Vẻ Ngoài

Chương 32



Xe lái đến gần nhà cũ của Triệu Vân Hoa, so với khu dân cư xảy ra vụ án của Chu Diễn, nơi này thoạt nhìn cổ xưa hơn, trên tường viết một hoại chữ “Phá” màu đỏ.

Khu dân cư này Nam Bắc không đúng, các tòa nhà bố trí không hợp quy tắc. Mạnh Chiêu lái xe, vòng qua con đường nhỏ giữa những tòa nhà, tìm kiếm tòa nhà của Triệu Vân Hoa.

Dừng xe ở phụ cận, Mạnh Chiêu cầm chìa khóa nhà của Triệu Vân Hoa, đi lên lầu với Lục Thời Sâm.

Hành lang hơi tối, cầu thang xi măng trải qua năm này tháng nọ giẫm đạp, đã thay đổi đến mức hơi không bằng phẳng, trên tường dán đầy miếng quảng cáo xanh xanh đỏ đỏ. Nhà của Triệu Vân Hoa ở tầng cao nhất, hai người đi tới trước cửa, Mạnh Chiêu cắm chìa khóa vào trong ổ khóa: “Lẽ ra dẫn cậu đến đây là làm trái quy tắc, lát nữa cậu đừng đi lung tung, tìm đại một chỗ đợi đi.”

“Làm trái quy tắc sẽ như thế nào?” Lục Thời Sâm hỏi.

“Làm trái quy tắc à…” Khóa mở ra, Mạnh Chiêu đứng thẳng người, đẩy cửa ra đi vào quan sát bố cục trong căn phòng này, thuận miệng nói, “Sẽ bị đuổi ra khỏi đội cảnh sát.”

Đây là căn nhà hai phòng, khoảng sáu bảy mươi mét vuông, diện tích không lớn, nhưng Triệu Vân Hoa thu dọn nơi này rất sạch sẽ gọn gàng. Cho nên căn nhà này dù hơi cũ kỹ, song lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Mạnh Chiêu đi vào một văn phòng ngủ trong đó, rất rõ ràng đây là phòng của Triệu Đồng. Trên tường dán đầy giấy khen từ nhỏ đến lớn của Triệu Đồng, trên bàn sách trưng bày toàn sách giáo khoa và đề luyện tập cấp ba.

Lần này Mạnh Chiêu tới đây chủ yếu là muốn tìm phiếu điểm năm đó, cha dượng của Chu Diễn chỉ tìm được ba phiếu từ trong nhà, trường Văn Chiêu lại không chịu cung cấp phiếu điểm, chỉ có thể tới đây thử vận may.

Mạnh Chiêu kéo ngăn bàn học ra, trong ngăn kéo được sắp xếp rõ ràng ngay ngắn, bài thi Triệu Đồng đã làm được xếp gọn gàng, Mạnh Chiêu lấy chồng bài thi kia ra, bên trong trượt xuống một xấp giấy A4, là phiếu điểm cấp ba của Triệu Đồng.

Mạnh Chiêu cúi người nhặt lên, nhìn thấy Lục Thời Sâm đi đến, đang đứng trước mặt tường dán đầy giấy khen kia quan sát những tờ giấy khen này.

Anh nhặt phiếu điểm lên, đứng thẳng người nói: “Này, đã bảo cậu đừng đi lung tung rồi mà?”

Lục Thời Sâm không nhìn anh, vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường kia: “Bị đuổi ra khỏi đội cảnh sát, nghe hậu quả cũng không nghiêm trọng lắm.”

Thấy Lục Thời Sâm lại bắt đầu “Sao không ăn thịt”[1], Mạnh Chiêu cảm thấy đau răng: “Tôi lớn tuổi chưa lập gia đình, còn chưa mua nhà, thất nghiệp rồi cậu nuôi tôi à?”

Lục Thời Sâm nhìn mặt tường kia nói: “Có thể.”

[1] sao không ăn thịt? là câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế – Tư Mã Trung. Huệ đế là Hoàng đế thứ hai của triều Tấn, được cho là ngây ngô, ngớ ngẩn. Câu nói trên được phát ngôn khi Hoàng đế nghe tấu trình về nạn đói. Ở đây ý chỉ người làm quan lại không hiểu biết gì về tình cảnh của người dân nên mới có những quyết định buồn cười như vậy.

