Vạn Tộc Thiên Tổ

Chương 26: Trả Ngươi Ân Tình, Tạ Ngươi Tinh Huyết



Địa lao Hắc Ngạc tộc.

Cách đó mấy nghìn dặm.

“Thiên Hồng, ngươi đây là đang phá hoại chúng ta kế hoạch, một khi kinh động Hắc Tuyệt chính là chết không có chỗ chôn !”

“Động Ba, ngươi hay là quên mất thân phận của mình a.”

Sau khi hạ độc Hoạ Phù, Thiên Hồng dựa theo Động Ba để lại kí hiệu một mực chạy đến địa lao nơi hội hợp, chỉ gặp Động Ba trên thân thương tích đầy người, tựa như ném đi nửa cái mạng đồng dạng.

“Mà lại, ngươi bộ dạng này là thế nào ?” Thiên Hồng hừ lạnh.

Động Ba ánh mắt lạnh lẽo nói: “Hắc Ngạc tộc đại trưởng lão.”

Thiên Hồng giật mình nói: “

. . .

Cổ Hoạ đại sâm lâm, phía nam Vô Danh Sơn.

Hầu tộc tổ địa, Bạch Vân Lâu.

Nơi này ca kỷ tụ tập khắp nơi, phàm là mỹ mạo đẹp nữ tử hầu như đều đến đây tìm một mảnh đất cắm dùi.

Bạch Vân Lâu nổi tiếng không chỉ tại Hầu tộc, khắp Cổ Hoạ đều là nghe đến, nghe nói do Vân tộc cai quản.

Vân tộc tộc trưởng là một vị Yêu Quân nữ tử, cũng là Bạch Vân Lâu lâu chủ.

Ở Bạch Vân Lâu, nếu được chấp nhận sẽ được trở thành nó một phần tử, nhận che chở cùng địa vị, dù cho trước kia nữ tử đó có phạm phải nghịch thiên tội trạng, có là các tộc ruồng bỏ người.

Chỉ cần vào Bạch Vân Lâu, nữ tử sẽ được trân trọng, sẽ được bảo vệ hết thảy.

Mà lại, phạm vi Bạch Vân Lâu tìm kiếm rất rộng, không phân biệt bất kì chủng tộc.

Nhưng phải nhớ, lâu này chỉ tiếp nữ tử, nam tử vô pháp vào được.

Lúc này Bạch Vân Lâu.

Không ai phát hiện ra được, một cái nam tử đi vào bên trong.

Hắn đi rất bình thường, cũng không lén lút thủ đoạn, cứ như vậy đi ngang người khác mà không bị nhìn ra.

Hắn một mạch đi đến vị trí khó tìm nhất trong lâu, chính là lâu chủ phòng.

“Kẻo kẹt.”

Nam tử mở cửa đi vào, thấy được đợi sẵn hắn một người.

Nữ ngồi ngạo nghễ, mắt phượng mày ngài như từ tranh đi ra mỹ nhân, trên đầu có hồ điệp miếng cài tết tóc, nhìn qua nàng như chỉ đôi mươi.

Nam tử lại có hơi chững chạc, hắn chiễm trệ ngồi xuống thưởng trà thư giãn, duy nhất nổi bật chính là trên mặt hắn bên trái một vết sẹo.
— QUẢNG CÁO —

“Lâu chủ, ngươi lần này thủ hạ đến Hắc Ngạc tộc địa phương, có ổn hay không a ? Làm sao ngay cả một phong truyền tin quang phù đều không thấy ?”

Nam tử nói.

Nữ tử lạnh nhạt đạo: “Tổng soái đại nhân, ngươi đừng bao giờ đánh giá thấp Đạo Mộc Yêu Vương.”

“Một khi truyền tin quang phù đi ngang qua trung tâm Cổ Hoạ, rất khả năng bị lão già đó nắm lấy, lúc kia chính là Ám Lâu này hôi phi yên diệt.”

“Ngươi hay là hạn chế đến đây, một khi để người phát hiện sẽ là nguy hiểm a.”

