Thiên Hồng, là đến đây cùng Động Ba, cả hai đều là sát thủ.
Động Ba tu vi nửa tước Quân cấp, trong khi Thiên Hồng lại là một cái chân chính Quân cấp nhân vật.
Hắn nhận nhiệm vụ lần này, không phải cứu Hoạ Phù, mà là giết Hoạ Phù.
Đây là Hoạ Hãn danh sách nhiệm vụ, được Ám Lâu phân đà chủ bàn giao cho hắn.
Hoạ Hãn không muốn nhất, chính là để cho Hoạ Phù khơi dậy chân tướng năm xưa, tránh cho Đạo Mộc Yêu Vương can thiệp.
Nếu như không thể lợi dụng Hoạ Phù, như vậy chỉ còn cách giết Hoạ Phù.
Thiên Hồng làm sát thủ lâu năm, đã từng thành công ám sát qua hai vị Quân cấp cường giả, gây kinh động một thời.
Hắn tại Ám Lâu phân đà Cổ Hoạ cũng có vô cùng cao địa vị, so với Động Ba chỉ có hơn chứ không kém.
Động Ba sở dĩ dám lá trái lá phải ngang mặt hắn, chính là ẩn ẩn cùng phân đà chủ có quan hệ mờ ám, hắn biết điểm này cho nên nhường nhịn xuống.
Thiên Hồng, không phải dạng gì thiện lương người.
Luận mưu trí, hắn tự nhận không kém Động Ba.
Sau khi tiến về đại trưởng lão phủ gần đó, Thiên Hồng đi đến trước cửa một cái tầm trung phủ đệ, đây là của một vị có tiếng nhân vật.
Chủ phủ là một vị Tướng cấp trung kỳ nhân vật, theo Thiên Hồng điều tra, hắn gọi Hắc Hải chỉ là một cái nổi tiếng phú quý thương nhân.
Bình thường Hắc Hải luôn tại buôn bán mà kết giao, phẩm hạnh không tệ, liêm chính ngay thẳng người.
Đồng thời, Hắc Hải cũng là Hắc Bào huynh đệ một trong, với thời gian ngắn điều tra, Thiên Hồng nắm được hết thảy.
Hắc Hải phủ đệ đại môn có lính gác canh giữ, hai cái tu vi Tinh cấp.
Thiên Hồng trước đó, đã hoá thân thành đại hán tử râu hùm mày hổ, đối với hai cái lính canh nói: “Hắc Hải huynh có không tại gia ? Bản Tướng là hắn mời đến khách.”
Nhìn trước mắt đại hán tử, hai cái Tinh cấp vội vàng hành lễ, thông thường đến đây tìm Hắc Hải người rất nhiều, cho nên cũng là quen thuộc.
“Hải đại nhân bên trong, không biết đại nhân đây danh tính là gì, để ta vào cáo tri một tiếng.”
Một cái khom mình nói.
“Ha ha, bản Tướng gọi Hắc Huỳnh, các ngươi gọi ta Huỳnh gia là được.” Thiên Hồng cười nói.
“Được rồi Huỳnh gia, ngài trước chờ một lát.” Vừa rồi nói lính canh cười, sau đó đi vào.
Ngay tại lính canh cười nói thời điểm, Thiên Hồng con ngươi yêu dị phát hồng một cái rồi biến mất, lính canh nét mặt có chút thất thần sau đó bình thường lại.
Lính canh quay đi vào trong, lát lâu lại đi ra nói: “Mời Huỳnh gia vào.”
— QUẢNG CÁO —
Thiên Hồng bước chân thoải mái đi vào, nhẹ nhõm vượt qua hai cái lính canh.
Đợi đến lính canh trở ra bên ngoài, Thiên Hồng lần nữa hoá thân lính canh, chạy vội vào bên trong đại sảnh.
Trong sảnh một vị nam tử thư sinh, ngoại hình bình bình, gương mặt phúc hậu ngồi đang đọc sách chính là Hắc Hải.
Thiên Hồng chạy vội vào nhìn thấy Hắc Hải, miệng mỉm cười rất mau thay đổi, hắn bình tĩnh đi vào trước mặt Hắc Hải nói:
“Hải đại nhân, ngoài kia có một khách nhân, hắn nói là của ngài thân huynh đệ, một mực đòi ngài ra gặp mặt mới thôi.”
Hắc Hải đặt sách xuống, nói: “Thân huynh đệ ? Ta làm sao có thân huynh đệ đến thăm lúc này ? Là Hắc Bào sao ?”
Thiên Hồng nói: “Đúng a, là Hắc Bào đại nhân.”
Hắc Hải nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, nói: “Vậy ngươi làm sao không biết Hắc Bào ? Hắn đến đây không dưới mười lần, mỗi một lần không phải đều là ngươi tiếp chuyện ?”
“Ngươi là ai ?”
Thiên Hồng nghe vậy giật mình, hắn âm thầm bội phục vị này phú quý thương nhân, tự mắng mình một câu lơ là.
Làm sát thủ, nếu có thể tại người không đề phòng lúc ra tay, đó là vô cùng tốt thời cơ, một nhát đoạt mạng tránh gặp phiền phức.
“Chậc, ngươi quá khôn khéo.”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng chính là vì ngươi thân huynh đệ, mà ngươi phải chết.”
Nói, Thiên Hồng biến mất, lần nữa xuất hiện đã là trước mặt Hắc Hải.
Hắc Hải trong tay xuất hiện nho nhỏ đồng tiền, đồng tiền mục phát kim quang, soi sáng đại sảnh.
