Tạ Bích Sơ cố ývnhắc tới CảnhqHoan, vốn là muốn dò xét thử xem rốtưcuộc thái độ củaeCảnh Diệp đối với Cảnh Hoanrlà như thế nào, có điềutmặc dù là cùng một mẹysinh ra, nhưng xem dáng vẻ củauCảnh Diệp thì hình như là rất khinhithường Cảnh Hoan.
Tạ Bích Sơvcó phần nghĩ không ra, ngoàiomiệng vẫn lầm bầm lầu bầu nóiptiếp: “Ở trên đường gặp được, hắnamời ta ăn cái gì đó, còn nói muốnsdẫn ta đi chơi, vốn là định đi chùa ĐạidGiác, đáng tiếc. . . . . . Đều tại ngài, nhấtfđịnh bắt ta hồi cung, nếu không ngày maigta còn có thể đi nữa đó!”
Cô gái nhỏvbĩu môi oán tráchhmang theo ngang ngược thườngjngày chưa từng thấy qua, chọckcho Cảnh Diệp nở nụ cười, “Vẫn muốnlđi, nàng không sợ nhưng trẫm cũngzphải sợ, Thanh Ngọc ngoan, đừng chạyxloạn khắp nơi khiến trẫm lo lắng chocnàng, được không?”
Hắn cố ývnói nhỏ giọng, âm điệubvốn hơi trong sáng cũng vì vậynmà trở nên trầm khàn, giốngnnhư là lời thì thầm nỉ non giữa,người yêu với nhau, nhịp.điệu mập mờ tuyệt đẹp giống;như lông vũ nhẹ nhàng quét qua đầuơquả tim, làm cho người ta không khốngưchế được mà run rẩy theo đó.
Tạ Bích Sơ hítvsâu một cái, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là “Lỗ tai sẽ mang thai”1, nàngvcúi đầu, có vẻ như thẹn thùng mà gậtvđầu một cái.
Cảnh Diệpqhài lòng ôm nàng vào trong ngực, vừarvỗ nhẹ bả vai của nàng, vừa giống nhưhchỉ là thuận miệng nhắc tới mà hỏi “ĐểjThanh Ngọc trở về phủ với Tể Tướng cũngvmấy ngày rồi, Thanh Ngọc có còn ghi hận Quý phi không?”
Chậc, xemvnhư tìm được ngọn nguồn khiến Cảnh Diệp khác thường, thì ra là vì Tônvphi à, có lẽ là muốn tìm cơ hội thả Tôn Quý phi ra, đây là đangvnói trước với nàng để phòng hờ?
Hừ, đâmvngười ta một đao, quay lạidnhét cho người ta một quả táo2 thì đã nghĩ rằng sẽglàm người ta tha thứ cho nàng ta, đây là đạo lý đặc biệtjcủa nhà ai, quả nhiên namlnhân tốt thì đều gần giống nhau, nam nhân cặn bã thì lại mỗi kẻ đều có một điểmbcặn bã riêng biệt3, điều này thể hiện cực kỳ rõ ràng trên người kẻ làmvHoàng đế .
Tạ Bích Sơoquyết định từ chối trả lời loạipvấn đề rõ ràng khiến cho nàng khôngithoải mái này, Cảnh Diệp đợi một lúc lâukvẫn không thấy Tạ Bích Sơ trả lời lại, cúi đầuyxem xét, vậy mà đã ngủ thiếp5đi.
Cảnh Diệp nhìn chằmvchằm nàng một lúc lâu, nhìn đến mức thiếu chút nữavTạ Bích Sơ đã không thể giả bộ tiếp được, rốt cuộc lương tâmvphát ra, thả Tạ Bích Sơ lên giường.http://diendanlequydon.com/
Giấc ngủ nàygcủa Tạ Bích Sơ ngon vô cùng, ngaykcả việc Cảnh Diệp rời đi khi nào cũng khôngdbiết, vừa mở mắt ra thì trời đã sáng trưng, nàng mơ mơsmàng màng nhìn chằm chằm nóc màn suy nghĩ một lát mới nhớ lại rằngcnàng đã hồi cung rồi.
