Vân Sắc

Chương 15



Bar Đêm Tuyết vẫn trụy lạc hào nhoáng như trước nay nó vẫn thế, Ân Thần Bắc tựa người vào quầy bar, số ly đã rỗng tận bảy, tám cái, mà giờ y lại gõ tay xuống quầy nhắc phục vụ cho thêm rượu. Vệ sĩ canh chừng quanh y không dám thở mạnh lấy một hơi, ai nấy đều nhận ra tâm trạng anh Thần đang không tốt, tốt nhất cứ tránh được chừng nào hay chừng ấy kẻo mang vạ. Thế nhưng cứ im im lại chưa chắc đã tốt, Ân Thần Bắc nốc mỗi lúc một nhiều rượu, cặp mắt thường ngày sâu xa khó lường nay vằn vện sát khí, chỉ e tiếp tục uống nữa sẽ không có ai gánh nổi trách nhiệm. Đám vệ sĩ lén tìm Ur nhờ hắn tìm cách can thiệp. Ur ngẫm nghĩ, đoạn gọi một MB tới sai cậu ta phải làm sao kéo anh Thần lên giường bằng được. Rượu và xác thịt, có lẽ là biện pháp tốt nhất để trút bỏ áp lực cho cánh đàn ông.

MB nọ dung mạo xuất chúng, Ur đoán Ân Thần Bắc thường ưng mẫu người nom sạch sẽ thanh tú, như Lương Nhiễm, như Diệp Vân Sắc. Hắn ta tìm người trông non nớt nhất bar, tạm gọi là Cừu Con. “Cừu Con” quả nhiên không phụ kỳ vọng, tiếp cận Ân Thần Bắc, mới thầm thì trao đổi vài câu đã thấy Ân Thần Bắc ngửa đầu uống cạn ngụm Gravyard cuối cùng, đoạn quẳng ly rượu đi, ôm cậu ta đi lên phòng VIP trên lầu.

Đám vệ sĩ nhìn mà mồm miệng há hốc, mãi lúc sau, mới hoan hô chạy đi cảm ơn Ur.

Cánh tay Ân Thần Bắc được người ta dìu, đi thẳng đến gian phòng được sắp xếp dành riêng cho y. Y đã uống không ít rượu, hơi rượu xộc lên liền ợ mấy hơi.

“Cừu Con” nhăn nhó, phụng phịu mà rằng, “Còn mấy bước nữa thôi, anh chịu khó đi, đừng có nôn lên người tôi.” Ân Thần Bắc cười trầm đục, ghé bên lỗ tai cậu ta hà hơi mấy cái, “Thằng quỷ, ỷ có cô Toudou kia làm ô dù mà dám xấc xược với tôi?”

Hà Ty đã quá quen với lời chòng ghẹo nguy hiểm kiểu này rồi bèn vùi mặt vào tay Ân Thần Bắc, y giả bộ sờ soạng cậu ta mấy cái, Hà Ty dỗi hờn trách, “Đáng ghét.” Ân Thần Bắc cười ha ha, giơ chân đá phăng cửa.

Các vật dụng bài trí mang phong cách thời Trung Cổ, tranh treo hoa lệ, đèn chùm đồ sộ. Ân Thần Bắc gieo mình xuống giường, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Hà Ty rón rén đến gần, hôn hàm y đồng thời đưa tay cởi áo sơ mi của y, bỗng nhiên lại bị y giữ chặt tay lại, nói bình thản, “Gặp cô ả kia trước hay làm trước?”

Y cứ thế nằm trước giường, người thấm men say, tóc rối bời, lại cởi bung mấy chiếc cúc, kết hợp với đường nét tuấn tú thật sự toát ra vẻ gợi cảm và tà gian khó tả thành lời. Hà Ty hít khẽ, cắn răng cúi xuống hôn y, “Dĩ nhiên làm xong rồi gặp.”

