Vẻ Ngoài

Chương 45



Chu Kỳ Dương bò từ dưới đất lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán, quá căng thẳng cộng lên hao hết tinh lự, khiến cậu mệt mỏi sắp hư thoát.

Mạnh Chiêu đi lên trước, nửa ngồi xổm xuống, ngón tay cắm vào một lỗ khảm trên cửa, thử kéo cánh cửa sắt.

Ba người ở đây nhìn chằm chằm cánh cửa sắt này, đều không hẹn mà cùng nín thở, dường như một bí mật to lớnbên dưới cửa sắt sắp được công bố. Không ai dám tưởng tượng một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, bí mật cất giấu bên dưới cánh cửa sắt này, có lẽ sẽ viết lại số phận của tất cả mọi người.

Cánh cửa sắt nặng nề chậm rãi di chuyển lên trên, lộ ra một lối đi…

Trong hang có ánh sáng yếu ớt mà mờ nhạt, chiếu vào bậc đá thông xuống dưới. Bậc đá cao khoảng ba bốn mét, mặc dù không nhìn thấy tình huống trong hang, nhưng xét theo độ cao của bậc đá, đây cũng là một không gian không nhỏ.

Có ánh sáng, một lần nữa chứng tỏ trong hang rất có thể có người.

Tự mình xuống dưới hơi mạo hiểm, nhưng nếu đợi đồng nghiệp của cục thành phố chạy đến lại chưa hẳn đã tới kịp. Mạnh Chiêu đang tính toán bước hành động tiếp theo, chợt nghe âm thanh láng máng phát ra từ trong động, giống như âm thanh vật gì đó chạm vào vách đá — bên dưới có người.

Âm thanh này, có thể là sau khi phát hiện ra lối đi bí mật này, người bên dưới trong lúc bối rối đã lựa chọn đổi chỗ và chạy trốn!

Cho dù họ dự định dẫn con tin chạy trốn hay là lựa chọn giết người diệt khẩu sau đó tự chạy trốn, hậu quả đều không thể lường được. Rút dây động rừng sau đó lại muốn tóm lấy bọn khốn nạn tội ác tày trời này, nhất định khó hơn lần này gấp trăm lần.

Không kịp đợi những người khác, nhất định phải mau chóng xuống dưới.

“Tôi đi xuống nhìn xem.” Mạnh Chiêu nhanh chóng quyết định rồi thấp giọng nói.

“Anh Chiêu, em cũng xuống cùng anh.” Chu Kỳ Dương chủ động nói.

Mạnh Chiêu nhíu mày: “Không được, nhất định phải có người ở lại cửa hang, lỡ như có người định chạy trốn từ đây, cậu phải chịu trách nhiệm chặn lại. Còn có, mau gọi người đến tiếp ứng.”

“Nhưng anh tự xuống quá nguy hiểm…”

“Tôi xuống với cậu.” Lục Thời Sâm vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng lúc này bèn nói.

“Không được, quá nguy hiểm, cậu ở lại bên trên.” Mạnh Chiêu lập tức từ chối Lục Thời Sâm. Sau đó anh đứng lên, bước xuống bậc đá đầu tiên.

Trong hang trống trải, rất dễ sinh ra tiếng vọng, bất kỳ một chút âm thanh nào cũng sẽ được phóng đại vô số lần.

Mạnh Chiêu cố gắng bước thật khẽ, cái bóng của anh bị chiếu gập ghềnh trên bậc đá, di chuyển xuống từng bậc theo bước chân của anh.

Nhưng chẳng mấy chốc, một bóng đen khác phủ lên cái bóng của anh, hai bóng đen cao lớn chồng lên nhau — Lục Thời Sâm cũng không ở lại phía trên theo lời anh nói mà cùng xuống bậc đá với anh.

