Hạ Dịch Nặc bật cười khanh khách, nhiệt khí thở ra đều phun lên bên tai Lương Giác Quân, sau đó buông hai tay ra, giống như làm ảo thuật mà từ sau lưng Lương Giác Quân lấy ra một cái hộp hình chữ nhật nho nhỏ xinh đẹp, dùng ánh mắt tỏ ý nói Lương Giác Quân mở ra.
Lương Giác Quân nhướng mày, mở hộp ra, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trong hộp là một con dấu, ấn thạch đơn giản, không có những trang trí dư thừa, lại có vẻ thuần nhã ôn nhuận. Bên cạnh con dấu là một hộp mực chu sa tinh xảo để đóng dấu.
Lương Giác Quân quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc mỉm cười rút một tờ giấy từ trong hộp giấy của máy đánh chữ ra, đưa cho Lương Giác Quân.
Lương Giác Quân cẩn thận từng li từng tí mà cầm lấy con dấu kia, nhẹ nhàng thấm một chút mực đóng dấu, Hạ Dịch Nặc cầm chặt lấy tay Lương Giác Quân, hai người cùng dùng sức, đem con dấu đặt trên mặt giấy.
Trên tờ giấy trắng, Lương Giác Quân, ba chữ triện màu đỏ thắm hiện ra. Chữ ngay thẳng nét tròn trịa, đường cong đều đặn mà uyển chuyển, duyên dáng mà thông thấu.
Lương Giác Quân kinh ngạc: “Chính ngươi khắc sao?!”
Hạ Tiểu Bảo đắc ý: “Ân!”
Lương Giác Quân rất kinh ngạc, sự vui mừng bùng nổ trong lồng ngực.
Hạ Tiểu Bảo khoe mã: “Có phải rất lợi hại hay không?”
“Cho nên mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn chuyện này sao? Lấy Mộc Mộc làm cớ, trốn về nhà len lén khắc?”
“Vậy cũng không phải. Mộc Mộc chính là trùng hợp, ta chưa từng nghĩ đến chuyện phải về nhà ngủ.”
“Ta đã nghĩ là như vậy.”
“Nghĩ cái gì? Cho rằng muội muội trở về rồi sẽ không để ý đến ngươi sao? Rõ ràng là ngươi chắp tay đem ta dâng cho người ta!”
“Đồ ngốc…”
“Vậy cũng là đồ ngốc của ngươi.”
Lương Giác Quân cầm lấy con dấu nhìn thật cẩn thận, bởi vì mỗi một nét khắc, đều là tâm ý của Hạ Dịch Nặc.
“Sao lại muốn tặng cái này?”
“Không phải ngươi rất yêu thích phòng sách của ta bên kia sao? Có phát hiện ra, mỗi một quyển sách trong thư phòng, trên trang tiêu đề đều được đóng một con dấu khắc tên của ta hay không?”
Lương Giác Quân gật gật đầu.
“Con dấu kia là lúc ta vừa mới đi học, ba của ta đưa cho ta, tuy rằng không phải là chính bản thân ông ấy khắc. Khi còn nhỏ, ông ấy hy vọng lớn lên ta sẽ học hội họa, còn từng đưa ta đi học một đoạn thời gian, chỉ tiếc là ta không có tố chất đó. Cũng may là ta không có, bằng không thì thật sự sợ rằng sẽ làm bôi nhọ nghệ thuật hội họa, làm tổn hại đến khí chất của hội họa.”
Hạ Dịch Nặc nhớ lại chuyện lúc nhỏ, nhịn không được mà mỉm cười, khe khẽ vuốt vuốt Phong Môn Thanh trong tay, tiếp tục nói: “Đương nhiên, ta cũng không am hiểu khắc dấu, cho nên cố ý thỉnh giáo bằng hữu của ba ta là Thái bá bá. Tỷ giả, ấn dã. Ấn giả, tin dã.* Ta nhớ rằng ba ta từng nói, con dấu đại diện cho một người, đem tên của mình đóng dấu lên một quyển sách, liền phải hảo hảo nghiên cứu đạo lý trong sách, học tập như thế nào để làm người. Ban đầu ta cũng không hiểu, sau này mới biết được dụng tâm lương khổ của ông ấy. Ngươi nói, thế hệ cũ bọn họ văn nhân như vậy, có phải so với thế hệ này của chúng ta lãng mạn hơn rất nhiều hay không?”