Y để kệ cậu ta hôn, cũng vươn lưỡi cùng chơi đùa, hơi thở cả hai dần dần nặng trịch. Bất thình lình, Ân Thần Bắc lại trở mình đè cậu ta xuống, tay thoăn thoắt làm vài động tác, tấm áo sọc ca rô lẫn khóa quần Hà Ty đều bị mở. Cậu ta thốt ra tiếng rên rỉ, lửa tình đã dấy lên, vẻ ngượng ngùng thấp thoáng nom mê hồn khôn xiết. Toan vươn tay ôm Ân Thần Bắc, cổ tay cậu ta lại bị trói ngược trên đầu giường, hai chân cũng không chừa. Cậu ta giật mình mở choàng mắt, thấy Ân Thần Bắc nhoài mình xuống mỉm cười, “Nhưng tôi muốn gặp hẵng rồi làm…” Dứt câu, tay mò xuống dưới, Hà Ty la to, chỗ hiểm bị bóp chặt đau thiếu điều chảy nước mắt.

“Anh Thần…” Cậu ta khốn khổ van lơn.

Ân Thần Bắc chỉ giữ vẹn nguyên nụ cười trên môi, dịu dàng hết mực, song giọng nói lại lạnh cóng, “Yêu tinh như cậu mà cũng tên ‘Cừu’?” Y nhéo cái má trắng trắng trơn trơn của cậu ta, “Tôi cười vài tiếng với cậu mà đã tưởng hạ gục được tôi rồi? Không tự lượng sức.” Tay càng bóp chặt hơn, tiếng kêu la của Hà Ty bị chặn ngang nơi họng, lập tức ngất xỉu.

Ân Thần Bắc cầm quần áo Hà Ty lau tay, ngồi tại sô pha hút thuốc lá. Mới hút vài hơi, từ ngoài cửa đã vang lên tiếng phụ nữ thở dài, “Sao anh cầm thú vậy? Đối xử với ai cũng ác độc.”

Ân Thần Bắc đè thấp tiếng cười, hỏi dửng dưng, “Nãy giờ cô nấp bên ngoài xem có chỗ nào cao quý hơn tôi? Hay là, cô thích nhìn lén hai thằng đàn ông làm tình?”

Toudou Kei lập tức phủ định lời nói của y, “Tôi chỉ hứng với nam *** chứ chẳng thiết tha gì cái quá trình ấy hết.” Thấy Ân Thần Bắc vẫn áo quần tề chỉnh, cô ta tặc lưỡi, “Ví dụ như anh, thỉnh thoảng cũng nên cho tôi cơ hội xem.”

“Có gì hay để mà cho? Hai năm nữa tôi cưới cô, chẳng phải lúc nào cũng phơi ra cho cô xem hay sao?”

“Anh chắc chắn, anh sẽ cưới tôi?” Toudou Kei ngồi xuống một đầu sô pha khác, ngẫm nghĩ, đoạn nhận thuốc lá từ y, đưa lên môi mình châm lửa. Ân Thần Bắc lẳng lặng quan sát tư thế lười biếng tột độ mà cũng khiêu gợi tột độ của cô ta, không trả lời.

Toudou Kei chọn tư thế ngồi thoải mái, ngả người vào sô pha. Ân Thần Bắc nhìn cô ta suốt hồi lâu mới chậm rãi cất tiếng, “Cô cho người hẹn tôi đến đây không chỉ để xin tí lửa chứ?”

Toudou cười, “Tôi còn cho người đi dập lửa giùm anh, ai dè anh không biết đường cảm kích. Sao hả? Nghe nói tâm trạng xấu.”

Ân Thần Bắc im lặng. Người phụ nữ này cực kỳ hiểu y, nếu giờ đây y vẫn gồng mình chối rằng tâm trạng tốt, thậm chí sẽ còn chẳng lừa nổi y nữa là.