Nếu không phải trong động không được lên tiếng, Mạnh Chiêu thật sự muốn quát hắn về. Làm liều, nơi nguy hiểm thế này, một người chưa được huấn luyện chuyên nghiệp như Lục Thời Sâm đến xem náo nhiệt gì?!

Nhưng bây giờ không phải là lúc cãi với Lục Thời Sâm vì chuyện này, quên đi, Mạnh Chiêu thầm nói, Lục Thời Sâm từng học chiến đấu, thời điểm mấu chốt hẳn là có năng lực tự vệ. Huống chi những lời anh nói, những lần nổi cáu, chưa bao giờ có hiệu quả ở chỗ Lục Thời Sâm.

Sau mười mấy bậc, lòng bàn chân Mạnh Chiêu giẫm lên mặt đất.

Anh rời tinh lực khỏi người Lục Thời Sâm, tập trung vào không gian dưới lòng đất này, lên tinh thần mười hai phần quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đèn hướng dẫn mờ nhạt, lối đi hẹp dài, độ rộng không đủ một mét, cuối cùng hình như thông vào một chỗ rẽ. Vốn cho rằng dưới lòng đất chỉ giấu một không gian trống, không ngờ bố cục nơi này còn phức tạp hơn tưởng tượng của Mạnh Chiêu rất nhiều.

Mạnh Chiêu duỗi tay sờ soạng sau lưng, gỡ súng ngắn mang theo bên người xuống, phòng bị có người xuất hiện bất cứ lúc nào.

Chân của Lục Thời Sâm cũng giẫm lên mặt đất, đứng bên cạnh Mạnh Chiêu, anh giơ tay nắm cổ tay của Lục Thời Sâm, làm khẩu hình với hắn: “Cẩn thận.”

Lục Thời Sâm gật đầu.

Một tay Mạnh Chiêu cầm súng, cố gắng bước nhẹ, song song đi qua lối đi với Lục Thời Sâm.

Cho dù trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng Mạnh Chiêu biết mình nhất định phải hết sức thận trọng trong hành động. Lúc này đây trên vai anh không chỉ gánh tính mạng của mình, mà còn có tính mạng của Lục Thời Sâm, và tính mạng của tất cả nạn nhân.

Lúc đang đến gần chỗ rẽ, có một tiếng “cạch” nhẹ, tất cả đèn bỗng nhiên tắt hết, lối đi vừa rồi còn lờ mờ trở nên đen kịt một màu.

Hai người đồng thời dừng chân lại, Mạnh Chiêu vô thức nắm chặt súng.

Có lẽ dưới tác dụng của bóng tối, dưới lòng đất có vẻ yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức có phần kỳ dị. Gần như mỗi một bước đi đều sẽ sinh ra tiếng vọng, không chỉ như vậy, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.

“Trong túi tôi có đèn pin,” Mạnh Chiêu hạ giọng, “Ở bên phải, cậu lấy ra soi đường.”

Anh nói xong, ngón tay của Lục Thời Sâm tìm được túi của anh, lấy đèn pin ra đẩy nút bấm.

Chùm sáng của đèn pin màu trắng xuyên qua lối đi hẹp dài, sau khi có thể thấy rõ con đường phía trước, hai người một lần nữa cất bước đi về chỗ rẽ.

Nhưng đi đến cuối lối đi, Mạnh Chiêu rẽ vào, phát hiện lại là một lối đi hẹp dài.

Nơi này gần giống như một mê cung không nhìn thấy cuối cùng.

Sau khi đi qua lối đi hẹp dài lại yên tĩnh mấy trăm mét, cuối cùng Mạnh Chiêu nhìn thấy cánh cửa đầu tiên.

Anh nắm lấy cánh tay Lục Thời Sâm, nghiêng mặt về phía cửa.

Lục Thời Sâm lập tức hiểu ý anh, hai người dán vào tường đứng thẳng. Sau khi xác nhận bên trong không có bất cứ tiếng động gì, Lục Thời Sâm đi tới trước cửa, nắm chốt cửa, thử xoay cửa một cái — cửa không khóa.