Bị hắn làm gián đoạn, Mạnh Chiêu nghẹn họng một lát mới phản ứng lại câu “Có thể” này là trả lời câu “Thất nghiệp rồi cậu nuôi tôi à” của anh.

“… Đệt.” Mạnh Chiêu không nói gì, lại không có cách nào bắt bí Lục Thời Sâm, người do anh mang vào, cũng không thể trói hắn lại ném sang một bên. Anh không phản ứng Lục Thời Sâm nữa, bắt đầu lật xem phiếu điểm của Triệu Đồng. Triệu Vân Hoa lại giữ phiếu điểm từ hồi tiểu học của Triệu Đồng, thật sự là là vật chứng tuyệt vời.

Anh đang cúi đầu lật phiếu điểm cấp ba, bên kia Lục Thời Sâm mở miệng nói: “Những giấy khen này đều dán băng dính trong suốt.”

“Đúng rồi, chắc là sợ phai màu,” Mạnh Chiêu đáp rồi ngẩng đầu nhìn về phía những tờ giấy khen kia, “Nhìn ra được Triệu Vân Hoa rất yêu Triệu Đồng.”

Ngoại trừ giấy khen, cho dù Triệu Đồng đã qua đời mười năm, tất cả mọi thứ của cậu vẫn còn được giữ lại nguyên vẹn trong căn phòng cậu từng ở. Vừa bước vào, thư thể căn phòng này vẫn có một thiếu niên ở đang chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi đại học. Mạnh Chiêu cảm thấy có phần thổn thức.

Lục Thời Sâm xem hết giấy khen trên tường, đi về phía Mạnh Chiêu, đoạn cầm khung ảnh trên bàn nhìn một cái, đó là ảnh chụp chung của Triệu Vân Hoa và Triệu Đồng.

Triệu Đồng trong ảnh thoạt nhìn non nớt, mặt mày cực kỳ thanh tú, rất giống Triệu Vân Hoa khi còn trẻ. Lúc chụp tấm ảnh này, hai mẹ con cười híp cả mắt lại, cho dù tấm ảnh đã chụp hơn mười năm, cũng lờ mờ có thể nhìn ra ánh sáng hiện ra trong mắt.

Lục Thời Sâm nhìn chằm chằm tấm ảnh này, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, hình như trong đầu có thứ gì đó lại muốn tuôn ra. Hắn rời tầm mắt và đặt khung ảnh lại vị trí cũ, nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Phiếu điểm có manh mối gì không?”

“Xem chỗ này.” Mạnh Chiêu dùng ngón tay chỉ dưới góc phải phiếu điểm. Ở đó đã bị mài đến mức không nhìn ra góc cạnh, chắc là Triệu Vân Hoa đã từng vô số lần lật xem xấp phiếu điểm này.

Anh liếc nhìn phiếu điểm, thấy Lục Thời Sâm không lên tiếng, anh nghiêng mặt sang nhìn hắn.

Vừa nhìn anh đã ngẩn ra chốc lát.

Lục Thời Sâm giơ tay đè chặt huyệt thái dương, ấn đường nhíu chặt, mặc dù trông cũng không thảm hại như ở viện dưỡng lão hồi đó, nhưng có thể thấy được hắn lại lên cơn đau đầu.

“Sao vậy?” Mạnh Chiêu lập tức hỏi, “Lại đau đầu? Trong xe tôi có thuốc giảm đau, xuống lấy cho cậu?”

“Có kẹo không?”

“Hửm?” Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra, lập tức nói, “Tôi đi mua.” Anh cúi người rút ghế từ dưới bàn học ra, đỡ Lục Thời Sâm ngồi xuống trước, sau đó bước nhanh chạy xuống cầu thang.

Mạnh Chiêu lấy thuốc giảm đau trong xe, lại đến cửa hàng lân cận dưới lầu mua socola và nước khoáng. Lúc chạy lên cầu thang anh nghĩ, thể trạng của Lục Thời Sâm thoạt nhìn khá tốt, trình độ đánh nhau cũng không thua gì mình, sao vừa nhức đầu lại là tư thế đất rung núi chuyển vậy.

