Cách một tầng gió tuyết, hắn nhìn thẳng về phía bên này, tựa như hắn chẳng màng hành động của mình sẽ bị người khác phát hiện. Không bao lâu sau Lâm Trọng Đàn cầm ô đi từ trong hành lang ra.
Thái Tử cũng nhìn thấy Lâm Trọng Đàn nên liền dừng lại bước chân, “Hôm nay ngươi không bận việc ở Tàng Thư Các à? Sao lại chạy đến đây?”
Hắn hành lễ với Thái Tử, “Công việc ở Tàng Thư Các đã đến độ kết thúc, vi thần vừa mới phụng mệnh bệ hạ đến ngự tiền nghe triệu.”
Nơi này đúng thật là con đường mà nếu muốn từ Tàng Thư Các đến ngự tiền phải đi qua.
Lâm Trọng Đàn bị triệu đến ngự tiền, chẳng lẽ là vì chuyện của Thập Nhị công chúa?
Khi hai người bọn họ nói chuyện, vì ta có đội mũ nên để dễ dàng nhìn cho kĩ vẻ mặt của Lâm Trọng Đàn ta phải rướn người lên một chút.
Thái Tử phát hiện động tác của ta, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp dùng tay nâng người ta lên, sau đó lại ôm chặt lấy. Cằm ta theo lẽ tự nhiên đặt ở trên đầu vai của Thái Tử.
Ánh mắt Lâm Trọng Đàn gần như không liếc lấy ta một lần, nếu không phải ta vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn thì chỉ sợ cũng sẽ bỏ lỡ ánh mắt hắn nhìn qua ta. Sắc mặt hắn lúc này đã khôi phục bình thường, nhưng mỗi khi hắn liếc ta thì ánh mắt có chút co lại, môi cũng mím chặt.
“Phụ hoàng triệu ngươi đến là vì chuyện gì vậy?” Thái Tử vừa nói xong thì từ nơi xa có một công công chạy tới.
Vị công công kia vừa chạy vừa lớn tiếng hô: “Thái Tử điện hạ! Thái Tử điện hạ, bệ hạ thỉnh người đến ngự tiền một chuyến, thỉnh ngài theo nô tài ạ.”
Khi công công đến gần rồi Thái Tử mới hỏi: “Có chuyện gì mà mời cô?”
Công công chạy đến mức thở hổn hển, dường như không khí cũng bị nhiệt khí của hắn bao trùm, Thái Tử có vẻ rất ghét bỏ mà cõng ta lùi ra sau mấy bước.
“Nô tài không biết, Thái Tử điện hạ vẫn nên đi sớm chút, bệ hạ triệu kiến rất gấp ạ.” Công công đáp lời.
Thái Tử nghiêng đầu nhìn về phía ta, “Đệ đệ, cô không thể bồi ngươi tản bộ thưởng tuyết tiếp rồi, đợi lát nữa ngươi ngồi nhuyễn kiệu trở về đi, chân bị thương chưa khỏi thì đừng chạy loạn.”
Ta ừm một tiếng.
Nhuyễn kiệu vẫn luôn đi theo sau chúng ta, Thái Tử trước ôm ta vào nhuyễn kiệu, nhưng hắn cũng không vội vã rời đi mà định trả thù chuyện ta nhét tuyết vào trong áo hắn vừa rồi, hắn cởi bao tay định chạm vào mặt ta. Ta thấy tay hắn phiếm hồng liền biết hẳn là rất lạnh nên vội vàng trốn tránh.
Chỉ là chân ta bị thương chưa khỏi, nhuyễn kiệu lại bé nên căn bản trốn không nổi. Thái Tử ấn eo ta lại, hừ cười, “Hiện tại biết sợ rồi à? Mới vừa rồi lá gan ngươi lớn lắm.”
Ta không muốn để tay hắn chạm vào mặt nên chỉ có thể nhận sai, “Ta sai rồi, Thái Tử ca ca, lần sau ta không dám.”
Thái Tử cong lưng, “Hửm? Không dám?”