Toudou biết mình đoán đúng, chỉ lặng thinh một hồi, mới thở dài sườn sượt, “Anh đó, bệnh sĩ chết trước bệnh tim. Dám nhốt người ta, thì đừng có nhốt xong lại hối hận.”

Điếu thuốc của Ân Thần Bắc đã cháy hết, y rút thêm điếu nữa.

“Tiểu Diệp… chưa chết ư…?” Toudou hỏi sẽ sàng. Lông mày Ân Thần Bắc khẽ giật, không đáp.

“Bang vẫn không ổn lắm chứ gì? Mấy ông già ép anh dữ quá, anh lại không chịu ra tay với cậu ấy, lẽ nào muốn nhốt cậu ấy cả đời? Đến tận khi phát điên?”

Y nghiêng người nhìn cô ta, “Liên quan gì đến cô?”

“Anh không biết hả, tôi thích cậu ấy.” Toudou nở nụ cười.

Ân Thần Bắc hừ lạnh, “Chắc cô cũng không biết, Trung Quốc có một câu chuyện ngụ ngôn cũ rích tên là Sói Đến Rồi, kể về một thằng nhóc ngày nào cũng nói dối là sói sắp đến, tới lúc sói đến thật, không một ai tin nó nữa.” Y chỉ tay vào Toudou, “Không khác gì cô.”

Toudou nhìn thẳng y chẳng buồn chớp mắt, một lúc lâu sau, chỉ cúi đầu cười, “Tôi vẫn hay tự hỏi tôi là thế nào trong lòng anh, thì ra, là một đứa trẻ thích khoác lác.” Mượn tư thế cúi đầu tránh đi tầm mắt Ân Thần Bắc, không ai nhận ra nơi khóe mắt cô vương giọt lệ trong, đến khi ngẩng đầu, cô trở lại là Toudou Kei kiêu kỳ, cao quý, nụ cười đẹp tựa thể châu ngọc.

“Thần Bắc, nói như anh, hệt như tôi đã dối trá bưng bít gì ghê gớm lắm vậy. Thực chất tôi có bày trò thế nào thì vẫn chỉ là một người phụ nữ. Phụ nữ có bản tính của phụ nữ, biết tương tư, biết ái mộ, biết nhớ nhung một ai đó rất lâu rất lâu, dù hiểu rằng người ấy không thích mình vẫn chẳng nỡ từ bỏ…” Cô chuyển đường nhìn sang Ân Thần Bắc, “Biết mối tình đầu của tôi là ai không? Là anh đấy…”

Ân Thần Bắc nhíu mày, giọng Toudou Kei quá đỗi dịu dàng, song y lại láng máng thấy bí bách trong tâm. Có lẽ bởi y quá thấu hiểu cô, cho nên luôn cảm thấy dù một lời nghe chừng bình thản của cô vẫn sẽ ẩn chứa vô số điều lập lờ.

Toudou tựa hồ đắm chìm vào dòng suy nghĩ, nói một câu kia, cô rút điếu thuốc nữa, nhún vai ra chiều thoải mái, “Anh không cần nghi ngờ, có nói tiếp đến cả bản thân tôi cũng sẽ nghi ngờ… Thần Bắc, chúng ta đã quen nhau gần hai mươi năm, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thế nào không?”

Ân Thần Bắc làm sao nhớ rõ những điều vụn vặt? Toudou lại cười, vốn dĩ cô cũng không trông chờ y trả lời “có” với cô. “Anh không nhớ cũng phải. Ân Thần Bắc là ai nào? Là người từ bé đã được dạy dỗ để thao túng thế giới ngầm toàn San Francisco, rồi được gửi đi khắp nơi để tập luyện. Thế nhưng, tôi thì nhớ, nhớ rõ lắm, nhớ tường tận, tựa như nó mới xảy ra ngày hôm qua thôi.” Cô thoáng dừng, nhìn y trong quầng sáng chập chờn, thật là một người đàn ông quá gợi cảm và anh tuấn, cô chỉ biết thở dài, “Trước kia nhà tôi tổ chức vũ hội, cha anh dẫn anh đến. Đó là lần đầu tôi gặp anh, vest màu lam, thắt nơ, tuy còn ít tuổi nhưng mặt mày đã quạu quọ như ông cụ non, chọn ghế ngồi cũng phải đòi ghế trung tâm, nói chuyện với ai cũng khinh khỉnh.”