Đẩy cửa ra đi vào trong nhà, nhìn qua Lục Thời Sâm đã ổn hơn nhiều, lúc này đang xem xấp phiếu điểm kia.

“Chứng đau đầu của cậu không có quy luật gì cả?” Mạnh Chiêu đưa thuốc giảm đau, nước khoáng và socola cho Lục Thời Sâm, “Đã hơn mười năm rồi, vẫn không thấy khá hơn sao… Có điều, hai lần này hình như không đau dữ dội như trước kia đúng không?”

Mạnh Chiêu nghĩ đến lần ở viện dưỡng lão, hai cánh tay của Lục Thời Sâm đè lên huyệt thái dương, sức lực kia như là ước gì có thể bóp vỡ đầu mình, lần phát tác vừa rồi, trông có vẻ cũng không nghiệm trọng như lần đó.

“Mức độ chịu đau đã tăng lên thôi.” Lục Thời sâm thản nhiên nói rồi bóc vỏ socola, tách ra một miếng bỏ vào trong miệng.

Mạnh Chiêu phỏng đoán nguyên nhẫn dẫn đến cơn đau đầu của Lục Thời Sâm, lại nghĩ đến “Bệnh biến chứng của chứng mất trí nhớ” hắn nói trên xe, anh thử tổng kết quy luật: “Lần trước nhìn thấy ảnh chụp của mẹ con Chu Diễn cậu bị đau đầu, là vì cậu cảm thấy hình như đã gặp họ. Lần này lại nhìn thấy ảnh của mẹ con Triệu Đồng… Nhưng trước đó cậu cũng thấy ảnh hồi trẻ của Triệu Vân Hoa trong tài khoản công chúng kia, lần đó cũng không dẫn đến đau đầu, lẽ nào trước kia cậu chưa từng gặp Triệu Vân Hoa, nhưng đã gặp Triệu Đồng?”

Lục Thời Sâm lắc đầu, phủ định phỏng đoán của Mạnh Chiêu: “Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến đau đầu, người nào đó, cảnh tượng nào đó, chuyện nào đó… cũng có thể.”

“Cậu cảm thấy nguyên nhân hai lần đau đầu của cậu khác nhau?” Mạnh Chiêu truy hỏi, “Nói cụ thể xem?”

“Tấm ảnh của mẹ con Chu Diễn, khiến tôi có cảm giác đã gặp hai người kia, nhưng Triệu Đồng…” Lục Thời Sâm dừng một lát mới nói, “Tôi có thể cảm nhận được không chỉ tấm ảnh này khiến tôi đau đầu, mà là căn phòng này.”

“Có ý gì?”  Mạnh Chiêu bị hắn nói hồ đồ hơn, “Cậu cảm thấy cậu đã tới căn phòng này?’

Lục Thời Sâm lại giơ tay nhéo ấn đường, hình như cơn đau đầu vẫn chưa hoàn toàn dịu lại: “Không liên quan gì đến căn phòng, chắc là một loại tình cảm mãnh liệt nào đó.”

Lục Thời Sâm có thể cảm nhận được, tình cảm giữa mẹ con Triệu Vân Hoa và Triệu Đồng mới là nguyên nhân khiến hắn đau đầu. Tựa như trong trí nhớ, rất lâu trước đó đã từng có người đối xử với mình như vậy… là người phụ nữ xuất hiện trong mơ kia à?

Lục Thời Sâm muốn nghĩ rõ ràng theo đường dây này, nhưng cơn đau đầu vừa dịu lại có vẻ như bắt đầu tăng lên, khiến hắn dời sự chú ý đến nơi khác.

Một tình cảm mãnh liệt nào đó? Hình như Mạnh Chiêu đã hiểu được một chút, tình thương của mẹ mà Triệu Vân Hoa dành cho Triệu Đồng quả thực đủ mãnh liệt. Có lẽ chính là tình cảm này, đã gợi lên một ký ức tuổi thơ nào đó của Lục Thời Sâm.

