Trên núi tuyết rơi rất lớn.
Chiếc xe ngựa lúc ẩn lúc hiện trong gió tuyết, lộ trình cũng không nhanh nổi.
Trong xe vô cùng lạnh, nhưng Phù Niệm Niệm không để ý tới, trong tay nàng cầm chặt một chồng giấy, giống như nắm chặt bảo bối. Mà lông mi đen nhẹ buông xuống, môi anh đào nhấp nhẹ, hiển nhiên là trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng trong mắt lại không giấu được mừng rỡ.
Nửa ngày, Phù Niệm Niệm mới ngẩng đầu nhìn về phía người tỳ nữ thiếp thân Bạch Trà bên cạnh không lớn hơn nàng hai tuổi, thấp giọng hỏi, “Ngươi nói, những văn thư phác thảo này nhất định có thể giúp đỡ Tô Huyên ca ca đúng không?”
Câu này tuy là câu hỏi, nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.
Bên cạnh Bạch Trà muốn nói lại thôi.
Hai chủ tớ các nàng sáng sớm liền mang theo đồ vật lên đường, lại không ngờ sáng sớm tuyết rơi càng lớn hơn, núi non lại trùng trùng điệp điệp, làm cho đường núi đã trơn ướt khó đi nay lại càng nguy hiểm. Nhưng cho dù là như thế, Phù Niệm Niệm vẫn cứ kiên quyết, cho dù hao tổn một số tiền lớn cũng muốn thuê xe ngựa lên đường.
Bạch Trà biết, đối với Phù Niệm Niệm mà nói, Tô Huyên quan trọng hơn tất cả.
Mặc dù trong lòng Bạch Trà còn cất giấu chút bất an, nhưng lại sợ nói thẳng sẽ làm Phù Niệm Niệm mất hứng, thế là vội vàng gật đầu, “Đương nhiên là vậy rồi, tiểu thư bất chấp tuyết lớn như thế cũng muốn lên núi để đem đồ vật đến, Tô đại nhân khẳng định sẽ rất cao hứng, huống chi còn có tình cảm bảy năm trước, Tô đại nhân khẳng định muốn cám ơn tiểu thư thật tốt.”
Nghe thấy Bạch Trà nói như vậy, Phù Niệm Niệm ý cười càng tăng lên mấy phần, “Có thể thuận tiện đến giúp huynh ấy, chỉ cần có thể để huynh ấy cao hứng, ta làm gì cũng đều đáng giá.”
Bạch Trà hướng về phía Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tiểu thư vì những văn thư này phí bao nhiêu công sức, nhiều lần không thể an giấc, phần tình nghĩa này, Tô đại nhân tuyệt sẽ không làm như không thấy.”
Nói đến đây, Phù Niệm Niệm không khỏi cúi đầu xuống nhìn tờ giấy trong tay, “Chỉ cần trộm được những phác thảo này của Nhiễm Chính, Tô Huyên ca ca nhất định có thể biết rõ Nhiễm Chính có kế hoạch gì để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Ta không cần Tô Huyên ca ca cảm tạ ta, chỉ hi vọng những vật này đối với huynh ấy có ích, ta liền hài lòng.”
Nhìn dáng vẻ Phù Niệm Niệm đối Tô Huyên tình sâu vô cùng, Bạch Trà không khỏi suy nghĩ về bảy năm trước, thời gian đó cũng tuyết rơi giống thế này.
Phù Niệm Niệm là tứ tiểu thư của Anh quốc công phủ, Anh lão quốc công lúc còn sống thương yêu nhất là nàng, vì vậy Phù Niệm Niệm là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của huynh tỷ muội trong phủ.
Mà Tô Huyên vốn cũng là con cháu thế gia hiển hách, trước kia còn cùng đích nữ Phù Oanh Oanh của Anh quốc công phủ có hôn ước, Phù Niệm Niệm chính là tại thời điểm này cùng với Tô Huyên quen biết.
Lúc đó một trận chính biến vừa mới kết thúc, mắt thấy Tô gia sụp đổ, Phù gia liền bận bịu tìm cách hủy bỏ hôn sự. Tô gia cũng là thẳng thắn, mấy trưởng bối lập tức liền dẫn Tô Huyên đến Phù gia, để kết thúc hôn sự này.
Đó là lần đầu tiên Phù Niệm Niệm nhìn thấy Tô Huyên, hắn có tướng mạo xuất chúng khí chất bất phàm, cho dù mấy vị ca ca của Phù Niệm Niệm mở miệng chế nhạo, hắn vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti lạnh nhạt đối mặt.
Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng nam nhi Phù gia lại ăn không ngồi rồi, tính tình vô lại, không có một điểm gì có thể bì kịp được tô huyên. Khi đó, Phù Niệm Niệm mười tuổi lần đầu tiên có cảm giác động tâm.
Mẫu thân Phù Niệm Niệm là tiểu thiếp, nàng từ nhỏ có tướng mạo giống mẫu thân, cho nên từ sau khi Anh lão quốc công qua đời, nàng cùng đệ đệ ruột yếu ớt của mình luôn luôn bị bắt nạt.
Mà mắt thấy Tô Huyên cũng giống như mình bị các ca ca làm nhục xô đẩy, Phù Niệm Niệm rốt cục không thể nhịn được nữa, nàng lấy dũng khí đẩy các ca ca ra, ngăn ở trước mặt Tô Huyên.
Đợi cho hai người ca ca rời đi, nàng mới xoay người vụng trộm đem cây trâm bảo bối tốt nhất của nàng giao cho Tô Huyên, “Ngươi không cần để ý bọn hắn, ngươi không có không xứng với Phù gia cô nương.”
Khi đó Tô Huyên không nói một câu, chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú Phù NIệm Niệm mới cao đến nửa thân mình. Trước mặt hắn tiểu cô nương tròn má hơi phồng, mắt hạnh hàm quang, môi son cũng nhẹ nhàng chu, hiển nhiên là đang chờ Tô Huyên trả lời.
Lát sau, Phù Niệm Niệm lại hỏi, “Chờ đến khi ta đủ tuổi, ngươi cưới ta đi có được hay không?”
Thiếu niên trong con ngươi phảng phất chứa đựng ôn nhu như nước hoa đào tháng ba, khiến cho người ta bất tri bất giác liền sa vào ngọt ngào bên trong. Khóe môi của hắn có chút giơ lên, bên miệng nhẹ nhàng toát ra một tiếng, “Được.”
Chỉ vì một chữ này, Phù Niệm Niệm đợi bảy năm.
Không lâu sau khi hai nhà từ hôn, Tô gia quả nhiên xảy ra chuyện, Tô Huyên bị đày đi sung quân, bảy năm không có tin tức.
Mà Phù Niệm Niệm cứ như vậy một mực chờ, cự tuyệt vô số người cầu hôn, cự tuyệt qua vô số quyền quý, nhưng cuối cùng vẫn là bị ép gả làm vợ người, thành thiếu phó Nhiễm Chính phu nhân.
Còn may, Tô Huyên không chết, bảy năm sau, hắn lại một lần nữa về kinh thành. Chỉ là giờ đây dung mạo hắn đã bị hủy hết, tính tình thay đổi, cùng với thiếu niên ngày xưa đã khác nhau một trời một vực.
Nhưng Tô Huyên trở về khiến Phù Niệm Niệm vô cùng hưng phấn, bởi vì cho dù thay đổi như thế nào, trong lòng nàng chỉ có trận tuyết kia, khi nàng cùng đứng với Tô Huyên trong tuyết.
Đáng tiếc bây giờ Tô Huyên đối Phù Niệm Niệm không lạnh không nhạt, vướng mắc ở trong đó có lẽ là bởi vì phu quân Phù Niệm Niệm– Nhiễm Chính — hắn là đối thủ một mất một còn của Tô Huyên.
Nhưng Phù Niệm Niệm không sợ, nàng luôn tin tưởng sự chung thủy một lòng một dạ của nàng Tô Huyên sẽ nhìn thấy. Cho nên nàng vì Tô Huyên mà có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bây giờ rốt cục đợi đến cơ hội này, Tô Huyên bảo Phù Niệm Niệm đến thư phòng Nhiễm Chính trộm văn thư phác thảo, để nắm trong tay động tĩnh của Nhiễm Chính ở trong triều đình.
Phù Niệm Niệm đương nhiên biết việc này nếu bị phát hiện, mình có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng là nàng không có khả năng cự tuyệt Tô Huyên, nàng càng không khả năng bỏ được Tô Huyên khi hắn đang ở thế yếu.
Cho nên nàng vui vẻ đáp ứng, ngày ngày suy nghĩ, khắp nơi lưu tâm, cả người đều gầy gò không ít, lúc này mới né qua mọi người trong Nhiễm phủ, cầm tới những phác thảo này đủ để cho Nhiễm Chính thiệt hại lớn
Không dễ dàng gì mới lấy được, nên Phù Niệm Niệm đương nhiên là nắm thật chặt.
Bạch Trà không hiểu than nhẹ, lại sợ Phù Niệm Niệm phát hiện, đành phải quay đầu xuyên qua khe hở màn xe nhìn ra bên ngoài.