Đây là một kiện song tính, phòng thủ lẫn công kích pháp bảo.
Thiên Hồng cười nói: “Đồ tốt.”
Hắn bàn tay bớp thành hình trảo, xuyên qua màn sáng đồng thiền bắt vào cổ Hắc Hải, nâng Hắc Hải lên giữa không trung.
Nháy mắt sau đó, lại là tiếng gãy xương vang lên, Hắc Hải xương cổ vỡ vụn, lập tức tử vong.
Tướng cấp đứng trước Quân cấp, như sâu kiến đồng dạng, thuận tay bóp chết.
Nhặt lên trong tay Hắc Hải đồng xu, Thiên Hồng mỉm cười không thôi.
Hắn lại châm lửa huỷ thi, sau đó hoá thành Hắc Hải.
. .
— QUẢNG CÁO —
“Người đâu ?” Thiên Hồng hô lên.
Trong phủ gia nô chạy đến khom mình nói: “Hải đại nhân.”
“Cho ta vận một kiện thật đẹp trang phục, Hắc Bào huynh đệ hôn lễ đã đến a.” Thiên Hồng sảng khoái nói.
. . .
Đại trưởng lão phủ đệ.
Một vòng đi qua Động Khu kết thúc, đoàn hôn lễ trở về đại trưởng lão phủ đệ, tiếp đãi khách nhân.
Đến đây từng cái đều có thân phận, có quen biết Hắc Bào hoặc Hắc Thanh đại trưởng lão, tu vi đều là Tướng cấp trở lên nhân vật.
Số lương rất lớn.
Bên ngoài ngập đầy khung xe tráng kiện.
Có hải mã kẽo xa, có thuỷ sư, có linh thú các loại . .
Trong đó rầm rộ nhất chính là Hắc Hải khung xe, hắn là thân huynh đệ của Hắc Bào.
Tiếp đón đi vào khách nhân là đại trưởng lão phủ quản gia, một vị lão giả tu vi bình bình.
Hắn gương mặt phúc hậu, vô cùng gần gũi, mỗi một cái người đều bị hắn bắt tay tiếp đón, hàn huyên tâm sự.
“Hắc Hải, ngươi vị này không hổ là thiếu gia nhà ta thân huynh đệ a.”
Hắc Hải cười nói: “Lão nhân gia ngài cũng đừng chê cười ta a, đây là một bộ nhân sâm nghìn năm, ta là rất khó khăn từ trên đất liền vận chuyển tới tay.”
“Ăn cái này sau khi, Hắc Bào cùng hắn nương tử có rất lớn tác dụng, là đồ đại bổ a.”
Nói, Hắc Hải hai mắt híp lại, miệng cười gian tà.
Lão giả quản gia hiểu ý, ngầm hiểu cười duyên nói: “Hải huynh đệ có lòng a, mời vào mời vào.”
Thiên Hồng cứ như vậy bước vào trong lễ đường.
. . .
Phòng chuẩn bị của tân lang tân nương.
“Phù nhi, ngươi ổn sao ?” Hắc Bào nhu hoà nói.
Có một số tình cảm, không nhất thiết phải là thiên chuy bách nguyệt dài dòng năm tháng mới thành, cũng không nhất thiết từ nhỏ lớn lên thanh mai trúc mã.
— QUẢNG CÁO —
Cần, chính là rung động từ hai người.
Hoạ Phù từ lúc tỉnh lại cho đến gặp được Hắc Bào, nàng đã biết nơi mình thuộc về.
Với nàng cái kia cảm giác rất lạ, như là tân sinh một đời, cuộc sống trở nên thật ý nghĩa.
Đồng thời trong bụng hài tử, cũng là một loại cảm giác để nàng phải sống.
Hoạ Phù nói: “Bào ca, ta có hay không gây ra rắc rối cho các ngươi ?”
Hắc Bào mỉm cười nói: “Không, sau này cũng không, ta sẽ che chở cho ngươi.”
“Phù nhi, ngươi sẽ không vì mục đích của Hắc Ngạc tộc cao tầng mà hận ta a ?”
Hoạ Phù nhìn chăm chăm gương mặt tiêu soái Hắc Bào nói:
“Trong bụng ta hài tử, nếu là thiên ý cũng không cần lại nói, ta gả cho ngươi là nguyện ý, là thật lòng.”
“Ngược lại phải là ta đa tạ Hắc Ngạc tộc cưu mang lần này.”
“Vì ân này, sau này ta sẽ nhớ.”
Nếu không có Hắc Ngạc tộc giúp đỡ, Hoạ Phù tin tưởng nàng đã chết từ lâu.
Cho nên nàng chỉ nhớ ân, mà không hận.
Tựa như một giấc mộng, nhận đầy đủ đau khổ sau đó, tỉnh dậy lúc lại thấy chân tình.
Thấy nhu hoà Hắc Thanh đại trưởng lão, thấy chân tâm Hắc Bào, thấy gần gũi mọi người.
Đây là cuộc sống mà nàng từng khao khát, chỉ là từ lâu bị Hoạ Hãn tước đoạt.
“Phù nhi, ngươi đừng lo trong bụng hài tử, nó như ta hài tử đồng dạng, sẽ hết sức thương yêu.”
Làm quanh năm cô độc nam tử, hắn một mực tìm kiếm nửa mảnh ghép còn lại, may mắn ông trời không phụ lòng người để bản thân gặp Hoạ Phù.
Hắn yêu, từ ngay lần đầu gặp mặt.
Hoạ Phù cũng như vậy đối với hắn.
Hắn tin tưởng đây là thiên ý từ nơi sâu xa sắp đặt.