* cổ vịt Tinh Vũ là một món ăn nhẹ truyền thống rất nổi tiếng ở Vũ Hán, Hồ Bắc. Cổ vịt được dùng với nước sốt theo phong cách Tứ Xuyên, cả mùi và vị đều rất hấp dẫn.
Sau khi công ty dược Bảo Năng bán mấy nhà xưởng được hơn một tuần, một buổi đấu giá đồ cổ được tổ chức ở thành phố N. Theo kế hoạch của Ninh Hành, Khương Bách Vạn dẫn theo Hồ Tế Tế đến hội trường, nhìn thấy bình sứ bầu dục men lam thời Ung Chính kia không ngừng được người ta giơ cao thẻ đấu giá thì cô không khỏi thán phục ánh mắt chuẩn xác của Ninh boss. Sau cùng, bình sứ bầu dục được một người thu thập đồ cổ mua với giá 1800 vạn, cũng lập nên kỷ lục sản phẩm được đấu giá cao nhất ngày hôm đó.
“Bình sứ bầu dục men lam thời Ung Chính được bán với giá 1800 vạn” – Hồ Tế Tế vừa đăng tin này lên báo chiều, rất nhiều phóng viên của các tòa soạn báo khác đều hỏi thăm rốt cuộc người bán cái bình cổ là ai, tin tức người bán đấu giá “nặc danh” khiến người ta nảy sinh không ít suy đoán. Sau khi tìm hiểu cặn kẽ sâu xa, có người phát hiện ra, mấy năm trước ông chủ Bảo Quốc Thắng của công ty dược Bảo Năng từng mua một cái bình như vậy ở Hongkong về, mà chỉ mấy ngày trước, Bảo Năng vừa mới bán phá giá mấy nhà xưởng cũ.
Chỉ trong chốc lát, lời đồn rằng Bảo Năng tài chính khan hiếm, ông tổng* Bảo Quốc Thắng bắt đầu bán của cải và gia sản để lấy tiền trả nợ nổi lên khắp bốn phía, không lâu sau đó, tin tức Bảo Dục Tường một đêm thua hơn một nghìn vạn trong sòng bạc cũng được truyền ra ngoài. Những công ty vốn có kế hoạch hợp tác cung ứng nguyên liệu và thiết bị cho Bảo Năng đều nhao nhao rút lui, còn đáng sợ hơn chính là các cổ đông lớn đòi chuyển nhượng cổ quyền, vì gặp phải sự phản đối mãnh liệt của các cổ đông nhỏ nên đã quyết định sẽ tiến hành bỏ phiếu trong mấy ngày tới.
* ông tổng: cách gọi tôn kính các vị lãnh đạo cao cấp trong quân đội thời chiến và trong các công ty, các tổ chức nhà nước
Một cái “bình” làm nổi lên nghìn lớp sóng, Bảo Quốc Thắng trước sau không hề hay biết gì, cho tới tận phút cuối mới phát hiện ra mình bị con trai lừa gạt, cái bình gia truyền không còn, con trai nợ tiền đánh bạc, công ty lại còn phải gánh chịu bao nhiêu lời đồn như vậy. Ông ta vừa muốn thuyết phục các thành viên trong hội đồng quản trị, vừa muốn phục hồi tình hình sản xuất của công ty, bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả thời gian mắng chửi Bảo Dục Tường cũng không có, ông ta cảm thấy, Ninh Hành của công ty dược Ngự Thông không thể đánh thắng mình trực diện nên đã tìm cách đánh từ một bên, thật sự khó lòng phòng bị. Đợi ông ta xử lý xong cục diện rối loạn trước mắt, nhất định sẽ tìm tiểu tử thối kia tính sổ.
Đảo mắt đã đến ngày phát lương, Khương Bách Vạn đã sớm suy đoán xem Ninh Hành có thể nhắc đến chuyện “chia hoa hồng” hay không. Lúc đến bộ phận marketing lấy hóa đơn hàng tháng, ở trong thang máy cô đụng phải Tiểu Tương của bộ phận tài vụ và kế toán đang chuẩn bị đến ngân hàng chuyển tiền. Tiểu Tương thấy cô thì ra vẻ cực kỳ thần bí nói với cô rằng, tiền thưởng tháng này của cô là do chính tổng giám đốc phê duyệt, cực kỳ cực kỳ nhiều, cao nhất công ty.
“”Cực kỳ cực kỳ nhiều” là bao nhiêu?” Khương Bách Vạn ngượng ngùng hỏi thăm.
