Sắc trời gần sáng, trong đầu Lăng Huyền Sương ảm đạm một vùng, lắc la lắc lư ra trên boong thuyền thông khí, thì nhìn thấy Lăng Huyền Thư. Hắn đi qua tựa vào mạn thuyền, ngáp một cái nói: “Đệ cũng ngủ không được à?”
Lăng Huyền Thư liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục lau chùi Huyền Thiết Kiếm trong tay, “Đệ luôn dậy vào giờ này. Mà huynh á, sao dậy sớm thế?”
“Ta đây có ngủ được đâu!” Lăng Huyền Sương oan ức khóc tố, “Tên Thiệu Dục Tân kia bắt nạt ta.”
Lăng Huyền Thư không hề biểu hiện ra tí tẹo thân mật nào giữa huynh đệ với nhau nên có, nói: “Huynh không bắt nạt người ta thì thôi đi, còn ai mà dám bắt nạt huynh hả?”
“Đệ còn nhớ bữa tối hôm qua hắn có nói Thiết Mã Kim Qua sẽ ở một phòng riêng không?” Lăng Huyền Sương nói, “Điều này chứng tỏ là hắn cố ý dụ ta đến đêm tới phòng của hắn, ai dè hắn lại bảo ta giả vờ đứng đắn.”
Lăng Huyền Thư cười nói: “Huynh cũng biết huynh không đứng đắn hử.”
Lăng Huyền Sương dụi dụi con mắt, “Ta hôn hắn.”
Lăng Huyền Thư dứt khoát dừng lại động tác trên tay, “Anh danh Ngự Kiếm sơn trang xem như triệt để mất hết. Sau đó thì sao, hắn phản ứng thế nào?”
“Điều khiến ta buồn rầu nhất đó là hắn chẳng có phản ứng đó!” Lăng Huyền Sương nắm tay thành quả đấm vung vẩy hai lần, “Chuyện về giữa hai người thì không thèm tỏ thái độ, chỉ hỏi ta có muốn làm bạn với đôi sư tử hù chết người không đền mạng kia của hắn không.”
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, lại nói: “Có khi không tỏ thái độ vì hắn muốn vậy.”
Lăng Huyền Sương hừ một tiếng, “Không có chính là không có, đệ thì đoán ra được gì?”
“Ít ra cũng biết hắn không ghét huynh, dù huynh có hôn hắn.” Lăng Huyền Thư thu kiếm vào trong vỏ, “Nếu thật sự không hề có một tí tẹo gì với huynh, tại sao còn để ý chuyện huynh với đôi tuyết sư kia tròn méo thế nào?”
Con mắt Lăng Huyền Sương lay động, đứng thẳng người, “Đệ nói có lý, rất là có lý! Xem ra chỉ cần ta đây dốc sức hơn nữa, muốn bắt Thiệu Dục Tân cũng không phải việc gì khó! Ta đi đây!”
“Đã chờ hết nổi nên giờ muốn đi quấy rầy hắn?” Lăng Huyền Thư nói.
“Giờ ta không còn sức để ý tới hắn, ” Lăng Huyền Sương nhanh chân chạy vào khoang thuyền, “Ta muốn đi ngủ, ăn cơm cũng đừng gọi ta, nói với bọn họ là ai cũng đừng chạy tới quấy rầy ta.”
Lăng Huyền Thư nói: “Đệ không nói cũng chẳng có ai thèm đi quấy rầy huynh.”
Lăng Huyền Sương dừng bước quay đầu nhìn thằng em, “Chuyện của người khác đệ nhìn ra rõ ràng, mà sao chuyện của chính đệ lại không giải quyết cho tốt được hử?”
Lăng Huyền Thư gõ nhẹ vào vỏ kiếm, “Có lẽ phải kêu là ‘người trong cuộc mơ hồ đi’.”
“Khác người thì có.” Lăng Huyền Sương bỏ lại câu, rồi chui vào khoang thuyền.
Lăng Huyền Thư: “…”
Chạng vạng ngày đó, mọi người đã tới được Thành Diễn Châu.
