Vẻ Ngoài

Chương 17



Vì sao Mạnh Chiêu quen thuộc nét chữ của Lục Thời Sâm, chuyện này phải ngược dòng tìm hiểu về hồi cấp ba, lúc đó Mạnh Chiêu từng dùng vở ghi của Lục Thời Sâm.

Nói chính xác, cũng nhờ vở ghi của Lục Thời Sâm, anh mới có thể vùng lên trong vòng nửa năm trước khi thi đại học, cuối cùng được chấp thuận nhập học trước vào đại học công an.

“Đây là…” Mạnh Chiêu cầm tờ giấy kia hỏi cô.

“À, cái này à.” Cô nghiêng đầu nhìn một cái, “Cái này hình như được một đứa trẻ viết lúc đó, cô cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ nhớ khi đó Minh Sinh từ trường về, nói có đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi đến tìm ông ấy giúp đỡ nhận một vụ án hình sự. Khi đó ông ấy đã không nhận vụ án từ lâu rồi, mới đầu định từ chối, nhưng mỗi ngày đứa trẻ kia âm thầm ngồi ở sau phòng học của ông ấy. Minh Sinh thấy tuổi nó không lớn lắm, sợ nó trốn học tới đây, bèn đi qua hỏi thăm rốt cuộc là vụ án gì, thế mới biết chuyện của cậu em.”

“Nếu nói ra, cậu bé kia đã giúp nhà con em ơn lớn, nhưng nhắc đến cũng lạ, cậu trai kia giúp rồi, còn muốn Minh Sinh đừng nói với người khác… Thầy Chu của em thật sự hứa với cậu ấy, nhưng, đã nhiều năm vậy rồi, cô cảm thấy nói ra cũng không sao, em đoán chàng trai kia là ai?”

Mạnh Chiêu ngước mắt lên khỏi tờ giấy: “Là… con trai của chú Lục?”

“Ôi, em biết à,” Cô cười lên, “Sao đoán được?”

“Em với cậu ấy là bạn học cấp ba.”

“Uổng công thầy Chu của em còn cảm thấy mình đang giữ bí mật, thì ra em biết rồi.”

“Thế thì không có,” Mạnh Chiêu phủ nhận nói, “Em cũng căn cứ vào nét bút trên tờ giấy này mới nhận ra.”

“Vậy bây giờ còn liên lạc không? Nếu gặp phải cảm ơn cậu ấy tử tế, lúc đó Minh Sinh còn nói với cô, tính cách con trai của Lục Trành Trạch chẳng giống nó tí nào.”

“Không giống ư?” Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện hai cha con Lục Thành Trạch và Lục Thời Sâm, không chỉ có gương mặt với đường nét rõ ràng như đúc ra từ một khuôn, ngay là khí chất cách xa người ngàn dặm trên cơ thể cũng cực kỳ giống nhau. Trên đời này tìm đâu ra hai cha con giống nhau như thế, anh cười một tiếng bảo, “Em lại cảm thấy rất giống.”

“Vậy là em chưa từng thấy Lục Thành Trạch hồi trẻ,” Cô cũng cười theo, “Lúc đó Tiểu Lục vừa cởi mở lại hay nói, trong trường đây là ứng cử viên hot boy trường tiêu chuẩn, về sau chắc là vì biến cố gia đình, những năm này quả thực như biến thành người khác…”

“Thì ra chú Lục khi còn trẻ là như thế.” Mạnh Chiêu phụ họa.

“Còn phải nói,” Cô cười hỏi, “Em từng nghe nói lúc trẻ Tiểu Lục dẫn đầu đánh thắng vụ dân công đòi lương chưa?”

“Có nghe nói ạ.” Mạnh Chiêu đáp.

Đó là một sự kiện lớn khiến tên Lục Thành Trạch nổi như cồn trong phạm vi cả nước. Khi đó một công ty tài chính bị đứt mắt xích tài chính, hơn ngàn dân công đòi lương không có kết quả, trong vòng một đêm có mấy người lựa chọn tự tử. Mà chủ tịch công ty này dựa vào quyền thế, mua được truyền thông ở đó, quả thực che giấu chuyện cực kỳ chặt chẽ.

