Bên ngoài không biết nói cái gì, Triệu Viễn ở bên trong nghe không rõ.
“Tới liền…..” Triệu Viễn la lên một tiếng, chuẩn bị ra ngoài mở cửa, vừa đi vừa hỏi lại một lần, “Ai thế?”
Còn chưa đi tới cửa, Lương Ngụ từ trong toilet bước ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Đứng lại.”
Triệu Viễn quay đầu lại, cẩn thận mà nhìn anh trong chốc lát: “Anh vừa mới đứng trước gương… sửa sang lại kiểu tóc à? Anh có việc gì phải đi đâu sao?”
Lương Ngụ không nói một từ, phát huy ưu thế chân dài, ba lần bước đã đi tới cửa.
Cửa mở ra.
Âm điệu anh thả chậm, cúi đầu nhìn về phía người tới: “Tới rồi?”
Lời nói vừa phát ra, Triệu Viễn phân tích từ trong giọng nói của Lương Ngụ liền biết ngay ai gõ cửa… trừ bỏ Trịnh Ý Miên, cậu ta chưa thấy Lương Ngụ nói chuyện với ai như thế bao giờ.
Trịnh Ý Miên đứng ngoài cửa gật đầu, chỉ chỉ trong phòng: “Cậu đem ký họa của cậu ra đây đi, tớ giúp cậu xem nhé.”
Cô còn nhớ chuyện Lương Ngụ bỏ lỡ buổi giảng họa chiều nay.
“Ừ.” Lương Ngụ đưa tay ra sau, ý bảo Triệu Viễn đem bài ký họa đưa cho mình.
Triệu Viễn ở trên bàn tìm được vở, kẹp cây bút trong vở rồi đưa cho anh.
Lương Ngụ lấy được vở rồi, cầm cửa, hỏi: “Giảng ở đâu?”
“Qua phòng khách bên kia đi.”
Hai người đi vào phòng khách.
Trịnh Ý Miên tìm cái bàn nhỏ dựa vào trong ngồi xuống, Lương Ngụ theo đó mà ngồi kế bên cô.
Cô cầm lấy bản ký họa của Lương Ngụ, mở ra nhìn.
Thời gian dài tích lũy kiến thức cơ bản làm cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ưu khuyết điểm của bức họa này, Trịnh Ý Miên vươn ngòi bút, điểm điểm vào chỗ mái hiên của anh: “Chỗ này vẽ khối khá tốt, có độ rộng dày phù hợp, đám mây đằng sau thì tương đối tùy ý, nhìn rất thoải mái.”
Bao quát hình ảnh không tồi.
Dù sao thì cũng là người có thể thi vào đại học hệ mỹ thuật, có vô dụng cỡ nào cũng phải có chút tài năng.
Chỉ là…. lấy kinh nghiệm tương đối lão luyện của cô, bức tranh này của Lương Ngụ, nhìn kĩ thì, vẫn có thể nhìn ra kiến thức cơ bản không phải đặc biệt vững chắc.
Nhớ lại lúc cao trung có biết bao nhiêu lời đồn đãi liên quan tới anh, Trịnh Ý Miên hỏi: “Cậu bắt đầu học vẽ tranh khi nào thế?”
“Lên cao nhị, học kì sau tập huấn bắt đầu.”
Anh không chút để ý mà, không biết đang nhìn chỗ nào.
“Chỉ học nửa năm thôi sao….” Trịnh Ý Miên trầm ngâm, “Tớ đã biết.”
Chỉ học có nửa năm mà đã có thể vẽ được như vậy, khẳng định là công phu rất tốt.
Trịnh Ý Miên có điểm tò mò: “Cậu học ở phòng vẽ tranh sao?”
“Không phải, là nhờ giáo viên đơn độc phụ đạo,” đôi tay anh khoanh lại đặt trên đùi, nhướng mày cười nói, “Thế nào?”
“Không có gì,” cô lắc đầu, “Tớ chỉ thuần túy là tò mò thôi.”
Người này trên người, giống như là một miếng ngọc chưa được mài dũa, khắp nơi đều là bí ẩn.
Cô không ngoại lệ, cùng mọi người giống nhau, cũng rất tò mò nguyên nhân đằng sau việc “lãng tử quay đầu” hay “Ma Vương hoàn lương”.
