Giao long có chút không quen. Tuy rằng Ly gần như mỗi ngày đều đến, nhưng mà,im lặng trầm tư như vậy hoàn toàn là hiếm thấy trong các chuyện hiếm thấy. Khônghiểu nổi, trong cái đầu ngốc ngếch ấy, có thể nghĩ được cái gì.
Thế là, Giao Long bắt đầu tận lực ho khan, hấp dẫn chú ý của nó.
“Ngươi cảm mạo sao?” Ly phản ứng, quan tâm hỏi.
“Ngu ngốc! Ta là tiên, làm sao bị cảm mạo được!” Giao Long trừng nó mộtcái.
“Ừm…” Ly ôm móng vuốt, lại bắt đầu trầm mặc.
“…” Giao Long thất vọng, “Ngươi… Ngươi đang nghĩ cái gì đó…” Nó rốt cụcthành thật hỏi.
Ly ngẩng đầu, từ trước đến giờ, Giao Long chưa bao giờ hỏi quá mình đang nghĩcái gì. Nó rất vui vẻ, mừng rỡ hỏi, “Ngươi hỏi ta?”
“Còn có người khác sao?” Giao Long thở dài.
Ly càng vui vẻ, nhưng mà, nghĩ đến điều muốn nói, nó lại không tự giác nghiêmtúc, “Ngươi nói xem, là làm người tốt, hay là làm tiên tốt?”
“Ngươi muốn làm người?” Giao Long có chút lo lắng. Trong trí nhớ của nó,những thần tiên ở thiên cung muốn làm người, kết cục về sau rất thê thảm.
“Không phải. Là Hồ Ly. Nó sắp công đức viên mãn, vẫn đang do dự làm tiên haylà làm người…” Ly hồi đáp.
Giao Long thở một hơi, “Nó là yêu tinh, đã muốn tu tiên, đương nhiên là làmtiên.”
“Nhưng mà, làm tiên, thì sẽ mất thất tình lục dục.” Ly thở dài, nói.
Thấy nó thở dài, Giao Long không khỏi cảm thấy buồn cười.”Chúng ta là tiên,chỗ nào mất thất tình lục dục?”
“Đám cá trong ao chỗ ta nói, chính là chỉ tình yêu. Cái gì là tình yêu?” Lythuần khiết hỏi.
Giao long ngược lại ngượng ngùng.”Tình… Tình yêu?”
“Ừ.” Ly gật gật đầu, “Là cái gì?”
Giao Long nói quanh co nửa ngày, lại không chịu nổi ánh mắt long lanh của Ly,nói: “Chính là, cảm tình giữa nam và nữ…”
Ly vẫn là không hiểu, “Hả?”
“Chính là, một người nam, và một người nữ, có hảo cảm với nhau, muốn cùng ởmột chỗ…” Giao Long nỗ lực giải thích.
“À. Giống như chúng ta?” Ly gật đầu.
Giao Long chết lặng, mặt ngu đi.”Ngươi, ngươi không nên nói lung tung!!!” Nókêu lên, khiến mặt nước gợn lên sóng âm.
“Không phải sao?” Ly nhức đầu, “Nhưng mà, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươia…”
“Không giống nhau!!!” Giao Long vẫn kêu.
“Không giống chỗ nào?” Ly thuần khiết như cũ hỏi.
“…” Giao long cắn chặt răng, “Nếu như là tình, thì có thể vì đối phương màsống, vì đối phương mà chết, trên trời dưới đất, nơi nào có người đó chính lànơi mình muốn ở lại…. Hiểu chưa.”
Ly nghĩ nghĩ, “Nghe ra, cũng không phải cái gì tốt.”
Giao Long gật đầu, “Không sai!”
“Vậy Hồ Ly vì cái gì do dự?” Ly càng lúc càng không hiểu.
Giọng nói của Giao Long trở nên có chút ảm đạm, “Không biết… Ngươi nghĩ thìcứ nghĩ, ngàn vạn lần đừng có thử.”
Ly lại nghĩ nghĩ, “Phải có hai người, mới thử được sao?”
Giao Long phẫn nộ, “Lắm chuyện! Chạy về ao của ngươi đi! Còn hỏi lại ta vấnđề này, đừng trách ta không khách sáo với ngươi!!!”
Thế là, Ly đành ủ rũ về ao.
Chúng yêu thấy bộ dáng của nõ, rõ ràng mà nói: “Lại bị mắng…”
Tôm Sông tư thế chánh nghĩa bò qua, nói: “Bạch Si! Ngươi làm sao lại khôngphản kháng? Tên Giao Long kia mắng ngươi, thì ngươi mắng lại! Mắng không đượcthì đánh, nó bị trói vào Trấn Thủy Kiếm, nhất định không phải là đối thủ củangươi!”
Chúng yêu nhao nhao ủng hộ đề nghị này.
Ly ôm móng vuốt, vẻ mặt vô tội, “Nhưng mà ta sẽ không…”
Tôm Sông gãi đầu, run rẩy tránh ra.
Cá Chép rất nghĩa khí vỗ ngực, “Không cần sợ, ta dạy ngươi!”
Cá Chuối lập tức sùng bái nhìn nó, “Lý Tử, ngươi cái gì cũng biết, thật lợihại nga ~~ “
“Đúng vậy ~~ “
“Lý Tử!”
“Hắc Tử!”
“Lý Tử!”