Đó còn là khi Lục Thành Trạch vừa tham gia làm việc không lâu, đến nay đã hơn hai mươi năm. Ở thời đại Internet chưa phát triển kia, những nông dân công tầng dưới chót đang vùng vẫy đó vốn không có cách nào để tiếng nói của mình được nhiều người nghe thấy hơn. Luật sư ở đó biết thế lực đối phương đáng sợ nhường nào nên không ai dám nhận củ khoai nóng bỏng tay này.

Lúc ấy Lục Thành Trạch đã tốt nghiệp đại học hai năm, làm việc trong một công ty luật nổi tiếng, mặt mũi ông nổi bật, khí chất xuất chúng, năng lực hàng đầu, trong công ty được lãnh đạo trọng dụng, tiền đồ tốt đẹp. Ông còn có một người vợ xinh đẹp yêu nhau thời đại học, và một đứa con đáng yêu vừa chào đời không lâu, cuộc sống có thể nói là đường làm quan rộng mở.

Nhưng vào hôm Lục Thành Trạch đến nơi khác gặp khách hàng, cuộc sống của ông cũng thay đổi từ đó. Trong lúc vô tình ông biết được sự kiện nông dân công đòi lương nơi đó, sau khi bàn bạc với vợ, ông ở lại dưới sự ủng hộ của vợ, nhận miễn phí vụ án này.

Đương nhiên công ty luật của Lục Thành Trạch không đồng ý với cách làm của ông, vụ án này có độ khó cao, tốn thời gian dài, lại vô cùng có khả năng thù lao thấp. Bất kỳ một công ty thương nghiệp nào trên thị trường cũng không thể chấp nhận vụ làm ăn thiệt thòi như vậy. Năm ấy có lẽ Lục Thành Trạch rất kiêu ngạo, ông dứt khoát từ bỏ công việc tốt tiền đồ vô lượng ở trong mắt người khác, bước lên con đường đòi lương trường chinh[1] dài đằng đẵng.

[1] Vạn lý Trường chinh, tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm, bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây.

Cuối cùng khi ông thắng vụ kiện này, vốn cho rằng từ đây cuộc sống sẽ thuận buồm xuôi gió, không ngờ vừa trở về, vốn định cả nhà ba người ra ngoài đi chơi. Nào ngờ nửa đường lại gặp phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng, vợ Thời Tân qua đời ngay tại chỗ, ông và con trai Lục Thời Sâm cũng bị thương nặng…

Trước kia chỉ nghe sơ sơ về đoạn quá khứ này của Lục Thành Trạch, bây giờ nghe cô nhớ lại chuyện cũ năm đó của Lục Thành Trạch, Mạnh Chiêu lập tức cảm thấy bùi ngùi.

Thì ra Lục Thời Sâm lớn lên trong hoàn cảnh này, mẹ gặp tai nạn xe cộ qua đời, cha thay đổi tính tình đáng kể trong sự buồn đau, một nhà ba người vốn nên đoàn tụ lại vỡ thành mảnh nhỏ trong vòng một đêm. Nghĩ vậy, tính cách bây giờ của Lục Thời Sâm có vẻ như cũng có ngọn nguồn để nhìn ra.

“Cảnh ngộ của người này, thật sự nói không chính xác được, em nói một người tốt như thế, sao lại gặp phải chuyện này chứ…” Cô thở dài một hơi, “Mấy năm trước cô vẫn luôn giới thiệu cho Tiểu Lục một người, như thế nào nó cũng không đồng ý, chỉ chớp mắt đã đến tuổi này, xem ra đã định sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi.”

“Cũng có thể hiểu được,” Mạnh Chiêu nói, “Dù sao cũng là người yêu đã từng chung hoạn nạn.”