Mạnh Chiêu nắm chặt súng, ra hiệu cho Lục Thời Sâm có thể đẩy cửa ra.

Sau khi Lục Thời Sâm đẩy cửa ra một khe hỏi, Mạnh Chiêu cấp tốc lách mình, nhắm họng súng vào trong cửa.

Sau đó họ phát hiện, sự cảnh giác vừa rồi hơi dư thừa vì trong phòng không có ai cả.

Mạnh Chiêu để súng xuống, đi vào cùng Lục Thời Sâm, đây là một căn phòng quan sát, bên trong đặt một cái máy vi tính, trên màn hình hiển thị rõ ràng hình ảnh trên mặt đất, lúc này Chu Kỳ Dương đứng bên cạnh cửa sắt, đang hết nhìn đông lại ngó tây canh chừng.

Nói cách khác, từ lúc họ đến gần cánh cửa này, người bên dưới đã ý thức được nguy hiểm tới gần.

Mà âm thanh va chạm tiếng đá Mạnh Chiêu nghe được trên mặt đất, có thể là người bên dưới đang chạy trốn!

Mạnh Chiêu chú ý thấy Lục Thời Sâm đang dùng mu bàn tay đụng vào cái cốc trên mặt bàn, trong đó đựng nửa cốc nước.

Lục Thời Sâm thấp giọng nói: “Nước ấm, người vừa đi.”

“Đuổi theo!” Mạnh Chiêu giơ chân đi về phía cửa.

Đúng lúc này, lại có một tiếng động khác truyền đến, âm thanh kia cũng không rõ ràng, như thể xuyên qua vật cản nặng nề, giống như tiếng bước chân, lộn xộn, vội vàng — không gian dưới đất này vẫn có người, hơn nữa họ đang nỗ lực chạy trốn!

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm gần như cùng lúc đưa ra phản ứng, bước nhanh rời khỏi căn phòng quan sát này, cất bước chạy trong đường hầm.

Lối đi này giống như không có cuối cùng, sau khi chạy ra mấy chỗ rẽ, âm thanh kia càng ngày càng gần, có thể xác định, cách đó không xa chắc chắn có người đang cố gắng rời khỏi nơi này, không đúng, không phải một người, mà tiếng bước chân của mấy người!

Khi Mạnh Chiêu đưa ra phỏng đoán này, anh và Lục Thời Sâm rẽ vào lối đi tiếp theo, sau đó phát hiện một cánh cửa sắt chắn ngang.

Mạnh Chiêu tới gần phát hiện, đây là một cửa sắt kiểu cũ, bị khóa từ mặt sau. Cùng lúc đó trong tiếng bước chân lộn xộn trộn lẫn âm thanh khác, giống như tiếng vang trầm của bánh xe ma sát mặt đất, đối phương không chỉ chạy trốn, mà còn đang di chuyển người giấu dưới lòng đất, mà người kia rất có khả năng chính là Từ Doanh Doanh!

Mạnh Chiêu dùng sức đạp cửa một cái, chậm một giây nữa là bí mật được giấu ở đây sẽ hoàn toàn biến mất!

Anh cầm cổ tay Lục Thời Sâm kéo hắn cùng lùi lại một bước: “Cẩn thận, tôi muốn nổ súng.” Sau đó hai cánh tay anh nắm chặt súng ngắn, giơ lên, một bên mắt híp lại, nhắm ngay vị trí khóa sắt trong tưởng tượng phía sau cánh cửa sắt, sau đó ngón tay dùng sức, bóp cò —

Một giây sau, “Đoàng —  đoàng — đoàng –” đạn xuyên qua cửa sắt, tạo ra tiếng động rất lớn, theo đó là một tiếng “keng”, là tiếng vật nặng kim loại chạm mặt đất, khóa sắt phía sau cửa bị bắn rơi thành công!

