Trịnh Lan ôm rất chặt, Tiểu Viện không dám tránh, nàng cảm thấy cả người như đang trôi nổi trong một dòng nước ấm áp, dễ chịu. Giọng nàng run rẩy, có chút sợ hãi: “Ta… sẽ chết ư?”
“Nàng cảm thấy thế nào?” Môi Trịnh Lan dán lên cần cổ trắng nõn của nàng, dịu dàng hôn lên, tham luyến hít mùi hương thơm ngát nơi nàng, kỳ thật chàng đang nghĩ xem nên nói với nàng như thế nào cho phải.
Đột nhiên, chàng cảm thấy nơi đầu vai, thứ cảm xúc ướt át, nóng ẩm, từng hàng nước mắt hôi hổi rơi xuống, Tiểu Viện đang khóc, khóc trong im lặng.
Lòng Trịnh Lan thắt lại, lần này nàng thực sự sợ hãi. Chàng lập tức đổi ý, không muốn nói cho nàng biết tình hình thực tế. Trịnh Lan chỉ nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi những giọt lệ thi nhau rơi xuống gò má, dùng giọng điệu nghiêm nghị lừa nàng: “Đừng sợ, không chết được đâu. Sau khi thi châm xong, nhìn chung tình hình đã không còn nguy hiểm nữa.”
Tiểu Viện sờ sờ trán mình, hình như quả thực không có triệu chứng gì kỳ lạ. Vừa rồi nhìn dáng vẻ thi châm thành thạo của Trịnh Lan, nàng chẳng hề hoài nghi chút nào vì tình trạng trúng độc của mình, càng nghĩ càng cảm thấy yên tâm. Thêm nữa, câu “đáng sợ” của chàng có mấy phần lạ lẫm, nhưng lại như một liều thuốc định thần hữu hiệu.
Tiểu Viện đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Trịnh Lan, hỏi: “Điện hạ đột nhiên nói chuyện dễ nghe như thế, khiến người ta cảm thấy không quen cho lắm.”
“Thật sao? Vậy lần sau không nói gì, cứ trực tiếp đưa nàng đi viên phòng là được. Dù sao độc này của nàng, chỉ cần viên phòng là có thể giải được.” Lời Trịnh Lan hoàn toàn là thật, nhưng nàng lại cho rằng chàng đang đùa cợt mình, vì thế im lặng không thèm đáp lời chàng.
Nàng không biết viên phòng có thể giải độc này được không.
Từ thuở nhỏ nàng đã trưởng thành trong hoàn cảnh luôn đối mặt với hiểm ác, nàng rất hiếm khi tín nhiệm người nào, nhưng không biết vì sao, Trịnh Lan lúc nào cũng âm dương quái khí, tính cách thất thường, nhưng không biết vì lý do gì lại khiến nàng dỡ bỏ hoàn toàn sự đề phòng trong lòng.
Thứ cảm giác phó mặc, dựa dẫm này, mười sáu năm cuộc đời nàng chưa từng có, đúng là vô cùng lạ lẫm.
Tiểu Viện thoáng giật mình, cố gắng thức tỉnh bản thân, nhắc nhở mình cần tỉnh táo, không được dễ dàng buông bỏ sự đề phòng, không được thực sự cho rằng mình là Tiền Thục Viện.
Hiện tại nàng có được tất thảy những thứ này, bao gồm cả sự bảo vệ của Trịnh Lan, mọi thứ chẳng thứ gì thực sự thuộc về nàng, thời gian trôi qua cuối cùng giấy cũng không bọc được lửa, nàng phạm tội khi quân, chắc chắn không thoát khỏi được tội chém đầu, hiển nhiên Trịnh Lan bao che, cũng khó có thể thoát tội. Dù sao, bây giờ quả thực giữa hai người có thứ tình cảm mập mờ, lưu luyến khó lý giải, nhưng nàng chỉ đơn giản coi rằng thứ cảm xúc đó là đơn thuần là sự ái mộ cái đẹp, chàng thích dung mạo này, có rất nhiều nam tử yêu vẻ đẹp của nàng. Nam nhân ai chẳng yêu mỹ nhân.
Đúng, nàng không nên mê luyến thế giới không thuộc về mình.
Tiểu Viện lau giọt lệ còn vương trên mi mắt, đứng dậy đi đến trước cửa tẩm điện, gọi Vạn An tiến vào, sai nàng ấy pha một ấm trà nóng, bưng lên. Đêm đã khuya, Tiểu Viện cố ý dặn dò pha một bình trà hoa hồng, mùi thơm vừa phải, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Vạn An đã bưng trà lên, sau đó cúi đầu vội vàng lui xuống. Đêm đã khuya đôi vợ chồng trẻ đột nhiên khát nước, đây là biểu hiện cho việc gì chứ? Vạn An đã được các ma ma dạy bảo cẩn thận, không khỏi đỏ bừng mặt, còn thầm thán phục vương phi dung nhan trác tuyệt, mỹ mạo hơn người, thậm chí còn vượt xa tất cả các hoa khôi kinh thành, đã trói chặt trái tim điện hạ rồi.