Anh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, phối hợp ngoài dự kiến của Trịnh Ý Miên, lại nói: “Còn muốn biết cái gì?”
Bóng đêm rã rời.
Trịnh Ý Miên chống đầu, nhìn bút pháp tiêu sái của anh trên giấy: “Vì sao đột nhiên cậu lại đi học vẽ tranh?”
Giữa chừng mà thay đổi sang học mỹ thuật có nguy hiểm rất lớn, giống như là cầm hết tiền ra để đặt cược, thắng thì xuân phong đắc ý, thua thì trắng tay. Mỹ thuật thi không được, văn hóa cũng sẽ vứt bỏ.
Lương Ngụ nhìn môi cô lúc đóng lúc mở, ngón tay trên bàn vô ý thức mà dừng một chút, âm cuối kéo dài, mang theo nhịp điệu nào đó không thể nói: “Bởi vì….. thích đi.”
Trịnh Ý Miên dừng lại, cán bút ở đầu ngón tay xoay vòng một cái, rớt trên mặt bàn.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, cặp mắt đang rũ xuống kia lấp la lấp lánh, giống như có hàng tỉ ngân hà đang hiện diện trong mắt anh.
Cô nghe anh nói, vô ý thức mà hỏi lại một lần: “…. Thích sao?”
Ngón tay Lương Ngụ dừng lại, nhìn vào đôi mắt của cô, mở miệng, thanh âm hơi mỏi mệt, quấn lấy giọng mũi mang theo cảm giác lưu luyến khó nói nên lời.
Những tình cảm giấu ở đáy mắt lâu nay rốt cuộc cũng nổi lên nửa phần, mang theo một mảnh thâm tình.
Anh gật gật đầu: “….. Thích.”
Khóe môi ý cười nửa phần không giảm, mắt đào hoa nổi gợn sóng liễm diễm lăn tăn.
Ngữ điệu anh chắc chắn, như là đang tuyên ngôn long trọng nào đó.
Là bởi vì em, không phải vì thích vẽ tranh.
Là bởi vì thích em.
Anh thích em.
(HV: Ngụ ca đáng yêu quá làm sao bây giờ???)
……………
“Cậu một mình ở nơi này lén lút như ăn trộm thế này là đang muốn làm gì thế?”
Lớp trưởng đứng đằng sau Triệu Viễn, theo ánh mắt cậu ta mà nhìn vào trong.
“Suỵt…” Triệu Viễn vươn ngón trỏ để ở trước môi, ý bảo là hãy nhìn vào bên trong, “Nói nhỏ chút, bằng không bị bắt là chúng ta chắc chắn sẽ chết.”
Thời gian trong phòng khách phảng phất như bị thả chậm lại, một động tác, một ánh mắt đối diện nhau đều trở nên thật thong thả.
Màn đêm sâu thẳm, ánh trăng *hạ huyền lung lay sắp đổ, ánh trăng chiếu vào phòng chiếu sáng như tơ lụa, lưu loát rơi xuống đầy đất.
*hạ huyền: ngày 22 hoặc 23 âm lịch, từ đó tới cuối tháng mặt trăng hình như vòng cung.
Lương Ngụ cười nhìn cô, khí tràng lạnh lùng quanh người đều mất hết, chỉ còn lại ôn nhu.
Trịnh Ý Miên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cũng nở một nụ cười nói: “Như vậy sao… Tớ cũng rất thích.”
Lương Ngụ chính là rất hưởng thụ cái loại trò chơi văn tự này, một lúc sau quay đầu đi, không để Trịnh Ý Miên nhìn thấy ý cười của mình khi thực hiện được mưu đồ.
Triệu Viễn vịn vào cửa, sốt ruột: “Gì mà thích với không thích chứ, không cần ngại ngùng, tới luôn đi!”
Nhìn một lát, lại không nghe bất kì âm thanh gì từ bên trong.
Lớp trưởng vỗ vỗ vai Triệu Viễn.
“Con mẹ nó đừng có vỗ nào,” Triệu Viễn tiếp tục nhìn, “Lão tử còn chưa có xem xong đâu…. Kỳ quái, người đã đi đâu rồi, tại sao lại không thấy….”
Cho đến khi tiếng bước chân dẫm cầu thang vang lên, Triệu Viễn mới hậu tri hậu giác ý thức được cái gì, nuốt nuốt nước miếng, xoay người liền chạy.