Khó tráchbhôm nay phụ thân nam thầnvkhông tới gọi nàng rời giường, không cóesắc đẹp để ăn kèm cơm, có thể đoán trướcjđược rằng bữa sáng hôm nay nàng sẽ ăn ít hai.cái bánh mất thôi.
Nhưng sự thậtvluôn là không ngờ tới.
Ngay khivnàng mới vừa rửa mặt xongvđang chuẩn bị ăn điểm tâm, Cẩm Tú hấp tấp đã ầm ầm ĩ ĩ chạy chậm vào: “Nương nương, các tiểu chủ4 đều đãvtới thỉnh an5 người đó.”
Tạ Bích Sơdđang tự mình thoải mái vui vẻ vẽflông mày, trên tay run lên, một nét bút màusxanh đen trượt thẳng đến bên tóc mai, nàngkbình tĩnh lau sạch sẽ, “Ngươi nói cái gì?”
Cẩm Tú, tính cáchvđơn giản có được trực giác của động vật nhỏ, khônginhịn được rùng mình một cái, sau lưng Nương nươnglnhà mình thật giống như có đốngflửa đang bốc cháy vậy á, rõ ràng thời tiếtxbắt đầu nóng lên nên lò lửa đã sớm dập tắtbrồi mà, nàng co quắp lại một trận, ấp úngnnói: “Chính là sáng sớm, các tiểu chủ đềuqtới, nói là nghe nói Nương nương hồi cungarồi, nên đến vấn an6.”
Cảnh Diệp, thayvta gửi lời hỏi thăm đếnvThái hậu Nương nương!
Ném đá thanevẽ lông mày đi, Tạ Bích Sơ quen thuộc đỡ trán, cau mày làm ra một dáng vẻ mệtdmỏi yếu đuối, giọng nói lại là lạnh như băng, “Cẩm Trù đi nóigcho những tiểu chủ kia là thân thể tatkhó chịu, Cẩm Lạc đi lấy đồ ăn sáng, Cẩm Tú đi mờioHoàng thượng.”
Vì vậyechờ đến khi Cảnh Diệp tới đây, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là cảnhqtrăm hoa đua nở ganh đua sắc đẹp cực kỳ rực rỡ, CảnhfDiệp nhìn qua, dùng một câu nói miểu sát7 trăm hoa: “Đều đãhchép xong Kinh thư rồi? Chép xong rồi thì chépvthêm mười lần nữa!”
CảnhfDiệp, sau khivmạnh tay bẻ hoa, rồi lại anbủi Cẩm Trù, một người “Bị trăm hoa chất vấn uy hiếphđến sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng” một chút, điyvào tẩm điện8, vẫn chưa thấy người, cũngiđã nghe thấy tiếng.
Cẩm Lạc từvtrước đến giờ vẫnnluôn mềm mại nhẹ nhàng lúc nàygđang lo lắng khuyên nhủvTạ Bích Sơ: “Nươngenương, dù ít dù nhiều thì người cũng dùng mộtrchút đi, nô tỳ biết đầu ngườilchoáng váng chịu khôngxnổi ồn ào, nhưng người cũngukhông thể không ăn gì hết chứ, nhưtvậy thì làm thế nào thân thể chịu được? Nô tỳ đã để Cẩm Tú đi tìmvHoàng thượng. . . . . .”
“Ai cho ngươi tựvquyết định đi tìm Bệ hạ!” Tạ BíchhSơ thở hổn hển cắt đứt nàng, giọngjnói mềm mại mang theo tức giậnlkhó có được, “Bệ hạ bận rộn như vậy, saokcó thể tùy ý làm phiền!”
Cẩm Lạcvvội nói: “Nô tỳ biết sai, chờ Nương nương dùng đồ ăn sángvxong, nô tỳ sẽ đi nhận phạt.”