“Không dám.” Ta dán lưng vào vách kiệu, trước người chính là Thái Tử. Nhìn thấy tay hắn càng ngày càng đến gần, ta tựa hồ đã cảm nhận được không khí rét lạnh tiếp cận, nhịn không được nhắm mắt lại.
Nhưng cảm giác rét lạnh trên mặt không hề có như ta tưởng tượng, Thái Tử ngược lại chuyển tay sang nhéo hai cái lên áo lông cáo của ta, sau đó buông tay từ trong nhuyễn kiệu đi ra ngoài.
Thái Tử rời đi rồi nhưng Lâm Trọng Đàn vẫn còn đứng ở ngoài nhuyễn kiệu. Lúc này ta mới chú ý tới cửa sổ xe không đóng chặt, vẫn còn lưu lại một khe hở có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Giữa ta và Lâm Trọng Đàn cách nhau một cái khe hở trên cửa sổ xe, thân thể hắn vốn suy nhược, luôn cần có dược đan duy trì trạng thái khỏe mạnh nên lúc này sắc mặt hắn trắng bệch không có chút máu. Đầu vai dính đầy tuyết, hắn nhìn chằm chằm ta không cả chớp mắt, một lát sau mới cúi đầu hành lễ.
Ta chậm rãi khép cửa sổ xe lại, “Nữu Hỉ, hồi cung Hoa Dương.”
Cỗ kiệu khởi hành.
Ta ngồi co ở trong nhuyễn kiệu, hơ hai tay tước bếp sưởi hồng mai để xua tan hàn khí. Ta không muốn để cho Lâm Trọng Đàn nhìn thấy một màn thân cận giữa ta và Thái Tử, nhưng nếu hắn thấy thì thôi cứ để kệ cho hắn nhìn vậy.
Chỉ là Hoàng Thượng triệu kiến Lâm Trọng Đàn là vì hôn sự của Thập Nhị công chúa sao?
Với tính cách của Lâm Trọng Đàn thì nhất định hắn sẽ không cãi lời thánh chỉ. Thập Nhị công chúa tuy được sủng ái nhưng nàng chung quy cũng chỉ là một tiểu cô nương non nớt, cách kháng cự cũng chỉ có tuyệt thực, tự sát, mà nàng cũng không có tuyệt thực hay tự sát thật mà chỉ giống như một tiểu hài tử đang ăn vạ thôi.
Nếu Hoàng Thượng thật sự có tâm muốn gả Thập Nhị công chúa cho Lâm Trọng Đàn thì rồi hôn sự này sẽ thành.
Không được, ta nhất quyết không cho phép!
Nếu Lâm Trọng Đàn trở thành phò mã của Thập Nhị công chúa thì làm sao mà ta trả thù hắn được? Nếu ta trả thù thì liệu Thập Nhị công chúa có chịu ảnh hưởng không?
Ta không muốn họa này liên lụy đến người vô tội.
Chuyện ta bị thương rất nhanh đã bị Trang quý phi biết được, bởi vậy mà nàng không cho ta ra khỏi cung Hoa Dương trước khi chân lành, hơn nữa tuyết đang nặng hạt thì càng không được ra khỏi cung.
“Tòng Hi, con nhìn xem mới mấy tháng thôi mà con bệnh mấy lần rồi? Bảo bảo, con vốn là thể nhược, sau này đừng đến Tàng Thư Các nữa, có sách gì muốn đọc thì sai người đi lấy là được. Thái Học cũng đừng đi nữa, trời giá rét như này cần gì vội đi học, vẫn là chờ đến đầu xuân lại nói. Con ấy à, thật là muốn để mẫu phi lo lắng muốn chết đúng không.”
Tuy Trang quý phi giáo huấn ta nhưng trong mắt toàn là nét đau lòng thương xót không thôi. Ta chỉ có thể khoe mẽ mà cười, “Mẫu phi đừng nóng giận, lần này con sẽ thật sự dưỡng bệnh thật tốt, chỗ nào cũng không đi.”
Trên thực tế ta chỉ nói lời này để trấn an Trang quý phi, trước mắt là thời điểm rối loạn, ta không muốn để Thập Nhị công chúa gả cho tên Lâm Trọng Đàn thấp kém kia, chỉ là chân ta chưa lành thì Trang quý phi sẽ quản ta rất chặt.