Đường thủy nơi đây thông thoáng, đường bộ cũng phát triển, cho nên rất chi là đông đúc giàu có, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Mọi người chọn một quán trọ lớn nhất trong thành, vào cửa trước, Lăng Huyền Thư nói với Lăng Huyền Kỳ: “Huyền Kỳ, Diễn Châu cũng có tiền trang Ngự Kiếm sơn trang chúng ta, đệ theo ta một chuyến, lấy chút tiền dùng.”
“Lăng Tam thiếu, ngươi chớ có đi, vào dùng cơm trước đã.” Hách bang chủ nói, “Bối trại chủ bồi thường nhiều bạc, ta đây mời các ngươi, chuyến này nhận không ít giúp đỡ từ Ngự Kiếm sơn trang các ngươi, tiện để ta trả nợ ân tình.”
Bối Cẩn Du cũng nói: “Ngươi có việc gì cần phải dùng tiền cứ nói với ta, lần này ra ngoài ta có mang tiền để dùng.”
“Em dâu Cẩn Du thật là hào phóng!” Lăng Huyền Sương thò tay kéo Yến Thanh Tiêu, “Em dâu Thanh Tiêu, ngươi phải học nhiều.”
Yến Thanh Tiêu quả quyết cách xa ba bước, giả vờ làm như cái gì cũng không biết.
“Hách bang chủ cùng Bối trại chủ nếu đã nói thế, ta cũng không khách khí làm gì, ăn cơm cùng chuyện ở trọ nhờ cả vào hai vị.” Có lợi ích chủ động đưa tới cửa, Lăng Huyền Thư đương nhiên sẽ chiếm cho bằng được, “Mà ta vẫn phải tới tiền trang một chuyến, mấy vị vào trước gọi món đi, không phải chờ ta cùng Huyền Kỳ.”
Chờ Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Kỳ đi xa, Bối Cẩn Du mới hỏi Lăng Huyền Uyên nói: “Đã nói cần chuyện dùng tiền thì cứ mở miệng, tại sao hắn còn về tiền trang?”
“Không phải nó muốn dùng tiền, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Nó chỉ cảm thấy trên người mà không có tiền sẽ bớt tự tin.”
Bối Cẩn Du: “…”
Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Kỳ đi một vòng lớn thì trở về, mọi người đều đã dùng xong bữa tối rồi trở về phòng của mình nghỉ ngơi, hai người kêu tiểu nhị làm mấy món ăn, dặn dò tiểu nhị làm xong thì đưa tới phòng mình.
Hỏi rõ phòng mình ở chỗ nào, Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Kỳ mới đi lên lầu, đẩy cửa ra đã thấy Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ ngồi ở chính giữa, còn tưởng rằng chưởng quỹ nhớ lầm. Lăng Huyền Kỳ đặt đồ ôm trong tay bỏ vào ngăn tủ, nói: “Đây là phòng của ai?”
Lăng Huyền Dạ nói: “Nhị ca tìm Tam ca, ta đến hóng chuyện.”
Lăng Huyền Thư tự rót trà cho mình, “Có việc?”
“Các đệ ra ngoài lâu vậy cũng không hẳn chỉ đem mấy bộ y phục này về đó chứ?” Lăng Huyền Uyên nói, “Đã phân phó xong?”
“Nhị ca liệu sự như thần!” Lăng Huyền Kỳ ngồi ở bên bàn, “Đệ và Tam ca lấy tiền xong thì đến mấy cửa tiệm nhà mình, bảo bọn họ phái người đi thám thính hành tung Hỏa Phong, muộn nhất sáng sớm ngày mai thì sẽ đến báo cáo.” Cậu chỉ chỉ y phục trong ngăn tủ, “Thuận tiện cầm mấy cái này về, đều mới hết, đợi lát nữa Tứ ca đi chia cho mọi người đi.”
Lăng Huyền Dạ gõ gõ đầu cậu, “Nào có chuyện đệ đệ sai ca ca làm việc, hả?”
Lăng Huyền Uyên gật gật đầu, “Lưu Chưởng Môn nóng ruột, sớm đã ra ngoài hỏi thăm, mà ta đoán sẽ không có kết quả gì.”
