Tất nhiên là khi nhận được tin Tạ Bích Sơ cũng rất là vui vẻ rồi, vẫn luôn làm nhiệm vụ ở một bản đồ khiến người ta nhìn đến chán, thật vất vả mới mở ra bản đồ mới thật sự là không thể mong đợi hơn được nữa.
Cẩm Đoạn liếc mắt nhìn Tạ Bích Sơ đang rõ ràng vô cùng hưng phấn, hơi do dự nhưng vẫn mở miệng xác nhận xem có phải chủ tử nhà mình muốn đi theo hay không.
Tạ Bích Sơ bày vẻ mặt “Ngươi tên cổ đại ngu xuẩn này đang nói nhảm cái gì”, gật đầu xác nhận: “Tất nhiên rồi, Bệ hạ đi đâu ta cũng đi đó.”
“Nhưng mà,” Cẩm Đoạn dừng lại một chút, hình như là đang suy nghĩ xem nên dùng từ như thế nào mới có thể không khiến tâm linh yếu ớt của chủ tử nhà mình bị tổn thương, “Chủ tử, người sẽ không cưỡi ngựa mà. . . . . .”
“. . . . . .” Tạ Bích Sơ lật đi lật lại ký ức của nguyên chủ, hơi bị buồn phiền, nàng ở hiện đại lại biết cưỡi ngựa, cho nên vấn đề hiện giờ là làm thế nào để khéo léo nói cho các nàng biết rằng thật ra thì mình là một thiên tài, lúc nhìn thấy con ngựa thì đã tự học, mặc dù chuyện này vốn sẽ không có ai tin tưởng.
“Không biết thì ta có thể học, cũng có thể ngồi một bên thưởng thức tư thế oai hùng của Bệ hạ, mới nghĩ tới thôi mà hình như đã cảm thấy rất tốt đẹp rồi, các ngươi nói xem?”
Tứ Cẩm đều yên tĩnh, bởi vì cảm thấy căn bản không có cách nào để ngăn cản chủ tử nương nương đang mang vẻ mặt hưng phấn nóng lòng muốn thử đó.
Đây là đương nhiên, thân là bệnh nhân chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế1 thời kỳ cuối, nếu đã bắt đầu theo dõi vở kịch, vậy thì làm sao có thể bỏ qua một màn kịch đặc sắc như vậy được, dù sao trong nguyên tác, nữ chính có công cứu giá ở Thượng Lâm Uyển là một yếu tố quyết định để nàng thăng chức đó.
Về phần nữ chính đại nhân hiện tại chỉ là cung nữ bên người của Đức Phi lại làm thế nào mà thành công lừa dối Đức Phi, từ đó thuận lợi ra sân đúng vào thời điểm thích khách đâm bị thương Hoàng đế Bệ hạ—— những điều này vốn không phải vấn đề gì hết có được không, đáp án rất đơn giản, bởi vì người ta có vầng sáng đó.
Vào lúc cả Hậu cung đều bởi vì ý chỉ này của Hoàng đế mà sôi trào, hứng thú của bản thân Hoàng đế lại không cao chút nào, vì vậy Tạ Bích Sơ hết sức “vinh hạnh” nhìn thấy Hoàng đế Bệ hạ của Đại Hoàn Đế Quốc bày ra gương mặt “không vui vẻ” đi tới, không khách khí chút nào chen vào trên ổ giường của nàng.
Tạ Bích Sơ: . . . . . .d,đàn*lwe”quý:đôn3
Đây là tật xấu gì vậy, vì sao nàng cảm thấy như đang nhìn thấy Đại Hoàng tỏ vẻ cuộc sống không còn gì lưu luyến sau khi bị bé Teddy nhà hàng xóm từ chối một cách vô tình?
Nhưng xin đừng coi thường thân hình của bản thân có được không Hoàng đế Bệ hạ?
Biết ngươi có hai múi cơ ngực bốn múi cơ cánh tay tám múi cơ bụng nhân ngư tuyến thẳng tắp hoàn mỹ, nhưng mà, chẳng lẽ chen đẩy một cô gái yếu đuối xuống giường là thân sĩ nên làm sao? Cho dù tâm tình ngươi không tốt cũng không được.
Nửa người Tạ Bích Sơ treo giữa không trung, lúc muốn bò dậy lại bị Hoàng đế Bệ hạ đưa tay vỗ nhè nhẹ, lập tức tưởng tượng thành Đại Hoàng thất tình ôm lấy bắp đùi chủ nhân cầu xin an ủi.
Vào giờ phút này, nàng nên vuốt lông cho hắn sao, là nên vuốt lông cho hắn sao, là nên vuốt lông cho hắn sao?