Nam tử cười nói: “Điểm này ngươi không cần lo, ngoại trừ Hầu tộc lão tổ bên ngoài, hiện tại vài cái Quân cấp bên trong e rằng không ai phát hiện được a.”

Nói đến đây hắn cười: “Lâu chủ đại nhân quà đó, làm sao mà trân quý.”

Nữ tử này, chính là Ám Lâu phân đà chủ tại Cổ Hoạ, cũng là Bạch Vân Lâu lâu chủ, cùng nam tử đối thoại lại là tổng soái Hầu tộc.

Tổng soái chức vị, là người đứng đầu trong binh bộ một tộc, so với binh trưởng càng cao một cấp.

Tổng soái chỉ dưới tộc trưởng, còn lại người khác có thể không cần nhìn mặt.

Không ai nghĩ đến, nắm giữ binh bộ lực lượng Hầu tộc, một cổ đại quân như thế lại là có quan hệ mật thiết cùng Ám Lâu.

“Tổng soái đại nhân, ngươi đừng vội đắc ý, đừng quên bản quân cũng nắm ngươi nhược điểm này, chỉ cần một câu nói với các ngươi lão tổ.”

Nàng nhoẻn miệng cười: “Tôn Thiết đại nhân, ngươi nghĩ lão nhân gia hắn sẽ làm gì ?”

Nam tử nghe thấy, sắc mặt trầm lại nói: “Vân Ba, ngươi tốt nhất biết thân biết phận, chỉ cần bản soái bị lão tổ phát hiện, ngươi cái này Ám Lâu cũng đừng hòng sống yên với Đạo Mộc Yêu Vương.”

“Cùng là người một thuyền, nên biết điều mà làm việc.”

Vân Ba hai mắt lấp loé, nói: “Nói đi, ngươi đến đây làm gì ?”

Tổng soái Tôn Thiết nói đứng dậy, đi đến phía nàng, trong mắt toả ra tà dục chi sắc.

Hắn nâng tay lên nắm lấy nàng cằm nhỏ, nói: “Luận tu vi, bản soái tại ngươi phía trên.”

“Luận địa vị, ngươi càng không thể so.”

“Ngươi hay là dựa vào bản soái một chút a.”

Vân Ba hai mắt hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh biến mất, nàng mỉm cười nhỏ giọng:

“Thì ra là vậy, tổng soái đại nhân là muốn nô gia ? Không được a, trước tiên ngươi phải cam kết sau này bảo vệ nô gia a.”

Tôn Thiết cười to, tiếp đến bế lấy Vân Ba đi đến phía giường.

Cả hai một trận nồng nàn dữ dội.

. . .

“Phù nhi, là ta hại ngươi, là ta tất cả a.” Hắc Bào một bên ngồi chờ, nhìn Hoạ Phù sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.
— QUẢNG CÁO —

Nàng đã hôn mê nửa ngày, mỗi một lúc đi qua sắc mặt lại càng tệ.

Trong tộc khắp nơi danh y đều được mời đến, chỉ là ai cũng lắc đầu bỏ đi.

Hắc Ngạc tộc cao tầng, khác trưởng lão tinh thông luyện dược có nói:

“Nàng bị trúng là Kim Mã Thái Qua, đây là một loại kì độc, nó hình dạng bên ngoài không khác nhân sâm nghìn năm, thông thường cũng rất khó phân biệt.”

“Chỉ cần một giọt nhỏ cũng đủ hạ gục một cái Tướng cấp, đối với Quái cấp sinh linh, một khi phục dụng, ngay lập tức tử vong.”

“Kim Mã Thái Qua, chính là huỷ hoại từ bên trong đi ra, từ lục phủ ngũ tạng tan chảy mà bắt đầu.”

“Bào binh trưởng, ngươi chớ đau buồn.”

Cũng từ đó, Hắc Bào bỏ qua mọi thứ, mặc kệ hết thảy ngồi canh chừng Hoạ Phù cũng không ai có thể khuyên ngăn hắn.