Mạnh Chiêu đi lên trước, đá văng cửa ra, phía sau cửa đèn sáng trưng, rộng hơn mười mấy mét vuông, có bốn người chia làm hai hai, mỗi người đẩy một chiếc giường bệnh, lúc này đang hoảng sợ quay đầu nhìn sang.

Bây giờ Mạnh Chiêu mới nhìn rõ, cuối con đường này còn có một cánh cửa, hẳn là cửa ra vào thoát khỏi căn phòng dưới lòng đất này.

“Đừng cử động!” Mạnh Chiêu nâng giọng nói với mấy người kia, “Nếu không tôi nổ súng!”

Cùng lúc đó, anh cầm súng tới gần mấy người kia.

Nhưng âm thanh cảnh báo này cũng không mang đến tác dụng quá lớn, những người kia thế mà ném giường bệnh co cẳng bỏ chạy.

Mắt thấy khoảng cách này không có cách nào đuổi kịp và bắt hết bọn chúng, “đoàng –” một tiếng, Mạnh Chiêu lại bắn một phát súng, đạn bắn thẳng trúng chân phải của người cuối cùng, người kia lảo đảo một cái ngã trên mặt đất.

Cửa sắt chậm rãi di chuyển, mắt thấy sắp nó đóng lại.

Lục Thời Sâm cấp tốc đuổi theo.

Mạnh Chiêu cất súng lục, cũng bước nhanh đuổi theo, không ngờ lúc này người đứng gần nhất quay người lại, chạy tới đẩy mạnh một cái giường bệnh.

Giường bệnh lập tức trở thành chướng ngại ngăn cản Lục Thời Sâm đuổi theo, Lục Thời Sâm không kịp nhìn rõ người trên giường bệnh, hắn chống giường bệnh, vừa nhấc chân nhảy qua giường bệnh, mắt thấy còn thiếu một bước nữa là đuổi tới, nhưng mà không kịp rồi, người kia dùng sức kéo cái chân trúng đạn ra ngoài.

Ngay sau đó “rầm  –” một tiếng nặng nề, cửa sắt đóng mạnh, ngoài cửa có người khóa lại.

Lúc này Mạnh Chiêu cũng đuổi tới, anh lại một lần nữa nắm chặt súng lục, hai tiếng đoàng đoàng bắn vào vị trí khóa sắt, nhưng mà, vận may không tốt, lần này chưa bắn rơi khóa sắt, đạn trong súng đã dùng hết rồi!

“Đệt!” Mạnh Chiêu siết chặt nắm đấm đánh mạnh vào cửa sắt một cái, lại chậm một bước!

Cũng may người trên giường bệnh không bị chuyển đi, bởi vì vừa rồi khẩn cấp đuổi theo, lúc này Mạnh Chiêu hít thở dồn dập, anh bình phục hô hấp, quay đầu nhìn sang giường bệnh. Cô gái nằm trên giường bất ngờ lại chính là Từ Doanh Doanh biến mất vài ngày trước!

Từ Doanh Doanh mặc bộ quần áo trắng, nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trên cánh tay vẫn đang truyền nước, bên trên giường bệnh treo cái bình thủy tinh, chất lỏng bên trong đang nhỏ từng giọt một vào ống nhựa hơi mờ, đi vào trong cơ thể Từ Doanh Doanh.

Lục Thời Sâm nhìn Từ Doanh Doanh một cái, chỉ dừng lại một lát sau đó nghiêng người lướt qua cô, quay người đi vào căn phòng bên cạnh.

Đây là truyền dịch gì vậy? Tại sao Từ Doanh Doanh hôn mê bất tỉnh? Mạnh Chiêu đi qua, ngón tay nắm lấy bình nước, cau mày nhìn bên trong bình thủy tinh, bên trên không có bất kỳ chữ nào.