Lương Ngụ chen chân vào đạp lên trên tấm ván gỗ, ngăn trở đường đi của cậu ta, không mặn không nhạt hỏi: “Đẹp không?”
“Còn, còn có thể đi không….”
“Không không không, khó coi….”
……
Thật vất vả mới thoát hiểm được, lúc trở về phòng ngủ, Triệu Viễn cảm ơn trời đất mà ở trên giường chơi trò chơi một lát, vừa ngẩng đầu, phát hiện Lương Ngụ lại nhìn ra bên ngoài.
Đánh vài trận game, có chút mệt, Triệu Viễn định sẽ đi ra ngoài hít thở không khí.
Lương Ngụ dựa nửa người vào mép giường, thần sắc nguy hiểm: “Không được đi ra ngoài.”
Triệu Viễn: “Vì sao chứ? Cũng không thể vì em nhìn trộm anh cùng chị dâu ân ái mỗi ngày mà đem em giam cầm trong phòng thế này chứ?! Không lẽ em từ nay sẽ bị mất đi quyền tự do sao?”
“Này, Ngụ ca, anh nói chuyện đi chứ?”
Lương Ngụ cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn ra ngoài cửa, chính mình mở cửa đi ra ngoài, chỉ để lại một câu nói cho Triệu Viễn.
“Mười phút.”
Triệu Viễn tạ ơn, lại tạ không nổi: “Vì cái gì mà mười phút sau em mới có thể đi ra ngoài chứ?”
Thấy hỏi mà không có được đáp án, Triệu Viễn đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hóng hớt.
Khi có nam sinh đi lại bên ngoài, anh sẽ tiến lên nói với người ta cái gì đó, không bao lâu người liền trở về.
Bên ngoài an tĩnh đại khái ba bốn phút, một người cũng không có, Lương Ngụ đứng ở đó, như là thủ vệ của người ta.
Triệu Viễn còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên nhìn thấy cửa toilet ở cuối hành lang mở ra, Trịnh Ý Miên từ bên trong đi ra.
Lương Ngụ đứng ở tầm mắt của cô, nhìn cô một mình một người bình an mà trở về phòng ngủ, mới như trút được gánh nặng mà xoa xoa cổ.
“Đang suy nghĩ tại sao lại không cho em nhìn, thì ra là sợ chị dâu tắm rửa xong sợ người khác nhìn đến nha…”
Triệu Viễn cười, nhỏ giọng nói thầm.
Cười xong ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lương Ngụ đứng trước mặt, khoanh tay liếc cậu ta.
Triệu Viễn chuyển chuyển tròng mắt, đảo qua đảo lại, cười gượng hai tiếng: “A, ha hả…”
………
Ở phân bộ nghỉ ngơi vài ngày, sáng sớm, mọi người lần thứ hai rời giường sớm để chạy tới căn cứ tổng bộ vẽ vật thực.
Mọi người ngồi trên xe buýt, được thông báo là ngồi ba giờ xe, sau đó ở những chỗ gần đó nghỉ ngơi một chút rồi lên xe chạy tới tổng bộ.
Đường trên núi uốn lượn khúc chiết, lặn lộn một lúc sau, mọi người rốt cuộc cũng tới được nơi gọi là “Thành XX”, một nơi cảnh sắc bình an.
Bên trong mỗi viên gạch mỗi cọc gỗ đều mang theo phong tình dân tộc đặc sắc, tường thành đều phiếm một loại cảm xúc phục cổ cũ xưa.
Ở trong còn có các loại miếu, còn có xe cáp và phong hỏa đài. (HV: ta cũng chẳng biết cái này là cái gì.)
Mọi người lấy phiếu rồi chen chúc đi vào, đi tới miếu thứ nhất.
Trong miếu đặt các tượng của mấy tôn thần, phía trước tượng thần còn có cái nệm.
“Miên Miên, Thần Tài!” Lý Mẫn chỉ vào níu níu cánh tay Trịnh Ý Miên.
Trịnh Ý Miên bật cười, nhìn cô: “Cậu muốn đi bái hả?”
Khi nói chuyện, mọi người đã lục tục đi lên “nhập gia tùy tục”.
