Mọi người tìm khắp các phòng, phát hiện một sự kiện thật ly kỳ.
“Không tốt rồi! Không thấy doanh trưởng đâu!”
Người đang tìm kiếm ấy cố tình bày ra vẻ mặt khóc lóc, giống như thật sự không thấy doanh trưởng đâu.
Hai huấn luyện viên nghẹn cười đến nội thương, vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói: “Sao lại không có, người ta đang chạy đến chỗ hiệu trưởng các em cáo trạng nha.”
Mọi người ồ lên một tiếng, không thể tin tưởng mà vang lên một trận tiếng hút không khí.
“Các em nói xem, chỉ cãi cọ một chút liền thành như thế, sao lại làm cho doanh trưởng người ta đều xuống đài không được thế hả? Doanh trưởng đang phô trương thanh thế lên, các em không hiểu được à?” Huấn luyện viên đỡ trán, lại trộm giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói: “Làm tốt lắm.”
“Doanh trưởng tức chết đi được, nói là nếu mình còn trở lại chẳng phải là bị các em chỉnh chết sao,” sau đó thì cười dài hì hì, “Ông ấy còn nói nếu không phải đối diện với người Taekwondo đai đen kia, ông còn không tới mức làm như thế.”
“Đây hoàn toàn là *đào binh mà!” Triệu Viễn tức giận đến muốn cười, “Ông ta thật sự quá rác rưởi, thi đấu thôi cũng không dám.”
*đào binh: người lính bỏ hàng ngũ mà trốn đi, ý nói ông doanh trưởng sợ quá trốn mất tiêu ý mà =))))))
“Đúng thế!” Mọi người phụ họa, “Doanh trưởng rác rưởi!”
“Dù sao chúng ta cũng thắng rồi,” Triệu Viễn phất tay, “Đối diện không đánh tự hạ.”
Huấn luyện viên cùng mọi người ra về: “Các em nên cảm thấy may mắn vì doanh trưởng đầu hàng đi, bằng không lỡ như làm thật, các em thắng, tôi cũng không có quả ngọt mà ăn, ông ta thắng, các em về sau huấn luyện quân sự cũng không có trái cây ăn.”
Có người hỏi: “Huấn luyện viên, các thầy bỗng nhiên sao lại rời đi, an bài doanh trưởng này dạy chúng em?”
“Có người cáo trạng, nói các em kỷ luật chẳng đâu vào đâu, mỗi ngày huấn luyện đều đang cười. Doanh trưởng cảm thấy hai người chúng tôi không có bản lĩnh, quyết định tự mình tới để các em *hàng phục, kết quả bị các em hàng phục.”
*hàng phục: chịu thua mà xin theo.
“Người đứng trên đài kia kêu là Lương Ngụ đúng không?” Huấn luyện viên cười cười, “Cậu ấy còn có chút tài năng, khí tràng áp chế rất giống doanh trưởng của chúng ta nha.”
………
Huấn luyện sau này, vì để huấn luyện viên lấy lại mặt mũi, mọi người đều đặc biệt “nghiêm túc gấp bội”.
Ngày thứ năm, doanh trưởng tới thị sát, chuẩn bị nhìn xem cái đàn không tuân theo này như thế nào thu thập huấn luyện viên của mình.
Vì phòng ngừa việc phát sinh ngoài ý muốn, doanh trưởng còn dẫn theo đoàn trưởng cùng đến.
“Ông nhìn xem thường ngày nhóm này ương ngạnh thế nào đi.”
Huấn luyện viên nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng tới, mọi người phối hợp một chút ra sức một chút nha.”
“Nghỉ! Nghiêm! Bên trái, bước!”
Nháy mắt bước ấy, mọi người khí thế bàng bạc mà ngoan ngoãn kêu khẩu hiệu: “Một! Hai!”
Doanh trưởng: “…….”
Đoàn trường vẻ mặt nghiêm túc, nhìn doanh trưởng nói: “Tôi thấy bọn nó rất ngoan nha.”
Huấn luyện viên: “Nghiêm! Hướng đoàn trưởng chào!”
Toàn thể: “Đoàn trưởng khỏe!”
“Hướng doanh trưởng chào!”