Tạ Bích Sơ vùivmặt vào trong chăn, giọng nói buồn buồn, “Ta thật sự làvkhông muốn ăn, đau đầu quá, ta muốn phụ thân. . . . . .”nguồn:diễn.đàn.
Cảnh Diệpvdừng chân nghe mấy câu liền đi vào, đồng thời nói: “Thanh Ngọcvkhông muốn trẫm?”
Tạ Bích Sơvtrốn trong chăn nhanh chóng lauưchùi miệng, lau sạch sẽ mảnh vụn điểm tâm, lúc này mới nhô đầu ra, khuôn mặtabé nhỏ đỏ bừng, trợn to hai mắt vui vẻvnói: “Sao Bệ hạ lại tới?”
“Trẫm khôngfđến làm sao biết Thanh Ngọc của trẫm không chịu ăn cơm? Nên phạt!” Cảnh Diệp ngồihxuống bên giường, hôn hôn rồinnhéo nhéo cái mũi của nàng, “Trẫm tự mìnhdđến đút cho nàng ăn có được không?”
Tóc gáy cảvngười đều cúi chào hắn có được hay không, Hoàng thượng, phong cách của ngươi biến đổi quávnhanh ngươi có biết không? Rõ ràngftrước khi xuất cung vẫn là Đế vương caorquý lãnh diễm, vậy mà sau khi hồi cung lại trở thành Đếyvương dịu dàng, ta là người đơn thuần mà không phải đơnlthuần đâu, kẻ cảm thấy ta ngu xuẩn mới là người ngu xuẩnvnhất đó!
Không hiểuvsao cảm thấy lo lắng cho tương lai của Đại Hoàn Đế quốc ghê.nguồn:diễn.đàn.Lê.quý.Đôn
Tạ BíchvSơ “thẹn thùng” mà cúi thấp đầu xuống, điều chỉnh vẻ mặt một chút, nhìn hắn một cái thậtvnhanh, do dự nói: “Thật ra thì, ta muốn cầuvxin Bệ hạ một chuyện.”
“Hả?” Tay đangvcầm chén của Cảnh Diệp dừng lại một lát, con ngươi thay đổi khó nhìn ra, nụ cười bên môi lại càng trở nên rực rỡ, “Thanh Ngọc nói trẫmvnghe thử xem.”
Chú thích:
1 Lỗ tai sẽ mang thai: ngôn ngữ mạng, cách nói ví von phóng đại về giọng nói cực kỳ hay, cực kỳ gây rung động đối với người khác.
2 ý nói vừa đe dọa trừng phạt xong thì cho quyền lợi phần thưởng, đây là một phương pháp thưởng phạt song hành để đạt được mục đích. Tương tự như học thuyết cây gậy và củ cà rốt
3 nam nhân tốt thì đều gần giống nhau, nam nhân cặn bã thì lại mỗi kẻ đều có một điểm cặn bã riêng biệt: người đàn ông tốt thường có những đặc điểm khá giống nhau, trong cách nhìn nhận chung của mọi người (ví dụ như chung thủy, biết quan tâm săn sóc, biết quyết chí làm ăn nuôi gia đình,…), còn người đàn ông xấu xa không ra gì thì mỗi người mỗi vẻ, có thể tùy theo cách nhìn của người khác (ví dụ như rượu chè be bét, siêng ăn lười làm, không chung thủy, không biết quan tâm, ích kỷ,…)
4 tiểu chủ tử = chủ nhỏ, ở đây chỉ các phi tần phẩm cấp thấp hơn Hoàng hậu Tạ Bích Sơ.
5 thỉnh an = thăm hỏi, hành lễ thời xưa của người cấp thấp đối với người cấp cao.
6 vấn an: chào hỏi, thăm hỏi sức khỏe.
7 miểu sát: một thuật ngữ trong game, nghĩa là giết chết ngay lập tức / giết chết đich thủ trong nháy mắt chỉ với một chiêu.
8 tẩm điện = phòng ngủ của một cung điện.