Tiểu Tương lại vẫn còn thừa nước đục thả câu: “Danh sách phát lương ở trên bàn làm việc của tôi đấy, lát nữa cô tự đến mà xem. Đúng rồi, tiện thể cô tự xé phần hóa đơn tiền lương của mấy người trong bộ phận của cô rồi cầm về luôn.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Khương Bách Vạn vừa từ bộ phận marketing trở về liền vội vàng chạy đến bộ phận tài vụ và kế toán, nhìn thấy tập hóa đơn tiền lương của mọi người vẫn còn nguyên xi trên bàn làm việc của Tiểu Tương. Nhìn dòng chữ “Thưởng đặc biệt” trên hóa đơn tiền lương và bốn con số “0” sau con số “2”, cô dụi dụi mắt. Mặc dù số tiền này chỉ là mấy phần trăm lợi nhuận, thậm chí còn chưa mua nổi một bộ tây trang trên người ông chủ lớn của cô, thế nhưng đối với dân đen như Khương Bách Vạn mà nói, đây là lần đầu tiên nhận được số tiền lớn đến như vậy. Cô nhớ rõ bức tranh đắt nhất của bố cô có giá chưa đến một vạn.
Cả công ty chỉ có mình cô được “thưởng đặc biệt”, những người khác đều nhận được tiền thưởng khác nhau tùy vào thành tích, dĩ nhiên, nhân viên thử việc chỉ được nhận lương cơ bản. Cô bỗng dưng nổi lên ý nghĩ, cố nán lại tìm hóa đơn tiền lương của Ninh Hành, muốn nhìn xem tên quỷ hút máu này tự cho mình bao nhiêu tiền lương, đáng tiếc cô lại thất vọng phát hiện ra trên danh sách phát lương không có tên của anh.
Dân đen thật sự cho rằng boss nhà mình là dựa vào tiền lương mà sống qua ngày, đâu có nhớ rằng trên tay người ta là công ty Ngự Thông, một lần chia hoa hồng cũng đủ cho cô ăn cả đời.
Khương Bách Vạn mừng rỡ như điên trở về văn phòng, ngồi vào chỗ của mình cười ngây ngô. Nghĩ nghĩ một hồi, cô gửi cho Ninh Hành một tin nhắn.
“Tổng giám đốc Ninh, cám ơn anh.”
Lời ít ý nhiều, thái độ thành khẩn, lại còn là biết báo đáp ơn nghĩa. Khương Bách Vạn cực kỳ hài lòng với năng lực sắp xếp từ ngữ của bản thân.
Lâm Lệ ôm một chồng tài liệu đi ngang qua, thấy trên bàn Khương Bách Vạn có hóa đơn tiền lương của tất cả mọi người thì cầm lên xem. Bây giờ Khương Bách Vạn cứ nhìn thấy cô ta là sợ, cảm thấy sau lưng cô ta có một ác ma luôn đi theo, lúc nào cũng có thể cầm một cái xẻng ra đào hầm cho người khác ngã vào.
“Trời ơi, cậu được thưởng tận hai vạn cơ đấy!” Lâm Lệ không che giấu được vẻ ngạc nhiên: “Tại sao lại có thể nhiều như vậy chứ, so với… Để tớ nhìn xem… Còn nhiều hơn cả quản lý Nguyễn và phó quản lý Thường!”
Trong lòng bàn tay Khương Bách Vạn đổ mồ hôi, cô vội vàng trả lời: “Bởi vì thời gian trước số tớ đạp phải phân chó, đi theo tổng giám đốc Ninh làm một case lớn, ngay cả tớ cũng không ngờ tới.”
Lâm Lệ vẫn bày ra dáng vẻ hiền lành chất phác: “Nếu là case lớn, chắc chắn là đã giúp công ty kiếm được không ít tiền. Tớ đã nói mà, cậu xinh đẹp như thế, kiểu gì chả được coi trọng. Nếu mà tớ cũng được như cậu thì tốt rồi.” di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Khương Bách Vạn oán thầm, cô cả ngày bịp bợm, lòng dạ độc ác như vậy, làm sao mà giống tôi được.
Lâm Lệ yên tĩnh rời đi, Khương Bách Vạn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy một câu cảm ơn không cách nào biểu đạt được sự nịnh nọt của mình đối với vị boss lớn kia, cho nên cô nghĩ đến chuyện phải tặng cho anh một món quà gì đó. Hai người họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, không thể tặng mấy thứ như cà vạt hay khăn quàng được. Khương Bách Vạn lang thang qua mấy cửa hàng online một hồi, cuối cùng dạo đến tiệm đồ cổ của Ngô Tài Vận, cửa hàng của ông ấy thật sự đã đóng cửa, nhưng mấy mảnh sành sứ vỡ và mấy tấm ván giường cũ vẫn được bày bán trong cửa hàng online, thật sự là buồn cười chết mất.
