Trên thế giới lại còn loại người vô sỉ như vậy!
Khương Bách Vạn vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình, tuyệt không cúi đầu trước cái ác, gằn từng tiếng đáp lại anh — “Không, thể, nào!”
Hiện giờ bản thân đang ở trong tình cảnh bị khống chế, cô không thể nhúc nhích cũng không thể phát ra âm thanh, vừa rồi còn bị anh chiếm tiện nghi, nhưng bảo cô chủ động hôn thì tuyệt đối không thể! Ninh Hành chưa đạt được ý muốn, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt không rõ ràng. Khương Bách Vạn không chịu yếu thế, ra sức trừng mắt nhìn lại anh, trừng đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra khỏi tròng mắt rồi mà cô vẫn còn chưa thấy hết giận, giơ ngón tay cái chổng ngược xuống đất, chế giễu hành vi tiểu nhân của anh.
Anh giữ chặt cổ tay cô, lại kề sát tới, đặt lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Khương Bách Vạn bất đắc dĩ cau mày, ai ngờ anh lại lặp lại chiêu cũ, hôn cô lần nữa, một lần, hai lần, ba lần,…
Bệnh thần kinh!
Khương Bách Vạn không chịu ngồi im chờ chết, lúc anh lại hôn xuống lần nữa thì há mồm ra cắn môi anh, một giây sau, anh buông tay cô ra, lại vươn tay kéo cô vào lòng, dáng vẻ không hề sợ đau chút nào. Cô không dám dùng sức, sợ anh sẽ thật sự kêu lên, nhưng cũng không dám nhả ra, sợ anh lại tiếp tục đùa giỡn mổ mổ lên môi cô. Bây giờ cô như con cá chép cắn phải lưỡi câu ở dưới nước, tiến lùi đều không được. Còn anh thì cứ để mặc cho cô cắn, yên lặng bất động. djen~đan`le^quy”đôn
Hơn một phút sau, Khương Bách Vạn sắp khóc đến nơi rồi, chẳng lẽ cô cứ phải duy trì tư thế này cho đến khi tiệc rượu kết thúc sao?
Cô buông miện ra, xoay đầu nhìn sang một bên.
Ninh Hành nhẹ nhàng cong môi dưới: “Còn cắn nữa là anh sẽ không kìm nén nổi nữa rồi.”
“Nói cứ như thể anh vẫn luôn kìm nén vậy.” Khương Bách Vạn không kiên nhẫn đáp lại, trong lòng nghĩ thầm, anh ôm em bao lâu rồi, bây giờ lại còn không biết xấu hổ mà nói là không kìm nén được.
Ninh Hành lấy điện thoại di động ra, mở mục tin nhắn: “Anh bảo trợ lý Chung đặt một phòng.”
Khương Bách Vạn trợn mắt, nghiến răng kèn kẹt: “Anh dám!!”
“Là em đề nghị anh không cần kìm nén.” Anh thật sự gửi tin nhắn cho Chung Gia Hủy.
“Anh vẫn nên cố gắng kìm nén đi!”
“Không bàn cãi, anh chính là “boss bá đạo”.” — Anh thật sự ghi thù!
Tiểu Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai: “Lạ thật, sao tớ vẫn cảm thấy có người đang xì xào bàn tán bên tai nhỉ.”
Giang Xuân gật gật đầu: “Tớ cũng nghe thấy, thật là kỳ lạ…”
“Xin hai người đừng có dọa tớ!” Thục Viên che mắt lại.
Xin mấy người đừng có dọa tôi mới đúng… Khương Bách Vạn đứng ở phía sau đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa lại nghe thấy bọn họ bắt đầu nghi ngờ có phải cô đã trốn vào đâu đó giả ma giả quỷ rồi không.
“Phải rồi! Chắc chắn là Bách Vạn đang bày trò, cô ấy đang trốn trong góc nào đó, muốn dọa mấy người chúng ta đây mà! Tiếng đàn ông ho khan và tiếng xì xào bàn tán vừa rồi đều là do cô ấy giả bộ.” “Có thể lắm, cô ấy đúng là nghịch ngợm quá, lúc này rồi mà còn muốn chơi trò trốn tìm.” “Chúng ta tìm cho được cô ấy rồi kéo ra ngoài, thế nào?” “Được đấy, được đấy!” “Cô ấy có thể trốn ở đâu nhỉ? A… Trong ngăn tủ?”
Khương Bách Vạn nhìn Ninh Hành cầu cứu, hiện giờ hai người bọn họ giống như hai con chuồn chuồn cùng đậu trên một sợi dây.
Ninh Hành thì sao, vậy mà anh lại thờ ơ, thậm chí còn vỗ vỗ lưng cô tỏ vẻ an ủi.
