Dịch Ngạo Xuyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập vui sướng. Diệp Tình không có người thích, vậy anh vẫn còn cơ hội.
Hai người Tiết Khải cũng cảm thấy may mắn, cũng may Diệp Tình không có người cô thích, nếu không, lấy tính cách của anh Xuyên không biết sẽ bị tổn thương đến mức nào.
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên có chút ghen tị : “Cô có thể làm bạn với Từ Hạo, nhưng không thể làm bạn với tôi?”
Diệp Tình ngây người nhìn anh, lộ ra vẻ ngại ngùng.
Làm bạn với một người như Dịch Ngạo Xuyên, nhất định có rắc rối, phải không? Dịch Ngạo Xuyên là một người tính cách thối như vậy, luôn ép cô ấy làm những điều cô ấy không thích.
Thấy cô đã lâu không nói chuyện, Dịch Ngạo Xuyên có chút căng thẳng, hạ thấp tư thế xuống, chân thành nói: “Có chuyện gì thì tôi sẽ che chở cho cô, chẳng lẽ ngay cả thành một người bạn bình thường cũng không làm được sao?”
Chàng trai trẻ rất kiêu ngạo và bá đạo, đây là lần đầu tiên anh hạ thấp tư thế của mình cầu xin một điều gì đó.
Đôi mắt đen của chàng trai trẻ ánh lên sự mong đợi và chân thành, Diệp Tình mềm lòng.
Cô miễn cưỡng đồng ý: “Chúng ta có thể làm bạn, nhưng anh phải hứa với tôi một yêu cầu.”
Dịch Ngạo Xuyên trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng ý nói: ” yêu cầu gì cũng được.”
“Anh không thể ép tôi làm những việc tôi không muốn. Như… tự ý ôm tôi, ép tôi đến nhà anh hay lên xe của anh.”
Khi nghĩ đến những điều này, cô vẫn còn hơi tức giận, đặc biệt là khi cô được người đàn ông này ôm ở trường và trong bệnh viện.
Dịch Ngạo Xuyên đồng ý ngay lập tức: “Được, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ không bao giờ ép buộc cô nữa.”
Diệp Tình tin anh.
Dịch Ngạo Xuyên thực sự rất vui, anh không thể che giấu nụ cười trên khuôn mặt.
Diệp Tình sẵn sàng làm bạn với anh , điều đó có nghĩa là cô ấy đang dần chấp nhận anh.
Vì vậy, những nỗ lực của anh không phải là vô ích, việc bỏ hút thuốc và xóa hình xăm đều rất xứng đáng.
Hiểu lầm rốt cục giải quyết xong, Diệp Tình nói: “Vậy tôi đi trước.”
“Tôi đưa cô xuống!” Dịch Ngạo Xuyên khẳng định, trên mặt mang theo nụ cười.
“Ừm, vậy cũng được.” Diệp Tình ngượng ngùng không từ chối được.
Dịch Ngạo Xuyên luôn kiêu ngạo và vô lý với cô , nhưng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, Diệp Tình cảm thấy có chút không quen.
Cô chỉ hy vọng rằng người này đừng nuốt lời, mong anh ta sẽ không ép buộc cô làm điều mà cô không muốn.
Sau khi hai người rời đi, Tiết Khải mỉm cười và nói: “Tao nghĩ rằng anh Xuyên vẫn còn hy vọng.”
Lưu Giai Vũ cũng cười nói: “Tao cũng nghĩ như vậy.”
Tiết Khải lại nói: “Nhiếp Nhã Phàm, em chơi thân với Diệp Tình, nên giúp đỡ nhiều a. Anh Xuyên của chúng ta cái gì cũng tốt, ngoại trừ tính cách thối. Tên mặt trắng đó không có cảm giác an toàn như anh Xuyên của chúng ta. “
Nhiếp Nhã Phàm mỉm cười đồng ý.
Đi xuống cầu thang, Dịch Ngạo Xuyên thậm chí không nhìn , chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm Diệp Tình, ánh mắt đầy yêu chiều.
Diệp Tình cảm thấy khó xử và xấu hổ, trên mặt cô hiện lên một lớp phấn hồng, quyến rũ và động lòng người.
Lần trước cô ấy bị bước trượt xuống cầu thang nên giờ có ám ảnh tâm lý, cô cứ cúi đầu nhìn bậc cầu thang, nhân tiện tránh đi đôi mắt tươi cười nóng bỏng của Dịch Ngạo Xuyên.
