– Người tiếp theo.
Giọng nói nghiêm nghị của giáo quan Phạm vang lên, binh sĩ đứng trước cô đã đến lượt. Và lượt sau tất nhiên sẽ là cô.
Bài đánh giá đầu tiên chính là gập bụng. Sẽ có một người ôm chán cố định người thực hành, gập lên xuống liên tiếp trong thời gian quy định không được nghỉ. Sẽ dựa theo số lần và tần suất để cho điểm.
Đối với Chu Hiên Di bộ môn này tương đối dễ đạt, nhưng được điểm đánh giá cao thì cô không dám mơ tới, chỉ biết cố gắng hết mình.
– Người tiếp theo, Chu Hiên Di.
– Có!
– Ai sẽ là người giúp em?
Cô đứng đó lưỡng lự một lúc. Từ khi vào đây cô không có cơ hội để làm quen nhiều, thời gian rảnh lại chạy bộ rồi tập thể dục vì cô biết bản thân mình yếu kém. Thế nên bây giờ cô không có nổi một người bạn để giúp cô hoàn thành bài tập.
– Để em.
Chính Triệu Phước là người xung phong giúp cô. Nhưng nhìn vào gương mặt đầy ý cười kia, cô biết mục đích của cô ta không tốt đẹp gì.
Đến cả giáo quan Phạm cũng híp mắt nghi ngờ:
– Em được không?
– Thầy phải tin tưởng ở em chứ.
Giáo quan Phạm liếc mắt nhìn cô, anh ta cũng biết mối quan hệ giữa hai người không tốt, Triệu Phước làm như vậy ắt hẳn có mục đích.
– Hay là tôi chọn cho em một người khác nhé?
– Không sao, cứ để cô ấy giúp em.
Chu Hiên Di trả lời rất tự nhiên, con nhìn Triệu Phước mở một nụ cười như nắng mai:
– Làm thôi.
Triệu Phước thấy cô thản nhiên như thế liền trở mắt thở hắt một tiếng, khoanh tay ngồi vào vị trí.
Mới đầu Chu Hiên Di gập bụng rất thuận lợi, tiến độ cũng không thua người cũ là bao. Giáo quan Phạm nhìn cô rất hài lòng.
Nhưng đến nửa thời gian quy định, một cơn đau nhói ở bắp chân truyền đến khiến cô phải cắn răng để không kêu lên thành tiếng. Còn Triệu Phước thì thở mãn cười nhìn cô bằng ánh mắt thách thức.
Nơi bị cấu ở bắp chân không ngừng âm ỉ đau, mồ hôi trên trán cô cũng vì thế mà túa ra. Nhưng cô không bỏ cuộc, cô dồn hết vào bụng để quên đi đau đớn, gập mỗi lúc một nhanh khiến ai cũng bất ngờ.
Nhất là Triệu Phước, cô ta trừng mắt nhìn cô như thể người trước mắt không phải người bình thường.
Chu Hiên Di nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô ta môi đào cũng khẽ nhếch lên, lợi dụng một lần gập lên liền ghé sát tai cô ta nói nhỏ:
– Lát nữa đến lượt cô tôi sẽ giúp.
Ánh mát cô ta thoáng run sợ, dứt khoát từ chối:
– Kh… không cần.
– Triệu Phước tập trung.
– Rõ.
Sau khi hoàn thành bài tập, Triệu Phước liền đứng dậy nhanh chóng chuồn khỏi vị trí.
Chu Hiên Di từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn theo dáng người hèn hạ dám làm không dám nhận kia, khoé môi lại cong lên.
Vừa lúc giáo quan phạm nhưng cô, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn trước kia rất mềm mại yếu đuối, nhưng dạo gần đây anh cũng nhận ra rằng cô có thay đổi. Nụ cười vừa rồi cho thấy một mặt khác của cô, trưởng thành quyến rũ. Trong chỗ lát, giáo quan đờ đẫn nhìn nụ cười vương trên môi cô cho đến lúc cô cất âm thanh trong trẻo hỏi:
– Em được bao nhiêu ạ?
– À… em được… bảy trên mười.
Tuy anh rất muốn cho cô điểm cao hơn nhưng chỉ sờ cao rồi cô sẽ không cố gắng, đến lúc không đạt được mục tiêu mà thượng tướng đặt ra, anh lại quay về với đàn gà trên núi. Nghĩ thôi đã sợ.
Nhưng đạt được con số này chính Chu Hiên Di cũng không ngờ tới, tất nhiên không phải tuyệt đối cũng không phải cao nhất, nhưng nó đã đánh dấu bước thay đổi ngoạn mục của cô.
Đến cuối ngày cũng là bài đánh giá cuối cùng, chạy bền. Mỗi người đều phải chạy 5km không tính thời gian, ai về trước sẽ được điểm cao hơn, về sau cùng sẽ được điểm kém và không được dùng bữa tối. Sống trong này lâu, mọi người ai cũng biết mỗi bữa ăn quan trọng như thế nào, vì thế mỗi người đều có quyết tâm riêng.
