Buổi chiều chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh chạy vội đi lấy cơm, hành lang sau một đợt chen lấn dần dần trở nên vắng vẻ.
Lý Hạ Ý chặn Từ Hạo đang chuẩn bị đi xuống lầu:
“Từ Hạo! Anh đi đâu? Lại đi tìm Diệp Tình kia sao? Không cho phép anh đi tìm cô ta!” Cô ta dang rộng hai tay chặn cầu thang, điên cuồng không cho Từ Hạo đi.
Từ Hạo thật sự bị cô ta phiền chết, không kiên nhẫn nói:
“Anh đi đâu không liên quan gì đến em, đừng quấy rầy anh nữa.”
Nhưng Lý Hạ Ý lại không hề nghe theo, hai mắt đỏ lên hung ác:
“Không nói cho em, anh cũng đừng nghĩ rời đi! anh đi tìm Diệp Tình cô ta sao? !”
Cô ta hét lên như một kẻ mất trí trong hành lang. Hai bạn học từ trên lầu đi xuống, thấy Lý Hạ Ý lại quấy rầy Từ Hạo, liền xoay người đi qua một lối đi khác, nói về chuyện của hai người bọn họ.
Từ Hạo thật sự cảm thấy xấu hổ, không dám chọc Lý Hạ Ý, vì vậy kìm nén lửa giận nói: “Anh đi nhà ăn, em để anh đi được không?”
“Vậy em cùng anh đi!”
Từ Hạo tức giận đến không thể chịu đựng nổi cô gái điên này nữa, đi đâu cô ta cũng quấy rầy, căn bản chính là có bệnh a!
“Tránh ra!” Từ Hạo đẩy cô ra, sau đó xuống lầu rời đi.
Lý Hạ Ý tức giận nghiến răng, cô rõ ràng yêu Từ Hạo như vậy, tại sao Từ Hạo lại không tiếp nhận tình yêu của cô?
Lý Hạ Ý tình cờ gặp Lưu Hinh Nguyệt ở góc cầu thang, Lưu Hinh Nguyệt cười nịnh nọt với cô ta, nhưng Lý Hạ Ý chỉ đi ngang qua, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
“Cậu có biết tại sao Từ Hạo không muốn ở cùng cậu nhiều như vậy không?” Lưu Hinh Nguyệt nói một cách chậm rãi, dáng vẻ đắc ý.
Nghe vậy,Lý Hạ Ý quay trở lại với vẻ mặt không hài lòng: “A, Cô nói đi rốt cuộc vì sao?”
“Bởi vì Diệp Tình trước mặt Từ Hạo nói xấu cậu, cho nên Từ Hạo mới không muốn gặp cậu như vậy.” Lưu Hinh Nguyệt cười hắc hắc nói: “Cậu hẳn là không biết Diệp Tình sau lưng dụ dỗ Từ Hạo như thế nào đúng không? ?”
Lưu Hinh Nguyệt đưa cho cô ta xem bức ảnh chụp Diệp Tình và Từ Hạo trên điện thoại.
Bức ảnh này đã bị Diệp Tình xóa, nhưng Lưu Hinh Nguyệt nghe kế hoạch của La Mỹ Đình đã đến cửa hàng sửa chữa điện thoại di động để khôi phục lại bức ảnh, sau đó cố tình cho Lý Hạ Ý xem.
Nhìn thấy Diệp Tình ngã vào vòng tay của Từ Hạo trong bức ảnh, Lý Hạ Ý tức giận đến đỏ mắt, điện thoại trên tay cô ta suýt bị đập thành mảnh vụn.
“Diệp Tình khốn kiếp, tôi nhất định phải làm cho cô ta đẹp mặt!”
Một nụ cười nham hiểm xuất trên môi Lưu Hinh Nguyệt, có vẻ như Diệp Tình sắp gặp rắc rối.
…
Một buổi trưa nắng gắt, học sinh đồng loạt ở lại lớp tự học , cả trường Tam trung vắng lặng và yên bình.
Hầu hết mọi người trong ban 8 đã nằm xuống chợp mắt, chỉ còn một vài người vẫn đang cầm bút sột soạt, cả lớp im ắng, chỉ còn lại tiếng quạt điện kêu inh ỏi.
Diệp Tình làm bài tập mệt mỏi nên dụi mắt. Khi cô lặng lẽ thu dọn sách giáo khoa trên bàn chuẩn bị nghỉ trưa, một cô gái từ ngoài lớp đi về phía cô.
Cô gái tựa hồ có chút bối rối, vì vậy nhỏ giọng nói với Diệp Tình, “Diệp Tình, tớ có chuyện muốn hỏi cậu, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện sao?”