(*Hai câu trong tác phẩm Độc Đoán của Thái Ung: Đại khái ý nói là ngọc tỷ, ấn thạch đại diện thay mặt cho một người)
Lương Giác Quân nắm chặt lấy tay Hạ Dịch Nặc, mười ngón tay hai người đan vào nhau.
Hạ Dịch Nặc: “Lại nói, tặng cho ngươi ấn thạch này, cũng là tâm tâm tương ấn*, ngươi nói có phải không?”
(*Tâm đầu ý hợp)
Hai người tựa trán vào nhau, Lương Giác Quân nói: “Được.”
“Sinh nhật vui vẻ. Đóng một con dấu, tuyên bố quyền sở hữu.” Hạ Dịch Nặc cầm lấy con dấu đóng lên mu bàn tay của mình, “Ví dụ như điều này sẽ thể hiện, Hạ Tiểu Bảo, là của Lương Giác Quân.”
Lương Giác Quân nâng bàn tay của Hạ Dịch Nặc lên, nhìn nhìn ba chữ kia, một hồi lâu, ngẩng đầu, hôn lướt lên bờ môi Hạ Dịch Nặc, cười nói: “Con dấu như thế này này, ngươi mới gọi là của ta.”
Trong thư phòng chỉ mở ra một chiếc đèn bàn, lúc này, màn hình máy vi tính cũng tiến vào trạng thái chờ. Ánh đèn màu vàng ấm áp tràn ra khắp căn phòng, chậm rãi thẩm thấu, thấm vào, thời gian dường như đang đóng băng tại khoảnh khắc này. Hạ Dịch Nặc ngưng mắt nhìn Lương Giác Quân, ánh mắt lấp lánh trong suốt, tựa như một cái đầm nước mùa thu trong vắt.
Tình cảm nương nhờ trong bóng tối, một nụ hôn phớt qua, rõ ràng là không đủ để lấp đầy khoảng trống: “Nếu như là loại dấu ấn như vậy, ta cảm thấy chúng ta có thể khắc sâu lực đạo của con dấu một chút!” Nói xong, Hạ Dịch Nặc tiến lên phía trước, hôn Lương Giác Quân.
Hai cánh tay ôm lấy đầu Lương Giác Quân, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của Lương Giác Quân, mút vào đầu lưỡi, vuốt ve, dây dưa, tinh tế lâu dài, hết sức dịu dàng.
Ngồi chung trên một cái ghế, dùng tư thế này hôn môi trong thời gian dài, cũng không phải là quá thư thái, khảo nghiệm khả năng chịu đựng của vòng eo. Trong lúc Hạ Dịch Nặc lưu luyến dây dưa cùng Lương Giác Quân, đồng thời chậm rãi đứng lên, dùng lực một chút, ghế xoay trượt ra một khoảng cách, Hạ Dịch Nặc theo sau, cả người cả ghế đều trượt đến bên cạnh cửa sổ, đứng vững vào góc tường, không tiếp tục lộn xộn.
Lương Giác Quân áp sát trên ghế dựa, Hạ Dịch Nặc nghiêng người áp lên, từng nụ hôn rơi xuống bên tai, trên cổ Lương Giác Quân, một đường đi xuống, tiến vào áo ngủ của Lương Giác Quân, trượt về phía xương quai xanh, trước ngực, khe khẽ cắn lấy, hai tay cũng cách y phục, vuốt nhẹ phía sau lưng Lương Giác Quân.
