Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Địch Thần cưỡi con xe điện về, trên đường còn mua mấy cây kem về cho người giúp anh trông Mông Mông. Vừa mới bước vào hành lang là đã nghe được tiếng cười rung trời của dì Chu. Dì Chu không mở máy lạnh cho cháu nhà mình hưởng tí, lại nhớ đến chuyện Địch Thần nhờ nên đơn giản đến ngồi ở cửa nói chuyện phiếm với cô giáo Mễ, như thế thì có thể trông Địch Mông Mông một cách thản nhiên.
“Trò chuyện gì vui vẻ thế?” Địch Thần đưa cho dì Chu hai cây kem.
“Nói về chuyện lúc con còn bé đó.” Dì Chu vui vẻ nhận lấy, đứng dậy bỏ một cây vào tủ lạnh, một cây còn lại thì bóc ra ăn, không có chút ý gì là muốn cho cháu mình nếm một miếng, “Con nít không ăn lạnh được.”
Cô giáo Mễ coi sóc Mông Mông cẩn thận nhận cây kem, mặt hơi đỏ lên: “Không có gì nữa thì tôi về trước đây.”
“Này khoan, dù sao cũng trưa rồi, ở lại ăn cơm đã.” Dì Chu nhiệt tình giữ cô giáo Mễ lại.
“Không được không được, ở nhà đã nấu cơm rồi còn đang chờ con.” Mễ Tình cúi đầu cầm lấy túi xách của mình, cũng chẳng quay đầu lại chạy luôn.
Địch Thần mới vừa nhét cây kem vào trong miệng, còn chưa kịp nói tạm biệt với đồng nghiệp mình thì đã chẳng thấy đối phương đâu nữa. Nhai rộp rộp khó hiểu nhìn qua cửa đối diện: “Cô ấy sao vậy dì?” Cô đồng nghiệp này bỗng nhiên xuất hiện rồi lại biến mất cứ như một cơn gió, chuyện khác thường tất có việc gì đó, thật ra anh vẫn khá là đề phòng chuyện này. Trước khi ra khỏi cửa nói dì Chu qua trông một chút cũng là do lo lắng.
“Xấu hổ đấy.” Dì Chu bày ra bộ dáng người từng trải, ung dung bình tĩnh nhai rộp rộp, thấy anh vẫn chưa hiểu thì đành phải nhắc nhở, “Cô gái nhà người ta thích con, cái này cũng không nhìn ra được.”
“Trời, con còn cứ tưởng cô ấy muốn mượn tiền con chứ, thần thần bí bí.” Nghe được như thế, Địch Thần lập tức thả lỏng, chẳng để ý lắm quay đầu về nhà.
“Ai, cái thằng nhóc này, có người thích con mà sao con lại có phản ứng này thế hả?” Dì Chu không cam lòng đuổi tới vào nhà Địch Thần, vừa nhai kem rộp rộp vừa giáo dục anh.
Địch Thần đưa cây kem của mình cho Địch Mông Mông, đợi đến khi bé há miệng lại gần thì nhanh chóng rút tay về, lại lần nữa bỏ vào miệng mình: “Người thích con nhiều lắm, có gì đáng ngạc nhiên đâu.”
“…” Dì Chu tự cảm thấy mình đã gần sáu mươi, chân đã bước vào một nửa vào quan tài mà cũng chưa thấy người người nào vô liêm sỉ tầm này, một lát sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Vậy con không tính cân nhắc gì sao?”
“Cơ thể này của con dì cũng biết đấy, là một con ma ốm dựa vào bình ô-xy để sống.” Địch Thần lại đưa cây kem qua, cười nói với dì Chu, “Không phải dì biết rất rõ sao?” Mấy cô dì hàng xóm ai cũng lo liệu việc tìm đối tượng cho Phương Sơ Dương, chưa có người nào tìm cho anh cả, cũng là vì mọi người biết cơ thể anh không tốt, lại là một thầy giáo mầm non tiền lương còn không được ba ngàn một tháng, đúng là thể loại hàng ế không đẩy ra tiêu thụ được.
