Từ ngày Dịch Long Huấn cùng đám thuộc hạ xuất hiện ở trại tâm thần thì Tiểu Mao Mao lúc nào cũng vui vẻ. Tâm trạng của cậu không còn phải sống trong những chuỗi ngày sợ hãi với kiêm tiêm hay tổn thương tâm lí như trước.
Cậu vui vẻ, hoạt bát, nghịch ngợm. Ở bên hắn nhiều hơn lúc trước.
Hắn vẫn thế, vẫn cọc cằn, thô lỗ như trước. Nhưng hắn không còn kì thị cậu, không còn văng ra những lời nói thô tục như trước. Hắn cho cậu ngủ trên giường mình, bao che đi những trò nghịch ngợm đến phá phách kia của thằng nhóc ngốc này.
Có lẽ trong tâm Dịch Long Huấn, Tiểu Mao Mao hiện tại cũng đã có chỗ đứng trong lòng thiếu gia họ Dịch. Chỉ là…hắn vẫn chưa tự cảm nhận được thôi.
Cuộc sống nhàm chán ở viện cứ thế trôi qua, dạo gần đây việc nắm bắt thông tin của Dịch Tan cũng đã bắt đầu ổn thỏa. Ở thế giới ngầm, ai nấy cũng bắt đầu khó chịu với thái độ thối nát của y. Cho nên cũng có vài chủ hội mặc dù không lớn lắm nhưng vẫn cố tìm đến Dịch Long Huấn, tự động xin hợp tác. Bao che cho việc hắn bị điên.
Dịch Tan cũng không khác gì con gà mù vớ phải con giun ngon. Hết giun thì lại làm con gà mù mổ đất.
Có lẽ y đã chuẩn bị kế hoạch giết cha Dịch Long Huấn từ lâu, nhưng lại không chuẩn bị được chuyện tương lại. Sự chủ quyền ở trước mắt khiến y trở thành một kẻ cầm đầu ngu dốt nhất nhà họ Dịch, Dịch Long Huấn cũng bắt đầu có nhiều lợi thế hơn.
Công việc của hắn tăng lên nhiều. Cũng có đôi khi, về khuya… Dịch Long Huấn sẽ không ở trại tâm thần nữa. Hắn sẽ cùng đàn em trốn khỏi viện, cùng những bang khác tiếp tục theo dõi, lên kế hoạch chuẩn bị lật đồ Dịch Tan.
Công việc chồng chất công việc… Nhưng ở trại tâm thần, hắn cũng có những rắc rối riêng mà ít ai hiểu được.
Tựa như bây giờ, chỉ mới tám giờ sáng thôi. Trong phòng hắn đã vang lên tiếng chửi rủa không ngừng của Trương Tuấn Kiện.
” Dịch Long Huấn, cậu dạy xấu Tiểu Mao Mao rồi đúng không ?”
Dịch Long Huấn dời mắt khỏi máy tính, nhìn đến một Trương Tuấn Kiện mặt mũi giận đến đỏ bừng kia. Sau đó lại nhìn sang Tiểu Mao Mao mới vừa từ phòng nhóc chạy đến, tự nhiên ngồi lên giường mình. Sau đó hắn hỏi.
” Chuyện gì ?”
Trương Tuấn Kiện chỉ trọ loạn xạ, điên cuồng trách móc.
” Tôi để thằng nhóc chơi với cậu là sai lầm mà. Hôm nay em ấy còn dám hỗn láo với tôi luôn cơ đấy! Chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra”
Cái tên họ Trương không đầu không đuôi bỗng nhiên sang đây mắng nhiếc khiến Dịch Long Huấn có chút khó chịu. Hắn nhướng mày, một lần nữa hỏi lại.
” Cuối cùng là có chuyện gì ?”
” Chuyện gì ? Được để tôi cho cậu xem”
Đoạn, Trương Tuấn Kiện nhìn Mao Mao nói.