Lương Giác Quân để tùy ý Hạ Tiểu Bảo làm xằng làm bậy, châm ngòi thổi gió. Cảm nhận được hàng lông mi của Hạ Tiểu Bảo rung rung trước bờ ngực mình, Lương Giác Quân ôm chặt lấy cổ của nàng. Nghe thấy trong cổ họng Lương Giác Quân tràn ra tiếng hít thở, đầu óc Hạ Dịch Nặc nóng cháy, một mảnh hoảng hốt.
Thẳng đến khi Lương Giác Quân nhịn không được mà phát ra một tiếng ngâm khẽ, Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu lên, bờ môi đỏ ửng thở gấp, cái mũi thanh tú cao thẳng, hai gò má ửng hồng, lộ ra hàm răng trắng sáng như viên ngọc của nàng, trong ánh mắt, là sự quyến luyến cùng nóng bỏng không thể kiềm chế được.
Đôi mắt Lương Giác Quân bị che phủ bởi một tầng sương mù, thiếu chút nữa đã lạc lối trong sóng mắt lưu chuyển của Hạ Dịch Nặc. Mà lúc này Hạ Dịch Nặc cơ hồ là thành kính quỳ gối trước ghế xoay, tư thế này khiến cho Lương Giác Quân có chút chịu không nổi. Nâng tay kéo người chủ mưu này một cái, Hạ Dịch Nặc thuận thế ngã vào trong ngực Lương Giác Quân.
Trái tim Hạ Dịch Nặc nhảy lên dồn dập, thình thịch, giống như giống trống. Thuận khí, bình phục tiếng hít thở, Hạ Dịch Nặc chỉ chỉ cây sống đời và cây xương rồng trên bệ cửa sổ, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không cho phép nhìn lén!!”
Lương Giác Quân cảm thấy nhiệt lưu từ dưới bụng dâng lên, có chút khó nhịn, một ngụm cắn lấy bờ vai Hạ Dịch Nặc: “Đi vào phòng ngủ!”
Một câu, khuấy động hồ nước xuân. Đêm khuya thanh vắng, hết sức triền miên. Dùng câu nói của tiên sinh Lương Vũ Sinh —— hai người, đã đạt được sự hài hòa tuyệt vời trong cuộc sống.
Ngày xửa ngày xưa có một tiểu bằng hữu. Khi vào học, lão sư hỏi các học trò trong lớp một câu. Vị tiểu bằng hữu này đang muốn nhấc tay trả lời, sau đó, lão sư liền chết rồi. Thì ra, tiểu bằng hữu này tên là Ultraman.
Đây là sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hạ Tiểu Bảo dựa vào trong ngực Lương Giác Quân không muốn rời giường, kể cho Lương Giác Quân một cái morning story. Buổi sáng mùa đông, có điều gì so với chuyện được ôm lấy người yêu, cái chăn ấm áp, càng làm cho người ta khó có thể vứt bỏ chứ.
Lương Giác Quân cảnh cáo: “Nếu còn không đứng lên, sẽ muộn đấy.”
“Trong trường học cũng không cần quẹt thẻ, với lại hôm nay là chủ nhật.”
“Ta đã hẹn trước với phòng thiết bị, lúc mười giờ, trước đó còn phải xử lý vật mẫu.”
Mặt mũi Hạ Tiểu Bảo tràn đầy ủy khuất: “Nhưng mà bây giờ còn chưa đến tám giờ.”
“Ngươi nên nói là, oa! Sắp tám giờ rồi!” Tâm tình Lương Giác Quân rạng rỡ, giơ hai tay lên làm thành hình dáng đầu hàng.
Trở mình áp lên người Lương Giác Quân, Hạ Tiểu Bảo dùng ngôn từ chính nghĩa: “Ta là lo lắng ngươi đi đến trường học, sẽ gặp phải sinh viên như Ultraman.”
“Ta tương đối lo lắng sẽ gặp phải một sinh viên tiểu quái thú”, Lương Giác Quân bấm lên eo Hạ Dịch Nặc một cái, “Ví dụ như, Hạ Tiểu Bảo!”