Toàn thể một trận thưa thớt: “Khỏe.”
Đoàn trưởng hạ giọng, ánh mắt nghiêm khắc: “Xem ra mọi người đối với ông có ý kiến.”
Có người nói: “Ông ấy khinh thường nghệ thuật viện của chúng em.”
Đoàn trưởng gật đầu, ý bảo bọn họ không cần nói nữa.
Khi hai người đi xa, một lúc sau mọi người mới nghe được đoàn trưởng nói: “Kiểm điểm chính mình một chút đi, không cần phải nói học viện kia phẩm hạnh như thế nào, tôi thấy bọn chúng đều rất nghe lời.”
Thanh âm tuy rằng đã hạ thấp, nhưng đại bộ phận mọi người đều nghe được.
Lý Mẫn cười trộm: “Bị lãnh đạo phê bình rồi.”
Đều bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.
“Xứng đáng, ai kêu ông ta khinh thường chúng ta, chúng ta có thể vào được viện nghệ thuật, điểm văn hóa ít nhất cũng phải đủ mới vào được chứ, nơi nào đến phiên ông ta khinh thường.”
“Bởi thế, rõ ràng chính là ở nơi khác mà hình thành ấn tượng xấu này, cái nồi này chúng ta không cõng nổi.”
“Chắc là về sau ông ta cũng không dám tới thị sát nữa, cậu xem ông ta hiện tại bộ dáng khom lưng uốn gối kìa, nhìn thật khiến cho người ta thoải mái cả người mà.”
……..
Thoải mái xong, thật mau lại đến giờ ăn trưa.
Nhà ăn quá đông, Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn chuẩn bị ra bên ngoài trường học ăn.
Chọn một nhà hàng thủy chiên thịt (HV: cái này chắc là có cả món nước và món thịt), đi vào mới phát hiện bên trong chỉ còn một cái bàn bốn người.
Hai người các cô mới vừa ngồi xuống, phát hiện Lương Ngụ cùng Triệu Viễn cũng vừa vào.
Triệu Viễn nhìn quanh một lần, lúc này mới gục khóe miệng nói: “Không còn chỗ nữa….”
Trịnh Ý Miên đứng lên, hăng hái hướng bọn họ vẫy vẫy tay.
Lương Ngụ chuyển ánh mắt đến trên mặt cô.
Cô chỉ chỉ bàn của mình, ý bảo mọi người có thể cùng nhau ăn.
Triệu Viễn đang muốn đi, Lương Ngụ đánh bả vai anh ta một chút, ngước mắt đến phía trước nhìn: “Bên trong có chỗ rồi.”
Triệu Viễn vui vô cùng, chạy nhanh vào bên trong tìm vị trí ngồi xuống.
Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn là mặt đối mặt mà ngồi, nói cách khác, bên cạnh hai người đều có một ghế trống.
Triệu Viễn ngu tới mức không ý thức được sự ngu ngốc của mình, đặt mông thối của mình ngồi bên người Trịnh Ý Miên.
Cho đến khi Lương Ngụ ngoài cười mà trong không cười nhìn anh ta, khóe mắt nửa chớp, đôi tay khoanh ở trước ngực.
Triệu Viễn nghiêng đầu vừa vặn thấy được, trong lòng thầm than một trăm tiếng viết hoa bôi đậm “hỏng rồi”, nhanh chóng đứng lên hòng chạy lẹ.
Trịnh Ý Miên đang xem thực đơn cảm thấy kì quái mà nhìn anh ta: “Sao thế?”
Lương Ngụ tiếp tục cười.
Triệu Viễn lắc đầu, cười gượng, ngồi vào bên cạnh Lý Mẫn: “Tớ thích ngồi vị trí cạnh cửa sổ…. ha ha.”
Trịnh Ý Miên tính tiếp tục cuộc nói chuyện, Triệu Viễn liều mạng lắc đầu: “Cậu không cần cùng tớ nói chuyện! Nhanh gọi đồ ăn đi!”
“Cậu đói bụng sao?” Trịnh Ý Miên lại lật tiếp một tờ thực đơn, cười dịu dàng, “Hôm nay để tớ mời các cậu nhé, muốn ăn gì nào?”