“Đúng rồi, huống chi Thời Tân còn là một cô gái tốt như thế… Phải rồi, Tiểu Mạnh em chưa có bạn gái đúng không?” Cô nói mãi, có lẽ cảm thấy đề tài này quá nặng nề, lại chuyển ánh mắt lên người Mạnh Chiêu, lừa gạt đến chủ đề bà am hiểu, “Năm nay trường cô mới tuyển được một giáo viên nữ, xinh đáo để…”

Vừa nhắc đến chuyện giới thiệu bạn gái cho Mạnh Chiêu, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt, Mạnh Chiêu đối phó vài câu rồi tìm cớ chạy trối chết.

Bình tĩnh mà xem xét, cô giới thiệu một cô gái với anh thật ra cũng tốt, nhưng Mạnh Chiêu cảm thấy không có chuyện để nói với người ta. Lúc trước ngại thái độ nhiệt tình của cô không tiện từ chối, anh cũng đến gặp mặt hai lần, nhưng toàn bộ quá trình như ngồi bàn chông, xong một lần xem mắt, cảm giác mệt hơn cả phá án hai tư giờ liên tục.

Sau lần đó, anh đã học được cách đánh thái cực với cô về đề tài này, mặc cho cô khen ngợi đối phương đến mức ba hoa chích chòe như thế nào, anh cũng không hứa đi xem mắt nữa.

Sau khi tạm biệt cô, Mạnh Chiêu ra khỏi bệnh viện.

Anh mở cửa xe ngồi vào, cầm túi văn kiện kia, rút tờ giấy đó từ bên trong ra, nhờ ánh đèn đường mờ vàng bên ngoài xe chăm chú đọc một lúc.

Manh mối ghi chép trên tờ giấy kia cũng không mới mẻ, đều là nội dung truyền thông đưa tin lúc đó, giống như sắp xếp manh mối liên quan hơn.

Bên trên còn ghi chép thời gian tan học của Mạnh Nhã Thù, thời gian bị người gọi đi và thời gian tan làm của Mạnh Tường Vũ.

Mạnh Chiêu nhớ nguồn gốc mâu thuẫn lớn nhất của mình và Lục Thời Sâm — con chó bị ô tô cán qua thoi thóp kia xem như khởi đầu. Mà nguyên nhân quan trọng hơn, là Lục Thời Sâm đã từng ép hỏi Mạnh Nhã Thù.

Đó là không lâu sau khi kết thúc sơ thẩm vụ án của Mạnh Tường Vũ, trạng thái tinh thần của Mạnh Nhã Thù bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Nhưng chứng mất ngôn ngữ vẫn chưa khỏi, cô hơi kháng cự đi học, Mạnh Chiêu đưa cô đến cung thiếu nhi gần đó, để cô dần dần thích ứng ở chung với bạn cùng lứa.

Buổi chiều thứ bảy, Mạnh Chiêu đến cung thiếu nhi đón Mạnh Nhã Thù, lại nhìn thấy Lục Thời Sâm cúi đầu nhìn Mạnh Nhã Thù cao chưa đến ngực hắn. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hình như đang hỏi Mạnh Nhã Thù chuyện gì, mà Mạnh Nhã Thù mắc chứng mất ngôn ngữ đứng đối diện hắn nhút nhát lắc đầu, thoạt trông hơi sợ sệt.

Mạnh Chiêu đến gần, mới nghe rõ Lục Thời Sâm đang hỏi gì — hắn đang hỏi Mạnh Nhã Thù thời gian cụ thể bị quấy rối ngày hôm đó, còn có thời gian quấy rối kéo dài bao lâu.

Lời này lập tức chọc giận Mạnh Chiêu, hơn nửa năm đó đến nay, tất cả mọi người cẩn thận từng li từng tí tránh sự kiện kia trước mặt Mạnh Nhã Thù, muốn để cô từ từ quên đi, là mấu lời nói đó của Lục Thời Sâm trực tiếp phá hủy sự cố gắng của họ!

Trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Chiêu, Mạnh Nhã Thù đứng tại chỗ khóa òa ra tiếng, khóc đến mức tan nát cõi lòng.

Mạnh Chiêu siết nắm đấm, lại một lần nữa đấm mạnh về phía Lục Thời Sâm.