“Hay là sau bức rèm, chỗ đó dễ trốn nhất.” Giang Xuân chỉ vào cửa sổ sát đất: “Vừa rồi tớ cảm thấy bức rèm hơi lay động. Chúng ta đến đó thử xem.”
Chết chắc rồi, chờ đến khi bọn họ vén bức rèm lên thì sẽ nhìn thấy Ninh Hành đang ôm cô mặt đỏ tai hồng.
Nghe thấy tiếng bước chân mấy người họ lại gần, Khương Bách Vạn càng ra sức vùi đầu vào trong lòng Ninh Hành, biết rõ là đang bịt tai trộm chuông* nhưng vẫn kiên trì làm đà điểu.
* bịt tai trộm chuông: trộm chuông thì sẽ phát ra tiếng kêu, bịt tai lại thì mình không nghe thấy nhưng người khác vẫn nghe thấy; dùng để chỉ những hành vi tự lừa được mình chứ không dối được người
“Khương Bách Vạn tớ bắt được cậu rồi!” Tiểu Tinh hớn hở nắm một góc rèm, hét lớn một câu, chuẩn bị vén rèm lên.
“Mấy người các cô nhanh lên!” Chung Gia Hủy bỗng nhiên mở cửa xông vào, trong tay vẫn còn nắm chặt di động: “Tổng giám đốc Ninh nói có việc gấp, các cô lập tức xuống đại sảnh tầng một tập trung đi!”
“A… Được được! Đi ngay đây!” Mấy cô nàng đáp lại, nhanh chóng sửa sang lại váy áo, xỏ giày cao gót vào rồi chạy ra ngoài.
Vào cái khoảnh khắc cửa đóng lại kia, Khương Bách Vạn xụi lơ trong lòng Ninh Hành, bạn có tin không, vừa rồi cô đã bị dọa cho khóc đến nơi rồi, nước mắt cũng đảo mấy vòng quanh hốc mắt rồi.
“Anh có bệnh!!!” Áp lực bị đè nén bùng phát trong phút chốc, cô hung hăng đẩy Ninh Hành một cái, cởi giày cao gót ra đập vào người anh, lại nhào lên muốn đánh anh, nhưng anh rất nhẹ nhàng tránh được mấy cái điệu bộ khua tay múa chân của cô. Cô vẫn không bớt giận, tiếp tục vặn hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì anh nói đi!! Anh có biết anh đê tiện lắm không! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ăn hiếp người khác này! Anh có phải đàn ông không hả!! Anh nói đi!! Nói đi!” diễn@đàn$lê%quý!đôn
Ninh Hành chờ cô gào xong thì chỉnh lại cà vạt, mở miệng nói: “Thứ nhất, là em ép anh đến trốn sau bức rèm, đây mới gọi là ép buộc; thứ hai, vì không để cho anh phát ra tiếng, em cắn anh không buông, chiếm tiện nghi của lãnh đạo, cái này gọi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của; thứ ba… anh là đàn ông, nếu em không tin thì gặp nhau ở phòng khách ở tầng trên.”
“Anh… Anh!” Khương Bách Vạn nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng mặt anh, nhưng nghẹn một hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Di động trên bàn rung lên, là Tiểu Tinh gọi tới. Khương Bách Vạn nghe máy, liền nghe thấy Tiểu Tinh nói: “Ôi, rốt cuộc cậu cũng nghe điện thoại rồi! Cậu mau xuống tầng một đi, tổng giám đốc Ninh nói có chuyện gấp. Rốt cuộc là vừa rồi cậu đã đi đâu vậy hả?”
“À… Tớ…” Khương Bách Vạn lườm Ninh Hành một cái, lớn tiếng nói: “Vừa rồi tớ bị chó cắn nên phải nán lại một lúc.”
Ninh Hành coi như không nghe thấy, khom lưng nhặt giày cao gót lên, đoạt lấy di động của cô, thay cô ngắt cuộc gọi, cả người ngồi xổm xuống: “Người bị chó cắn là anh.” Khương Bách Vạn bực tức, nhấc chân lên muốn giẫm anh, anh cầm lấy mắt cá chân của cô, ngăn không để cô nâng chân lên: “Đừng trách anh không nhắc nhở em, hôm nay em mặc váy đấy.”
Cô sửng sốt, bỗng nhiên lại đỏ mặt, nhìn chằm chằm anh vẻ đề phòng.
“Em còn không xuống, mấy người họ sẽ đi lên tìm em đấy. Em muốn chơi trò vừa rồi với anh một lần nữa sao? Ngồi xuống, nhấc chân lên.”