Ai biết con được hoan nghênh như thế chứ? Dì Chu nói thầm một chút, lại bắt đầu tận tình khuyên bảo: “Cô ấy biết cơ thể con không tốt, cũng nguyện ý chăm sóc Mông Mông, lại còn là đồng nghiệp, dì thấy thích hợp lắm.”
Địch Thần rụt tay về, lại để cho cháu ngoại trai cắn không khí: “Không ít cao phú soái tinh anh xã hội thích lấy giáo viên mầm non, vừa ôn nhu lại hiền hậu, con vẫn là không nên làm lỡ người ta.”
Dì Chu khuyên anh không được, cảm khái một câu là anh có cái suy nghĩ cứng nhắc chẳng khác gì Địch Kiến Quốc, rồi hầm hừ đi về.
Địch Mông Mông bị trêu hai lần quay về, không thèm để ý đến anh nữa, quay đầu tiếp tục xem phim hoạt hình “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của bé, đang chiếu đến đoạn Tào Tháo bị đau đầu chữa thế nào cũng không hết cho nên giận dữ: “Cần ngươi có lợi ích gì!”
“Cậu, vì sao cậu không tìm bạn gái?” Địch Mông Mông nhìn màn hình, mặc dù mọi người ai cũng nói cơ thể của cậu không tốt, nhưng bé biết, cơ thể của cậu mình tốt đến độ có thể so với siêu nhân.
“Không bằng cấp không có tiền, chẳng ai thèm.” Địch Thần sợ Mông Mông nghĩ nhiều, nhanh chóng tự hắc mình.
Địch Mông Mông quay đầu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Tuổi đã lớn lại còn không có vợ, cần cậu có lợi ích gì!”
“… Cậu thấy là da con ngứa rồi đó!” Địch Thần cầm một chiếc dép lên muốn đánh Mông Mông, từ từ chạy hai bước thì điện thoại vang lên, “Ai đấy, báo cuối tuần à?”
Địch Mông Mông đã trốn vào phòng ngủ, ló ra nửa cái đầu, nhỏ giọng nói: “Chắc là người thầm mến cậu đấy.”
“Biến!” Địch Thần cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình — Người đàn ông phụ bạc.
“Bỗng nhiên nhớ đến hôm nay muốn đi xem một buổi triển lãm ảnh, anh đi cùng tôi đi.” Bên Cao Vũ Sanh có tạp âm, hình như là đang đứng ngoài đường gọi điện thoại. Trong ôn hòa bình tĩnh còn có vài phần tuỳ hứng hùng hồn, khiến cho Địch Thần bỗng sinh ra một loại ảo giác đó là bạn trai mình.
“Đại thiếu gia, bây giờ an toàn tính mạng của cậu còn đang bị uy hiếp kia kìa, lại còn đòi đi xem triển lãm ảnh gì nữa?” Dù sao người này cũng không phải là bạn gái của anh, mà là khách hàng mạnh mẽ, hôm nay cũng không phải thời gian làm việc nên Địch Thần quyết đoán chọn từ chối.
“Tôi trả cho anh tiền làm thêm giờ.”
“Không đi.”
“Một ngày năm ngàn.”
“Thành giao!” Dưới sức mạnh ăn mòn của đồng tiền, đồng chí Địch Thần dễ dàng từ bỏ nguyên tắc “An toàn là nhất,” đổi tôn chỉ phục vụ thành “Khách hàng chính là thượng đế.”
Dường như Cao Vũ Sanh có cười một chút, nói mình đang trên đường đi đến cục công an, đợi xử lý xong sẽ đến tìm anh. Khoảng hơn một tiếng sau liền xuất hiện trước tiểu khu Gia Chúc Viện cục công an. Địch Thần hết sức tò mò với cái cớ giải thích về chuyện nhảy ra khỏi xe của Cao tổng, nhưng mà miệng đối phương giữ kín như bưng, một chữ cũng không chịu nói ra.