Mạnh Chiêu duỗi ngón tay thử hơi thở của Từ Doanh Doanh, mặc dù không xác định thuốc tiêm vào trong cơ thể những người này là thứ gì, nhưng có thể khẳng định Từ Doanh Doanh còn sống, cô ấy đang hít thở!

Mạnh Chiêu lại đi đến chỗ cô gái nằm trên giường bệnh khác, giống như Từ Doanh Doanh, cũng đang truyền dịch, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi kiểm tra tình huống của hai cô gái, Mạnh Chiêu cũng theo Lục thời Sâm đi vào căn phòng bên cạnh.

Ánh sáng trắng trong căn phòng sáng hơn ngoài hành lang, sáng đến chói mắt.

Sau khi nhìn rõ tình cảnh trong phòng, Mạnh Chiêu hoảng sợ nói không nên lời bởi cảnh tượng trước mắt.

Đây là một căn phòng rất lớn, đoán sơ sơ cũng phải mấy trăm mét vuông.

Bốn phía đều là tường màu trắng, dưới chân giường là sàn nhà màu trắng, bảy cái giường kia cũng là màu trắng, trên mỗi chiếc giường đều có một người nằm không biết sống hay chết.

Trên cơ thể những người này cắm ống nhựa thuần một màu, chai truyền nước vẫn đang nhỏ từng giọt chất lỏng xuống, đang truyền vào một thứ thuốc nào đó cho những người này.

Một hồi lâu, Mạnh Chiêu mới hoàn hồn từ trong kinh hãi.

Anh theo Lục Thời Sâm đi qua từng cái giường một, nằm trên giường hình như cũng là cô gái hai mươi mấy tuổi, nhưng có một ngoại lệ, trên chiếc giường thứ năm là một người phụ nữ tóc hoa râm đã có tuổi.

Bước chân của Lục Thời Sâm dừng lại trước cái giường kia, hắn nhìn chằm chằm bà cụ trên giường.

Mạnh Chiêu vượt qua hắn tiếp tục kiếm tra hơi thở của những người kia, tất cả đều còn sống, tất cả đều đang hôn mê!

“Rốt cuộc đang truyền cái gì đây…” Mạnh Chiêu cầm chai truyền nước thủy tinh, nhìn chất lỏng bên trong, anh không dám tùy tiện nhổ ống tiêm, ai biết những người này có phải đang dựa vào chất lỏng trong chai nước để duy trì dấu hiệu sống cơ bản hay không…

Hung thủ giấu những người này ở đây, biến họ thành quái vật không hề có ý thức như con rối rốt cuộc muốn làm gì…. Mạnh Chiêu nhìn mấy cái giường trước mắt, gần như cảm thấy hơi rùng mình.

Sau đó anh đi qua cái giường cuối cùng, cô gái nằm bên trên có vẻ tái nhợt hơn những người còn lại, làn da gần như có thể dùng trắng bệch để miêu tả.

Hơi quen mắt, Mạnh Chiêu nghĩ, dường như đã gặp cô gái này ở đâu đó.

Một giây sau, anh đã bị hình ảnh xuất hiện trong đầu mình chấn động một cái. Mặc dù đã qua mười năm, so sánh với cô gái trong tấm ảnh, cô gái nằm trên giường màu trắng trước mặt này nhắm chặt hai mắt, mặt mũi cũng có thay đổi rất lớn vì nằm  trong thời gian dài. Nhưng Mạnh Chiêu vẫn có thể lờ mờ nhận ra được — cô gái này, chính là Hứa Ngộ Lâm được đối vợ chồng đáng thương kia tìm mười năm!

Đây là thu hoạch ngoài dự đoán của chuyến này, nhưng Mạnh Chiêu cũng không cảm thấy phấn  khích, anh chỉ cảm thấy hãi hùng.

Căn phòng dưới đất này rốt cuộc đã tồn tại bao lâu, chẳng lẽ, từ lúc Hứa Ngộ Lâm mất tích luôn bị cầm tù ở đây, trong một mỗi ngày của mười năm qua, cô vẫn luôn bị truyền vào thứ thuốc không rõ này?