Ân Thần Bắc hồi tưởng lại, mơ hồ thấy ấn tượng, “Đó là lần đầu gặp nhau?” Y khi ấy khoảng mười một, mười hai tuổi, giao thiệp với ai cũng không quên ghi tạc vào đầu, vậy mà lại chỉ thờ ơ duy nhất với một cô bé.

Toudou phì cười, ngoảnh mặt đi, “Hồi bé tôi không có bạn, cũng chẳng quen được mấy ai bằng tuổi, mãi mới gặp được anh, còn đang mừng thầm, qua cầm tay anh, ai ngờ anh tát tôi, còn mắng tôi nữa.”

Ân Thần Bắc cố nhớ lại ngày đó, lấy làm buồn cười vì chi tiết này, “Tôi tát cô à? Tôi mắng gì cô?”

“Anh mắng là: Ranh con cút đi.” Toudou nhấn mạnh từng chữ, Ân Thần Bắc không nén nổi ý cười, “Chà, cô ghi thù cũng dai thật.”

“Chẳng phải.” Toudou cười đáp lại, tuy cô vẫn cười nãy giờ, nhưng lần này lại làm đôi mắt cô sáng bừng lên, bầu không khí bất giác ấm hơn. Cô nói tiếp, “Tôi đâu chỉ ghi thù, còn muốn anh nhìn thẳng vào tôi, muốn để anh biết trong cuộc đời anh, tôi là nhân vật không thể thay thế.”

Ân Thần Bắc đan hai tay vào nhau, chân đổi sang tư thế khác, hỏi lạnh nhạt, “Từ trước tới nay cô đều cướp đoạt thứ mình muốn dù có phải phá hủy, cô muốn tôi chấp nhận cô chứ không phải hiểu ý cô?”

“Có điều… tôi đã phải nỗ lực bao nhiêu?” Thấy lông mày Ân Thần Bắc nhướng cao, cô bỗng chốc nghe lòng mình chua chát, bèn chuyển chủ đề xóa đi đoạn quá khứ ấy. Chuyện đã qua lâu, dẫu có nói nhiều đến mấy về một người phụ nữ dùng một phần mười cuộc đời mình chỉ để làm y ghi nhớ cô, e rằng càng khiến y thấy mình thêm cao quý, càng muốn giẫm người phụ nữ ngu ngốc ấy dưới gan bàn chân mà thôi. Cho nên, cuối cùng cô nói, “Khi tôi đã chuẩn bị ổn thỏa, đến lượt anh có mối tình đầu của mình.”

Ân Thần Bắc không để ý đến tâm tư phức tạp của Toudou, nghe cô khái quát bao nhiêu năm của mình chỉ bằng một câu, y rít thuốc, “Tôi quên cả tên con nhỏ đó rồi, mỗi người nhàm chán như cô mới còn nhớ thôi.”

“Dĩ nhiên tôi nhớ chứ, phụ nữ thường có sự quan sát và chú ý vô cùng kỹ lưỡng đối với người mình thích.” Ngón tay thuôn dài của Toudou gảy tro thuốc, nghiêng đầu, “Tôi rất giận, không biết phải làm sao, đập phá đồ đạc ở nhà, mấy ngày sau mới đột nhiên nghĩ ra một cách.”

Nói đến đây Ân Thần Bắc đã hiểu. Lần gặp gỡ đúng nghĩa đầu tiên của y và Toudou Kei, chính là buổi gặp mặt liên quan đến cuộc hôn nhân chính trị. “Cô chạy đi đòi ông già cô cho cưới tôi?”