“Nói tóm lại là cảnh sát sẽ tin, cũng sẽ không đến tìm anh gây phiền phức nữa.” Cao Vũ Sanh ngồi ở hàng ghế phía sau với Địch Mông Mông, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Xe này từ đâu đến thế? Vậy mà cậu cũng tìm được chiếc xe sản xuất trong nước.” Địch Thần nhìn logo trên tay lái, có chút ngoài ý muốn. Chiếc xe cánh thiên thần kia đã bể đến độ biến thành tàn tật loại nặng, phải đưa về hãng để sửa chữa, nội thất chiếc xe này không có trang trí gì, vừa nhìn là biết mới tìm đến làm xe lái tạm thời.
Logo xe có hai chữ “J” song song, ở giữa có một đường nằm ngang, nhìn giống như là biểu tượng của cung song ngư, lại giống như chữ “Cửu” (九). Đây là một sản phẩm xe được sản xuất trong nước khá là hot, tên là “Cửu Dật.” Các phương diện về tính năng và vẻ ngoài cũng không thua gì xe ngoại nhập. Lúc đầu còn giả thành xe ngoại nhập bán, đặt tên là “JOY,” còn bịa là có liên quan đến một truyền thuyết về hoàng gia Châu Âu, cuối cùng bị bóc phốt thì ra là xe sản xuất trong nước, bị người ta cười nhạo hồi lâu.
“Mượn.” Thân thể Cao Vũ Sanh ngồi thẳng, bình tĩnh nhìn đường, “Đến giao lộ phía trước thì quẹo phải.”
“Xe mới mà cho cậu mượn, ai hào phóng thế?” Có người chỉ đường, Địch Thần liền hoàn toàn không mang não ra sử dụng nữa, không bao lâu là đã đến trung tâm triển lãm nghệ thuật.
“Cửa hàng 4S (1).” Cao Vũ Sanh đẩy cửa xe ra, thuận tay bế Mông Mông ra.
(1) Cửa hàng 4S còn được gọi là cửa hàng dịch vụ xe 4S, bao gồm bán xe (Sale), phụ tùng xe (Sparepart), dịch vụ khách hàng sau khi bán xe (Service), phản hồi của khách hàng (Survey).
“Hả?” Địch Thần không nghe rõ, rút chìa khoá ra rồi khoá cửa xe lại, tự mình ôm lấy Địch Mông Mông.
“Tại sao anh không đưa bé đến nhà trẻ trong toà nhà công ty chúng tôi?” Cao Vũ Sanh không thể hiểu nổi cách làm của Địch Thần, rõ ràng thoạt nhìn rất thiếu tiền nhưng vẫn còn muốn ngây ngốc ở nhà trẻ với mức lương cực thấp ấy, dựa vào tiền làm thêm để chi trả cho gia đình.
“Mông Mông mắc bệnh tim bẩm sinh, đưa nó vào nhà trẻ sẽ khiến tôi lo lắng.” Địch Thần ăn ngay nói thật, loại bệnh này có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, nếu làm thầy giáo nhà trẻ bình thường thì một lúc phải coi mười mấy đứa bé, không thể trông nó được, nếu mất công có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn mà không kịp cứu thì sẽ gây ra chuyện mất. Mà chỗ mẫu giáo đẹp đẽ xinh xắn ấy lại có học phí cực cao.
“Đúng là tư duy điển hình của người nghèo.” Cao Vũ Sanh kéo tay áo xăn lên xuống, ưu nhã cài nút.
“Đành chịu thôi, nghèo người nghèo biện pháp mà.” Địch Thần cũng không tính nghe khoá học làm giàu kinh tế gia đình của Cao tổng, dẫn đầu bước vào.
Hôm nay trung tâm triển lãm rất là đông người, trên bảng chỉ dẫn điện tử trước cửa viết:
Hội trường chính: Triển lãm giao lưu nghệ thuật tranh chữ cổ.
Phòng khách lầu hai: Triển lãm tranh ảnh chụp trời đêm Star J.