Gió dường như nhỏ hơn, nhưng tuyết còn không có ngừng, trên núi sắc trời nặng nề. Trên đường đi xe ngựa không một dấu hiệu báo trước nghiêng sang một bên, phù niệm niệm vội vàng vịn lấy thành xe, chăm chú nắm lấy trang giấy trong tay.
Xe lập tức dừng lại, bên ngoài xe truyền đến âm thanh của phu xe: “Cô nương, bánh xe sa vào hố rồi, đi không được.”
Phù Niệm Niệm nghe vậy đi xuống xe, quả nhiên một cái bánh xe lõm vào trong hố sâu. Gió xoáy những bông tuyết lên mặt Phù Niệm Niệm, có chút hơi đau, nàng đưa tay cản lại, cúi đầu đánh giá bánh xe. Cái hố này rất sâu, bánh xe lõm vào tuyết hoàn toàn nhìn không ra đầu mối, phu xe lúc này mới nói.
“Đi không được, đến tìm người đem xe đẩy ra ngoài.”
Phu xe ngồi xổm xuống, lại bồi thêm một câu.
Thanh âm của hắn phiêu tán trong gió tuyết, Phù Niệm Niệm nghe không rõ, thế nhưng là từ vẻ mặt hắn có thể nhìn ra, đường đi sau đó chắc sẽ càng thêm khó khăn.
Bây giờ đã là giữa trưa, ánh nắng chậm rãi từ trong tầng mây lẻn ra.
Các nàng phải vượt qua ngọn núi này trước khi trời tối, chỉ có vậy mới có thể nhìn thấy Tô Huyên, mới có thể đem những thứ quan trọng này giao cho hắn.
Phù Niệm Niệm cất trang giấy vào trong y phục, chậm rãi đi từng bước về phía trước. Bạch Trà thì chống dù lên giúp Phù Niệm Niệm cản một ít gió tuyết, cũng may đi chưa tới một canh giờ, tuyết rốt cuộc ngừng rơi. Mặt trời chiếu vào đống tuyết, tản mát ra màu sắc óng ánh.
Hai người đi đường mười phần gian khổ, vạn phần chật vật, Phù Niệm Niệm thậm chí còn ngã sấp xuống nhiều lần, suýt nữa thì trượt chân xuống sườn núi. Nhưng may mắn thay, hai chủ tớ cũng đến được nơi hẹn với Tô Huyên ngay trước khi trời tối.
Vớ giày Phù Niệm Niệm đều bị tuyết thấm đến ướt đẫm, quần áo cũng không thể may mắn thoát khỏi, bất quá bao quần áo của nàng còn tốt, một chút cũng không có bị đụng bẩn.
Phù Niệm Niệm thở phào một hơi, cái này liền không tính là hỏng bét.
Rất nhanh, một gương mặt đeo mặt nạ quen thuộc lọt vào tầm mắt Niệm Niệm, răng nanh của con thú trên mặt nạ sắc lạnh khiến cho người ta nhìn vào bất giác rùng mình.
Tô Huyên dung mạo đã hủy, từ sau khi hồi kinh thì không lộ ra chân dung, bây giờ cũng chỉ lộ một đôi mắt, dùng mặt nạ che giấu toàn bộ cả khuôn mặt.
Phù Niệm Niệm cái mũi chua xót, trước đó nàng còn không sợ cái gì, nhưng bây đôi mắt nóng lên hai dòng lệ chảy dài làm mơ hồ tầm mắt của nàng.
Thế nhưng nàng cũng không để ý tới mình khóc, chỉ vội vàng lau nhẹ bên khóe mắt, đem đồ vật giao cho Tô Huyên: “Đây đều là của Nhiễm Chính.”
Tô Huyên vội vàng tiếp nhận, xem qua loa nội dung của phác thảo, nửa ngày sau rốt cục truyền đến một tiếng cười đắc ý, “Ngươi thật đúng là đã giúp ta một việc lớn, ta cũng không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào.”
Phù Niệm Niệm khóe môi hơi cong lên, có chút xấu hổ cúi đầu xuống, “Tô Huyên ca ca không cần khách khí, chuyện của huynh cũng chính là chuyện của ta.”
Tô Huyên cất trang giấy vào người, “Ngươi không bị Nhiễm Chính phát hiện ra chứ?”
Phù Niệm Niệm liền vội vàng lắc đầu, “không có, ta biết việc này quan trọng cho nên rất cẩn thận.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngữ khí Tô Huyên lãnh đạm, “Nội dung bên trong ngươi xem qua chưa? Nếu là ngươi tiết lộ ra ngoài..”