Cô có chút buồn bực, Dịch Ngạo Xuyên thích ai không thích thế nào lại cứ phải thích cô a.
Khi cả hai ra khỏi tòa nhà thì gặp Ngô Tú Mai đứng ở bên cạnh tòa nhà.
Diệp Tình có ấn tượng với bà ta , biết rằng đó là mẹ của Dịch Ngạo Xuyên.
Cô lén lút liếc nhìn Dịch Ngạo Xuyên, thấy sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại, sắc mặt rất không tốt.
Với đầu óc thông minh, cô đoán ngay được mối quan hệ giữa mẹ con họ không được tốt.
Với đầu óc thông minh, cô đoán ngay được mối quan hệ giữa mẹ con họ không được tốt.
“Tiểu Xuyên.” Ngô Tú Mai nhìn vết sẹo dài trên mặt cậu, cảm thấy tội lỗi và đau khổ.
Dịch Ngạo Xuyên cau mày, rõ ràng anh không muốn nhìn thấy bà ta: “Tôi không quen bà.”
Anh chán ghét và không muốn gặp bà ta chút nào.
Kể từ khi Ngô Tú Mai tái hôn, bà ta ít đến thăm Dịch Ngạo Xuyên, cũng không quan tâm đến cuộc sống của anh. Nhưng trong lòng vẫn còn nhớ con trai mình , không khỏi áy náy, hàng tháng đều sẽ chu cấp cho anh một khoản tiền để bù đắp áy náy này.
Nhưng Dịch Ngạo Xuyên không bao giờ động đến một xu trong số tiền bà ta đưa, anh từ chối nhận khoản bồi thường như vậy .
Anh không bao giờ có thể tha thứ cho người phụ nữ hèn nhát này, người đã bỏ rơi anh một cách tàn nhẫn và khiến anh trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Sự thờ ơ của Dịch Ngạo Xuyên khiến Ngô Tú Mai cảm thấy đau khổ, tội lỗi và buồn bã.
“Tiểu Xuyên, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?” Người phụ nữ rất đau lòng.
Dịch Ngạo Xuyên lạnh lùng cau mày, sốt ruột nhìn đi chỗ khác.
Bầu không khí có chút khó xử, Diệp Tình cũng biết mình không thích hợp ở đây, vì vậy lễ phép nói: “Dì, cô có thể cùng Dịch Ngạo Xuyên nói chuyện, cháu đi trước.”
“Không được đi.” Dịch Ngạo Xuyên đột ngột nói.
Diệp Tình không biết sợi dây thần kinh nào không hoạt động, vì vậy cô thực sự nghe lời Dịch Ngạo Xuyên và không rời đi, nhìn anh một cách ngu ngốc.
“Bà muốn làm cái quái gì?” Dịch Ngạo Xuyên sốt ruột nhìn người phụ nữ trung niên đã bỏ rơi anh.
“Tiểu Xuyên, những năm này thật sự xin lỗi, hi vọng con có thể tha thứ cho mẹ, chuyển đến sống với mẹ và chú Từ.”
Ngô Tú Mai thực sự không đành lòng nhìn con trai mình trở nên như thế này nên muốn nhận con về sống cùng.
“Chuyển đến ở chung?” Dịch Ngạo Xuyên cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường, “Bà không sợ tôi nổi điên đánh chết Từ Hạo kia sao?”
“Tiểu Xuyên, con sao lại như vậy?”
“Cái đạo đức thối tha của tôi thì liên quan gì đến bà?” Dịch Ngạo Xuyên lại nổi trận lôi đình, “Chết tâm đi, cho dù tôi có chết, cũng nhất định không chuyển đến sống cùng bà”
Thái độ của anh rất kiên quyết và mạnh mẽ, và không có chỗ cho sự thương lượng.
Ngô Tú Mai thở dài và chỉ có thể rời đi.
Sắc mặt của Dịch Ngạo Xuyên rất tệ, Diệp Tình lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Cô không biết hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, sao hai mẹ con lại hận nhau sâu như vậy.
Dịch Ngạo Xuyên gượng cười: “Không sao.”
Anh do dự một chút, mím môi, lại nói: “Có thể bớt chút thời gian nghe tôi nói nhảm sao?”
Diệp Tình mềm lòng gật đầu.
Họ ngồi trên chiếc ghế công cộng ở tầng dưới, Dịch Ngạo Xuyên bắt đầu kể về quá khứ của mình, về tuổi thơ bất hạnh khốn khổ và thiếu thốn tình thương.