Văn Mộc Cảnh đứng trước cửa kính sát đất ở văn phòng nhìn màn đêm, chiếc quần tây và áo sơ mi phẳng phiu khắc họa bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh, dưới vẻ ngoài văn nhã lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí.
Đôi mắt đen của anh phản chiếu vẻ rạng rỡ bên ngoài cửa sổ kính, nhưng đồng tử lại không chú ý tới cảnh sắc đó.
“Cốc cốc ——”
Trình Lê đẩy cửa, “Văn tổng, Chu tổng của địa ốc Đường Dịch một lần nữa từ chối lời mời của chúng ta với lý do thương tiếc người vợ đã khuất của ông ấy.”
“Tiếp tục hẹn.” Văn Mộc Cảnh xoay người cầm lấy áo khoác trên ghế, biểu cảm hiểu rõ mọi thứ.
Đây là lần thứ ba địa ốc Đường Dịch từ chối lời hẹn của Văn thị, dù sao đây là cũng công ty địa ốc có tên tuổi ở nước ngoài mà ai cũng muốn cướp được mối làm ăn này, phải cho bọn họ thời gian lựa chọn đối tượng hợp tác.
“Vâng.”
Trình Lê nói xong nhấc túi giấy trong tay lên, “Văn tổng, đây là bánh ngọt mà ngài yêu cầu.”
“Được, cậu tan tầm đi.”
Văn Mộc Cảnh nhận lấy đồ vật trong tay anh ta, lập tức đi vào thang máy. Anh nhìn bánh ngọt lớn bằng một bàn, khẽ cau mày, cô gái nhỏ thích ăn mấy cái này à, đã bé lại còn ngọt quá mức.
Đi xe từ công ty về nhà mất 40 phút, Văn Mộc Cảnh luôn nhẹ nhàng xách túi, cố gắng đảm bảo bánh kem còn nguyên vẹn.
Nhưng buổi tối về đến nhà, Đường Oanh vội vàng giúp đỡ dì Lưu bưng thức ăn, trực tiếp làm lơ đồ ngọt ở trên bàn.
Cuối cùng khi anh hỏi cô có ăn không, cô mới phản ứng một chút.
—— Cô lấy cớ từ chối.
Mặc dù cô rất cố gắng cư xử như bình thường, nhưng anh vẫn có thể phát hiện rõ ràng sự lạnh lùng và xa lánh của cô.
Trạng thái này đã được ba ngày.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sau bữa ăn, Lưu Phương Linh thu dọn xong rồi tan tầm, căn biệt thự to lớn bỗng trở nên yên ắng.
Trong lòng thắt lại, Đường Oanh không muốn ở một mình lâu với anh nên trốn trong phòng tắm, tắm rửa một hồi lâu mới chịu đi ra.
“Cuối cùng cũng đi ra?”
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai, cô đột nhiên co rụt vai lại.
Còn chưa kịp phản ứng, Văn Mộc Cảnh đã trực tiếp đẩy ra cửa kính phòng tắm, bóp eo cô rồi nhấc cô ngồi lên bồn rửa mặt.
Anh đặt một tay lên bàn, vừa vặn bao vây bốn phía cô.
Đường Oanh không nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp đi vào, một loạt hành động khiến cô chỉ có một chiếc khăn tắm trên người cảm thấy vô cùng bất an.
Cô bảo vệ gắt gao cái khăn trước ngực, cúi đầu không dám nhìn anh.
Văn Mộc Cảnh bóp hàm dưới cô, ép cô nhìn thẳng, “Em thích tức giận từ khi nào?”
“…… Em không có.” Đường Oanh tránh né ánh mắt anh.
Cái khăn quấn đầu vốn đã lỏng lẻo, hiện tại hoàn toàn rơi xuống, mái tóc ướt dầm dề xõa ra, giọt nước vô tình rơi vào mu bàn tay người đàn ông.
Anh nhìn đôi má ửng hồng vì nóng của cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Phòng tắm chưa tan hết hơi nước ở hắn trước mắt quanh quẩn, nữ hài nghiêng đầu, linh động mắt hạnh lúc này trở nên thủy doanh doanh.
Hơi nước từ phòng tắm chưa tan hết quanh quẩn trước mặt anh, cô gái nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng lúc này đã ngấn nước.
Giống như một hồ nước phẳng lặng, chỉ cần chạm nhẹ thì những gợn sóng sẽ xuất hiện.