Tiếng súng rền vang lên, mọi người ai cũng đều chân chạy lên phía trước. Từng tốp từng tốp người nối đuôi nhau vượt qua Chu Hiên Di, chưa đầy nữa cây số, cô đã bị bỏ lại sau cùng. Tuy nhiên cô vẫn ung dung chạy như không có chuyện gì.
Chạy 5km đối với phụ nữ là một thử thách lớn, đến giữa chặng đường đã có người mất sức bị bỏ lại phía sau.
Chu Hiên Di vì giữ sức nên chạy đều đều cũng bỏ lại vài người phía sau. Chốc lát trước mặt đã hiện lên đám người Triệu Phước.
– Chị Kiều Ân lại bỏ xa chúng ta rồi.
– Đúng là quái vật, lúc nào cũng về đầu tiên với thời gian ngắn nhất.
Nghe bọn họ nói chuyện cô mới biết cô gái tên Tô Kiều Ân kia chính là người đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng với thành tích đáng nể. Để người khỏe mạnh vượt qua cô ấy đã khó huống hồ là một người như cô.
– Ê, nó kìa.
Bọn người Triệu Phước trông thấy cô, liền huých tay nhau dàn hàng ra chắn đường không cho cô tiến lên. Cô cũng không buồn vượt qua họ, cứ chạy đều ở dưới. Điều này khiến bọn họ càng gai mắt.
Triệu Phước tách hàng, chạy xuống ngang bằng với cô, bắt đầu buông lời chế nhạo:
– Sao phải cố gắng như thế làm gì nhỉ? Tôi thấy cô nên an phận với bọn tôi thì hơn.
– Thế thì tôi được gì?
– Rất nhiều thứ.
Cô không chùn bước, kiên định nhìn về phía trước, thoải mái đáp:
– Nhiều thứ của cô chẳng là gì với tôi cả.
Hừ.
Thấy cô vẫn một mực giữ vững ý kiến không chịu khuất phục, Triệu Phước lại càng ghét người nữa thế. Nhân lúc chạy qua một hàng cây chắn tầm nhìn của giáo quan, cô ta lén đưa chân ra hòng ngáng chân Chu Hiên Di. Nhưng cô sớm đoán ra sẽ có chuyện nên đã chú ý đến chân của cô ta. Lúc cô ta đưa chân ra ngáng đường cô liền đạp thẳng vào chân cô ta rồi cứ thế tiến lên phía trước.
– Người tiếp theo.
Giọng nói nghiêm nghị của giáo quan Phạm vang lên, binh sĩ đứng trước cô đã đến lượt. Và lượt sau tất nhiên sẽ là cô.
Bài đánh giá đầu tiên chính là gập bụng. Sẽ có một người ôm chán cố định người thực hành, gập lên xuống liên tiếp trong thời gian quy định không được nghỉ. Sẽ dựa theo số lần và tần suất để cho điểm.
Đối với Chu Hiên Di bộ môn này tương đối dễ đạt, nhưng được điểm đánh giá cao thì cô không dám mơ tới, chỉ biết cố gắng hết mình.
– Người tiếp theo, Chu Hiên Di.
– Có!
– Ai sẽ là người giúp em?
Cô đứng đó lưỡng lự một lúc. Từ khi vào đây cô không có cơ hội để làm quen nhiều, thời gian rảnh lại chạy bộ rồi tập thể dục vì cô biết bản thân mình yếu kém. Thế nên bây giờ cô không có nổi một người bạn để giúp cô hoàn thành bài tập.
– Để em.
Chính Triệu Phước là người xung phong giúp cô. Nhưng nhìn vào gương mặt đầy ý cười kia, cô biết mục đích của cô ta không tốt đẹp gì.
Đến cả giáo quan Phạm cũng híp mắt nghi ngờ:
– Em được không?
– Thầy phải tin tưởng ở em chứ.
Giáo quan Phạm liếc mắt nhìn cô, anh ta cũng biết mối quan hệ giữa hai người không tốt, Triệu Phước làm như vậy ắt hẳn có mục đích.
– Hay là tôi chọn cho em một người khác nhé?
– Không sao, cứ để cô ấy giúp em.
Chu Hiên Di trả lời rất tự nhiên, con nhìn Triệu Phước mở một nụ cười như nắng mai:
– Làm thôi.
Triệu Phước thấy cô thản nhiên như thế liền trở mắt thở hắt một tiếng, khoanh tay ngồi vào vị trí.
Mới đầu Chu Hiên Di gập bụng rất thuận lợi, tiến độ cũng không thua người cũ là bao. Giáo quan Phạm nhìn cô rất hài lòng.
Nhưng đến nửa thời gian quy định, một cơn đau nhói ở bắp chân truyền đến khiến cô phải cắn răng để không kêu lên thành tiếng. Còn Triệu Phước thì thở mãn cười nhìn cô bằng ánh mắt thách thức.
