu chàng nhân viên. Rồi cô nói tiếp: “Lấy cho chị một Hoàng Hôn.”
Hoàng Hôn là một loại cocktail được pha chế từ quả mâm xôi, rượu Gin và một vài hương liệu khác. Một cậu chàng bartender đã tạo ra nó để tham gia một cuộc thi bartender trong khu vực Đông Nam Á. Đáng tiếc là bị loại từ “vòng gửi xe”. Tuy Nhiên, cứ mỗi lần nhắc đến cuộc thi, thứ mà cậu ta nuối tiếc nhất lại chính là mười triệu mà cậu đã đầu tư để may một bộ vest. Cậu đã tự tin rằng mình sẽ tiến sâu với Hoàng Hôn, nên không ngần ngại mà chi mạnh tay để làm đẹp hình ảnh cho mình.
Thuỵ Nhiên cho rằng Hoàng Hôn chẳng phải một thức uống có thể làm người ta say, nhưng có thể gây nhớ. Tức nghĩa là nó chưa từng xuất hiện trong đầu lưỡi của một kẻ ưa uống rượu nào. Nếu cô là ban giám khảo, cô sẽ cho cậu ta một giải ấn tượng.
“Đang làm gì thế?” Thuỵ Nhiên vừa lắc lư ly cocktail vừa nhìn Ngọc đang ghi chép gì đó ở bàn bên cạnh và hỏi.
Con bé này nhìn cũng biết là học sinh, trông ánh nhìn hơi bất cần, có đôi phần giống cô. Mỗi lần gặp hội của Thuỵ Nhiên nó đều cúi đầu chào rất lễ phép và phục vụ đúng mực, chỉ là không hiểu sao cô vẫn không thấy trong đó có một sự kinh nể nào cả. Y như cái cách Vĩnh phục vụ cô. Rặt một lũ không biết điều!
“Em đang chép phạt.” Ngọc đáp.
Theo giao kèo thì ngày mai cô phải giao cho Nam Anh năm trăm bản chép phạt. Nếu không xong thì cũng chẳng sao, vì cậu ta đâu có đưa ra điều kiện. Nhưng với tính cách của Ngọc, cô sẽ không muốn bản thân phải chịu thua trước bất kỳ thử thách nào. Kiếm tiền thì lại càng không. Vậy nên đứng trước mỗi giao kèo, Ngọc đều tự cho rằng đó là một cái ngưỡng để mình vượt qua.
“Đi làm xong không học hành được gì nên phải chép phạt đúng không?” Thuỵ Nhiên chỉ tay, nói và tự hồi tưởng chính bản thân mình ngày xưa cũng bị chép phạt như vậy.
Ngọc lắc đầu, tay vẫn viết liên tục: “Không ạ, em chép hộ bạn. Một kiểu làm thuê.”
Việc chép phạt, làm bài tập, làm “phao” thi… đã giúp Ngọc rèn luyện rất nhiều. Thành tích học tập đáng nể của cô không phải được tạo nên từ sự chăm chỉ, mà là sự quyết tâm kiếm tiền từ những kẻ giàu có mà lười vận động, lười suy nghĩ trong trường. Các bộ từ vựng tiếng Anh, các bộ đề toán mà cô phải giải đi giải lại, những bài thơ mà cô phải phân tích đã khiến cho bộ nhớ của cô luôn đầy ắp kiến thức.
Thuỵ Nhiên không quan tâm đến việc của Ngọc, nhưng cô cần một ai đó có thể giải quyết được khúc mắc của bản thân nên đã hỏi: “Em làm thuê những công việc gì?”
“Mọi thứ, có tiền là được. Chị cần gì có thể thuê em, trong khả năng thì em sẽ hoàn thành tốt.”
“Khả năng của em là gì?”
“Em không biết, em vẫn đang khám phá nó qua những phi vụ làm ăn của mình.”
“Giết người thì sao?”