Văn Mộc Cảnh nghe cô nói một đằng nghĩ một nẻo, hỏi lại: “Không có? Là vì bánh kem không ngon à?”
Đường Oanh lắc đầu, suy nghĩ mất nửa ngày mới có cái cớ sứt sẹo, “Ăn vào buổi tối dễ béo phì.”
“Thật không?” Văn Mộc Cảnh đưa tay xoa nhẹ eo nhỏ của cô, đánh giá nghiêm túc, “Rất cân đối.”
Cô sợ hãi ngăn cản động tác của anh, đôi mắt tròn xoe xấu hổ và giận dữ, nghĩ nửa ngày vẫn không ra một cái cớ hoàn chỉnh.
Anh véo khuôn mặt cô: “Được rồi, khó chịu hai ngày thôi, không cần lại giận dỗi ở đây”
Đường Oanh cảm thấy hỗn độn, thì ra anh luôn cho rằng cô đang giở trò nóng nảy.
Vì anh không muốn tiếp tục khó chịu như vậy, cô quyết định nói ra.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Em muốn quay phim.”
“……”
Chẳng mấy chốc, sắc mặt Văn Mộc Cảnh tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Anh căng chặt khớp hàm “Không được.”
“Tại sao!”
“Công ty có quyền lợi sắp xếp mọi hoạt động của em.”
“Anh thật không công bằng.”
Đường Oanh bất mãn hét lên, trong mắt hiện lên vẻ không phục.
Cô không muốn bị ràng buộc, cô không muốn bị sắp đặt, và cô càng không muốn trở thành tình nhân như trong miệng Phó Nguyệt.
Anh sử dụng quyền thế lấy đi cơ hội của cô, điều này thật không công bằng.
“Nói công bằng với tôi?” Văn Mộc nhìn vẻ bướng bỉnh trong mắt cô, không kiên nhẫn dỗ dành, anh xoa xoa đỉnh đầu của cô, “Với tôi, chỉ có phục tùng vô điều kiện.”
Đường Oanh im lặng, sự không cam lòng trên mặt khó mà che giấu được, anh luôn như vậy, luôn đem ý nghĩ bản thân áp đặt ở trên người cô.
Dựa vào đâu anh động đến tài nguyên trong ba năm của cô, chỉ có một câu ‘phải nghe theo sắp xếp’ để đè cô xuống, cô cũng có tính nóng nảy mà.
Giây tiếp theo, Đường Oanh dùng sức đẩy ra người đàn ông trước mặt, nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt. Nhưng cô chưa kịp ra cửa, đã bị Văn Mộc Cảnh mạnh mẽ kéo lại.
Anh bóp chặt hai tay ra sau lưng cô, đặt đôi chân dài của mình vào giữa hai chân cô, lấy ưu thế tuyệt đối cản mọi giãy giụa.
“Buông em ra!” Đường Oanh bị bị sức lực áp sát đến không thể động đậy, sức phản kháng cực kỳ giống một con mèo đang nổi cáu.
Tuy nhiên, hành động của cô hoàn toàn khiến Văn Mộc Cảnh tức giận.
Người đàn ông bóp chặt cái cổ mảnh mai của cô gái, kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, “Gần đây tôi quá nuông chiều em, khiến em quên mất điều kiện lúc trước nhỉ.”
Ngay khi lời này nói ra, Đường Oanh giống như bị đóng băng không hề kháng cự, cô cắn chặt môi dưới, cố gắng nén nhịn.
“Đừng làm cho tiền của tôi trở thành đống giấy vụn!” Sự ác liệt của người đàn ông lộ ra, khuôn mặt ôn hòa tao nhã lạnh lùng, từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim cô.
Tiền?
Đường Oanh nghe anh nói, nước mắt chợt trào ra, hóa ra đây là cách anh nhìn nhận mối quan hệ giữa hai người.
Bảy năm ở chung, anh dùng tiền để định nghĩa cô, vậy cô là gì?
Văn Mộc Cảnh nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, trái tim như bị đè nặng, lửa giận cũng giảm bớt một chút.
Anh hôn lên trán cô: “Ngoan, đừng nháo nữa.”
Đường Oanh vẫn im lặng, nhưng so với lúc trước đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cô cảm nhận được đôi môi mát lạnh của người đàn ông dần dần di chuyển xuống dưới.
Hơi thở tới gần, cô nghiêng đầu.
