Bởi vì sauclưng lần ám sát này lạihnhấc lên sóng gió gì, Tạ Bích Sơkhoàn toàn không biết, nên lúccnàng thật vất vả tỉnh dậy từagiấc mơ lộn xộn, đột nhiênpcó loại cảm giác sống sótbsau tai nạn.
Gặp tai nạnslớn mà không chết thì nhất định sẽ gặp may mắn sau này, lời nói củagông cha sẽ không sai, nói không chừng trải quacchuyện này, trên đầu nàng cũng bao phủ vầng sáng, ít nhấtecó thể miễn dịch 【công kích của nữ chủ x1】, nghĩ như vậy liền cảm thấy cuộcisống sau này có vẻ như cũng có bảo đảm.
Nhưng mà việc cấp bách lúc nàytvẫn là đi thăm cái tên đồng đội cùng nhau cày phó bản đang bị thương thôi.
Hình như phụ thâncTể Tướng không ở nhà, lúc Tạ Bích Sơ thuận lợi chạy tới Tĩnhdvương phủ, đồng đội đang ngồi trên giường húp sùm sụp một chén mì sợi to.
Tạ Bích Sơ đứng ởjcửa ghé đầu nhìn ánh nắng chiều ở phía tây một chút, không nhịn được sờ bụng0một cái, hình như quả thậtcđã đến lúc dùng bữa tối rồi đó.
“Mì sợi ăn ngon không?” Tạ Bích Sơ đi9tới, ngồi xuống ghế tròn ở mépcgiường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nguồn của mùi hương.
Cảnh Hoan bị nàng lặng yên khôngemột tiếng động làm sợ hết hồn, theo bản năngctrả lời một câu “Ăn ngon.”
Theo ánh mắt nhiệt liệtlcủa nàng nhìn vào tô mì trong tay mình, Cảnh Hoan chần;chờ một lúc lâu mới lưu luyến mà đưa chén cho nàng, “ChénsQuan Diêu Ảnh Thanh Phi Vân của tiền triều, trên thị trường cócgiá năm mươi lượng1 hoàng kim2 một cái, ta thậtnvất vả mới lấy được một cái, ngươi muốn thì cho ngươi vậy.”
Tạ Bích Sơ yên lặng, anhcbạn đang trong thời kỳ rối loạn à, điểm chú ý của ngươickỳ lạ như vậy là do Thái hậu nương nươngcnàng tạo ra sao? Là loại đất màu mỡ như thế nào mới có thể trồng ra loài hoa đặc sắccnhư vậy, mạch não quỷ dị như vậy thacthứ cho loại người bình thường như nàng thếcnày căn bản không cách nào hiểu được.d*đ^L&Q@SĐ_Hijushima
Tạ Bích Sơ nháycmắt, bày ra vẻ mặt “Ta ít đọc sách ngươi đừng gạt ta” nói: “Ta biếtcrõ ngươi có một bộ.”
Cảnh Hoan: (っ`Д´)っ!!diễn#đàn#lê#quý#đôn
“Làm sao ngươi biết?!” Vì cáicgì hắn lập tức não bổ ra cảnh ban đêmcgió lớn, một nữ tử có võ nghệ cao cường đạp ánh trăng mà đến nằm ở đầu tường giám thị từngccử động của hắn? Nhìn chăm chújdung mạo anh tuấn của hắn, ngưngcmắt trên vóc người hoàn mỹ của hắn, ôi chao, mặc dù rất xấu hổ nhưng tại sao đồng thời lại tựmnhiên sinh ra một loại tâm tình kích động?
Đương nhiên Tạ Bích Sơjkhông biết rốt cuộc hắn đang mơ mộng những thứ đồ chơi gì, nàng im lặng không lên tiếngcnhìn sắc mặt biến ảo của hắn, vẻ mặt bí hiểm.
Ha ha, ta sẽ nói cho ngươi biếtclà ta đang gạt ngươi sao?