…
Cá Nheo lúc lắc đầu, nói với Ly: “Mấy cái thứ này không học cũng khôngsao.”
Trên bờ Hồ Ly miễn cưỡng gật đầu, “Không sai, học cũng không dùngđược…”
“Vì sao?” Không chỉ Ly, Cá Chuối và Cá Chép cũng không hiểu hỏi.
Hồ Ly thở dài, “Ta đã học, nhưng khi thấy Quý Du GG, vẫn là một câu nói khôngnên lời…”
Ly hiểu ra, “Nga, cho nên Hà Tử cũng không nói lại m Minh.”
Tôm Sông nhảy dựng lên, rống, “Làm gì mà đụng đến ta!!!”
Cá Chuối và Cá Chép dai dẳng phát biểu với Tôm Sông.
“Hà Tử, không nên tức giận, tức giận có nghĩa là bị nói đúng rồi a.” Cá Nheonói lời thấm thía.
“À, cho nên mỗi lần Thính Thông nói chuyện, Hồ Ly liền nổi giận.” Ly lại mộtlần nữa hiểu ra.
Lần này đổi lại là Hồ Ly nhảy dựng lên, rống, “Không liên quan gì đến ThínhThông!!!”
Câu nói này, đúng lúc, bị Thính Thông đem hạt dể đến nghe thấy. Hắn đứng tạichỗ, nhìn Hồ Ly.
Hồ Ly ngậm miệng lại, có chút lúng túng.
Thính Thông không nói gì, bỏ gói hạt dẻ xuống, xoay người bỏ đi.
Hồ Ly còn chưa kịp nghĩ cái gì, thì đã phát hiện mình đang đuổi theo. Bộ dángquá nhỏ, bước chân không đủ dài, nó liền hóa ra hình người.
“Ngươi đứng lại!” Nó giữ chặt tay Thính Thông, hô.
Thính Thông xoay người, tránh nhìn mắt nó, “Không phải không liên quan gì vớita sao?”
Hồ Ly dậm chân, “Ngươi không nghe hết, làm sao biết ta nói cái gì, ta khôngphải có ý đó.”
Thính Thông nâng mắt nhìn nó, trong ánh mắt bi thương như muốn thiêu cháynó.”Vậy có ý gì? Ta biết, người ngươi thích là sư phụ. Ta vẫn biết!”
Hồ Ly bị hắn nói cho hoang mang, “Liên quan gì đến chuyện ta thích Quý DuGG?”
Thính Thông cắn răng, nhìn nó la lớn, “Ngươi thích thì cứ thích, vốn khôngliên quan gì đến ta! “
Hồ ly càng thêm không hiểu, nhưng mà, tim như bị bóp nghẹn, cảm giác khôngthở nổi. Quả nhiên, có học cách mắng chửi, cũng không nói lại người ta…
Thấy nó không nói, Thính Thông hất tay nó ra, xoay người.
“Không cho đi!” Hồ Ly kêu, “Nói cho rõ xem nào!”
“Nói cái gì?” Thính Thông cúi đầu, “Nói, thì ngươi sẽ buông sư phụ sao? Ngươisẽ làm người sao?… Trong lòng ngươi, không phải đã quyết định từ sớmsao…”
Hồ Ly càng cảm thấy khó chịu, trong ngực thắt lại thắt lại, mơ hồ thấyđau.
“Ta nghe không hiểu…” Nó nhẹ nhàng oán hận.
Thính Thông xoay người lại, nhìn nó, “Ta nói… Ta thích ngươi…”
Hồ Ly sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, “… Ngươi… Ngươi là người…” Rất lâu,nó nói.
Thính Thông không nói gì, chỉ là đưa tay, lấy ngọc bội trong ngực ra, đưa chonó.”Cái này trả lại cho ngươi…”
Hồ Ly ngây ngốc nhận lấy, trên ngọc bội còn lưu lại chút ấm áp của cơthể.
“Ta thật ngốc…” Hắn mở miệng cười, cúi đầu nói với chính mình một câu, sauđó, đầu cũng không quay lại bước đi.
Rừng trúc chỉ còn lại Hồ Ly, nó cầm khối ngọc bội, run sợ một hồi mới đi vềao.
Chúng yêu nhìn thấy nó đi đến một bên, cầm lấy bao hạt dẻ rang đường, khôngăn, ôm rồi ngồi xuống, nắm ngọc bội ngây ngốc.
“Xong rồi…” Cá Chép nho nhỏ mở miệng, “Như thế mà không khóc khôngnáo…”
“Không khóc không náo không phải rất tốt sao?” Ly không hiểu.
“Không tốt!” Chúng yêu đồng thanh nói.
“Làm sao bây giờ?” Cá Chuối đột nhiên nghĩ ra, “Lão Niêm, ngươi ra nói cái gìđi, an ủi nó một chút.”
Cá Nheo lại hít một hơi.”Nhóc con, vô ích thôi, trong lúc này cứ để cho nóyên tĩnh.”
Ly có chút tự trách ôm móng vuốt, “Cũng tại ta nói lung tung.”
“A a, nói đến nói lung tung, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!! Vô lương tâm!!!”
= =#
…
Một đêm đó, Hồ Ly cứ như thế ngồi ở bờ ao. Ánh trăng chậm rãi lên cao, lạichậm rãi hạ xuống… Thời gian của nó, chỉ còn lại ba ngày…
…