“Hứa Ngộ Lâm cũng ở đây.” Sau khi cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, Mạnh Chiêu nói. Lời này anh nói với Lục Thời Sâm.

Nhưng ngoài dự đoán, Lục Thời Sâm cũng không đáp lại.

Mạnh Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thời Sâm vẫn đứng trước giường của bà già kia, nhìn chằm chằm mặt bà, chân mày nhíu chặt, biểu cảm nghiêm túc.

“Sao vậy?” Mạnh Chiêu đi qua hỏi, “Bà già này có vấn đề gì?”

Lúc này Lục Thời Sâm mới lấy lại tinh thần: “Không có gì.”

Biểu cảm của Lục Thời Sâm không giống như không có chuyện gì, nhưng Mạnh Chiêu tạm thời không kịp phỏng đoán hắn đang nghĩ gì. Anh ra khỏi căn phòng này, lại đi vào lối đi.

Nếu mỗi người ở đây đều bị tiêm vào một thứ thuốc nào đó, vậy nhất định có căn phòng nào đó dùng để cất giữ hoặc phối thuốc.

Quả nhiên, lúc Mạnh Chiêu rẽ vào một lối đi khác, anh phát hiện phòng trữ thuốc.

Anh đi vào, mở  thùng bảo quản thuốc ra, bên trong cất bình truyền nước số lượng lớn.

Chẳng lẽ, hung thủ vừa từ từ phá hủy cơ thể và đại não của những cô gái này, vừa duy trì tính mạng của các cô ấy… Đây quả thật xem họ là con rối cơ thể sống mà!

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Mạnh Chiêu cảnh giác quay đầu, ngay sau đó anh lại buông lỏng cảnh giác — Lục Thời Sâm cũng đi vào căn phòng bảo quản thuốc này.

Hình như Lục Thời Sâm không đến tìm anh, hắn chỉ đến nhìn một cái, sau đó đi ra ngoài.

Mạnh Chiêu đặt bình thuốc xuống, cũng đi ra ngoài, Lục Thời Sâm lại mở một cánh cửa ra, đi vào. Nhưng căn phòng kia chỉ là phòng nghỉ ngơi của nhân viên, hắn đi dạo một vòng ở bên trong rồi lại nhanh chóng đi ra.

Mạnh Chiêu ý thức được có vẻ như Lục Thời Sâm đang tìm kiếm thứ gì, anh lên tiếng hỏi: “Cậu đang tìm gì?”

Lục Thời Sâm dừng bước chân, nhìn về phía Mạnh Chiêu, dừng một lát mới nói: “Không có gì, nhìn xem nơi này có giấu những người khác không.”

Lục Thời Sâm cau mày, từ trước đến nay hắn không có biểu cảm gì, nhưng lần này, Mạnh Chiêu như thấy được sự nôn nóng từ hai đầu lông mày của hắn.

Vốn cho rằng Lục Thời Sâm giống anh, đều đến tầng hầm tìm kiếm Từ Doanh Doanh mất tích. Bây giờ xem ra, hắn đi vào căn phòng dưới lòng đất này, dường như còn có mục tiêu tìm kiếm khác.

Rốt cuộc Lục Thời Sâm đang tìm gì? Đến cùng hắn đang quan tâm điều gì? Nghi ngờ trong lòng Mạnh Chiêu sâu hơn, Lục Thời Sâm có giao thoa gì với viện dưỡng lão này?

Phút chốc, trong đầu anh xuất hiện hình ảnh mười hai năm trước — ngay trong viện dưỡng lão này, Lục Thời Sâm đầu đau như búa bổ ngồi xổm trên mặt đất.

Cuối cùng nguyên nhân dẫn đến cơn đau đầu của Lục Thời Sâm là gì? Mạnh Chiêu lần nữa nhớ đến vấn đề không được Lục Thời Sâm trả lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.