Văn Mộc Cảnh nhìn hành động tránh né của cô, dùng một tay giữ chặt đầu cô, ép cô nhận nụ hôn.
Trong lúc nhất thời tức giận, hơi thở mạnh mẽ, tự phụ xâm nhập vào miệng cô, cô gái phát ra âm thanh mơ hồ bị bóp nghẹt trong cổ họng, không thể phản kháng.
Gốc lưỡi bị anh quấn lấy, khăn tắm trên người cũng trở nên nguy hiểm trong lúc dây dưa.
Không biết qua bao lâu, anh buông tay không tiếp tục trói buộc, vùi vào cần cổ cô tìm mùi sữa thơm ngọt.
Đường Oanh không thể chịu được động tác của anh, trên người nổi lên một lớp da gà. Cô cắn vào cổ anh để trút giận, nhưng thân thể từ dưới lên trên lại sinh ra cảm giác tê dại khiến cô không thể không nhả ra.
Chỉ một lúc, ở mạch máu cổ của người đàn ông hiện lên một dấu răng rõ ràng, vừa cấm dục lại vừa ái muội.
Cô… Rõ ràng là cô ấy không cắn mạnh lắm.
Cùng lúc đó, Văn Mộc Cảnh hừ lạnh một tiếng, “Trút giận xong rồi? Thoải mái chưa?”
Đường Oanh nhận thấy nguy hiểm, vừa muốn thoát thân, liền bị anh chặn môi.
“Ưm ——”
……
Hôm sau thức dậy, không biết là mấy giờ.
Nhiệt độ gối bên cạnh hơi lạnh, Đường Oanh nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, mông lung hé mắt nhìn.
Anh đang cài nút áo sơ mi, tỉ lệ dáng người xuất sắc, bộ vest tỉ mỉ đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu cho anh.
Văn nhã, nho nhã, cấm dục.
“Buổi chiều em muốn đến nghĩa trang.” Giọng nói cô có chút khàn khàn, trong mắt vẫn còn nét mê hoặc từ đêm qua chưa biến mất.
“Sao?” Văn Mộc Cảnh nghe thấy âm thanh xoay người lại, lông mày khẽ cau.
Đường Oanh giải thích: “Ngày giỗ của mẹ em.”
“Được, buổi tối tối đến đón em.”
“Vâng.”
Anh nghiêng người xoa đầu cô mới hài lòng rời đi.
Đường Oanh nhìn căn phòng cô độc, trong lòng trống rỗng.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
*
Bốn giờ chiều, nghĩa trang Bắc Thành.
Mặt trời bị mây che lấp, cái nóng oi bức phả vào người khiến người ta mệt mỏi.
Ngoài ra, hôm nay là ngày hành chính, rất ít người đến tảo mộ.
Bước vào trong, có một người trẻ tuổi mặc vest đen đứng giữa khu mộ, hai tay buông thõng hai bên, đầu hơi cúi xuống, mà chéo với người thanh niên đó có một người đàn ông mặc áo polo đang ngồi suy sụp bên cạnh bia mộ.
Hai người nhìn thoáng qua thì trông có vẻ cực kỳ ăn ý.
Họ đã ở đây rất lâu, cuối cùng người đàn ông ngồi lặng lẽ bên bia mộ cũng đứng dậy.
Ông ta lưu luyến vuốt ảnh chụp phía trên, trong miệng lẩm bẩm không ngừng: “Tiểu thư… Tiểu thư…”
Tề Bân đứng đằng sau với vẻ mặt nghiêm nghị, anh ta làm việc bên người Chu tổng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ông ấy trở nên khốn khổ như vậy.
Trong ấn tượng của anh ta, ngày này mỗi năm Chu tổng đều chỉ ở nhà, hơn nữa cố tình kêu anh ta đặt một ít hoa hồng tươi để chuyển về nước.
Lần này về nước khai thác thị trường, vừa kịp ngày hôm nay, cuối cùng anh ta cũng gặp được phu nhân trong lời đồn.
Người phụ nữ trong ảnh trông còn rất trẻ, nụ cười rạng rỡ và đôn hậu, chắc hẳn là một cô gái rất dịu dàng.
Anh ta không biết họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn người đàn ông đã ngồi đây gần một ngày.
Anh ta nghĩ đó sẽ là một quá khứ khắc cốt ghi tâm.
Chu Trạch Sâm lặng lẽ rút tay về, lông mày vô cùng mệt mỏi, ông chỉnh sửa lại bó hồng trước bia mộ, rồi mới ra hiệu cho Tề Bân, “Đi thôi.”