Bỗng nhiên Khương Bách Vạn chợt nhanh trí, nghĩ đến món bảo bối giá trị nhất của tiệm đồ cổ Tài Vận là “lọ thuốc hít mã não thời dân quốc”, mặc dù đây không thể coi là đồ cổ, nhưng quả thật là một món đồ trang trí rất tốt, cho dù là đặt trên bàn làm việc hay trên giá sách đều vô cùng có phong vị cổ xưa. Lọ thuốc hít này là Ngô Tài Vận mua được với giá 100 tệ trong chuyến đi đến Đông Bắc hằng năm, bây giờ cửa hàng online lại niêm yết giá bán là 500 tệ, vẫn còn hàng.
Có được khoản tiền thưởng hai vạn, Khương Bách Vạn bỏ lọ thuốc hít thời dân quốc vào giỏ hàng, sau đó mua thêm cho mình và mẹ khá nhiều đồ này nọ, lớn thì có áo lông, máy làm bánh mì, nhỏ thì có cổ vịt Tinh Vũ, hạt mắc ca*, bánh phồng tôm và một đống đồ linh tinh khác. Bởi vì muốn cho Ninh Hành một niềm vui bất ngờ nên cô điền thẳng vào mục địa chỉ giao hàng của lọ thuốc hít kia là “Văn phòng xưởng trưởng công ty dược Ngự Thông”. Sau khi xác nhận thanh toán, Khương Bách Vạn thở dài một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ ôm hóa đơn tiền lương về nhà.
* mắc ca là tên gọi từ cách phiên âm trong tiếng Việt của chi thực vật có danh pháp khoa học Macadamia, gồm nhiều cây thân gỗ có nguồn gốc từ châu Đại Dương, có hạt là một loại thực phẩm có giá trị nhưng chứa nhiều chất béo chưa bão hòa và ít protein hơn các loại hạt khác như hạt dẻ, óc chó,…
Nhưng mà như những gì Kỳ Kỳ và Tâm Hàm đã nói, Lâm Lệ sẽ không dễ dàng buông tha cho Khương Bách Vạn. Sau khi nhận được tin nhắn xác nhận tiền lương đã được chuyển khoản, cô ta chỉ làm duy nhất một việc – đi đến nói chuyện với chị Uông xưa nay không biết dùng não đúng chỗ, cô ta nói: “Chị Uông, nghe nói tiền thưởng tháng này của chị là 1000 phải không? Của chị Trần là 1500, của quản lý Nguyễn là 3000, của phó giám đốc Thường là 2600…”
Chị Uông gật đầu, lại hỏi: “Sao em biết rõ như thế?”
“Em biết được từ chỗ Bách Vạn, tháng này tiền thưởng của cô ấy là hai vạn, nhiều gấp mấy lần quản lý Nguyễn.”
“Nhiều hơn thì nhiều hơn, ở đó khoe khoang làm cái gì chứ, lại còn xem hết hóa đơn tiền lương của tất cả mọi người, thật là chả ra cái đức hạnh gì!” Chị Uông cười lạnh, đảo mắt tin tức truyền đi khắp, đến khi mọi người đều biết chuyện thì phiên bản đã biến thành “Tiểu Khương nhận được tiền thưởng cao nhất, gặp ai cũng khoe khoang mình kiếm được nhiều tiền hơn người khác, còn lấy mức tiền thưởng của mọi người ra để dạy dỗ này nọ.”
Chưa đầy một ngày, tin này đã truyền đến lỗ tai quản lý Nguyễn, mấy ngày nay ông ta vốn đang viết báo cáo thời gian thử việc của Khương Bách Vạn và Lâm Lệ, dứt khoát phê vào mục quyết định trên báo cáo của Khương Bách Vạn là “Không thông qua”, trình lên tổng giám đốc chờ xét duyệt.
Khương Bách Vạn không hề biết gì, mấy ngày sau đó bận nhận hàng chuyển phát đến mỏi tay. Mẹ Khương được con gái mua cho một chiếc áo lông, đương nhiên trong lòng rất vui vẻ. Cũng không biết Ninh Hành đã nhận được món quà nhỏ mà cô tặng chưa… Lúc cô xem bản ghi chép theo dõi đơn hàng, thấy lọ thuốc hít đã được ký nhận thì yên tâm hẳn, nhưng nhìn lại một cái thì phát hiện ra một chuyện vô cùng nguy cấp – lúc cô xác nhận đơn hàng, đầu óc đã bị món tiền thưởng hai vạn làm cho mụ mẫm, bỏ nhầm một món hàng của mình vào cùng phần chuyển phát với lọ thuốc hít kia.
Chuyện này đã dạy cho chúng ta một bài học, con người nên giữ đầu óc tỉnh táo trước một số tiền lớn đột ngột đập vào mặt.