Lương Ngụ ngồi đối diện Triệu Viễn, mí mắt xốc lên một chút, nhìn anh ta.
Ý vì…
Hôm nay cô nói ba câu đầu tiên đều là cùng cậu ta nói.
Triệu Viễn dùng ánh mắt biểu đạt sự run rẩy của mình: Em không phải…. Em không có…
Trịnh Ý Miên ngẩng đầu, hỏi bọn họ: “Hửm? Nếu không trước tiên gọi phần ăn cho bốn người nhé, hoặc là chọn riêng từng người cũng được, các cậu chọn cái gì?”
Triệu Viễn: “Tớ chọn tử vong.” (HV: tui cười gần chết với anh này =)))))
“Đừng không nói lời nào thế chứ, tớ còn phải cảm ơn các cậu nhiều, đặc biệt là Lương Ngụ,” Trịnh Ý Miên chống đầu, trong mắt là ý cười, “Lần trước giúp tớ đứng ra nói chuyện, còn giúp tớ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nữa, thật là không biết báo đáp thế nào……”
Triệu Viễn buột miệng thốt ra: “Không bằng lấy thân…….”
“Báo đáp” hai chữ còn chưa kịp thốt ra bị Lương Ngụ dùng ánh mắt một lần nữa áp đi vào, Triệu Viễn gãi gãi đầu, nói: “Ý của tớ là, chỗ này có thứ thân không?”
“Cửa hàng thủy chiên thịt không có thứ thân đâu,” Trịnh Ý Miên nhíu mày, “Nếu không chúng ta nhờ xe đi ra ngoài….”
“Không cần,” Lương Ngụ rũ mắt nhìn cô, thanh âm không tự giác mà dính thêm một chút mềm mại, “Cậu cứ tùy ý chọn món đi, tớ sao cũng được.”
Nếu Lương Ngụ muốn gọi món ăn, Trịnh Ý Miên đơn giản đem thực đơn kéo tới giữa hai người, đẩy một chút qua phía anh.
“Trước tiên là gọi phần ăn này nhé, điểm tâm ngọt cũng có nữa này, còn có phô mai, sau đó chúng ta lại gọi một mâm gà nổ cùng bánh mật, thêm một phần trái cây thập cẩm, lại lấy thêm đồ uống nữa. Không đủ thì kêu thêm, cậu cảm thấy thế nào?”
Lương Ngụ căn bản không biết là cô đang nói cái gì, cảm giác được khuỷu tay cô như có như không mà chạm phải cánh tay của mình, xúc cảm mềm ấm.
Thanh âm của cô như ở vùng quê sông nước, mềm giọng ê a như miếng bọt biển mềm mại, mỗi âm tiết đều hòa hoãn rõ ràng, một tấc một sợi đều mang theo ý cười dịu dàng.
Hầu kết anh giật giật, giọng nói thanh thanh, biết rõ còn hỏi: “Gà nổ nào cơ?”
Trịnh Ý Miên vươn ngón tay ra chỉ chỉ thực đơn chỉ có duy nhất một món gà nổ: “Cái này.”
Ngón tay cô trắng nõn, nhưng chỗ đầu ngón tay, từ đầu móng tay đến phần giữa lộ ra màu sắc hồng hào như dính phấn.
Tâm Lương Ngụ run lên, vươn ra ngón tay, cũng đem ngón tay đặt lên hình ảnh trên thực đơn: “…… Cái này sao?”
Đụng tới ngón tay của cô.
Không cảm giác được độ ấm, nhưng lại thấy ấm trong lòng.
Chỉ đơn giản mà chạm như vậy một chút, anh đã cảm thấy yêu cầu rất lớn sức lực, đem xao động trong lòng toàn bộ áp xuống.
Trịnh Ý Miên hoàn toàn không ý thức được trong này có âm mưu “ăn vạ”, gật đầu: “Cái này, cậu có ăn không?”
Lương Ngụ thanh âm hơi khàn, nhìn cánh môi cô lúc đóng lúc mở, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: “Ăn.”
……..
Còn Triệu Viễn ở một bên đem điện thoại đùng đùng ấn đến bay lên.