Khương Bách Vạn ấp úng ngồi xuống, nhìn anh đang nửa quỳ dưới đất lồng giày cao gót vào cho cô, đột nhiên lại cảm thấy buồn cười.
Vì vậy, cô lại bắt đầu nói lảm nhảm: “Ôi, tổng giám đốc Ninh à, dáng vẻ anh đi giày cho em giống hệt như thái giám bên cạnh thái hậu vậy.”
Ninh Hành giương mắt: “Xem ra em vẫn không chịu tin anh là đàn ông.”
Khương Bách Vạn sợ anh lại nói tới chuyện “phòng khách ở tầng trên”, vội vàng cười cho qua. Ôi, người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.
“Đi thôi!” Ninh Hành đứng dậy, ga lăng vươn tay phải ra.
Khương Bách Vạn chống nạnh, khó chịu hừ một tiếng: “Em chờ xem lát nữa anh lấp liếm thế nào.” Dứt lời, cô vội vàng chạy xuống.
“Cậu đi toilet mà bị chó cắn thật hả? Cắn mông sao?” Mấy cô nàng kia ồn ào: “Sao tớ lại cảm giác cậu khác khác lúc nãy nhỉ? Này, son trên môi cậu biến mất đâu hết cả rồi?” “Đúng rồi, cậu đã ăn chưa?”
“Ôi, một lời khó mà nói hết…” Khương Bách Vạn lắc đầu, ngẩng 45 độ nhìn lên trời với vẻ đau buồn, một hồi sau, mấy người nhìn thấy Ninh Hành đang từ từ đi xuống cầu thang, khuôn mặt nghiêm trang, nhìn qua đúng là lạnh băng băng. dienndaannleequyydoon
“Tổng giám đốc Ninh đến rồi, đứng nghiêm đứng nghiêm.” Giang Xuân vội vàng nhắc nhở.
Khương Bách Vạn vừa mới rời khỏi ngực anh nên không hề có cảm giác kính sợ, hết sức không phối hợp nhìn sang hướng khác, làm ra cái dáng vẻ hoàn toàn xa lánh anh.
“Hôm nay các cô biểu hiện tốt lắm.” Ninh Hành thong thả đi qua đi lại trước mặt bốn cô gái: “Sau khi tiệc rượu kết thúc, các cô chỉ cần đứng trước cửa thang máy giữ nguyên nụ cười là được rồi.”
Mặc dù ngoại trừ Khương Bách Vạn ra, mấy người còn lại đều cảm thấy chỉ vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà vội vàng tập trung bọn họ lại ở đại sảnh thì đúng là chuyện bé xé to, nhưng tất cả đều gật đầu như giã tỏi.
Trước khi rời đi, Ninh Hành đứng trước mặt Chung Gia Hủy hạ giọng nói gì đó.
“Tiệc rượu diễn ra thuận lợi cũng không thể không tính đến công lao của các cô. Tổng giám đốc Ninh nói, mọi người đều vất vả rồi, sau khi tiệc rượu kết thúc thì có thể đến chỗ tôi nhận phiếu ăn buffet, mỗi người hai tấm.” Chung Gia Hủy cười nói, vỗ lưng mấy cô nàng: “Chịu khó thêm một, hai tiếng nữa, chủ nhật dẫn bạn trai hoặc bạn thân của các cô đến đây ăn một bữa no nê.”
“A!!” Mọi người vui đến mức nhảy dựng lên: “Tổng giám đốc Ninh thật là tốt quá!”
Vài cái phiếu ăn buffet mà đã lấy được lòng của mấy cô gái này! Khương Bách Vạn trừng mắt, đi cùng mấy người kia trở lại vị trí của mình.
Ninh Hành quay lại tiệc rượu, bồi bàn bưng lên một ly sâm banh, mấy người nước ngoài nhao nhao đi tới kính rượu, anh nói tiếng Anh lưu loát, không cần bất kỳ ai phiên dịch, vui vẻ trò chuyện với bọn họ. Có một vị khách nước ngoài là một cô gái tóc vàng xinh đẹp, lúc tiếng nhạc êm dịu vang lên, cô gái đó nói muốn nhảy với anh một khúc, anh mỉm cười gật đầu, lễ phép khoác tay cô gái đó bước vào sân nhảy.
Kết thúc một điệu nhảy, cô gái tóc vàng nói cảm ơn, có chút thẹn thùng quay trở lại đứng bên cạnh bố mình.
Chung Gia Hủy thu lại ánh mắt si mê, cẩn thận bưng một khay đồ ngọt tới khu nghỉ ngơi: “Tổng giám đốc Ninh, tôi thấy từ đầu bữa tiệc đến giờ anh chưa ăn thứ gì, anh vẫn nên chú ý đến thân thể.”