Toudou hất mặt, cười rạng rỡ, “Không làm thế, làm sao trói được anh?”

“Hừm, cô ả ngu xuẩn.” Ân Thần Bắc khinh miệt, “Cô không thích con nhỏ kia, cứ việc đuổi hoặc giết, việc gì phải trói tôi suốt đời?”

“Suốt đời?” Toudou dường như nghe được chuyện gì hài hước lắm, môi mấp máy, mang vẻ mỉa mai, “Anh nói cho tôi biết, giữa chúng ta, liệu có từ ‘suốt đời’ không? Anh có chịu trói chặt với tôi ‘suốt đời’ không?”

Ân Thần Bắc nhìn cô, lạnh lùng nói, “Không.”

Có vẻ Toudou đã liệu trước đáp án này, không giận, nhưng sắc mặt trắch bệch. Cô cầm điếu thuốc hút mạnh mấy hơi mới mỉm cười uể oải, nụ cười hóa thành lạnh nhạt. Cô bảo, “Anh xem, ngay cả anh còn không tin, huống chi là tôi? Nên làm vợ anh vẫn chưa đủ, tôi còn phải vượt qua anh, ít nhất, cũng phải ngang hàng anh.” Vứt đầu lọc thuốc lá đã hút hết đi xa, cô nhìn đăm đắm vào đốm lửa yếu ớt, “Thần Bắc, khi ấy, tôi rất chân thành…”

Con ngươi Ân Thần Bắc khẽ động. Y mỉm cười, “Tôi biết.”

Nó có nghĩa y hiểu cô nhưng y chẳng thèm đoái hoài. Toudou rũ mắt, ngồi yên một lát mới thở khẽ, “Thần Bắc, người ngoài đều nói anh không biết yêu là gì. Trước khi gặp Tiểu Diệp, tôi cũng đã nghĩ thế.”

Nghe đến hai chữ “Tiểu Diệp”, hai đầu lông mày Ân Thần Bắc nhíu tít, ánh mắt cũng trở nên hỗn loạn. Toudou chỉ tay vào y, “Kìa kìa cái bộ dạng dã thú của anh, lần nào cũng thế, hễ nhắc đến Tiểu Diệp là anh lại tỏ vẻ vừa ghen tỵ vừa độc chiếm.”

Thâm tâm Ân Thần Bắc trỗi lên một nỗi đau nhẹ nhàng, chỉ lãnh đạm hừ lạnh.

Toudou lại bần thần, “Anh thích Tiểu Diệp, tôi không ngạc nhiên. Nói thật, mắt thẩm mỹ của anh với con bé mối tình đầu kia, cả tôi đây cũng coi thường anh. Nhưng mà Tiểu Diệp, anh thật sự đã tìm ra một viên ngọc, viên ngọc ấy luôn sáng ngời bất kể có ném nó tới nơi đâu, nên tôi không ngăn anh bắt cậu ấy về, cũng không ngăn anh nằng nặc đòi giữ bằng được.”

Tầm nhìn của Ân Thần Bắc rơi ở một nơi khác, như là đang nghe, lại cũng như là không nghe. Toudou lầm thầm, “Quan trọng hơn, tôi thích cậu ấy, muốn giữ cậu ấy ở lại San Francisco.”

Y chầm chậm quay lại, ngữ điệu lạnh nhạt thường trực, “Chữ ‘thích’ này, nãy giờ cô nói không dưới một lần.”

Toudou bật cười, “Thần Bắc, anh đừng giận, cảm xúc tôi dành cho anh là mê đắm và cố chấp, còn cảm xúc dành cho cậu ấy, mới là thích và yêu từ tận đáy lòng…”

Ân Thần Bắc chợt nhớ ra có ai đó từng nói, chỉ có gã khờ mới có thể hiểu thấu thế giới nội tâm của phụ nữ.

