“Ngươi là yêu quái gì?” Thính Thông trong tay mang theo bánh hạt vừng, nhìnthấy m Minh ngồi tại bờ ao, hỏi.
Tay nâng chén rượu cứng đờ giữa không trung, m Minh sững sờ nhìn ThínhThông.
“A a, hắn không phải là yêu tinh ~~” Cá Chuối hóa ra bộ dáng thiếu niên, ngồiở trên thảm cỏ nói.
Thính Thông ngơ ngẩn nhìn m Minh, “Ngươi không sợ?”
m Minh uống chén rượu, “Vì sao phải sợ?”
Thính Thông thở một hơi, “Ờ…”
“Rốt cuộc các người đang nói cái gì vậy?” Cá Chép cũng hóa thành thiếu niên,hỏi lại.
m Minh cười cười, “Hạt vừng ngon hay bánh đậu ngon.”
“Bánh đậu ngon ~~” Cá Chuối và Cá Chép đồng thời đáp.
“Chính là như vậy.” m Minh tiếp tục rót rượu.
Hình người của Cá Nheo là một đại bá bốn, năm chục tuổi, chưa nói đến vẻ mặtgian tà, trên cằm còn có một cái nốt ruồi, trên nốt ruồi còn mọc một cọng lông,hoàn toàn thích hợp với hình tượng gia sư đểu giả của nha môn…. Nó cười thậtthô tục cầm lấy một chén rượu “m Minh công tử tài ăn nói quả thực không tệ, tạihạ bội phục ~~ “
“Nào có nào có ~~” m Minh cười đưa tay vái vái.
“Khách khí khách khí ~~” Cá Nheo cũng chắp tay thi lễ.
“Các ngươi đủ chưa? Ghê tởm!” Tôm Sông không muốn hóa ra hình người, cứ nhưthế bò lên, châm chọc.
“Hạ cô nương, có muốn uống một chút hay không?” m Minh nhìn về phía Tôm Sông,cười nói.
Tôm Sông trừng hắn, hừ lạnh một tiếng, trở lại trong ao.
m Minh vô tội gãi gãi đầu, lại phát hiện Thính Thông đang nhìn mình với vẻmặt hâm mộ.
“Ngươi thật lợi hại… Ta tu hành lâu như vậy, còn không thể dọa cho yêu tinhchạy!” Thính Thông thành khẩn nói.
= =| | |
“Ta không phải bị hắn dọa chạy!!!” Tôm Sông lập tức hóa ra hình người, laotới, lớn tiếng kêu lên.
Chúng yêu nhìn thấy nó, lại nhìn m Minh, thở dài, “Không cần giải thích, sựthật rất rõ ràng…”
“Giết chết đám cá các ngươi đó!” Tôm Sông rút bội đao trên eo ra.
“Cứu mệnh nha ~~” chúng yêu cười, nhao nhao chạy trốn.
Nhìn thấy một màn ngươi đuổi ta trốn vui vẻ bên bờ ao, m Minh lại cười.
“Ngươi thích cười nhỉ!” Tôm Sông dừng lại thở sâu, thấy m Minh cười, liềnhung hăng.
m Minh vẻ mặt vô tội, “Không được sao?”
“Ai quản ngươi!!!” Tôm Sông hất đầu, tiếp tục đuổi theo cá.
“Ngươi là người trên trấn sao?” Nhìn thấy bốn phía yêu tinh chạy nô như điên,Thính Thông mở miệng hỏi.
“Ừ.” Vẻ tươi cười của m Minh ảm đạm đi, thấp giọng đáp.
“Là công tử nhà giàu?” Thính Thông nhìn nhìn m Minh, tuy rằng quần áo mộcmạc, nhưng nguyên liệu là thượng hạng nha.
“Coi như vậy.” m Minh thở dài.
Thính Thông vừa định hỏi rõ ràng, muốn dò hỏi xem hắn tốt xấu thế nào, lại bịHồ Ly cắt ngang.
“Bánh ~~ bao ~~ xanh ~~” Hồ Ly bổ nhào qua, nằm vắt vẻo trên vai ThínhThông.