Mấy ngày nay Ninh Hành đến Đức đàm phán một hạng mục hợp tác, lúc trở về thì thấy trong email có thêm hai bản báo cáo, đúng như dự đoán của anh, Nguyễn Hào lựa chọn giữ Lâm Lệ lại. Anh mở ra xem báo cáo thử việc của Khương Bách Vạn, ở phần lý do đánh trượt có viết “Làm việc xốc nổi, chỉ vì cái lợi trước mắt, không thể hòa hợp với đồng nghiệp.”
Ninh Hành cười, ánh mắt càng tối mịt.
Chung Gia Hủy gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Ninh, trong mấy ngày anh đi công tác, phòng văn thư có ký nhận hai phần chuyển phát của anh.” Nói xong thì đặt hai cái hộp đồ được chuyển phát lên bàn làm việc.
Ninh Hành thấy trên hóa đơn chuyển phát điền cái địa chỉ ngô chả ra ngô, khoai chả ra khoai: “Văn phòng xưởng trưởng công ty dược Ngự Thông”, ở phương thức liên hệ lại điền số di động của anh thì trong lòng sinh nghi. Dùng dao rọc giấy mở một hộp, bên trong là một cái lọ, hơi nặng, sờ vào rất có cảm giác. Bên cạnh còn đính thêm một cái thiệp nhỏ, trên đó viết: “Tổng giám đốc Ninh, cảm ơn anh đã đặc biệt thưởng thêm cho tôi, đây là lọ thuốc hít mã não thời dân quốc, có thể làm vật trang trí. Chút quà mọn biểu thị lòng thành.”
Trên môi Ninh Hành hiện lên một nếp nhăn mỗi lúc mỉm cười.
Lại mở tiếp một cái hộp khác, bên trong là một đống màu sắc rực rỡ, không biết là cái gì. Anh nhíu nhíu mày, đổ đồ bên trong ra nhìn thì thấy là một mớ quần lót in hình mấy con gà, con thỏ nhỏ. Mấy cái quần tán loạn trên bàn, anh nhặt một cái lên, trên chất vải trong suốt có một cái nơ con bướm đang đong đưa theo gió.
Chung Gia Hủy có phần xấu hổ, thấy anh bỗng nhiên trừng mắt lên nhìn mình thì lập tức đỏ mặt xoay người đi ra ngoài. Trở về phòng mình, Chung Gia Hủy che mặt, tâm tình tán loạn, cô ấy không biết trong khoảng thời gian Ninh Hành đến Đạt Thông xử lý công việc đã xảy ra những chuyện gì mà ngay cả những thứ loạn thất bát tao đó được chuyển phát đến văn phòng, anh cũng không tức giận.
Ninh Hành tìm ra lịch sử đơn hàng, ID người dùng là “Phú ông Bách Vạn”.
Trong này dường như đi kèm một sự cố ngẫu nhiên đầy đáng tiếc. >””<
Lúc cuộc gọi đoạt mệnh vang lên, Khương Bách Vạn đang mang theo tâm trạng lo lắng trùng trùng mà xem tập ba của bộ phim “Quán ăn đêm”, vừa xem vừa gặm cổ vịt Tinh Vũ, cay đến mức nước mắt chảy ào ào.
“A… Tổng giám đốc Ninh mạnh khỏe ạ…” Trái tim nhỏ của Khương Bách Vạn giờ phút này mỏng manh như thủy tinh, cô vốn đã cố tình tránh những thứ gắn liền với cơ thể, chọn lọ thuốc hít làm vật trang trí cho Ninh Hành rồi, cuối cùng lại chuyển phát mớ quần lót của mình kèm với đồ tặng anh. Tại sao vận mệnh lại cứ trêu đùa cô như vậy chứ? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Cảm ơn món quà của cô.” Đầu bên kia điện thoại, giọng Ninh Hành rất hấp dẫn.
“Không cần cảm ơn.” Còn không bằng giết tôi đi.
“Nhưng mà, tôi mặc không nổi.”
Tôi biết anh mặc không nổi, vì mấy cái quần kia đâu phải là mua cho anh: “Ha ha…” Cô cười ngây ngô, muốn giả vờ che giấu.
“Là tặng cho tôi sao?”
“Nói thật…” Trái tim Khương Bách Vạn đang nhỏ máu: “Là tôi điền nhầm địa chỉ, đó là… của tôi.”
“Vậy tôi đưa qua cho cô nhé?”
“Không dám không dám!” Khương Bách Vạn kích động đến mức đứng bật dậy, nói năng lộn xộn: “Để tự tôi đến lấy!”
“Nếu đã như vậy…” Ninh Hành yên lặng một lúc: “Tôi đợi cô ở “Văn phòng xưởng trưởng công ty dược Ngự Thông”.”