Thế rồi Toudou bỗng dưng nói, “Sau hôm anh chuốc thuốc cậu ấy, bang có việc hệ trọng buộc anh phải đi, còn nhớ không, tôi đến nhà anh. Tôi đã nghe chuyện anh dùng thủ đoạn để chiếm đoạt cậu ấy từ trước rồi, tôi muốn tự xem thử, một người con trai cao ngạo sau khi bị đối xử như vậy, sẽ thành ra bộ dạng thế nào…”

Tim Ân Thần Bắc đau thắt.

Người như y, đương nhiên không đời nào lại hoài cựu như tâm tình phụ nữ, cho nên cái gì đã qua rồi thì qua, y không rảnh nhớ lại lần hai. Vậy mà hiện tại… mọi đoạn quá vãng đều ùn ùn đổ lại về đầu, bất ngờ quá đỗi, mà sống động tường minh.

Từ thâm tâm thấp thoáng có âm thanh vọng ra, anh đối xử với cậu ấy như vậy, anh đối xử với cậu ấy như vậy…

Huyết áp tăng, đầu đau râm rẩm.

Toudou làm như không biết, tiếp tục nói, “Anh cưỡng bức cậu ấy, tôi đi xem, mà hoang mang vội vàng. Cậu ấy khi đó chẳng còn ra hình người, thấy tôi vào phòng, lại bỗng mở mắt cười với tôi…”

Tay nóng rực, là bị thuốc lá hun bỏng, Ân Thần Bắc chau mày ném điếu thuốc xuống đất, mặt vẫn không mảy may để lộ xúc cảm.

Chỉ có bàn tay trái của Toudou đặt cạnh y lại run bần bật. Thêm một ván nữa, cô chiếm thế thượng phong.

“Tôi trông thấy cậu ấy như thế, đau lòng khôn tả, bật khóc. Cậu ấy lại dỗ tôi đừng khóc. Thần Bắc, anh không biết khi đó tôi hận anh cỡ nào, và cũng hận bản thân tôi cỡ nào đâu! Tôi vừa khóc vừa bảo rằng, giờ tôi đưa cậu đi, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ tìm một nơi chỉ có hai người chúng ta, sống yên ổn bình lặng qua ngày…”

Ân Thần Bắc nghe đến đây, nhịn không được phì cười. Toudou ngoảnh mặt qua nhìn y, “Anh cười gì?”

“Tôi cười cô dùng sai cách.” Y nói, “Nếu cô nói rằng sẽ thả cậu ấy đi, có lẽ cậu ấy sẽ đồng ý ngay.”

Chiếc đồng hồ kiểu Âu tinh xảo bất chợt gõ lên vài âm vang, các thiên thần mở cửa cất lên bài Thánh ca, Hà Ty nằm trên giường âu lo cục cựa, Toudou nhìn không gian dị kỳ này, đầu tiên là cười nhạt, rồi càng lúc càng cười nắc nẻ.

“Phải, anh nói đúng lắm! Cả hai chúng ta đều thật ngu ngốc, một kẻ không biết yêu, một kẻ không biết thổ lộ thế nào. Vậy nên cậu ấy mới lập tức chối từ tôi, cậu ấy nói, chị Toudou, tôi sẽ không đi theo chị… Tôi yêu cậu ấy bằng thời gian chóng vánh nhất, và cũng bắt đầu hận cậu ấy bằng thời gian chóng vánh nhất. Thần Bắc, chí ít anh còn có được cậu ấy, còn tôi, thậm chí chẳng có cả một câu trả lời. Rõ ràng có cơ hội bỏ trốn, cậu ấy lại không chịu, bằng lòng ở lại bị anh hành hạ…”

“Vì, cậu ấy muốn ở lại trả thù.” Ân Thần Bắc bỗng chốc cảm thấy kiêu hãnh lạ thường. Một người yếu ớt mà lại nhẫn nại như thế, rất hiền lành mà cũng rất bất khuất… Kiên cường và cứng rắn, mới là Tiểu Diệp của anh…

Toudou cười khẩy, “Anh thấy chưa, hai ta là một cặp quái vật. Cậu ấy cũng dần thay đổi sau khi bị anh dính lấy, một mình đối đầu với cả hai thế lực chúng ta, không phải đùa với lửa thì chính là tự sát.”