Anh ta đang phát tin tức gấp cho bạn cùng bàn: Ngụ ca của chúng ta nhộn nhạo, nhộn nhạo, chậc chậc chậc.
Tớ đang đơ mặt bị ép buộc nhìn cái cảnh như mơ này, khẽ meo meo mà trơ mắt nhìn anh ấy cho rằng ai cũng không phát hiện mà chạm một chút vào đầu ngón tay người ta, ai da, nhìn anh ấy nhộn nhạo kìa.
Đệch mẹ, tớ cùng với anh ấy mấy năm nay, chưa thấy qua anh ấy thế này bao giờ…. nhìn giống như là….. bộ dáng nhấp môi cười trộm?
Không được, tớ mù rồi.
Thời điểm ăn cơm, Trịnh Ý Miên nhớ tới cái gì, cười hỏi Lương Ngụ: “Đúng rồi, tớ vẫn luôn khá tò mò…. cậu thật sự đai đen Taekwondo hả?”
Nếu thật sự là đai đen, tụ tập đánh nhau lợi hại như thế, đều có nguyên nhân.
“Giả,” Lương Ngụ mặt không đổi sắc, đem bạch tuộc gắp tới bát của cô, “Tớ chưa học qua Taekwondo, Triệu Viễn lừa ông ta rồi.”
“Lúc ấy nhìn cậu mi cũng không nhăn một chút, tớ còn tưởng là thật ấy chứ.”
Taekwondo còn chưa học qua, lại còn có thể nhẹ nhàng chế phục hai người, Hỗn Thế Ma Vương cái danh hào này thật đúng là không phải nói giỡn mà có đâu.
Triệu Viễn cười ha hả: “Anh ấy ấy hả, cái người này am hiểu nhất là làm giả thành thật, đem sự thật biến thành giả dạng, tỷ như là…. A!”
Trịnh Ý Miên: “Làm sao vậy?”
Nói xong liền cúi xuống phía dưới nhìn xem.
“Không có việc gì không có việc gì,” Triệu Viễn cười, “Trách tớ, tớ nói nhiều quá.”
Lý Mẫn lúc này rốt cuộc cũng xen miệng: “Tỷ như là, là cái gì? Cậu còn chưa nói xong.”
Triệu Viễn cứng họng, nhìn Lương Ngụ ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Lương Ngụ nhướng mày: Chính cậu đào hố, chính mình lấp.
Triệu Viễn một bên ăn salad, một bên cười gượng nói: “Tỷ như tắm rửa, chúng tớ nói anh ấy có tám khối cơ bụng, anh ấy lại nói xạo là không có, khiêm tốn khiêm tốn, ha ha ha……..”
Lương Ngụ: “………….”
Trịnh Ý Miên nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Các cậu ngày thường….. đều cùng nhau tắm rửa à?”
Triệu Viễn còn chưa kịp nói chuyện, Lương Ngụ lãnh đạm mà cùng anh ta phủi sạch quan hệ.
“Cậu ta thì không rõ ràng lắm, tớ là thẳng nam.”
Triệu Viễn:?????? Vì cái gì mà em lại không rõ ràng chứ????
………
Buổi tối sau khi trở về, Triệu Viễn không biết nhận được tin tức của ai, hỏi Lương Ngụ: “Ngụ ca, em có một bằng hữu nói tiệc chào đón tân sinh viên còn thiếu hai người mẫu, hỏi anh có nguyện ý đi hay không, có thể không cần huấn luyện quân sự. Chính là cái loại dùng giấy thiết kế quần áo đi một vòng là xong.”
Lương Ngụ không hề suy nghĩ: “Không đi.”
Dừng một chút, lại nghĩ đến Trịnh Ý Miên từng nói bản thân mình không muốn huấn luyện quân sự, hỏi liền một câu: “Có thiếu nữ người mẫu không?”
“Em hỏi xem đã,” qua một lát, trả lời anh, “Thiếu.”
Lương Ngụ theo số di động của Trịnh Ý Miên tìm được QQ cùng Wechat của cô, có thể nói một mũi tên trúng ba con nhạn.
Đợi cô đồng ý, Lương Ngụ đem tình huống bên này cùng cô nói.