Nơi bị cấu ở bắp chân không ngừng âm ỉ đau, mồ hôi trên trán cô cũng vì thế mà túa ra. Nhưng cô không bỏ cuộc, cô dồn hết vào bụng để quên đi đau đớn, gập mỗi lúc một nhanh khiến ai cũng bất ngờ.
Nhất là Triệu Phước, cô ta trừng mắt nhìn cô như thể người trước mắt không phải người bình thường.
Chu Hiên Di nhìn biểu tình trên khuôn mặt cô ta môi đào cũng khẽ nhếch lên, lợi dụng một lần gập lên liền ghé sát tai cô ta nói nhỏ:
– Lát nữa đến lượt cô tôi sẽ giúp.
Ánh mát cô ta thoáng run sợ, dứt khoát từ chối:
– Kh… không cần.
– Triệu Phước tập trung.
– Rõ.
Sau khi hoàn thành bài tập, Triệu Phước liền đứng dậy nhanh chóng chuồn khỏi vị trí.
Chu Hiên Di từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn theo dáng người hèn hạ dám làm không dám nhận kia, khoé môi lại cong lên.
Vừa lúc giáo quan phạm nhưng cô, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn trước kia rất mềm mại yếu đuối, nhưng dạo gần đây anh cũng nhận ra rằng cô có thay đổi. Nụ cười vừa rồi cho thấy một mặt khác của cô, trưởng thành quyến rũ. Trong chỗ lát, giáo quan đờ đẫn nhìn nụ cười vương trên môi cô cho đến lúc cô cất âm thanh trong trẻo hỏi:
– Em được bao nhiêu ạ?
– À… em được… bảy trên mười.
Tuy anh rất muốn cho cô điểm cao hơn nhưng chỉ sờ cao rồi cô sẽ không cố gắng, đến lúc không đạt được mục tiêu mà thượng tướng đặt ra, anh lại quay về với đàn gà trên núi. Nghĩ thôi đã sợ.
Nhưng đạt được con số này chính Chu Hiên Di cũng không ngờ tới, tất nhiên không phải tuyệt đối cũng không phải cao nhất, nhưng nó đã đánh dấu bước thay đổi ngoạn mục của cô.
Đến cuối ngày cũng là bài đánh giá cuối cùng, chạy bền. Mỗi người đều phải chạy 5km không tính thời gian, ai về trước sẽ được điểm cao hơn, về sau cùng sẽ được điểm kém và không được dùng bữa tối. Sống trong này lâu, mọi người ai cũng biết mỗi bữa ăn quan trọng như thế nào, vì thế mỗi người đều có quyết tâm riêng.
Tiếng súng rền vang lên, mọi người ai cũng đều chân chạy lên phía trước. Từng tốp từng tốp người nối đuôi nhau vượt qua Chu Hiên Di, chưa đầy nữa cây số, cô đã bị bỏ lại sau cùng. Tuy nhiên cô vẫn ung dung chạy như không có chuyện gì.
Chạy 5km đối với phụ nữ là một thử thách lớn, đến giữa chặng đường đã có người mất sức bị bỏ lại phía sau.
Chu Hiên Di vì giữ sức nên chạy đều đều cũng bỏ lại vài người phía sau. Chốc lát trước mặt đã hiện lên đám người Triệu Phước.
– Chị Kiều Ân lại bỏ xa chúng ta rồi.
– Đúng là quái vật, lúc nào cũng về đầu tiên với thời gian ngắn nhất.
Nghe bọn họ nói chuyện cô mới biết cô gái tên Tô Kiều Ân kia chính là người đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng với thành tích đáng nể. Để người khỏe mạnh vượt qua cô ấy đã khó huống hồ là một người như cô.
– Ê, nó kìa.
Bọn người Triệu Phước trông thấy cô, liền huých tay nhau dàn hàng ra chắn đường không cho cô tiến lên. Cô cũng không buồn vượt qua họ, cứ chạy đều ở dưới. Điều này khiến bọn họ càng gai mắt.
Triệu Phước tách hàng, chạy xuống ngang bằng với cô, bắt đầu buông lời chế nhạo:
– Sao phải cố gắng như thế làm gì nhỉ? Tôi thấy cô nên an phận với bọn tôi thì hơn.
– Thế thì tôi được gì?
– Rất nhiều thứ.
Cô không chùn bước, kiên định nhìn về phía trước, thoải mái đáp:
– Nhiều thứ của cô chẳng là gì với tôi cả.
Hừ.
Thấy cô vẫn một mực giữ vững ý kiến không chịu khuất phục, Triệu Phước lại càng ghét người nữa thế. Nhân lúc chạy qua một hàng cây chắn tầm nhìn của giáo quan, cô ta lén đưa chân ra hòng ngáng chân Chu Hiên Di. Nhưng cô sớm đoán ra sẽ có chuyện nên đã chú ý đến chân của cô ta. Lúc cô ta đưa chân ra ngáng đường cô liền đạp thẳng vào chân cô ta rồi cứ thế tiến lên phía trước.