Cái Cao Vũ Sanh muốn xem chính là triển lãm ảnh ở lầu hai kia. Trung tâm nghệ thuật quá lớn, hơn nữa vì muốn làm nổi bật tính nghệ thuật nên thiết kế đủ mọi góc quẹo. Địch Thần nhìn một lúc lâu cũng không biết cửa tầng hai ở chỗ nào, suýt nữa là bị lạc mất trong cái mê cung nghệ thuật trừu tượng này. Cũng may là người làm bản đồ Cao tổng nhanh chóng tìm được đường, lúc này mới dắt vệ sĩ hai mắt đã biến thành cái nhang muỗi hai vòng đi.
So sánh với tiếng người ồn ào ở lầu dưới, triển lãm ảnh ở tầng này yên lặng nhiều hơn. Người không có tế bào nghệ thuật gì như Địch Thần cứ nghĩ là triển lãm có mấy tấm ảnh chụp khiến người ta cảm thấy mình rất ngu ngốc này chắc là chẳng bán được mấy cái vé đâu, ai ngờ người đến xem cũng không ít.
Triển lãm ảnh trời đêm thì tự nhiên chụp cũng là trời đêm đầy sao, tất cả các tác phẩm triển lãm ở đây đều đến từ cùng một vị nhiếp ảnh gia —— Star J, nhìn giới thiệu vắn tắt nói là một trong những nhiếp ảnh gia chụp trời đêm có tay nghề nhất trên thế giới, nhận được rất nhiều giải thưởng lớn.
Người đến xem đều vô cùng chăm chú, có người nhỏ giọng cảm thán những tác phẩm này thật là tinh xảo tuyệt đẹp, có người cùng bạn thảo luận về ngụ ý của tác phẩm, lại còn có người lã chã rơi lệ khi nhìn một bức ảnh chụp bầu trời đêm. Địch Thần thấy thì sửng sốt một chút, anh không thể giải thích được sự va chạm giữa linh hồn và nghệ thuật này, nghĩ thầm, mấy tấm hình này cũng chẳng có gì khác nhau với mấy cục đá cẩm thạch thiết kế kiểu bầu trời đêm trong Công ty Bản đồ Tiêu Điểm cả.
Cao Vũ Sanh cẩn thận xem lướt qua một lần các tác phẩm ở vòng ngoài, từ từ đi vào sâu hơn, dừng trước chỗ tường cuối cùng. Chỗ này treo ba tấm hình, là một cảnh tượng liên tục, dùng khung cẩn thận treo lên, bên trên có một dòng chữ viết tay kiểu cổ xưa.
[Tháng 7 năm 1999, tỉnh S.]
Tấm này được chụp vào mười chín năm trước, chụp lại được quá trình sao băng rơi xuống. Sao băng này sáng vô cùng, dường như là gần trong gang tấc. Từ xa xôi đến đây, rơi vào giữa núi rừng, y như là Prometheus (2) mang theo mồi lửa bay xuống trần gian.
(2) Prometheus có nghĩa là “người biết trước tương lai” trong thần thoại Hy Lạp, là một vị thần khổng lồ, con trai của Iapetus và Themis, anh em của Atlas, Epimetheus và Menoetius (Wiki).
“Loại sao băng này có một tên gọi riêng, là Hoạ Đấu, bởi vì lúc nó rơi xuống dẫn đến một đợt hoả hoạn.” Cao Vũ Sanh thấp giọng giải thích ba tấm hình này cho Địch Thần.
Hoạ Đấu là một loại dị thú mang đến hoả hoạn trong truyền thuyết thần thoại cổ đại. Hiếm có sao băng nào sẽ dẫn đến hoả hoạn, hầu hết đều cháy hết trước khi rớt xuống, cho dù có rơi xuống thì cũng chỉ là một cục đá nằm yên tĩnh. Không biết là lúc đó do sao băng gây ra hay là sấm sét trong núi, khiến cho đợt hoả hoạn hiếm hoi ấy bùng phát ở trong rừng.
