Sau khi trò chuyện với Tiết Gia Khiêm xong, Thẩm Trúc Chỉ lúc này đã không thể mở mắt được nữa mà nằm ngủ thiếp đi tự lúc nào không hay. Trong màn đêm mơ màng, cô nhìn thấy dáng vẻ của một cô gái xinh đẹp. Nhìn kĩ lại thì cô gái ấy chính là Lạc Chi Dao. Chẳng hiểu tại sao kể từ lúc từ học viện trở về nhà, trong tâm trí cô lúc nào cũng suy nghĩ đến hình ảnh của Lạc Chi Dao đã được chiếu lên màn hình lớn. Nào ngờ bây giờ, Lạc Chi Dao quả thực đã đi vào trong cả giấc mơ của cô.
Trong vô thức, Thẩm Trúc Chỉ hai mắt khẽ nhiu nhíu nhưng cố mở thật to nhìn người đứng trước mặt. Bàn chân cô chậm rãi tiến lên phía trước, khẽ cất giọng hỏi:
– “Cô là nữ diễn viên Lạc Chi Dao đã mất thời gian gần đây sao?”
Dáng người xinh đẹp mờ ảo trên tay cầm chắc chiếc vĩ cầm ngay khi nghe giọng nói lập tức xoay người lại bèn nở một nụ cười thật tươi, Lạc Chi Dao nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô gái trước mắt mình, mĩm cười đáp:
– “Cô thật sự nhìn thấy tôi sao? Giúp tôi với, hãy giúp tôi trả thù người đàn ông máu lạnh Vu Nhuận Đông.”
– “Vu Nhuận Đông?”
Quả thật cái tên này nghe rất quen thuộc tuy nhiên chỉ trong vài giây Thẩm Trúc Chỉ không thể nào nhớ ngay được rằng bản thân đã nghe nó ở đâu.
Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh giấc thì phát hiện phía bên ngoài trời đã sáng. Lúc này, ở phía bên ngoài Thẩm Bách Kiêu không ngừng đập mạnh cửa, anh không ngừng gọi lớn tên cô:
– “Nha đầu ngốc, trời đã sáng rồi. Mẹ bảo anh kêu em xuống lầu ăn sáng.”
Lúc này cô sựt nhớ lại những gì bản thân đã thấy vào lúc tối. Cảm giác vừa chân thực lại vừa rất mơ hồ. Nhìn về phía chiếc vĩ cầm đang nằm yên vị ở một góc, Thẩm Trúc Chỉ khẽ tặc lưỡi liền sau đó nhanh chóng đi vào bên trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Trong lúc cô đang chăm chú đánh răng, phía bên tai vang lên tiếng đàn. Dường như ai đó đang ở bên ngoài chơi vĩ cầm. Lúc này, sắc mặt cô lập tức tái xanh liền run sợ bước từng bước thật khẽ ra bên ngoài. Chẳng lẽ mới vào sáng sớm đã nhìn thấy ma.
Ngay khi cô mở tung cửa bước ra đã thấy Thẩm Bách Kiêu nằm nghịch trên giường mình. Hiện tại anh đang bật lại đoạn video ngày cô nhận giải từ một bạn cùng lớp của cô gửi cho anh, miệng không ngừng ngợi khen:
– “Quả thật tiếng đàn của cố nữ diễn viên ấy như thấu hiểu tâm tư của người khác vậy. Thật sự hay quá. Giá như cô ấy vẫn còn sống thì có lẽ mình đã theo đuổi từ lâu rồi. Mẫu người con gái vừa hiện đại, vừa dịu dàng như cô ấy sao mà bạc mệnh đến thế.”
Anh vừa nói dứt câu liền cảm nhận cái đau từ sau gáy truyền đến. Thẩm Trúc Chỉ tức giận mà cốc anh một cái, cô lạnh giọng nói:
– “Hóa ra là anh mở. Có biết tim em nãy giờ hoảng sợ đến mức đập loạn xạ không? Em còn tưởng tiếng đàn tự phát ra từ cây vĩ cầm nữa chứ.”
Thẩm Bách Kiêu vì đau mà đưa tay xoa xoa gáy, nhíu mày trách móc:
– “Em bị ảo tưởng à. Nó làm sao có thể tự phát ra âm thanh khi không có người điều khiển chứ? Chắc dạo này em xem phim kinh dị nhiều quá nên sinh ra ảo giác rồi có phải không?”
Dứt lời, Thẩm Bách Kiêu đứng bật dậy khỏi giường cô. Trên tay vẫn cầm khư khư chiếc điện thoại tỏ vẻ không mấy vui vẻ mà xoay người bước trở ra ngoài. Trước khi rời khỏi, anh còn xoay đầu nói vọng lại:
– “Mau chóng xuống lầu ăn sáng, mẹ đang chờ em đó. Nếu không bà ấy nghĩ rằng anh không gọi em mà bắt anh cắt đi mái tóc yêu quý này đấy.”
Sau khi Thẩm Bách Kiêu rời khỏi, cô khẽ đưa mắt nhìn chung quanh phòng của mình một lần nữa. Mọi thứ vẫn chẳng có gì khác lạ liền nhanh chóng bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Một lúc lâu sau, tiếng vĩ cầm lập tức vang lên liền sau đó hiện lên một thân ảnh mờ ảo. Là Lạc Chi Dao, cô mĩm cười đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng, khóe miệng khẽ cong lên:
– “Cuối cùng thì đã đến ngày mình quay trở lại trả thù tên đàn ông máu lạnh Vu Nhuận Đông. Nữ sinh này chính là người giúp mình đạt được tâm nguyện.”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN
Theo dõi fanpage để ủng hộ mình nhé!!! Truyện sẽ được cập nhật trên fanpage sớm nhất và nhớ vào app đọc và tương tác giúp mình có thêm động lực ra chapter mới nhất nhé. Love all.