Đi theo bên cạnh Ninh Hành nhiều năm, cô ấy biết rõ khẩu vị của anh, đặc biệt chọn ra mấy món không quá ngọt đặt vào trong một cái khay nhỏ, để cho anh không đến mức phải bụng rỗng uống rượu.
“Cảm ơn.” Ninh Hành nhận lấy, dùng dĩa lấy một miếng bánh quế cuộn cho vào trong miệng, nhớ tới dáng vẻ Khương Bách Vạn phồng mồm ăn bánh ngọt vừa nãy thì khẽ cong khóe môi, nói với Chung Gia Hủy: “Mấy loại bánh ở trong tiệc rượu là đặt của tiệm nào?”
“Tiệm đồ ngọt Mộc Lưu Ký.”
Anh gật đầu, nói: “Ngày mai đặt hai cái, một cái cho cô, một cái đưa cho Tiểu Khương.”
“Được, cảm ơn tổng giám đốc.” Chung Gia Hủy vì mừng quá mà sinh áp lực, gật đầu liên tục.
“Tổng giám đốc Ninh?” Bùi Cảnh Tiêu đi đến, bộ lễ phục dạ hội màu đỏ trên người cô ta vô cùng chói mắt, càng đi đến gần thì vẻ đẹp trên người lại càng khiến người ta không thể nào dời mắt: “Vừa rồi tổng giám đốc Ninh cùng mỹ nữ nước ngoài nhảy một khúc, có phải cũng nên xem xét đến nhân viên công ty mình một chút không?”
Chung Gia Hủy lui sang một bên, yên lặng nhìn sàn nhà, ở trước mặt Ninh Hành, cô ấy vẫn luôn thức thời như vậy.
Bùi Cảnh Tiêu cười: “Nghe nói lúc nữ sĩ mời nam sĩ khiêu vũ thì nam sĩ không thể từ chối… Em đành mặt dày mời anh một lần.” Dứt lời, cô ta vươn tay ra, dưới ánh đèn, những ngón tay trắng nõn càng trở nên thon dài.
“Cô Bùi nói gì vậy chứ, nên là tôi mời cô mới đúng.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt anh không hề có vẻ tươi cười. Anh để đĩa sang một bên, dáng vẻ y hệt như vừa rồi, lễ phép khoác tay Bùi Cảnh Tiêu, cô ta lại ra sức nắm chặt, kéo anh lại gần. Anh ngẩn ra, lườm cô ta một cái, hừ lạnh một tiếng đầy trào phúng.
Chung Gia Hủy không vui nhíu nhíu mày, có chút cô đơn đi sang một bên.
Tiểu Tinh không sợ chết, lại chạy tới lén nhìn tiệc rượu, trở về nói với bọn họ rằng Ninh Hành rốt cuộc cũng ôm Bùi Cảnh Tiêu cùng khiêu vũ rồi: “Ôi cái cảnh tượng kia, đúng là hoàng tử và công chúa, cực kỳ xứng đôi!”
Trong lòng Khương Bách Vạn chợt có chút cảm giác không phải, cô khó có thể tưởng tượng ra tại sao mới một giây trước người đàn ông kia còn cường hôn cô sau bức rèm, vậy mà một giây sau đã có thể nắm tay nhân viên khác của công ty cùng khiêu vũ. Nghĩ tiếp, cô lại nghĩ tới Ninh Nhất Kiệm.
Con cháu Ninh thị đều là đứng núi này trông núi nọ như thế cả, anh ta sẽ vì hứng thú nhất thời mà đi theo đuổi một cô nàng bình thường, nhưng rồi cuối cùng đều sẽ bước vào cung điện hôn nhân cùng một vị thiên kim môn đăng hộ đối.
Nhan Miểu Miểu còn chưa đủ thảm sao? Cô ấy vẫn luôn chê cười cô si mê Trang Ký Khiếu, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng đi si mê Ninh Nhất Kiệm đấy thôi. Vết xe đổ Nhan Miểu Miểu rõ ràng ngay trước mắt như vậy, mà cô thì suýt nữa bị Ninh Hành kéo vào cái hố to, bước theo dấu chân người bạn thân của mình.
“Bách Vạn, cậu làm sao thế, sắc mặt khó coi quá, cứ như thể có ai đang thiếu nợ cậu vậy!” Tiểu Tinh giật giật khuỷu tay cô.
Khương Bách Vạn lắc đầu, lấy di động ra muốn lướt weibo giải sầu, lại thấy Trang Ký Khiếu đã lâu không liên lạc gửi tới một tin wechat.
“Bách Vạn, anh nhớ em rồi.”