Hạ Dịch Nặc sợ nhột, cười lăn cười lộn.
Lương Giác Quân: “Được rồi, vậy ta đứng lên làm điểm tâm, ngươi ngủ tiếp một chút đi.”
“Ta cũng không ngủ nữa”, Hạ Dịch Nặc làm một tư thể lý ngư đả đĩnh ngồi bật dậy, “A! Lạnh quá!”
Lương Giác Quân cũng không nhịn được mà nhìn thẳng vào thân thể quang lõa của Hạ Dịch Nặc: “Nhanh mặc quần áo vào!”
“Ôm…” Đôi mắt to tròn ngập nước của Hạ Tiểu Bảo nhìn vào Lương Giác Quân, hai tay mở ra cầu một cái ôm.
Lương Giác Quân không đành lòng, tiến lên ôm lấy Hạ Tiểu Bảo, khẽ cắn lên lỗ tai của nàng: “Còn không mặc quần áo, bị cảm, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào!”
Hạ Dịch Nặc ôm quyền: “Xin hãy nhận lấy đầu gối của ta, nữ vương đại nhân!”
Ngoài cửa sổ tuyết trắng mênh mang, gió lạnh ào ào, trên kính cửa sổ có ngưng kết những bọt nước nho nhỏ. Nhưng mà, trong phòng rất ấm áp, còn phát ra tiếng âm nhạc thuộc về một buổi sáng cuối tuần vui vẻ. Thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, chính là dáng vẻ người yêu trong lòng. Bột yến mạch trong nồi nhảy loạn, bốc lên khói trắng, mùi hương bay ra bốn phía. Hạnh phúc, chính là sự bình yên và không khí hài hòa như thế này.
Lý Mộc ở nhờ vài ngày, ban ngày Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân hầu như không có ở nhà, nhàm chán đến cực kỳ, buổi tối còn phải làm một cái bóng đèn công suất cao, có chút bất đắc dĩ. Thiếu nữ Lý Mộc dùng một góc bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn lên bầu trời sao, vô hạn cảm thán: “Ai, ta cũng thật muốn có được tình yêu a, cho dù là một cuộc tình rất yên tĩnh, rất nghiêm túc, đầy nỗ lực, giống như tình yêu của Don Quixote!”
Hạ Dịch Nặc: “Không sao, dù sao ngươi đã từng nói về một cuộc tình đơn phương hơn hai mươi năm rồi.”
Lý Mộc: “Tiểu Quân tỷ! Ngươi xem nàng!”
Lương Giác Quân nhún nhún vai.
Nước mắt Lý Mộc chạy xuống, quyết đoán, dọn dẹp hành lý trở về nhà.
Ngay sau đó, lễ Giáng Sinh liền sắp tiến đến. Trên đường phố các doanh nghiệp tưng bừng hạ giá thúc đẩy doanh số, trong trường học cũng vô cùng náo nhiệt, người trẻ tuổi đã sớm sẵn sàng, người đã có một nửa kia liền chuẩn bị trải qua một đêm giáng sinh lãng mạn, ngươi chưa có một nửa của mình, liền nắm lấy cơ hội thổ lộ với đối tượng thầm thương mến. Lúc Hạ Dịch Nặc học đại học, trong đám bạn học mặc kệ là trai hay gái, đều phổ biến chuyện tặng cho nhau một trái táo, kết quả là đêm giáng sinh hàng năm, bốn người trong phòng ngủ nhận được táo đến mức có thể đựng vào trong hộp, có thể ăn một thời gian thật lâu.
Đêm giáng sinh, hai người không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà. Hạ Tiểu Bảo thần thần bí bí nói với Lương Giác Quân: “Có hai tin tức, một cái là tin tốt, cái kia cũng là tin tốt, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Lương Giác Quân ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại trong tay nhận gởi email: “Nghe theo trình tự là được rồi.”