” Mao Mao, vừa nãy em dám nói với anh cái gì mau nói lại cho hắn nghe”
Tiểu Mao Mao bĩu môi, có lẽ cậu nhóc cũng đang ấm ức lắm. Cậu nhóc đưa mắt nhìn Trương Tuấn Kiện, sau đó thở hồng hộc nói.
” Anh Kiện mà còn bắt em ăn hành tây. Em nhất định sẽ đấm vỡ mồm anh”
” Đấy đấy! Cậu thấy chưa ? Em ấy học cách nói chuyện lưu manh đó nhất định là từ mấy người “
Dịch Long Huấn nhìn dáng vẻ thỏ con cố tỏ ra lưu manh có chút buồn cười. Đã thế còn nhìn thấy tên Trương Tuấn Kiện có vẻ rất ấm ức, cho nên hắn dở thói trơ trẽn. Cố tình xoa đầu Tiểu Mao Mao nói.
” Mao Mao, em không được nói như thế có biết chưa? Lần sau không cần nói, cứ thế mà đấm vỡ mồm hắn luôn cho anh”
” Đấm vỡ mồm Tuấn Kiện”
Tiểu Mao Mao có thêm đồng minh, lập tức cái gan cũng lớn hơn. Hại cho Trương Tuấn Kiện tức đến thở không được.
Anh nhìn hai người rồi ngán ngẩm lắc đầu. Chỉ đành thở dài nói – ” Hai người được lắm” rồi thôi.
Anh cũng không so đo nữa, hôm nay anh có hẹn cùng Viễn Minh đi cafe cho nên không tranh chấp. Chỉ dặn dò Long Huấn sau này phải dạy lại thằng bé, sau đó thì quay lưng đi thẳng.
Căn phòng bây giờ chỉ còn lại Long Huấn và Tiểu Mao Mao, hắn nhìn nhóc con đang bĩu môi ấm ức cũng không nỡ mắng cậu. Chỉ nhỏ giọng nói.
” Trương Tuấn Kiện là muốn tốt cho nhóc, sau này không được nói chuyện kiểu như thế với cậu ấy có biết không ?”
Tiểu Mao Mao ấm ức gật đầu, chỉ khẽ đáp.
” Mao Mao nhớ rồi, Mao Mao sẽ lễ phép. Không được làm như thế nữa”
” Ngoan lắm, giờ ngồi im đây. Anh mày phải làm việc chút. Lát nữa Cố Phi về sẽ chơi với nhóc”
Tiểu Mao Mao ngoan ngoãn nghe lời, cậu dựa vào vai hắn xem hắn gõ gõ cái gì ở trên máy tính. Đoạn lẩm bẩm.
” Tiểu Mao Mao muốn làm siêu nhân, em muốn có thật nhiều sức mạnh”
Dịch Long Huấn thuận miệng đáp.
” Làm siêu nhân để làm gì?”
Nhóc con cười toe toét trả lời.
” Để có thể bảo vệ anh Mì Trứng”
Chỉ một câu nói của cậu khiến cho hắn cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn nhiều. Nhóc con ngây thơ này mở to mắt nói chuyện với hắn. Vẫn là dáng vẻ ngây ngô ấy, nhưng quyết tâm thì cậu luôn có.
Dịch Long Huấn xoa đầu khen thưởng cậu.
” Ngoan… Nhóc con đáng yêu lắm!”
Nhóc con nào đó cười hì hì nói tiếp.
” Để em có thể mát xa cho anh thật tốt. Em sẽ bóp cổ anh thật mạnh như lúc trước chú kia vừa làm”
Nghe đến đây, nụ cười trên môi Dịch Long Huấn tắt hẳn. Hắn đáp.
” À thôi vậy! Nhóc con này không đáng yêu chút nào”
Tiểu Mao Mao :Mình nói gì sai hả ta?”