Học sinh trong lớp đều đang nghỉ trưa, thật sự rất khó nói chuyện, Diệp Tình gật đầu đi theo cô ấy ra ngoài.
Hành lang không có người, Diệp Tình đi ra hỏi Nữ sinh kia: “Cậu muốn nói cái gì?”
Nữ sinh có chút sốt ruột, luống cuống: “Chúng ta đi trong rừng cây nói chuyện đi, sợ là thầy Chu đang trực lát nữa đi tuần.”
“Được.”
Cô gái không biết muốn nói cái gì, vội vàng nắm lấy tay Diệp Tình, hướng trong rừng cây chạy tới.
Thấy bộ dạng lo lắng của cô, Diệp Tình hỏi: “Có chuyện gì rất quan trọng sao?”
Nữ sinh nặng nề gật đầu, vội vàng :
“Việc rất quan trọng!”
Nhưng nữ sinh này ở trong lớp bình thường yên tĩnh thành thật, Diệp Tình cũng không nghi ngờ cái gì, chỉ cho rằng cô ấy cẩn thận không muốn bị giáo viên tuần tra bắt được. Nhưng Diệp Tình không bao giờ ngờ rằng nữ sinh này đã nói dối cô và đưa cô đến trước mặt Lý Hạ Ý.
“Tôi mang cô ấy đến đây, cô có thể thả tôi ra được không?” Cô gái sợ hãi cầu xin.
Lý Hạ Ý không thèm nhìn cô ta một cái: “Cút đi.”
Cô gái vội vàng chạy đi. Diệp Tình cũng nhanh chóng nhận ra mình mắc bẫy, vội quay người bỏ chạy, nhưng một nữ sinh xuất hiện chặn đường ra, dùng sức đẩy vai cô, Diệp Tình bị đẩy ngã xuống đất. Vài nữ sinh nhanh chóng tiến lại gần, bao vây Diệp Tình đang ngồi dưới đất, Lý Hạ Ý trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc.
“□□, mấy người chúng tao cùng chơi với mày.”
Nữ sinh từ trong rừng chạy một mạch về lớp, thở hổn hển. Cô ấy cũng đã bị Lý Hạ Ý đe dọa vài lần, không còn cách nào khác ngoài việc lừa Diệp Tình cùng cô ấy đến đó.
Cô gái biết rằng mình sẽ làm hại Diệp Tình, cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy để bù đắp cảm giác tội lỗi và lỗi lầm của mình, cô đã đến nói với Nhiếp Nhã Phàm về việc này, nhờ cô ấy tìm cách cứu Diệp Tình.
Nhiếp Nhã Phàm nhận ra rằng có điều gì đó sẽ xảy ra với Diệp Tình, ngay lập tức lao ra khỏi lớp học đến khu rừng sau sân thể dục.
Vừa chạy vừa nghĩ cách giúp Diệp Tình, may mắn thay, cô ấy tình cờ gặp Dịch Ngạo Xuyên ở cầu thang tầng hai.
Anh nhớ Diệp Tình, muốn đến thăm cô vào giờ nghỉ trưa.
” Nhiếp Nhã Phàm?” Dịch Ngạo Xuyên thấy cô ấy chạy vội vàng thì kinh ngạc :
“ Em chạy vội vậy làm gì? Đi gặp Vũ đầu hả ?”
Lưu Giai Vũ cũng đến, nghe thấy cười xấu hổ.
Tiết Khải không đến, hai người họ kéo cậu ta đến đây nhưng cậu ta nhất quyết không đi. Trong trường này không có người hắn thích, tại sao hắn lại phải đến, đến ăn cẩu lương à?
Khi Nhiếp Nhã Phàm nhìn thấy họ, giống như nhìn thấy cứu tinh, trên mặt cô đầy kích động và lo lắng: “Mau, nhanh lên, đi vào khu rừng! Diệp Tình đã bị lừa vào khu rừng, bây giờ cô ấy rất có khả năng đang bị bắt nạt !”
Máu của Dịch Ngạo Xuyên ngay lập tức như bị đông cứng lại, anh lao thẳng về phía khu rừng. Hai người còn lại bị anh bỏ xa.
Dưới ánh mặt trời, một bóng người màu đen lướt qua, thanh niên có đôi chân dài khỏe khoắn từ tòa phòng học chạy tới sân thể dục. Trên gương mặt anh không giấu được vẻ lo lắng, trong đôi mắt đen láy hừng hực lửa giận.
Anh ấy sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì xảy ra với Diệp Tình!