“Thứ nhất, lão đại kết hôn ở Bắc Kinh vào mùa đông năm trước, còn nhớ không? Buổi sáng nàng báo cho ta biết, nàng đã mang thai! Thứ hai, hôn kỳ của Tam Mao và Tư Nguyên đã xác định được rồi, giấy chứng nhận vào ngày 31 tháng 12, hơn nữa cùng ngày hôm đó có chuẩn bị một party chúc mừng.”
Lương Giác Quân để điện thoại di động xuống có chút kinh ngạc: “Oa a, thật đúng là song hỷ lâm môn!”
“Đúng vậy nha! Vừa đến cuối năm liền như vậy, tụ tập kết hôn sinh con.”
“Cùng một chỗ với ta, không thể kết hôn, không thể sinh con, ngươi có cảm thấy tiếc nuối hay không?”
“Sẽ không, có ngươi sẽ không còn tiếc nuối gì cả.” Hạ Tiểu Bảo dịu dàng kiên định nói, sau đó lời nói xoay chuyển, “Nhưng mà, cả đêm sao ngươi lại nhận nhiều điện thoại tin nhắn và email như vậy! Ta ghen!”
Lương Giác Quân cười to: “Đều là một vài đồng sự và bằng hữu ở San Francisco, cũng nên lịch sự trả lời một chút. Bằng không chúng ta xem phim đi!”
Điều này rất tốt. Hạ Dịch Nặc nói rằng sẽ giới thiệu cho Lương Giác Quân một vài bộ phim trong nước, lục ra một bộ ‘Đông thành Tây tựu’.
“Mặc dù bộ phim này khá hư cấu, nhưng mà ta đã xem hơn mười hoặc hai mươi lần rồi. Còn nhớ khi ta mới vào phòng thí nghiệm, Tiểu Viên sư tỷ hướng dẫn ta, mỗi lần thí nghiệm không thuận lợi hoặc là gặp phải chuyện gì không vui, đều sẽ xem ‘Đông thành Tây tựu’*. Ngày lễ, chúng ta cũng xem cái gì vui một chút.”
(*Bộ phim Đông thành Tây tựu phiên bản 1993 của đạo diễn Vương Gia Vệ)
Không ngờ Lương Giác Quân tỏ vẻ đã từng xem qua bộ phim này. Hỏi là xem lúc nào, trả lời đại khái là lúc high school; hỏi xem ở đâu, trả lời là xem trên kênh tiếng Trung, thường chiếu một vài bộ phim Hongkong cũ.
A Di Đà Phật.
Trong màn hình, ở cửa thôn Vương sư phụ đắp nặn một núi quái đời mới đến mất hồn; Hồng Thất Công trắng nõn anh tuấn đơn thuần lại đáng yêu; Âu Dương Phong mang một cặp môi lạp xưởng, cố gắng dạy Hồng Thất Công dùng ánh mắt làm cảm động tâm hồn thiếu nữ của biểu muội; ca ca mày kiếm mắt sáng, chước chước kỳ hoa*, lòng bàn tay củi khô lửa bốc cùng mày kiếm mắt sáng, chơi đùa đến tinh diệu.
(*Những bông hoa nở rộ)
Người khác cười ta quá điên, ta cười người nhìn không thấu. Vì vậy tạo thành một kỷ nguyên rực rỡ của điện ảnh Hongkong.
Không ngờ Lương Giác Quân lại còn nói là thích Châu Tinh Trì, khiến cho Hạ Tiểu Bảo rớt kính kinh ngạc.
Hạ Tiểu Bảo: “Ngươi xác định là ngươi thích Châu Tinh Trì?”
Lương Giác Quân: “Đúng vậy a.”
Bà cô của ta ơi, cuối cùng ngươi còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?
Hạ Tiểu Bảo: “Vậy ngươi có biết, ‘Tháp Eiffel lật nghiêng qua lại’ không?”
Lương Giác Quân: “Biết, không phải là phim ‘Trong nhà có hỉ’ sao.”
Người không thể nhìn bềngoài, nước biển không thể đo lường, người xưa đúng là không có lừa ta!