Tin tức Trạm Vương thay đàn đổi dây, vương phi và vương gia cầm sắt hài hoà, cực kỳ ân ái, truyền khắp giới quyền quý kinh thành. Mọi người đều thầm cảm thán nữ nhi độc nhất của Tả tướng đại nhân quả thực bản lĩnh không tầm thường, có thể thu phục được con ngựa bất kham kiêu ngạo đệ nhất vương đô.
Trạm Vương và Tiểu Viện tình cảm thắm thiết, vốn là tin mừng, Tiền đại nhân lẽ ra phải thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ông ta lại có dự cảm không lành. Đào nương tử mất mạng, Kim Tam đào thoát, trực giác mách bảo Tiền Trọng Mưu sắp có sóng gió ập đến, khiến ông ta lo lắng chẳng yên.
Vốn dĩ nên tiếp tục cho người truy đuổi Kim Tam, chuyện này không phải Tiền đại nhân không nghĩ đến, mà là lão ta không dám huy động nhân lực, đánh rắn động cỏ, khiến kẻ khác hoài nghi. Lão ta đã đem toàn bộ những tay sai đắc lực, trung thành nhất sắp xếp tới bên cạnh Tiền Thục Viện, quyết không để vị Thái tử ở Đông Cung kia biết con gái lão mang thai, lão quyết không cho phép đứa con gái yêu của mình rơi vào tay tên súc sinh đáng kiếp như Trịnh Dũng.
Mấy ngày nữa, đợi thai nhi ổn định, không còn nôn nghén, Tiền Trọng Mưu định để Bình An hộ tống Tiền Thục Viện đi tới biệt viện dưới chân núi Thiên Lăng, nơi mẹ ruột nàng đang ở, rời xa chốn kinh thành đầy cạm bẫy, mưu mô này.
Tiền Đại nhân nhớ tới mẫu thân của Tiền Thục Viện, trong lòng như thấy ánh trăng sáng ngời, mặc dù đời này ông ta mãi mãi không thể bước vào trong trái tim người ấy, nhưng ít ra đã vì bà dưỡng dục đứa con duy nhất của hai người. Vì không bảo vệ tốt nữ nhi ông lấy làm hổ thẹn, áy náy —- rốt cuộc ông chỉ là một kẻ tục nhân, không tránh khỏi những phút yếu lòng bị quyền lực, tiền tài cám dỗ làm mê muội đầu óc, lúc trước chỉ vì tin lời hứa “ỡm ờ” của Thái tử mà ngu ngốc “bán con gái cầu vinh.”
Làm quan nhiều năm, Tiền Trọng Mưu luôn duy trì lý trí, tỉnh táo, ông quyết đánh cược một phen, ẩn nhẫn chờ đợi, đến lúc tình độc phát tác, Trạm Vương táng mạng, lão sẽ sắp xếp cảnh tượng vương phi tuẫn táng vì tình, thế là thần không biết quỷ không hay tráo vương phi. Kế hoạch của lão sẽ mãi mãi là một bí mật.
Ngay tại thời điểm Tiền Trọng Mưu đang miên man hoạch định tương lai, Thái tử Trịnh Dũng đang nhăn mày bóp trán hối hận.
Hắn cảm thấy bản thân đã quá qua loa, không nên vì để tránh hiềm nghi, mà vội vàng trả Tiền Thục Viện lại cho Tả tướng, hành động này chắc chắn đã đắc tội với lão hồ ly.
Chính vì thế hắn ta phải gấp gáp thúc đẩy quan hệ với đám thế gia vọng tộc Hàng Nam, mau chóng lấy được sự tín nhiệm của họ, cướp đi lợi thế lớn nhất trong tay Tiền Trọng Mưu.
Hắn cần sự ủng hộ về nhân lực, tài lực của thế gia Hàng Nam mới có thể thuận lợi phát động cung biến.
Nhưng chỉ tiền tài và sức người thôi chưa đủ, bên cạnh Hằng Xương Đế có một đám thần tử trung thành và thị vệ thân cận rất khó mua chuộc, việc đổ máu hy sinh là tất yếu phải xảy ra, bên cạnh đó hắn còn cần nội ứng trong hoàng cung.
Thái tử đột nhiên nghĩ đến một người.