Thính Thông đưa tay, nắm cổ Hồ Ly, đem nó xách lên , hung hăng răn dạy, “Đãnói với ngươi là không có!”
Hồ Ly ôm lấy cái đuôi, khóc nức nở, “Không biết đâu ~~ “
“Ngươi một vừa hai phải thôi!!!” Thính Thông cau mày.
Ngay lúc mọi người đang nháo nhào loạn cả lên, đột nhiên có người từ trongrừng đi ra.
“Thiếu gia, thì ra ngài ở chỗ này. Lão gia đang tìm người.” Kẻ đến một tôi tớăn mặc cầu kỳ, lại mơ hồ ẩn sát khí.
m Minh đứng lên, trầm mặc đi qua.
“Còn nữa, xin thiếu gia về sau đừng có ở cùng một chỗ với cái đám hỗn tạpnày.” Kẻ đến nhìn nhìn chúng yêu, lạnh lùng mở miệng.
m Minh nhíu mày, vừa muốn nói gì. Đã thấy Tôm Sông nhanh chóng bước lên,trong vòng mấy chiêu, người kia liền bị quật ngã xuống đất. Lưỡi đao lạnh buốtcủaTôm Sông kề lên cổ họng người kia.
Tôm Sông cười thật quyến rũ rồi mở miệng, “Thế nào, nói ta là cái gì?”
Người kia sắc mặt xanh mét nhìn Tôm Sông, nói không ra lời.
“Ta phải giúp tên đó sao?” Thính Thông rất miễn cưỡng nhớ lại chức trách củamình là một tiểu đạo sĩ bắt yêu.
Hồ Ly nhìn hắn mà liều mạng lắc đầu.
“Thật không… Vậy thì thôi…” Thính Thông thở dài, nhìn lên trời giảngu.
“Hạ cô nương.” m Minh cười, mở miệng, “Nể mặt ta, thôi đi.”
Tôm Sông quay đầu nhìn hắn, “Ta với ngươi thân lắm sao?” Ngoài miệng là nóinhư vậy, nhưng nó vẫn thu đao lại.
m Minh vẫn cười như cũ, đưa tay ra kéo người trên mặt đất, “Về thôi.”
Nhìn bọn họ ly khai, Tôm Sông nhíu mày, “Thực là người phiền toái!”
“Không phải tốt sao? Dù sao bình thường cũng không có ai so chiêu với ngươi.”Cá Nheo cười hiền lành nói.
“Ai bảo thế?” Tôm sông gian trá cười, “Hắc Tử, Lý Tử ~~ tới đây làm mấy chiêu~~ “
Cá Chuối và Cá Chép nhìn nhau, “Không muốn a ~~” nói xong, lập tức chạy nhưđiên trốn khỏi hiện trường.
Tình cảnh này, Thính Thông cũng không nhịn được cười.
“Uy… Ta bị ngươi nhéo đau quá, thả ta xuống dưới!” Hồ Ly bất mãn oánhận.
Thính Thông cười cười, đổi tay ôm nó.”Cẩn thận nhìn kỹ, ngươi cũng rất khảái, giống như con mèo con vậy.”
Gân xanh trên đầu Hồ Ly nổi lên, “… Sỉ nhục chủng tộc của ta…”
“Ha hả ~~” Thính Thông cười, “Vậy nói ngươi đáng yêu nhé!”
“Ta không khoái chút nào hết.”
“Lông xù bông?”
“Ai mà không có lông, ngớ ngẩn!”
“Mũm mĩm?”
“Không được nói ta béo!”
…
Đột nhiên, con Cua chạy vội tới. Sau đó lớn tiếng khóc, “Bánh vừng của ta, tachưa được ăn cái nào!”
= =| | |
“Nguy rồi…” Chúng yêu sắc mặt thoắt biến.
“555555555555555555555555555555555 các ngươi thật quá đáng55555555555555555555555555 “
“Cái đó, nói tới quá đang, ta đã từng…”
“Lão Niêm, đổi đề tài rất khéo!”
= =+
“Cám ơn ~~ “
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!555555555555555555555555555555555555555555555 “
= =| | |