—-***—-
Tiêu Anh là một con người nghiêm túc đến không thể nò nghiêm túc hơn. Hai mươi tư năm cuộc đời còn chưa biết yêu là gì, huống hồ gì nói đến chyện tình dục hay vấn đề bị mấy kẻ “ dê cụ” như Tần Liêm cậu lại càng không biết hơn.
Sinh ra vốn dĩ là một thiếu gia được gia đình cưng chiều bao bọc tư nhỏ. Cuộc đời của Tiêu Anh chỉ biết học rồi ăn, ăn rồi học.
Cuộc sống được người nhà họ Tiêu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cho nên bây giờ, lúc bị bàn tay kia bóp mông. Bác sĩ ôm tập bệnh án trước ngực đề phòng. Mặt mũi đều tỏ ra sợ hãi hỏi.
” Tần…Tần Liêm. Anh đừng có nói chuyện vô sĩ như vậy, tôi yêu cầu anh nghiêm túc… Nếu không…nếu không tôi…tôi…”
Bộ dáng của vị bác sĩ trẻ trong mắt Tần Liêm không hề có một chút gì đáng sợ. Hẳn vẻ mặt gian tà, mập mờ hỏi.
” Cậu? Cậu thế nào…Cậu sẽ đánh tôi sao? Hay là…cởi đồ trước mặt tôi nhỉ?”
” Này, anh đừng có quá đáng.”
Tiêu Anh bị dọa sợ đến mặt mũi đều trắng bệch hẳn đi, nước mắt cũng sắp tràn ra khóe mi. Cả người run rẩy trả lời.
” Anh ăn hiếp tôi… Đồ khốn nạn”
Tiêu Anh càng nói, Tần Liêm càng có hứng thú trêu chọc cậu.
Một kẻ nổi tiếng cọc cằn thô lỗ lại biết trêu đùa ư?
Chắc chắn là không thể được rồi. Chẳng qua, gặp đúng người mình thích. Não bộ tự nhiên khôn ra một chút để biết trêu chọc người ta thôi.
Nhưng mà Tần Liêm là một cục đá, hắn dọa con cái nhà lành sợ đến phát khóc. Vậy mà hắn vẫn cảm thấy trong lòng mình thật sự rất vui vẻ.
Tần Liêm tiến lại gần Tiêu Anh, cậu lùi một bước, hắn lại tiến một bước. Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần. Đến khi Tiêu Anh bị dồn vào một góc tường mới thôi.
Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Anh đỏ ửng vì sợ, mắt cậu rưng rưng nói.
” Tần Liêm, anh đừng làm gì quá đáng. Tôi…tôi sợ!”
Tần Liêm phì cười, bàn tay to lớn siết chặt lấy cằm của Tiêu Anh. Hắn ghé sát vào tai cậu nói.
” Lúc ở Mỹ, tôi từng chơi qua không biết bao phụ nữ lẫn đàn ông. Nhưng tôi chưa bao giờ để ai vào mắt. Nhưng riêng cậu, mới lần đầu gặp tôi đã muốn ăn. May cho bác sĩ là hôm nay tôi bận, lần sau gặp mặt nhất định tôi sẽ chơi chết cậu”
” An- anh đừng có quá đáng. Tôi sẽ nói chuyện với Dịch Long Huấn”
Tần Liêm cười nhẹ như một con chuồn chuồn đậu trên mặt nước. Hắn dùng đôi môi của mình hôn lên mặt của Tiêu Anh một cái, đoạn dùng động tác mời Tiêu Anh tìm gặp Long Huấn để khiêu khích cậu. Sau đó lại quay đầu bỏ đi, để lại một vị bác sĩ bị dọa chết khiếp.
Bóng dáng đô con của Tần Liêm đi xa, nếu như để Tiêu Anh đứng so với hắn. Chỉ e là không khác gì một con thỏ nhỏ đứng cạnh một con hổ cả. Cho nên lúc hắn vừa rời… Bác sĩ của chúng ta lập tức bật khóc nức nở, trên tay cầm tập bệnh án chạy đến phòng Dịch Long Huấn. Nữa mắt dàn dụa mở cửa phòng họ Dịch, miệng gào thét.