Hắc Bào ôm lấy Hoạ Phù, nước mắt hắn từ gò má lăn xuống mặt này, đây là hắn trong đời thống khổ nhất một lần.

Nhân sinh may mắn gặp một người, lại cứ như vậy mà mất đi.

. . .

“Đây là đâu ?”

. . .

“Đay là đâu ?”

. . .

“Đây là đâu ?”

Hoạ Phù bị lạc trong một mảnh trắng xoá vân hải, nàng tiếng nói cứ như vậy bị lặp lại.

Cũng không biết đi được bao lâu, Hoạ Phù rốt cuộc thấy mỏi, hai chân không đi tiếp được nàng muốn ngồi xuống.

Chỉ là vô pháp ngồi xuống.

Trong đầu nàng có thể hình dung được ngồi hành vi, nhưng lại không thể ngồi.

Như là sinh ra nàng chỉ có thể đi, không được dừng lại.

Hoạ Phù lại phải đi tiếp, cứ như vậy đi.

Bất tri bất giác từ lúc nào, nhìn xuống hai chân, bây giờ lại có gông xiềng quấn quanh, lách cách lách cách tiếng va chạm.

Nàng lại đi rất lâu, hai chân da thịt bị mòn rơi vào run rẫy.

Nhưng, trên người mồ hôi lại không có, ngay cả mặt cũng không biểu cảm mệt.
— QUẢNG CÁO —

Không thấy mệt mỏi, không thấy gì cả, não hải như ngừng hoạt động, nàng chỉ có duy nhất ý nghĩ, tiếp tục đi.

Nàng không biết, cũng không thấy bản thân mình hiện tại bộ dáng, gương mặt hốc hác, cả người gầy trơ xương, tay chân bị teo nhỏ.

Da thịt không còn trắng hồng như ngọc, mà tái xanh tình trạng, từng cái đường vân máu tím sắc nổi lên thấy rõ.

Đây là Kim Mã Thái Qua biểu hiện độc tố.

Hai chân Hoạ Phù da thịt bông chốc, nhưng nàng vẫn cứ đi, nàng muốn dừng lại nhưng không thể.

Cho đến khi, nàng gặp phải một cái to lớn hắc cầu trước mặt.

Hoạ Phù mới cảm giác được, nàng được quyền dừng lại, không cần một mực đi tiếp.

Hắc cầu to lớn, lại có thể xuyên qua nhìn bên trong, là một đứa bé sơ sinh.

Đứa bé mang nhân loại hình dạng, ngủ say trong rất đáng yêu, nàng không phải chưa từng gặp qua nhân loại trẻ nhỏ, không lấy làm lạ.

Lúc này, một hiện tượng xảy ra.

Đứa bé mở mắt, to tròn hai mắt nhìn nàng, rất đáng yêu.

Đứa bé mỉm cười với nàng.

Tiếp theo chớp mắt.

Trên chân nàng gông xiềng tự động bốc ra, lại tự bay đến trước mắt hắc cầu, quấn nhiều vòng đi lên, như muốn trói nó lại đồng dạng.

Hoạ Phù trên người bốc ra từng sợi khí tím, vô cùng nhỏ, vô cùng đậm đặc.

Sợi tím trôi dạt hướng hắc cầu, cho đến khi phủ lấy hoàn toàn hắc cầu.

Lúc này Hoạ Phù thân thể đã khác, nàng da thịt trở nên trắng hồng như xưa, gương mặt lại xinh đẹp tuyệt trần, như tiên tử hạ phạm đồng dạng.

Không còn giống người dính Kim Mã Thái Qua độc.

Hoạ Phù không thấy được bên trong hắc cầu, giờ phút này đứa bé biểu hiện rất thống khổ.

Trên thân xuất hiện Kim Mã Thái Qua độc tố.

Hoạ Phù chỉ nghe thấy bên tai một câu nói:

“Trả ngươi ân tình, tạ ngươi tinh huyết.”

. . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.