“Hi, lại gặp cậu.” Phía sau truyền đến một câu chào Trung Quốc có chèn tiếng nước ngoài, Địch Thần quay đầu lại, chắn trước mặt Cao Vũ Sanh đợi người đột nhiên đến gần. Người đến là một người đàn ông trung niên người Hoa, mặc áo của nhiếp ảnh gia, đội một chiếc mũ hoạ sĩ, lại còn để một nhúm ria mép đen trắng giao nhau.
“Không sao, ông ấy là nhiếp ảnh gia.” Cao Vũ Sanh trấn an Địch Thần một chút, bắt tay với người nọ, “Kỷ tiên sinh.”
Người này chính là chủ nhân của cuộc triển lãm này, tên thật là Kỷ Trường Hà, sau đó vì bản thân mình mê cảnh đêm sao quá mà đổi tên thành Kỷ Tinh Hà, lúc đổi quốc tịch lại lấy một nghệ danh bằng tiếng Anh — Star J.
“Cao là fan trung thành của tôi, triển lãm ở Paris và La Mã cậu ấy đều đến.” Kỷ Tinh Hà giải thích với Địch Thần, tác phẩm này được chụp lại lúc ông mới bắt đầu chụp sao băng, người thưởng thức cũng không có nhiều, ông vô cùng coi trọng người tri kỷ Cao Vũ Sanh này, mặt tươi như hoa kể về tình hình lúc ông chụp được “Hoạ Đấu.” Lúc đó ông đang ở trên vách núi chụp cảnh trời đêm thì bỗng nhiên thấy có cái gì đó rơi xuống. Là một quả cầu lửa cực lớn, “bùm” một tiếng nổ tung, cả đời khó quên. Ông vốn là một người yêu thích việc chụp cảnh trời đêm, từ lúc đó liền bắt đầu si mê với việc chụp cảnh sao băng rơi xuống.
“Thấy sao băng nhiều lần, có đôi khi sẽ cảm thấy nó không phải là sao băng nữa.” Kỷ Tinh Hà nhỏ giọng nói, có chút thần bí.
“Nếu không phải là sao băng thì là cái gì, UFO à?” Ánh mắt của Địch Thần nhìn vị nghệ thuật gia này cứ như đang nhìn một kẻ ngu si.
Kỷ Tinh Hà vuốt ria mép cười một chút, không trả lời mà là trực tiếp phổ cập khoa học về sao băng ông yêu thích nhất cho Địch Thần: “Hoạ Đấu còn để lại một khối thiên thạch, ở ngay trong bảo tàng tỉnh S, nếu mọi người rảnh thì có thể đến đó xem.” Nói xong thì chắp tay sau lưng rời đi.
“Cậu, sao băng là phi thuyền vũ trụ à?” Địch Mông Mông đã từng nghe nói về UFO, biết nó là có ý gì.
“Đừng có nghe ông lão kỳ quái nói, ông ta nhìn sao băng nhiều quá nên khiến cho đầu bị mặt trăng tông trúng đó mà.” Địch Thần nhanh chóng sửa đúng lại vấn đề về thường thức cho bạn nhỏ, quay đầu nhìn về phía Cao Vũ Sanh bị nghệ thuật hun đúc đến độ có cái mặt thiền, “Tôi có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi cậu, sao cậu lại thích cảnh trời đêm thế chứ? Ngày nào cũng mặc đồ màu xanh đậm, đồng hồ đeo tay cũng có dạ quang.”
“Anh có từng nghe qua câu này chưa?” Không có sức sửa lại vấn đề đồng hồ của mình không phải là dạ quang, Cao Vũ Sanh vẫn duy trì phong cách vịnh ngâm nghệ thuật nói, “Anh có thấy được ngôi sao kia không, ngôi sao của tôi? Tôi nguyện là bầu trời bao la ấy để có được vô số con mắt để nhìn anh.”
“…” Địch Thần bị câu thơ bất thình lình này khiến cho hết hồn, một lát sau mới ngộ ra được, “Tôi biết rồi.”
Đôi mắt của Cao Vũ Sanh hơi sáng lên, mang theo một chút chờ mong nhìn anh: “Anh biết cái gì?”