“Đám người các anh là đồ vô liêm sĩ, là cái thứ vô tâm. Là những kẻ đáng ghét không ra gì…”
Đám người trong phòng vẫn còn đang cùng Tiểu Mao Mao chơi đùa. Nay lại bị tiếng khóc của Tiêu Anh làm cho dừng lại, tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung nhìn về phía bác sĩ.
Tiểu Mao Mao thì khá hơn một chút, vừa nhìn bác sĩ khóc lóc ỉ ôi đã chạy đến. Dùng tay lau nước mắt cho Tiêu Anh, thằng bé còn không quên dỗ dành.
” Anh đừng khóc, ngoan nào… Mao Mao thương thương anh nhé ?”
Tiêu Anh sụt sịt nói cảm ơn nhóc con. Còn không quên khen thằng bé là người đối tốt với mình. Đợi đến khi tâm trạng bình phục lại, Tiêu Anh lại nhìn Long Huấn mà mắng chửi.
” Anh là đồ lưu manh, cho nên thuộc hạ của anh cũng là đám lưu manh. Mấy người là đồ đáng chết, tôi…tôi ghét mấy người”
Bỗng nhiên bị mắng chửi không lí do, mấy người ” lưu manh” cảm thất rất khó chịu. Dịch Long Huấn nhìn Tiêu Anh không nói, còn nhìn bàn tay của Tiêu Anh đang nắm lấy tay của Mao Mao rồi nhăn mặt khó chịu. Hắn lạnh lùng nói.
” Tiểu Mao Mao, mau đến đây lột vỏ kẹo cho anh mày”
Ngu ngốc nhưng không phải không mê trai. Huống hồ Tiểu Mao Mao rất thích Long Huấn, cho bên lúc vừa nghe người kia gọi. Cậu nhanh chóng bỏ mặt Tiêu Anh để đến bên hắn. Mặc kệ Tiêu Anh có chửi rủa thế nào.
” Tần Liêm của các anh là tên vô sĩ nhất trần đời. Các anh cũng thế”
Bị mắng đến khó chịu, Trắc Anh đi đến gần chỗ Tiêu Anh. Mặt mũi như thể sắp đánh nhau hỏi.
” Làm sao? Tần Liêm làm gì mà anh lại chửi chúng tôi?”
Bị khí chất ngang tàn của người này dọa sợ… Cậu thu mình lại thành một con thỏ nhỏ bé. Lí nhí trả lời.
” Hắn….hắn…”
” Hắn cái gì mà hắn? Nói mau, nếu không cho dù anh có là bác sĩ tôi cũng sẽ đấm chết anh”
Tình Hưu Hy vừa quát cho một tiếng, Tiêu Anh đã bật khóc trả lời.
” Hắn….hắn bóp mông tôi. Còn đòi \*\*\*\*\* tôi”
Cả căn phòng lặng im một lúc, có kẻ nhịn cười sắp nội thương. Thậm chí, ngay cả Dịch Long Huấn cũng không chịu được mà lắc đầu phì cười với những gì Tiêu Anh nói… Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Viễn Minh phất tay tỏ ý nó chẳng có gì là quan trọng. Đã vậy người này còn không ngừng nói.
” Tưởng chuyện gì! Đòi chơi nhau thôi mà, khi nào chơi được rồi thì hãy nói chúng tôi. Muốn bao nhiêu tiền cưới thì cứ nói, chúng tôi không tiếc”
Tiêu Anh lặng sững người. Đám du côn này không những tiếc thương cho cậu mà còn cỗ vũ cho tên Tần Liêm sao?
Đã vậy Tiểu Mao Mao còn vỗ tay tán thành hoan hô. Thế giới của Tiêu Anh bỗng dưng thật nhỏ bé.