*chỉ những cô nàng mạnh mẽ, ga lăng không kém gì các chàng trai*
Lúc Tạ Bích Sơ tỉnh lại, ngồi trên giường sửng sốt thật lâu, hoàn cảnh xa lạ trước mắt khiến cho cô nghi ngờ mình còn ở trong mộng, cô nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc vẫn không có kết quả, vì vậy quyết đoán vén chăn lên chuẩn bị xuống giường tìm hiểu rõ ngọn ngành.
“A —— Nương nương!” Người từ ngoài cửa đột nhiên tiến vào nhìn thấy động tác của Tạ Bích Sơ lập tức thét lên, “Bệnh của ngài còn chưa khỏe sao có thể xuống giường, thật vất vả hạ sốt nếu lại cảm lạnh nô tỳ cũng không sống được, nô tỳ đã truyền tin cho Tướng gia để cho ngài ấy mời Chu lão thái y đang nhàn rỗi ở nhà tiến cung xem bệnh cho Nương nương, Nương nương phải bảo trọng thân thể gấp ngàn vạn lần, tuyệt đối không thể tùy hứng. . . . . . Bla bla. . . . . .”
Tạ Bích Sơ mê mang mà nhìn chằm chằm vào cô gái đang không ngừng tung bay hai cánh môi, một lúc lâu mới thốt ra giọng nói: “Cô. . . . . .”
Tiểu cung nữ giống như không nghe thấy, tiếp tục thét chói tai, “Nương nương, ngài có phân phó gì thì cũng nên đắp chăn cho kín trước đã!”
“Cô là ai? Vì sao xuất hiện trong giấc mộng của tôi?”
Tiểu cung nữ kinh ngạc trợn to đôi mắt tròn vo, chậu đồng trong tay “Phanh” một cái đập xuống đất, âm thanh “ông ông” va chạm dường như cụ thể hóa thành từng vòng sóng âm công kích bốn phía, Tạ Bích Sơ vốn là bị cô ta càu nhàu đến chóng mặt nhức đầu lần nữa bị nhận một kích, cô theo bản năng giơ tay lên muốn che lỗ tai, đáng tiếc còn chưa chạm đến, cũng đã không chút do dự lần nữa hôn mê bất tỉnh.
“A a a Nương nương!”
Thời tiết tháng ba rất là thoải mái, ánh mặt trời đầu xuân sáng rực rỡ thật giống như một cái ôm ấp dịu dàng, dung nạp tất cả đất đai vạn vật vào bên trong, ngoài phòng chồi non mới nhú hoan hô tắm rửa trong đó, sớm có nụ hoa có vẻ gấp gáp nở ra, theo gió chập chờn, vài con bươm buớm lẻ tẻ qua lại dập dìu, nhẹ nhàng tung bay.
Cửa lớn cửa sổ của cung điện đều mở ra, gió mát mang theo mùi hoa nhàn nhạt thổi xuyên qua mà vào, thổi bức rèm che nửa khép bay nhẹ làm vang lên tiếng động nhẹ nhàng.
Tạ Bích Sơ ngồi đàng hoàng trước bàn trang điểm, trong gương chiếu ra ảnh ngược một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, thịt nhiều mang theo vẻ mập mạp của trẻ con, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm như cánh hoa vểnh nhẹ, lỗ mũi cao thanh tú khéo léo, mắt hạnh long lanh trong trẻo trong suốt.
Tạ Bích Sơ khẽ nghiêng đầu, trên mặt bày ra vẻ mặt không hiểu vô tội nháy mắt mấy cái về phía chiếc gương, ngay sau đó sau lưng từ từ dâng lên vòng sáng còn rực rỡ lóng lánh hơn ánh mặt trời bên ngoài, Tạ Bích Sơ cảm thấy cả người đều không khỏe lắm, còn có cái gì đáng sợ hơn việc ngủ một giấc thức dậy phát hiện mình hoàn toàn biến thành một người khác?
Cha mẹ của cô đều còn, có nhà có xe có sự nghiệp, tuyệt không nghĩ thể nghiệm cuộc sống của người khác, hơn nữa chuyện như xuyên qua thế này không nên xảy ra sau sự cố tai nạn xe cộ, nhảy lầu, thang máy hư … sao? Ngủ một giấc cũng có thể xuyên qua, Tặc Lão Thiên* tư duy lô-gíc của ngươi đã bị thiên cẩu** ăn? *chỉ ông trời với ý mỉa mai* / **chó trời**
Cho quỳ xuống xin được không?
Cùng quan trọng là, lúc chọn túi da có thể đừng trơn tay không? Một trái tim Ngự tỷ của ta nằm trong vỏ ngoài loli. . . . . .
Ha ha.
Tạ Bích Sơ kéo khóe môi cười lạnh, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé trong gương hơi vểnh lên, lộ ra vẻ mặt tức giận đáng yêu. . . . . . Tạ Bích Sơ buồn bã than một tiếng, mệt mỏi đỡ trán.Hijushima_D+đ:L”Q