Cảnh Hoan nhìn chằmpchằm mắt hạnh đen nhánh của nàng, cố gắng biểu đạt ý nguyệnccủa mình: Ta không muốn cho.
Ánh mắt Tạ Bích Sơ nháy cũng8không nháy một cái, nghiêm túc đứng đắn: Há.
Cảnh Hoan: Ta thật sự làckhông muốn cho.
Tạ Bích Sơ chậm rãi móc tấmcngân phiếu mệnh giá lớn trong hà bao ra vuốt vuốt: Ha.
“Được, ta cho.” Cảnh Hoan thu hồicánh mắt, một tay che mặt xoa nhẹ một trận, mặc dù tấmgngân phiếu trước mặt kia mệnh giá là năm trăm lượng hoàngckim, nhưng hắn là mỹ nam tử3 đạo đức tốt bầnstiện bất năng di uy vũ bất năng khuất4 coi tiền tài là rácerưởi như vậy, vốn là sẽ không khuất phụcưtrước vật phàm tục như vàng bạc.
Hắn chỉ là thươngchương tiếc ngọc5, đúng, chính là như vậy, lúc trước nhất địnhdnàng đã khóc dữ dội, một đôi mắt khóc đến vừa đỏ4vừa sưng, tội nghiệp giống như con thỏ nhỏ, hắn làmsnam nhi thân cao bảy thước6, làm sao nhẫn tâmpcự tuyệt yêu cầu của nàng, cũng chỉ là một bộ chén màothôi, chỉ là một trăm lạng vàng mà thôi, hắnccho!
Dù sao vẫn còn có thểtlấy lại bốn trăm lượng hoàng kim.
Tạ Bích Sơ bưng hộp gỗ, lấy mộtgcái chén còn lại ở bên trong ra nhìn một chút, sau đó tùydý đưa cho nha hoàn bên cạnh nói: “Thật ra thì ta chỉcmuốn ăn tô mì, nhưng mà tình cảm nồng nàn thì khóytừ chối, ngươi đã hào phóng giúp đỡ như thế, nếujta từ chối thì thật không tôn trọng ngươi rồi.”
Cảnh Hoan: . . . . . .
Chờ Tạ Bích Sơ húp hếtcmột chén mì, liền phân phó người làm rửa sạch sẽ hai cái chén cất vào hộp chuẩn bị mang đi, đồngcđội nhìn qua mạnh như rồng như hổ như vậy, có lẽ mất máu cũng không phải là rất nghiêm trọng, hoạt động thămchỏi kết thúc, Tạ Bích Sơ đứng dậy chuẩn bị rút lui.
Cảnh Hoan lập tức nhôcngười ra vươn tay Nhĩ Khang7 về phía nàng: “Tiểu tẩu tử, ngân phiếu của ta. . . . . .”
Làm một cô gái tốt biết giữtchữ tín, Tạ Bích Sơ dứt khoát nhét ngân phiếuưvào trong tay hắn, vẻ mặt thành thật nghiêm túc: “Ngươi làm vô cùng tốt, ta rất hài lòng, làmengươi bị thương khiến cho ngươi chịu uất ức, ngươi hãy bồi bổ thân thể chorthật tốt.”
“. . . . . .” Trên giường lộn xộn, sợixtóc rối bời, quần áo lỏng lẻo, thân thể mảnh mai, sắccmặt tái nhợt giống như vừa bị giày vò qua cần phảinbồi bổ thật tốt, Tĩnh Vương Điện hạ, nghiêngcthân thể tựa vào đầu giường dùng một tư thế mê người thò tay mà tiếp nhận ngânlphiếu mà “Ân khách”8 để lại.
Chậc, hình ảnh như vậy nhìncqua thật sự là tốt đẹp lại hài hòa đến khó hiểu đấy.