Bạch Trà cau mày một cái, Phù Niệm Niệm không màng vất vả đưa tới, vậy mà Tô Huyên ngay cả một câu quan tâm cũng không nói, thậm chí còn hoài nghi Phù Niệm Niệm nhìn lén nội dung. Nàng không khỏi nhẹ nhàng tiến lên một bước, “Tiểu thư bất chấp nguy hiểm rất lớn trộm đồ đưa cho ngài, làm sao lại có thể tiết lộ ra ngoài?”
“Vậy thì tốt.” Tô Huyên không dây dưa dài dòng từ bên hông rút ra bội đao, “Còn có chuyện cuối cùng cũng cần các ngươi giúp.”
Lưỡi đao trong bóng đêm chiếu ra một vòng hàn quang, Bạch Trà vội vàng ngăn ở phía trước Phù Niệm Niệm, “Tô đại nhân định làm cái gì vậy?”
Lời c òn chưa dứt, Tô Huyên đã một đao đâm vào bụng Bạch Trà, rồi ngay lập tức rút ra không hề lưu tình, Bạch Trà trong nháy mắt ngã xuống, máu tươi bắn lên mặt Phù Niệm Niệm, Phù Niệm Niệm đờ đẫn trong nháy mắt nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần.
“Ngươi điên rồi sao?” Phù Niệm Niệm điên cuồng hét to, “Vì cái gì?”
“Bởi vì ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.” Tô Huyên từ tốn nói một câu như vậy, rõ ràng là người sống sờ sờ, trong lời nói lại nghe không ra nửa điểm ấm áp.
Nàng chẳng qua là muốn theo ở bên người tô huyên mà thôi, vì để cho Tô Huyên tin tưởng mình, phù niệm niệm hận không thể đem lòng của mình móc ra cho hắn nhìn.
Kết quả là, Tô Huyên chỉ muốn lợi dụng nàng đối phó Nhiễm Chính?
Phù Niệm Niệm nước mắt tràn mi, trên mặt lại chậm rãi treo lên nụ cười giễu cợt.
Nàng nói: “Tô Huyên, ngươi đã từng đáp ứng cưới ta.”
Dưới mặt nạ truyền đến cười lạnh một tiếng, so với trên núi tuyết còn làm cho người ta lạnh hơn. Tô huyên thanh âm trầm thấp hỗn độn, lúc này quanh thân lại càng lạnh lẽo không chút lưu tình hướng Phù Niệm Niệm nói, “Ngu xuẩn.”
Phù Niệm Niệm lập tức đứng dậy muốn đưa tay đoạt lại văn thư phác thảo, ai ngờ Tô Huyên lại là một đao, trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay Phù Niệm Niệm, đem Phù Niệm Niệm đá quỳ trên mặt đất.
Phù Niệm Niệm đau tê tâm liệt phế, hô hấp đều có chút khó khăn, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng đưa tay máu me đầm đìa, muốn đem hết toàn lực cầm lại phác thảo, cho dù là hủy đi cũng được.
Nhưng Tô Huyên cũng không có kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhấc đao lên, “Nữ nhân, tất cả đều là ngu xuẩn.”
Tô Huyên tay xách đao thuận thế rơi xuống, máu tươi ấm áp lan ra trên nền tuyết lạnh giá, giống như một đám hoa mai nở rộ giữa ngày đông.
Phù Niệm Niệm chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, trong lòng nàng là tràn đầy căm hận, nhưng cả người lại chỉ thấy bất lực. Phù Niệm Niệm mở to mắt từ đầu đến cuối, trong nháy mắt, nàng dường như nhìn thấy Nhiễm Chính từ đằng xa chạy đến, lại cảm giác được mình bị Nhiễm Chính ôm lên từ dưới đất.
Hắn tại sao lại tới đây?
Phù Niệm Niệm mang theo hàng vạn nghi hoặc trong lòng, trước mắt bắt đầu dần dần biến thành đen, nàng liều mạng muốn nhìn biểu tình của Nhiễm Chính, thế nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không nhìn thấy, nàng chỉ có thể cảm giác được có cái gì lách tách rơi trên mặt mình.
Còn có người nhẹ nhàng vuốt mặt của nàng, gần như tuyệt vọng gọi nàng, “Niệm niệm.”
Nhưng là Phù Niệm Niệm bất lực, nàng chỉ có thể mặc cho quang mang trong ánh mắt dập tắt, thanh âm quanh mình cũng hoàn toàn chìm trong im lặng.
– – — — — –
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu óc Niệm Niệm bị tác giả ăn,
Sau khi trùng sinh liền trả lại cho nàng.