Ân Thần Bắc nhíu mày, “Tôi sẽ không để cậu ấy chết.”

Toudou cười ngất tỏ vẻ không đồng tình, “Giờ anh tra tấn cậu ấy như thế, dù may mắn thoát chết cũng chỉ còn giữ được hơi tàn. Không hóa điên thì cũng tàn tật, anh vẫn còn muốn?”

Đáy mắt Ân Thần Bắc lóe lên một tia dịu dàng, khẳng định, “Muốn.”

Toudou nhất thời không biết nói sao nữa. Cô nhìn y suốt hồi lâu như thể đang nhìn một con thú bị giam cầm trong tấm lưới, con thú vừa chấp nhất vừa điên cuồng khó tin song cũng trấn định và tàn nhẫn tuyệt đối.

Rốt cuộc cô không chịu được nữa, hít sâu một hơi, lại thở dài, “Thần Bắc, chỉ e anh chưa làm cậu ấy phát điên, đã tự làm mình phát điên trước rồi.”

Ân Thần Bắc thôi nhìn, mỉm cười, xem như trả lời cô.

“Uống đi.” Toudou ấn chuông, tức thời có người gõ cửa bước vào đưa rượu. Nhân viên ở đây đã thành quen với việc vờ như không thấy bất kỳ điều gì, do đó trong gian buồng vừa có nam vừa có nữ tại một gay bar, trên giường còn một MB nửa thân trần trụi đang hôn mê cũng không làm nhân viên nhướng mắt nửa cái, thành thạo rót rượu sau đó lui ra ngoài.

Toudou đưa ly cho Ân Thần Bắc, cụng ly, uống một hớp. Ân Thần Bắc nhìn cô, “Quên chưa hỏi, cô cứ xía mũi vào rốt cuộc muốn thấy kết quả gì?”

“Ừm…” Toudou nếm rượu ngon, cười bảo, “Tôi muốn có cậu ấy. Nhưng người cậu ấy có gai, tôi cần người giúp tôi nhổ chúng đi, đồng thời cũng mong sau khi bị anh làm tổn thương, cậu ấy không còn khả năng phản kháng tôi nữa. Vậy là tôi có thể mang cậu ấy đi, đến nơi tôi mơ ước, chỉ có cậu ấy, và tôi.” Cô cười váng, “Anh thấy chúng ta có giống nhau không? Cậu ấy phát điên hay ngu ngốc cũng được, tôi chỉ có một suy nghĩ là phải có được cậu ấy, ngoài ra tôi không quan tâm điều gì nữa.”

Con ngươi Ân Thần Bắc rụt lại, chờ cô nói nốt.

“Có điều bây giờ tôi không nghĩ thế nữa rồi, bây giờ, tôi không cần cậu ấy nữa… Đối với tôi mà nói, tình yêu chung quy thật viển vông, muốn có được, cũng phải trả giá đắt.” Cô đột ngột rướn đến gần Ân Thần Bắc, lào thào thật khẽ, “Nếu bây giờ có cơ hội, Thần Bắc, anh có muốn mang cậu ấy ra đi, rũ bỏ tất thảy hay không?”

Ân Thần Bắc giật mình, trong tích tắc quả thật y đã rúng động.

Không phải y chưa từng nghĩ đến ý tưởng này, nhưng đây là lần đầu tiên nghĩ nghiêm túc. Cũng chưa phải y chưa từng rúng động bởi nó, nhưng đây là lần đầu tiên máu như sôi sục, tim nện tựa trống dồn.