Lý Mẫn nói: “Mọi người đều đi, chúng ta cũng đi. Đi nha?”
Trịnh Ý Miên thích ý phơi mình dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, híp mắt cười nói: “Tớ tùy tiện thôi.”
Dòng người tiến về phía trước, rất nhanh liền đến Trịnh Ý Miên.
Lý Mẫn đi lên trước, tìm cái nệm bắt đầu bái, lớp trưởng đi đến bên cạnh Trịnh Ý Miên, chỉ chỉ một bên: “Miên Miên, cậu tới đây.”
Trịnh Ý Miên không hề nghi ngờ cậu ta, ở nơi đó cũng khá tốt, đột nhiên có người bị người phía sau đẩy đi lên, đứng ở bên cạnh cô.
Còn chưa kịp phản ứng lại, cũng không biết là lực lượng gì đè ép Trịnh Ý Miên một phen, cô cùng người kia cùng nhau cong eo, xem như đã lạy.
Đang cảm giác xem địa phương này có nơi nào lớn một chút, mọi người đứng phía sau lại bắt đầu ồn ào lên.
“Oaaaa….”
“Các cậu xem như đã lạy rồi nha! Đã lạy là không được đổi ý!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ta đi!”
Trịnh Ý Miên vừa ngẩng đầu lên đã thấy, tượng của vị tôn thần trước mặt mình cùng với vị trước mặt Lý Mẫn kia đối lập một chút.
Cái vẹo gì đấy, không phải là một cái à?
“Này… là cái gì?”
Trịnh Ý Miên nhỏ giọng nói một tiếng, không ngờ người bên cạnh lại nghe được, trả lời lại cô.
Lương Ngụ giọng hát uyển chuyển, ý cười tràn đầy, lại gằn từng chữ một, chầm chậm nói cho cô.
“….. *Nguyệt Lão.”
*Nguyệt Lão là vị thần se duyên của Trung Quốc. Việt Nam mình thì có ông tơ bà nguyệt.
Trịnh Ý Miên:????
“Là Nguyệt Lão đó Miên Miên,” Lý Mẫn chọt bả vai cô, “Hai người các cậu, vừa mới nãy đã lạy Nguyệt Lão.”
Nghĩ nghĩ, Trịnh Ý Miên quay đầu lại, nhìn lớp trưởng.
Lớp trưởng: “Sao vậy?”
Trịnh Ý Miên thành khẩn: “Tớ cảm thấy cậu không nên học mỹ thuật, cậu hẳn là nên học tin tức truyền thông, sau đố tốt nghiệp thì làm phóng viên giải trí, nhất định rất lợi hại.”
Có thể bát quái thành như thế, thật sự, không, có, một, ai, bằng, cậu, ta, hết.
Lớp trưởng giơ tay: “Quá khen, quá khen.”
Bọn họ nháo chạy tới phía sau cảnh điểm.
Triệu Viễn đằng sau còn quay đầu nhìn Trịnh Ý Miên, sau một lúc lâu mới quay đầu cùng Lương Ngụ nói: “Ngụ ca, em thấy chúng ta đã chinh phục được chặng đường đầu tiên, chị ấy đã không còn phản cảm cùng anh truyền…” Một từ mà cậu chàng rặn nửa ngày, cuối cùng Triệu Viễn chọn một từ hơi hơi phù hợp một chút, “Tai tiếng.”
Lương Ngụ cười, không đáp.
Triệu Viễn tiếp tục: “Xem ra cần phải nỗ lực một phen rồi, tiếp cận thêm một chút, chúng ta có thể thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch rồi.”
………
Ở bên trong đi dạo một vòng, Trịnh Ý Miên mua một ly kem, vừa ăn vừa trở về lộ trình, ăn xong vừa lúc đến thời điểm tập hợp.
Mới vừa lên xe, muốn hướng tổng bộ đi tới, Lý Mẫn giống như là thấy được tin tức gì đó, dựa vào bên tai Trịnh Ý Miên, cùng cô chia sẻ tin tức này.
Tác giả có lời muốn nói: Chương nay Ngụ ca thật sự là quá đáng yêu, muốn moah moah cậu ấy.
______
VH: sau khi lười đủ rồi thì ta tiếp tục ngồi dậy bật máy edit tiếp =))) sorry mọi người nhiều nhé! Moah moah