“Bệ hạ. . . . . .” Nàng nâng người nhìn hắn, bĩu môi nói chuyện, giọng nói hơi mơ hồ, lưu luyến ở trong môi miệng giống như đang thưởng thức đường sữa mạch nha sền sệch, mềm dẻo lại ngọt ngào, “Đang làm gì?”
Bàn tay Cảnh Diệp đang vỗ nhẹ phía sau lưng nàng hơi dừng lại, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Không làm gì, chỉ nằm một lát.”
Nàng lờ mờ buồn ngủ nhìn về phía hắn, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Bệ hạ muốn ăn đường không?”
“Không muốn,” Giọng nói của Cảnh Diệp nhàn nhạt, trong sự trầm thấp có chứa đựng chút tiêu điều và uể oải, hắn ngừng lại, giống như là giờ mới phản ứng kịp, hỏi “Tại sao lại hỏi như thế?”
“Bởi vì lúc ta không vui sẽ muốn ăn đường.”diẽn,đàn$lwee&quý(đôn
Hình như Cảnh Diệp sửng sốt một chút, ngay sau đó dịch người một cái, nghiêng mặt qua nhìn nàng, trên mặt nàng còn mang theo vẻ buồn ngủ và lo lắng, ánh mắt trong vắt thấy đáy, đen bóng giống như là từng được một dòng nước cực kỳ trong veo tẩy rửa qua, hoặc như là bầu trời ban đêm, trong bóng tối thuần túy lóe ra ánh sao, an tĩnh lại mê người.
Hắn vểnh khóe miệng lên, muốn cho nàng một nụ cười trấn an, nhưng chẳng biết tại sao lại đột nhiên hơi xót xa trong lòng.
Hắn phải nói với nàng như thế nào đây, trước khi Thái hậu triệu kiến nàng, đã từng tìm hắn, bởi vì chuyện loại trừ thế lực của Tôn gia ở Giang Nam, Thái hậu nhẫn nhịn không phát tác được, vì vậy cũng giống như Tôn gia, trút tất cả tức giận lên trên đầu Tể Tướng, sau đó sự việc Tôn gia phái người ám sát nàng, khiến cho hắn tức giận kiên quyết từ chối yêu cầu xử nhẹ đối với Tôn gia của Thái hậu.
Vì vậy Thái hậu triệu kiến nàng, châm biếm nàng, trừng phạt nàng.
Vì vậy Thái hậu triệu kiến Tĩnh Vương, mẫu từ tử hiếu2 vui vẻ hòa thuận với Tĩnh Vương.
Những thứ này đều chỉ là thủ đoạn Thái hậu dùng để đánh tỉnh và uy hiếp bản thân hắn thôi.
Sau đó là tin tức sắc phong tứ Phi, hắn vốn cho là bởi vì hắn tỏ thái độ lạnh nhạt đối với cung Ninh Khang, khiến Thái hậu rốt cuộc thỏa hiệp lui về phía sau môt bước, không mưu toan khống chế Hậu cung của hắn nữa, cho nên mới phải thông qua miệng của tiểu Hoàng hậu miệng để lấy lòng hắn.
Nhưng chờ đến sau khi ý chỉ sắc phong được ban xuống, hắn gặp lại Thái hậu, mới biết, thì ra là tiểu Hoàng hậu cũng chỉ là đánh bừa mà trúng, thì ra là việc hắn mong đợi Thái hậu thối lui căn bản là chuyện không thể xảy ra, Hoàng đế từ trước đến giờ đều là miệng vàng lời ngọc3, nhưng mà làm Thái hậu, lại yêu cầu hắn thu hồi ý chỉ, thất tín4 với thiên hạ.
Tôn gia.
Quyền thế đã mê hoặc ánh mắt của các nàng, họ thật sự đã quên mất ai mới là chủ nhân của thiên hạ này, nhưng họ có thể bình yên thậm chí vượt qua người khác mà sống tới hôm nay, có quan hệ rất lớn với sự dung túng của hắn, có lẽ đúng như năm đó tiên đế đã nói, tính tình hắn như vậy, thật sự không thích hợp làm Hoàng đế.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, phía sau hắn, đã sớm không thấy rõ đường về.
Hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cho dù vất vả, cho dù khó khăn, cho dù cô độc.
Chú thích:
1 chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng[1], đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress[2]. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (tìm hiểu thêm ở wiki)
2 mẫu từ tử hiếu: mẹ từ ái con hiếu thảo, mẹ con hòa thuận.
3 miệng vàng lời ngọc: lời nói quý giá.
4 thất tín: mất lòng tin.