So với trận đánh nhau trên bãi tập lần trước, hậu quả lần này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, có người qua đường báo cảnh sát, cảnh sát đến sau đó kéo họ ra dẫn tới đồn cảnh sát.

Theo quy định, đánh nhau ẩu đả phải bị tạm giam, nhưng vì hai người đều chưa đủ mười tám tuổi, cảnh sát định cho hai người làm hòa. Ai ngờ hai người cũng không có suy nghĩ hòa giải, cứ vậy không nói lời nào đợi mấy tiếng, khiến mấy cảnh sát đồn cảnh sát sầu đến độ không biết phải xử lý như thế nào.

Cuối cùng vẫn là Lục Thành Trạch chạy tới, xin lỗi Mạnh Chiêu thay Lục Thời Sâm, chuyện này mới xem như kết thúc.

Mạnh Chiêu nhìn manh mối ghi chép theo thời gian trên tờ giấy kia, nỗi lòng phức tạp. Lẽ nào… Lúc ấy Lục thời Sâm ép hỏi Mạnh Nhã Thù, là để thu thập manh mối, chứng minh Mạnh Tường Vũ bị oan, sau đó đưa chứng cứ cho Chu Minh Sinh và Lục Thành Trạch?

Nhưng phương pháp này cũng rất không hợp tình người… Biết rõ Mạnh Nhã Thù bị xâm phạm, sao có thể ép hỏi một cô bé cao chưa đến ngực hắn?

Mạnh Chiêu lại nghĩ đến đánh giá trước đây của mình về Lục Thời Sâm — nói hắn không có tình người, thỉnh thoảng làm chuyện lại rất có tình người.

Con người Lục Thời Sâm thật là… khiến người bình thường khó có thể hiểu được.

Mạnh Chiêu để túi văn kiện lên ghế phó lái rồi khởi động xe. Lúc lái xe, hình ảnh Lục Thời Sâm hồi cấp ba vẫn đọng trong tâm trí không ném đi được.

Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn cho rằng Lục Thành Trạch đến tìm Chu Minh Sinh trước, mới có lần hợp tác của hai thầy trò về sau. Không ngờ chuyện ngược dòng đến lúc đầu, lại là Lục Thời Sâm bước ra một bước đó trước.

Trong trí nhớ của Mạnh Chiêu, hồi cấp ba Lục Thời Sâm quả thật có cúp học một lần, nói đúng hơn là cúp học một tuần.

Hồi đó tâm trạng Mạnh Chiêu tuyệt vọng, trước đây không lâu anh đã đến xin Lục Thành Trạch, hy vọng Lục Thành Trạch có thể giúp cậu anh một lần. Uy tín của Lục Thành Trạch rất cao, từng ngược gió lật bàn trên tòa án, giúp một đám nông dân công bất lực thắng một vụ án đòi lương nhìn như không có khả năng, cũng bởi vậy tên nổi như cồn trong phạm vi cả nước.

Nhưng khi ấy Lục Thành Trạch bận rộn công việc, vốn không có thời gian quan tâm rốt cuộc Mạnh Tường Vũ có bị oan không, thế là ông khéo léo từ chối Mạnh Chiêu.

Sau ngày đó, Mạnh Chiêu cảm thấy cậu mình không có hy vọng lật lại bản án nên anh bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện sau đó, anh thậm chí dự định nghỉ học. Dù sao một khi Mạnh Tường Vũ vào tù, nguồn gốc thu nhập trong nhà đã đứt, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm là không có cách nào gánh vác tiền thuốc men của mợ và học phí sau này của Mạnh Nhã Thù.

Mạnh Chiêu tính toán xong rồi, nếu khi phúc thẩm tòa vẫn giữ tuyên án ban đầu, anh sẽ nghỉ học đến đánh quyền anh phi pháp ở thành phố lân cận. Nghe nói đánh thắng một trận có thể kiếm được nhiều tiền, anh cảm thấy mình không có bản lĩnh khác, nhưng trình độ đánh đấm vẫn được.