Nếu như nói nguyên nhân mỗi lần Lục Thời Sâm nhức đầu đều có dấu vết mà lần theo, vậy lần ở viện dưỡng lão vào mười hai năm trước…

Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm đưa ra nghi vấn của mình: “Điều gì dẫn đến cơn đau đầu ở viện dưỡng lão?”

Anh vừa hỏi ra, đã nhìn thấy Lục Thời Sâm nhắm mắt lại, mày nhíu sâu hơn, hình như lại đau đầu.  Mạnh Chiêu vội vàng dừng truy hỏi của mình: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ những thứ này nữa, tôi không hỏi.”

Thật lâu Lục Thời Sâm mới mở mắt ra, hắn nhìn thấy Mạnh Chiêu đang lo lắng nhìn chằm chằm, ánh mắt ấy giống như sợ mình sẽ bị đau đầu tra tấn đến chết bất cứ lúc nào.

Đôi mắt của Mạnh Chiêu trắng đen rõ ràng, đường con lưu loát đẹp đẽ, nhưng thứ hấp dẫn Lục Thời Sâm nhất đó là cảm xúc trong đôi mắt lúc này. Nó khiến Lục Thời Sâm nghĩ đến viện dưỡng lão mười năm trước, trong đôi mắt này dường như cũng nhìn mình chằm chằm như thế.

Đối mặt với Lục Thời Sâm luôn có vẻ hơi kỳ lạ, Mạnh Chiêu dời tầm mắt: “Nếu không hay là đến bệnh viện khám xem?”

“Đến rất nhiều lần rồi, cùng lắm là kê ít thuốc giảm đau thôi.”

“Vậy nếu không thì uống ít thuốc giảm đau? Nếu không có những bệnh trạng khác, chỉ cần giảm đau đầu sẽ không sao đúng không?”

“Uống nhiều quá, từ lâu đã không có tác dụng với tôi.” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu cười khẽ một tiếng, “Không sao, cũng từng có lúc đau hơn nữa, tạm thời không chết được.”

“Đừng suốt ngày chết tới chết lui được không…” Mạnh Chiêu cảm thấy mình sắp đau đầu theo Lục Thời Sâm luôn rồi. Tạm thời không chết được, nhưng luôn bất thình lình lên cơn đau đầu như vậy, hơn nữa thuốc giảm đau còn không có tác dụng, vậy sống tiếp thật sự khiến người ta chịu đủ tra tấn.

Bỗng chốc, anh nghĩ đến lần mình đau dạ dày, Lục Thời Sâm vào tiệm thuốc mua cho mình nhiều loại thuốc giảm đau, chẳng lẽ cũng vì tất cả thuốc giảm đau đều không có tác dụng, nên Lục Thời Sâm mới mua hết chúng?

Đúng lúc này, Lục Thời Sâm đẩy phiếu điểm tới, ngón tay chỉ lên một tờ thành tích nào đó, dời đi chủ đề: “Vừa rồi lúc cậu xuống lầu, tôi nhìn những tờ thành tích này, phát hiện ba tháng của học kỳ hai lớp này thiếu mất một người.”

“Ừ?” Mạnh Chiêu thoát ra khỏi suy nghĩ, nhìn về phía phiếu điểm, quả nhiên như Lục Thời Sâm nói, học kỳ một của lớp mười hai lớp này còn bốn mươi lăm người, đến học kỳ hai chỉ còn bốn mươi tư người, “Nhưng điều này cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, chuyển trường, tạm nghỉ học, hoặc là đến tỉnh khác tham gia thi đại học, hoặc ra nước ngoài, tình huống trong lớp ít đi một người rất thường gặp… Lúc ấy sau khi cậu ra nước ngoài, lớp chúng ta cũng thiếu một người mà?’

Mạnh Chiêu nhận phiếu điểm trong tay Lục Thời Sâm, mở ra sau đó anh phát hiện cũng là từ khi không có người này, thành tích của Triệu Đồng bắt đầu tụt dốc… Là trùng hợp hay có nguyên nhân khác?

Hứa Ngộ Lâm.  Mạnh Chiêu nhìn cái tên biến mất trong phiếu điểm kia, quyết định sau khi trở về sẽ điều tra nữ sinh tên là “Hứa Ngộ Lâm” này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.