Trong chốc lát, bên kia hỏi: Cậu cũng đi sao? Cậu đi thì tớ cũng đi thôi.
Triệu Viễn đi ngang qua, kỳ quái mà nhìn Lương Ngụ: “Anh đang xem cái nhìn thế? Tự nhiên vô duyên vô cớ mà cười thế này?”
Tại sao lại không nên cười.
Cô hiện tại đối với anh, đã có điểm khác hẳn so với cảm giác của người bình thường, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng tốt xấu gì có cũng còn hơn không.
Lương Ngụ cười đánh: Cậu đi tớ liền đi.
…….
Cuối cùng đương nhiên cả hai người đều đi.
Để tập luyện, trước tiên phải tìm Hội Học Sinh đóng dấu xin nghỉ buổi chiều.
Cầm địa chỉ người khác cung cấp, Trịnh Ý Miên cùng Lương Ngụ quy củ mà đi phòng ba tầng năm tìm phòng.
Đối chiếu với biến số nhà một lúc, Trịnh Ý Miên gõ gõ cửa, rồi đem cửa đẩy ra.
Cửa phòng trộm tất nhiên cũng sẽ phát ra âm điệu rách nát “kẽo kẹt” này, đẩy cửa được một lúc, Trịnh Ý Miên nhìn vào trong rồi đi hai bước.
Bên trong trống trải giống như phòng tập nhảy, chỉ có một mặt là gương lớn.
Bức màn bị gió sáng sớm thổi thành một đống, giống như treo trên tường hai cái cây treo quần áo mới giặt màu lam vậy.
Bục giảng gỗ trống không không có một vật, chỉ có một hộp phấn.
Trịnh Ý Miên phí công hỏi một câu: “Có ai không?”
Dự kiến trước là sẽ không ai trả lời, Trịnh Ý Miên đứng bên cửa sổ, đem cửa sổ đóng lại.
Bức màn màu lam nhu thuận phục tùng mà rơi xuống, khó khăn lắm mới che được mắt cá chân của cô.
Lúc này, vị bằng hữu lại phát tin tức tới: Sai rồi sai rồi, văn phòng ở phòng bốn lầu ba, các cậu hiện tại đang đến phòng ba sao? Mau đi ra đi a a a, bên trong là phòng luyện vũ đạo của một học tỷ siêu dữ!
Trịnh Ý Miên vội vàng nói với Lương Ngụ: “Chúng ta ra ngoài trước cái đã.”
Thời điểm đứng trước cửa, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
“Tức chết em, cái phòng học này cũng sẽ không phải có người đấy chứ?!”
Trịnh Ý Miên trong lòng căng thẳng, bị ngữ khí khẩn trương vừa rồi của vị bằng hữu lây nhiễm, cô không chút suy nghĩ, liền kéo Lương Ngụ cùng mình nép ở phía sau cánh cửa.
Trốn vào sau cửa, Trịnh Ý Miên cảm giác giống như có chỗ nào không thích hợp lắm.
Tiếng hít thở ở một góc phía sau cửa qua lại đan chéo, bên tai Trịnh Ý Miên nóng bỏng.
Bên ngoài người nọ bước lên chuẩn bị đẩy cửa: “Nơi này hẳn là không có ai đi?”
Cùng với tiếng nói vừa dứt, người đứng ngoài cửa dùng sức đẩy một phen.
Trịnh Ý Miên không chú ý, theo áp lực phía sau mà lảo đảo vài bước, đụng phải ngực Lương Ngụ.
Cánh tay anh liền chống ở bên người cô, mùi hương thanh lãnh của tuyết hương hỗn loạn với lá cây thoang thoảng, nhanh chóng đi vào xoang mũi cô, thấm đến lục phủ ngũ tạng của cô đều không được yên ổn.
Cô ngốc lăng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, lại vừa lúc đụng vào cằm anh.
Lương Ngụ cúi đầu, khóe môi ẩn ẩn nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói: Ngụ của chúng ta thật là phi thường hạnh phúc xD
Danh sách địa lôi ngày mai cùng nhau sửa sang lại, yêu yêu mọi người ~
_____
VH: gần 3000 chữ:3 bù cho mọi người một chương đã nheee, cảm ơn mọi người.