Cùng lúc đó, không ai biết Lục Thời Sâm đi đâu, Lục Thời Sâm chỉ bảo bạn cùng bàn giúp hắn xin nghỉ một tuần, ngay cả chủ nhiệm lớp có cho nghỉ hay không cũng không quan tâm, cứ vậy vô duyên vô cớ biến mất một tuần.

Trốn học một tuần được cho là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, lúc đó Lục Thời Sâm còn bởi vậy mà bị ghi tội, chủ nhiệm lớp chất vấn hắn đi đâu, hắn chỉ hơi cúi đầu ngậm miệng không nói. Khi đó Mạnh Chiêu đến phòng làm việc xin chủ nhiệm lớp nghỉ, còn bắt gặp cảnh này.

Về sau chủ nhiệm lớp nổi trận lôi đình trong lớp, nói có vài bạn học không thể chỉ lo phát triển thành thích không phát triển đức tính, ngầm phê bình Lục Thời Sâm một trận. Mạnh Chiêu nhớ khi chủ nhiệm lớp văng nước miếng tung tóe trên bục giảng, Lục Thời ngồi tại chỗ làm đề luyện tập, giống như người bị phê bình không liên quan gì đến hắn vậy.

Hồi cấp ba trong lớp đều là học sinh khá giỏi, mỗi ngày đều sống khá bình thản, chuyện Lục Thời Sâm cúp học một tuần, đã được cho là chuyện lớn long trời lở đất. Trong thời gian ngắn, suy đoán rốt cuộc Lục Thời Sâm cúp học đi đâu làm gì, đã trở thành chủ đề cả lớp cảm thấy hứng thú nhất.

Dù lúc ấy tâm tư của Mạnh Chiêu không ở trong lớp, cũng có ấn tượng sâu với chuyện này.

Bởi vì một tuần cúp học kia, Lục Thời Sâm bỏ qua lần thi tuần đó, thế là đến lần thi tuần tiếp theo, dựa theo thành tích xếp chỗ ngồi, hắn ngồi xuống vị trí cuối cùng của cả lớp, cũng chính là vị trí trước kia của Mạnh Chiêu.

Mà Mạnh Chiêu, bởi vì trước khi nộp bài thi tiện tay tô hai đáp án C trên tờ trả lời đều đoán đúng, xếp hạng hai đếm ngược trong lớp với tổng điểm bốn điểm, ngồi phía trước Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu nhớ rõ chuyện này là vì trước lần thi tuần đó anh nhận được tin tức, giáo sư Chu Minh Sinh nổi tiếng lẫy lừng trong phạm vi cả nước, người thường xuyên xuất hiện trong chương trình pháp luật trên TV chủ động tìm đến nhà, nói rằng sẽ nhận vụ án của Mạnh Tường Vũ.

Bởi vì tin tức này, tâm trạng nặng nề mấy ngày liên tiếp của Mạnh Chiêu giống như vén mây thấy ánh mặt trời. Ngay cả bài thi toán như sách trời trước mắt cũng trở nên thuận mắt hơn, anh thử làm mấy đề, kết quả phát hiện không biết làm đề nào hết.

Anh nghe thấy âm thanh ngòi bút ma sát mặt giấy ở sau lưng, chắc là Lục Thời Sâm đang tính toán trên giấy, từ đó trở đi Mạnh Chiêu mới chia một phần chú ý cho việc học. Cũng vào lúc đó anh mới nhận ra được, bởi vì án oan của cậu, hai năm cấp ba anh gần như không chăm chú lắng nghe tiết học nào. Trước kia anh cũng từng mặc sức tưởng tượng cảnh tượng thi lên đại học, bây giờ đại học giống như sắp không có duyên với anh rồi.

Có Chu Minh Sinh và Lục Thành Trạch cường cường liên thủ, chuyện bắt đầu trở nên rõ ràng.

Khi đó Chu Minh Sinh thường xuyên nói với Mạnh Chiêu “làm hết mình nghe ý trời”, mặc dù không biết kết quả phúc thẩm như thế nào, nhưng Mạnh Chiêu luôn cảm thấy gánh nặng trên vai anh trở nên nhẹ hơn, anh có thể chấp nhận bất cứ kết quả nào của chuyện này.