Tạ Bích Sơ như không hề phátahiện tiếp tục đâm dao, vỗ cánh tay đang run sợ của hắn, dùngcgiọng điệu thương tiếc ban ân nói: “Ngươi nghỉ ngơi chovthật tốt, ta sẽ quay lại thăm ngươi.”
CảnhcHoan: . . . . . .
Hoàng cung chếtstiệt quả nhiên là một chảo nhuộm lớn, nhìn thử xem rốt cuộc tên khốn hoàngahuynh kia đã dạy tiểu Hoàng tẩu đơn thuần (?) những thứ gì? Độngqtác này, giọng điệu này, rõ ràngcchính là độc quyền9 của Hoàng huynh nhà mình.
Nhưng theo hắn biết, bởi vì lúc Hoàng huynh nhà mình lập Hậu thì tiểu Hoàng tẩu còn nhỏ, cộng thêm vốn là cũng không phải đặc biệt thích nàng, vẫn luôn coi nàng như đứa bé, cho nên cho đến bây giờ Đế Hậu hai người cũng chưa viên phòng10, mà thế lực khắp nơi thì không có một người nào muốn Trung Cung11 sinh hạ đích trưởng tử12, vì vậy chuyện này lại có thể cứ như vậy vẫn luôn bị cố ý bỏ quên.
Cho nên trọng điểm chính là, Tiểu Hoàng tẩu làm sao mà học được những lời của Hoàng huynh hắn nói ra sau khi xảy ra chút chuyện nào đó (XXOO) chứ?
Suy nghĩ tỉ mỉ chỉ thấy đáng sợ vô cùng!
Chú thích:
1 lượng: Lạng (còn gọi là lượng,[1] tiếng Hán: 兩; pinyin: liǎng) là đơn vị đo khối lượng, trong hệ đo lường cổ Việt Nam, được sử dụng trong giao dịch đời thường ở Việt Nam. Nó cũng là đơn vị đo khối lượng cổ ở Trung Quốc, Hồng Kông,… Trước đây một lạng xấp xỉ bằng 37,8 gam. Một lạng khi đó bằng 1/12 cân. Một lạng bằng 10 đồng (còn gọi là tiền 錢), 100 phân (分), 1000 ly (厘), 10.000 hào (毫), 100.000 ty (絲), 1000.000 hốt (忽). (Tham khảo thêm tại wiki)
2 hoàng kim = vàng ròng
3 mỹ nam tử = anh chàng đẹp trai
4 bần tiện bất năng di uy vũ bất năng khuất: trong điều Khổng Tử dạy học trò về nhân cách của người quân tử: Phú quý bất năng dâm, Bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất. Nghĩa là: Phú-quý không làm cho rơi vào dâm dật cám dỗ, nghèo-nàn không làm cho thay đổi, uy-vũ không làm cho khuất-phục.
5 thương hương tiếc ngọc: thương tiếc hoa, ngọc, là những thứ dễ vỡ, thường được ví với người con gái.
6 thân cao bảy thước: đây chỉ là cách ước lượng về chiều cao của đàn ông ở cổ đại.
7 tay Nhĩ Khang: Nhĩ Khang là một trong những nhân vật chính trong phim Hoàn châu cách cách, tay NK là hình ảnh kinh điển chỉ sự níu kéo (lấy từ việc NK giơ tay ra gọi Tử Vi đừng đi).
8 Ân khách: khách chọn bản thân là một loại ban ân/giúp đỡ nên gọi là ân khách.
9 độc quyền: có một không hai thuộc về duy nhất một người/một nhà/một địa phương/…
10 viên phòng: chỉ hai vợ chồng bắt đầu cuộc sống vợ chồng thật sự (hoạt động XXOO)
11 trung cung: cung trung tâm, chỉ Hoàng hậu.
12 đích trưởng tử: con trai trưởng, do vợ cả/Hoàng hậu sinh ra (Con trai do vợ thứ/phi tần sinh ra thì dù ra đời trước cũng chỉ là con thứ)