Lăng Huyền Thư đặt chén trà xuống, “Nhị ca, chuyện vặt này sẽ không đủ để huynh quan tâm, huynh đến tìm đệ, chắc không phải vì việc này chứ?”
Cũng là huynh đệ trong nhà hiểu rõ lẫn nhua, không phải quanh co lòng vòng, Lăng Huyền Uyên nói: “Ta tới là vì bệnh của Cẩn Du, đêm qua ta vận công giúp y điều tức, phát hiện bệnh tình của hắn cũng không phải khó chữa, chỉ cần có thể phá tan cản trở kinh mạch huyệt đạo xung quanh tâm mạch là không sao cả. Nhưng do đã để quá lâu, bằng sức một mình ta thì khó mà làm được, cần tới mấy đệ giúp ta làm việc này.”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Đó là Nhị tẩu, đương nhiên không thành vấn đề.”
“Nhị ca thật hết lòng, ” Lăng Huyền Dạ trêu ghẹo nói, “Huynh đối với Nhị tẩu là nhất kiến chung tình, hay chỉ nhận mệnh?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Ta biết cái gì gọi là trách nhiệm.”
Tiếng gõ cửa vang lên, tiểu nhị ở bên ngoài nói: “Khách quan, rượu và đồ ăn cho ngài đã tới.”
Lăng Huyền Kỳ đứng dậy đi mở cửa, nhận đồ đưa vào, bảo tiểu nhị xuống.
“Cần Nhị ca đặc biệt mở miệng, ” Lăng Huyền Thư chờ Lăng Huyền Kỳ bày cơm nước ra, “Xem ra bệnh của vị Nhị tẩu này khó mà chữa nhỉ.”
Lăng Huyền Uyên ừ một tiếng, “Nếu muốn khai thông hết kinh mạch trong người y, chỉ sợ phải hao tổn không ít nội lực của chúng ta. Vốn việc đối phó Hỏa Phong lúc này không thích hợp để tổn hại công lực, nhưng mà ta đoán dù người của chúng ta có đi thăm dò xung quanh, cũng khó mà lần ra hành tung Hỏa Phong. Nên ta nghĩ trong vòng năm ngày nếu không có được tin tức của Hỏa Phong, chúng ta sẽ chữa thương cho Cẩn Du, lại chờ nội lực chúng ta khôi phục hết xong, đi thẳng tới Ẩm Huyết Giáo tìm hắn.”
“Được, ” Lăng Huyền Thư cười, “Nhị ca dặn dò, làm đệ đệ nào dám không theo?”
Lăng Huyền Uyên không để ý tới câu nói đùa của thằng em, đứng lên nói: “Các đệ ăn đi, ta trở về phòng.”
“Mệt muốn chết đi, ” Lăng Huyền Dạ lấy lòng bóp vai cho Lăng Huyền Thư, “Tam ca, cho ít tiền đi.”
Lăng Huyền Thư liếc y một cái, “Không chịu nổi cô đơn?”
“…” Lăng Huyền Dạ cười ha hả, “Thật hiểu lòng đệ.”
Lăng Huyền Thư móc ra mấy tờ ngân phiếu trong ngực cho gã, “Đi đi, đỡ phải chẳng may đệ không nhịn được, rồi gieo vạ cho nữ tử đàng hoàng.”
Lăng Huyền Dạ hoan hô một tiếng rồi nhận lấy tiền xong thì chạy thằng ra ngoài, “Vẫn là Tam ca tốt nhất!”
Hai mắt Lăng Huyền Kỳ tha thiết mong chờ nhìn Lăng Huyền Thư, “Đệ thì sao?”
“Đệ làm sao?” Lăng Huyền Thư lại không thèm nhìn cậu em.
Lăng Huyền Kỳ ôm bát ăn cơm, “Tiền…”
Lăng Huyền Thư đưa đũa gắp đồ ăn vào trong chén cho cậu, “Không phải ta trả thưởng cho đệ một miếng cơm ăn đó sao, đừng khách khí với ta, ăn nhiều một chút.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hôm sau trời vừa sáng, mọi người cùng xuống lầu dùng đồ ăn sáng.