Nếu như, nếu như thật sự có thể ra đi, chỉ có hai chúng ta…

Em không còn là cảnh sát, y nghĩ, và anh cũng bỏ buôn lậu ma túy, vậy thì khoảng cách xa xôi nhất giữa hai chúng ta phải chăng sẽ thu hẹp? Nếu có thêm một nơi không người lạ quấy rầy, chỉ có hai chúng ta, em thích ngắm biển, hay là thích núi non rừng rậm, hay là thích trấn nhỏ thành cổ? Chúng ta sẽ ẩn danh tính, anh ở bên em, em cũng ở bên anh…

Anh đã gây ra sự tình vô phương bù đắp, nhưng chúng ta hãy còn nửa cuộc đời, anh vẫn có thể nâng niu em…

Nỗi đau nhẹ nhàng tồn tại trong trái tim y càng rõ nét hơn bao giờ hết. Y quay sang nhìn Toudou, mà cô cũng đang nhìn y, ánh mắt lạnh buốt… Thoắt chốc y bỗng bình tĩnh lại.

Hít sâu một hơi, gương mặt trở về vẻ lạnh lùng như cũ, y thong dong hỏi cô, “Cô dự đoán được điều gì rồi?”

Làm sao y có thể lơ là thân phận người phụ nữ này?

Toudou mỉm cười, làm động tác cụng ly, cười nói, “Quả nhiên không thể coi thường anh, Thần Bắc, chẳng qua, anh đã hỏi một lần. Tôi đây không ngại nói thẳng với anh, tôi muốn tài sản của anh, và cả, vị trí trong bang của anh.”

Lông mày Ân Thần Bắc nhướng cao, mắt lạnh như băng.

Toudou lại càng tới gần, cơ thể mềm mại áp sát vào y, nghe tiếng tim đập truyền ra từ ***g ngực nọ.

“Người Trung Quốc các anh luôn khoe mình chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn cơ mà. Anh mang cậu ấy đi, Sri Lanka cũng được, Rio de Janeiro[1] cũng được, một nơi chỉ có cậu ấy và anh. Anh nghĩ thử xem, đây chẳng phải điều anh hằng mong mỏi? Hơn nữa, còn có tôi hậu thuẫn sau lưng…” Ngón tay dài của cô lướt từ hầu kết của y xuống nơi hông, “Anh nên cảm kích tôi đúng không? Tôi làm nhiều vì anh đến thế… chỉ cần anh trả chút thù lao nho nhỏ.” Cô đặt nụ hôn xuống mu bàn tay y đang giữ cô.

Ân Thần Bắc rút tay về, đẩy mạnh cô ra.

Toudou cười khúc khích, lắc lắc ngón tay, “Đừng vội mắng chửi tôi hay trả lời tôi, anh cứ thoải mái mà nghĩ, giữa Tiểu Diệp và địa vị, hãy chọn một. Nó là lựa chọn tốt nhất để phá vỡ cục diện bế tắc giữa các anh, cũng là cơ hội để cậu ấy yêu anh. Anh biết đấy, các bậc bô lão trong bang đều chỉ chờ cậu ấy chết…” Uống cạn số rượu còn lại, cô buông tay, để mặc cái ly rơi xuống tấm thảm mềm mại, “keng” một tiếng nhỏ rí, cô đã bước ra ngoài cửa.

“So với cả hai bên đều kẻ què thằng cụt, chi bằng tìm con đường tốt nhất để mỗi bên đều có lợi, Thần Bắc, anh thấy thế nào?”

Cô rất chu đáo đóng kín cửa lại thay y.

. /.

Chú thích:

1. Rio de Janeiro: Thành phố tại bang cùng tên ở phía Nam Brasil, nổi tiếng với phong cảnh tự nhiên, các lễ hội carnival, nhạc samba và các loại hình âm nhạc khác, các bãi biển.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.