“Cậu thầm mến nhiếp ảnh gia kia!”
“…”
“Không sao, bây giờ cũng là năm 2018 rồi, tôi không kỳ thị người có xu hướng tình dục đặc biệt.”
Cao tổng cảm thấy thẩm mỹ của mình đã bị sỉ nhục.
Lúc hai người đang nhàn nhã đi dạo xem triển lãm ảnh thì Phương Sơ Dương đang suy nghĩ về câu nói của Cao tổng để lại: “Viên Tiểu Ái đang dây dưa tôi biết người chết ở Nam Thành, Vương Cường, mà bản thân tôi cũng nhận được cảnh cáo có ký hiệu kỳ quái. Vợ của Vương Cường biết ký hiệu này, mà Lý Đình cũng nhận được cái ký hiệu này trước lúc chết.”
Trần Chiếu Huy ngồi trên ghế vừa nghe vừa vẽ lại sơ đồ quan hệ lên giấy: “Đội phó, cái này nói lên điều gì?”
“Nếu như cái ký hiệu này thật sự là một biểu tượng của một tà giáo nào đó thì rất giống với lời hỗn đản Địch Thần nói —— Lý Mạc Sầu.” Phương Sơ Dương nhíu mày.
“Lý Mạc Sầu gì?” Cậu nhóc Trần Chiếu Huy thật thà chưa từng xem “Thần Điêu Hiệp Lữ.”
Phương Sơ Dương lườm hắn, quay đầu nhìn về phía Tiểu Mã đang sắp xếp lại tư liệu trò chuyện của Vương Cánh Hàng: “Mã Thiên Hành, cậu nói cho cậu ta biết vì sao Lý Mạc Sầu lại để lại huyết thủ ấn?”
Tiểu Mã sờ sờ mặt ngựa dài của mình, nghiêm túc nói: “Giết những người đàn ông phụ bạc.”
“Không sai, chính là để giết người đàn ông phụ bạc.” Phương Sơ Dương kéo sơ đồ của Tiểu Trần qua, “Những người này đều có một điểm chung, chính là bị người yêu cũ, người hiện tại hoặc là người vọng tưởng dây dưa. Viên Tiểu Ái mắc chứng vọng tưởng đang dây dưa Cao Vũ Sanh làm việc ở công ty của Vương Cường, nói cách khác, cô ấy sẽ biết vợ của Vương Cường, Chu Ngọc Phân.”
“Hay nói kiểu khác, nếu như người gây chuyện đứng sau là cùng một người thì Viên Tiểu Ái và Chu Ngọc Phân chính là quan hệ giới thiệu lẫn nhau.” Đội trưởng Phạm cầm một ly trà nóng đi đến, dựa vào bàn, “Loại giới thiệu này chính là phương thức liên lạc của sát thủ, cũng chính là tổ chức tà giáo.”
Đang nói thì Tiểu Trương bận tìm kiếm ở cơ sở dữ liệu cả ngày gọi điện đến, ồn ào nói như pháo đốt: “Đội trưởng em tìm được rồi! Cái ký hiệu này xuất hiện ở trong tư liệu mười ba năm trước, là một tà giáo ở tỉnh S, tên là Bái Tinh Giáo (giáo phái thờ sao)!”
Buổi tối, Địch Thần đưa vị đại thiếu gia kia về nhà, mình thì đón xe về, đã hơi trễ. Cõng Mông Mông đã ngủ lên lầu, lại gặp dì Chu mở rộng cửa hóng gió.
“Hai đứa đi đâu mà trễ thế này mới về?” Dì Chu thân thiết hỏi.
Địch Mông Mông mơ mơ màng màng mở mắt ra, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đi gặp cao phú soái tinh anh.”
“À, thì ra là đi gặp…” Dì Chu bỗng nhiên dừng lại, trợn mắt há miệng nhìn Địch Thần từ trên xuống dưới, sấm sét đánh xuống nhớ đến câu nói lúc sáng —— Cao phú soái tinh anh xã hội thích lấy giáo viên mầm non.
/Hết chương 13/