Lăng Huyền Sương ở cầu thang gặp phải Thiệu Dục Tân, cố ý túm lấy bả vai hắn nhún nhảy một cái, “Nghe nói đêm qua ngươi lén lút mở cửa sau cho Thiết Mã Kim Qua, khóa chúng nó ở trong phòng?”
“Giữa ban ngày không thể mang theo chúng nó vào thành, đành phải để cho chúng nó đợi ở trên thuyền tới đêm, đêm qua Kim Qua thấy ta còn đang giận dỗi.” Thiệu Dục Tân vừa đi vừa nói, một tay duỗi ra phía sau che chắn, phòng ngừa Lăng Huyền Sương té ngã.
Lăng Huyền Sương chú ý tới hành động của hắn, nhảy càng thêm trắng trợn không kiêng dè, “Vậy giả như chúng ta cứ truy đuổi, chả nhẽ cứ để chúng nó như thế, không sợ nó cắn người à?”
“Chúng nó đang đùa với ta mà thôi.” Thiệu Dục Tân nói, “Ta chỉ lo cứ mải truy đuổi Hỏa Phong mà không trông nom được chúng nó, chỉ sợ tới lúc đó phải đem chúng nó ở lại cửa tiệm nào đó của Ngự Kiếm sơn trang, xin ngươi giúp ta nói một câu, bảo bọn họ chăm sóc thay ta.”
Lăng Huyền Sương kích động nói: ” Giờ có thể giúp ngươi được câu này luôn!”
Thiệu Dục Tân nói: “Giờ ta không có chuyện gì để làm, để chúng nó theo người chơi cũng được, ngươi muốn chơi cùng không?”
“…” Lăng Huyền Sương ho khan hai tiếng, “Để ta nghĩ một lát.”
Lăng Huyền Kỳ thấy hai người đang xuống, nhanh chóng vẫy vẫy tay, “Đại ca thức dậy thật sớm, nhanh, bánh bao đang nóng.”
“Sau này ta sẽ dậy sớm.” Vì phải cùng nam nhân của ta dùng bữa sáng! Lăng Huyền Sương quyết tâm ở trong lòng.
Lăng Huyền Kỳ nhìn nhìn Thiệu Dục Tân, nói xin lỗi: “Thiệu đại ca, y phục có vẻ hơi nhỏ, mặc có vừa không?”
“Cũng còn tốt, không sao hết, ” Thiệu Dục Tân nói, “Còn phải cảm ơn Lăng Tam thiếu cùng Lăng tiểu thiếu suy tính chu toàn.”
Lăng Huyền Sương ngồi xuống, lấy bánh bao còn nóng cắn một cái, “Đệ chọn?”
Lăng Huyền Kỳ lắc đầu, chỉ chỉ Lăng Huyền Thư ngồi ở một bàn khác, “Tam ca chọn.”
Lăng Huyền Sương nhìn sang, tiện thể nhìn qua Yến Thanh Tiêu đối diện Lăng Huyền Thư, lập tức bất mãn nói: “Y phục của em dâu Thanh Tiêu cũng do Huyền Thư chọn sao? Tại sao hắn mặc vừa vặn tới vậy hả?”
“Vậy thì có lẽ Yến lâu chủ cùng Thiệu đại ca có chỗ khác nhau.” Lăng Huyền Kỳ nói.
“Chỗ nào khác nhau?”
“Đối với Tam ca mà nói, ” Lăng Huyền Kỳ vừa ăn vừa nói, “Đương nhiên là việc đã ôm và chưa ôm khác nhau.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Lạch cạch.
Đũa của Yến Thanh Tiêu rơi xuống đất.
Lăng Huyền Sương hiểu rõ nói: “Chẳng trách Huyền Thư sẽ biết rõ số đo ba vòng của em dâu Thanh Tiêu.” Hắn lại oán giận nhìn Thiệu Dục Tân, “Ngươi hãy để cho ta ôm… Không đúng, vẫn là ngươi ôm ta đi.”
Thiệu Dục Tân: “…”
…