Học kỳ một của lớp mười hai, cuối cùng cũng có kết quả phúc thẩm, đó là lần cuối cùng Mạnh Chiêu cúp học. Lúc ra khỏi tòa án anh còn gặp Lục Thời Sâm, chắc là Lục Thời Sâm đến tòa án tìm cha hắn Lục Thành Trạch, bọn họ liếc nhau một cái, nhưng không ai nói chuyện, sau đó sượt qua vai nhau đi về hướng ngược lại.

Mạnh Chiêu lại giao tiếp với Lục Thời Sâm, là lúc sắp hết học kỳ một lớp mười hai, Lục Thời Sâm không xuất hiện ở lớp mấy ngày liên tục. Nhưng khác với lần cúp học trước, lần này chủ nhiệm lớp không có bất kỳ phản ứng quá khích nào, vì vậy trong lớp đang đồn Lục Thời Sâm sắp ra nước ngoài.

Mấy ngày sau Lục Thời Sâm xuất hiện lần nữa, trở về thu dọn đồ đạc rời đi. Hắn đặt sách giáo khoa và sách bài tập lên bàn, mấy học sinh tốt trong lớp lại gần muốn trò chuyện với Lục Thời Sâm vài câu. Nhưng bình thường tính tình Lục Thời Sâm lạnh lùng, không có bạn bè thân thiết, thế là mấy người kia nói với hắn chưa được mấy câu rồi thức thời giản tán.

Trong lớp tiếng người ồn ào, Lục Tời Sâm thu dọn đồ đạc xong, ôm chồng sách và sách luyện tập kia, đi về phía sau phòng học — chắc là đi vứt rác, những sách vở đó đã trở thành giấy lộn với hắn.

Khi đó Mạnh Chiêu ngồi ở bàn cuối cùng bên cạnh thùng rác trong phòng học, đang liều mạng với sách giáo khoa toán lớp mười. Cơ sở cấp hai của anh khá tốt, những môn khác tự học cũng không khó đến vậy, nhưng cái môn toán này có nhiều chỗ đọc sách giáo khoa thế nào cũng không hiểu.

Ngay khi anh dự định từ bỏ điểm kiến thức trước mắt này, ngược lại tấn công điểm kiến thức khác, một chồng sách đập mạnh lên bàn anh.

Mạnh Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Thời Sâm đứng trước mặt anh, đang từ trên cao nhìn xuống anh.

Tuy rằng rất muốn tẩn cho gương mặt này một đấm, nhưng ngặt nỗi trước đây không lâu Lục Thành Trạch vừa lật ngược bản án giúp cậu, Mạnh Chiêu vẫn kiềm chế sự chán ghét của mình với Lục Thời Sâm, hỏi hắn một cách không mang giọng điệu gì: “Làm gì?”

“Những rác này cho cậu,” Lục Thời Sâm đang nhìn anh, “Dù sao tôi cũng không cần.”

Bị xem như thùng rác Mạnh Chiêu siết chặt nắm đấm.

Lục Thời Sâm cúi người, ghé bên tai anh nói khẽ: “Hiểu từ đồ bố thí này chứ? Chó hoang.”

Hắn nói xong cũng đứng thẳng người rời đi, Mạnh Chiêu vừa định đứng lên đánh với hắn một trận, lúc này chủ nhiệm lớp vào phòng học: “Đang làm gì đó? Kêu ỏm tỏi trong phòng học, ủy viên môn học mau tới đây phát bài thi! Mạnh Chiêu em qua đây một lát!”

Bởi vì chủ nhiệm lớp tìm Mạnh Chiêu có việc, thế là một trận cuối cùng của hai người đánh không thành.

Mà Lục Thời Sâm giải quyết xong đống rác hắn để ở trường kia cũng không tạm biệt với bất kỳ ai, cứ vậy rời đi, rồi chưa bao giờ xuất hiện ở lớp nữa.

Mười hai năm trước, đó là một lần cuối cùng Mạnh Chiêu nhìn thấy Lục Thời Sâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.