Tề Bân gật đầu, rồi đi theo ông ra khỏi khu mộ.
Đột nhiên, anh ta sững sờ nhìn cô gái đang đi tới.
Quá giống, cô gái này quá giống phu nhân quá cố của Chu tổng.
Chưa kịp suy nghĩ, anh ta nhìn về phía Chu Trạch Sâm, cả hai đều dừng lại.
Cô gái phía đối diện vội vàng sửa bó hoa, không chú ý tới bọn họ.
Ánh mắt Chu Trạch Sâm dõi theo bóng dáng cô, nhận ra cô chính là cô gái mà ông nhìn thấy ở sân bay ngày hôm đó.
Nhưng khi thấy cô dừng lại trước bó hoa hồng, đồng tử của ông run lên, trong lòng ông như có thứ gì đó đang nảy nở.
Tề Bân cũng sửng sốt, sau khi liên tục xác nhận cô gái đang đứng ở đâu, anh ta mới do dự: “Chu tổng……”
Chu Trạch Sâm không lên tiếng, một lúc lâu sau mới quay người rời đi, giọng nói run run, “Tề Bân, điều tra mối quan hệ giữa cô ấy và Đường Thư.”
“Vâng.”
Phía xa, chỉ còn một mình Đường Oanh ở trong khu mộ, xung quanh cực kì an tĩnh.
Cô nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay ngay ngắn cùng với hoa hồng trước mặt, chậm rãi ngồi trên bậc đá, “Mẹ, mẹ xem, người đưa hoa hồng lại tới nữa rồi, mẹ nghĩ người đó là ai, đã nhiều năm như vậy mà con chưa gặp lần nào.”
Tiếp theo cô lau tấm ảnh của Đường Thư, “Mẹ, con nhớ mẹ lắm……”
—
Một lúc lâu sau, Đường Oanh cảm thấy mệt mỏi nên dừng lại, nhưng cảm giác tâm trạng của bản thân rõ ràng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô nhìn điện thoại, gần 6 giờ, sắp đến thời gian cô hẹn Văn Mộc Cảnh.
Nói tạm biệt với Đường Thư rồi cô ra khỏi nghĩa trang.
Cùng lúc đó, tầng thứ hai dưới lòng đất của tập đoàn Văn thị.
Điền Tử lo lắng đứng trước cửa thang máy của bãi đỗ xe, ban ngày cô ả và Hàn Tiêu đều bị lễ tân cấm vào, cơ hội gặp mặt còn chẳng có, đừng nói đến cơ hội cầu xin.
Cô ả trở nên như vậy tất cả do Đường Oanh hãm hại!
Kể từ khi những gì cô ả nói lần trước bị Đường Oanh nghe thấy, công ty đã dừng mọi hoạt động tài nguyên thương mại của cô trong một đêm, thậm chí ngay cả đoàn phim đều không ngại tạm dừng công việc để đổi người.
Còn ba năm nữa mới hết hạn hợp đồng, nếu luôn bị vây ở trạng thái này, thì tiền đồ, sự nghiệp của cô ả đều sẽ sụp đổ!
Tai họa này, dù như nào cô ả đều không thể gánh vác!
Cuối cùng, thang máy mở ra, Văn Mộc Cảnh đi tới chỗ đỗ xe.
Điền Tử vội vàng tiến lại gần, không ngờ bị Trình Lê ngăn lại, cô ả hạ liền thấp tư thái, cầu xin Văn Mộc Cảnh: “Văn tổng, công tác của tôi bao giờ mới có thể hoạt động, lần trước tôi không có ý nói, nếu tôi biết Đường Oanh nghe lén đánh chết tôi cũng không nói ra.”
Văn Mộc Cảnh liếc mắt một cái, trong mắt không có nhiệt độ, “Tôi đã nói, tiền đề cho cô tài nguyên là không được nói cho ai biết, nếu cô không tuân thủ, tôi sẽ thu hồi lại hết.”
Điền Tử đi theo từng bước, liều mạng né tránh Trình Lê, “Bị Đường Oanh nghe thấy là ngoài ý muốn, khẳng định cô ta sẽ không nói ra ngoài, ngài tha cho tôi một lần đi mà!”
“Văn tổng, Văn tổng, tôi sẽ không tái phạm nữa, hợp đồng còn ba năm, khoảng thời gian này ngài không thể đóng băng tôi!”