Đang lúc ta vì thế mà lo lắng không thôi thì Lâm Trọng Đàn thụ phong chiếu thư. Chiếu ý gần như làm tất cả mọi người giật mình, Hoàng Thượng không để Lâm Trọng Đàn lưu lại kinh thành mà lại sai hắn đến Lĩnh Nam nhậm chức tri châu Lĩnh Nam.
Lĩnh Nam là nơi nghèo khổ nhất của triều ta, nơi đó quanh năm nóng bức, bá tánh nhiều nơi dân trí thấp, ta đọc được ở trên sách rằng ở đấy chỉ có ai cực có tiền mới đọc sách, còn phần lớn còn lại đều cho rằng đọc sách chỉ tổ phí thời gian.
Mà chi trâu Lĩnh Nam là chức tiểu quan hàng ngũ phẩm, đổi với một Trạng Nguyên lang mà nói thì không phải trước đây chưa từng có người nhậm chức quan hạng này, nhưng họ nếu không phải là làm tri châu ở Kim Lăng Cô Tô trù phú thì cũng là một nơi nào đó không xa kinh thành lắm.
Chưa bao giờ từng có tiền lệ như tường hợp của Lâm Trọng Đàn.
Hẳn là việc hắn nhậm chức tri châu Lĩnh Nam có quan hệ với lần hắn bị triệu đến ngự tiền hôm đó. Ta liền gọi người cung nhân hầu hạ ở ngự tiền đến hỏi thăm vài câu.
Cung nhân trả lời rằng lúc ấy chỉ có Lâm Trọng Đàn và Hoàng Thượng ở trong điện, những người khác đều phải lui xuống cả. Không ai biết gì về cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ biết sau khi Lâm Trọng Đàn rời đi thì tâm tình của Hoàng Thượng không vui, lập tức phái người đi gọi Thái Tử.
Không mấy ngày sau, chiếu thư của Lâm Trọng Đàn được ban xuống.
Lâm Trọng Đàn bị cử đến Lĩnh Nam, tự nhiên sẽ không trở thành phò mã của Thập Nhị công chúa nữa, Hoàng Thượng sẽ không để nữ nhi của mình theo chồng đến nơi nghèo khổ như vậy.
Chiếu thư vừa ban thì quả nhiên Thập Nhị công chúa không còn đòi tuyệt thực, tự sát nữa. Ngay sau đó đến ngày thứ hai, cả Bảng Nhãn và Thám Hoa lang đều lần lượt nhận được chiếu thư.
Hai mươi vị tiến sĩ đứng đầu đều được ở lại kinh thành, chỉ có mình Lâm Trọng Đàn dù được danh tam nguyên nhưng lại bị cử đến một nơi khỉ ho cò gáy.
Thám Hoa lang Bồ Ninh Nam được thụ phong chức quan Tu Toản ở Hàn Lâm Viện (cái này mình search gg ko ra là gì hết, cứ coi như một chức quan khá là okla ha), chức quan này so với chức của Bảng Nhãn có khi còn nhỉnh hơn.
Chiếu thư của Lâm Trọng Đàn được ban xuống không bao lâu thì hắn nhờ Tống Nam chuyển thư cho ta, trên thư viết trước đầu xuân hắn sẽ rời kinh, có thể sẽ phải làm việc ở đó một khoảng thời gian ít nhất là 3 đến 4 năm.
Hắn mong có thể gặp ta trước lúc đi.
Ta nhìn chữ viết tay nắn nót của Lâm Trọng Đàn trên giấy, im lặng một lát rồi ném nó vào chậu than. Ta không thể để Lâm Trọng Đàn cứ như vậy rời khỏi kinh thành được, ba bốn năm ư? Ai biết hắn sẽ ở Lĩnh Nam bao lâu, hết thảy còn phải xem thánh ý, ta đây không thể đoán được.
Ta cũng chờ không nổi tận ba bốn năm, hận thù trong lòng ta như lửa đốt sục sôi không thể cởi bỏ. Ba bốn năm đủ để cho Lâm Trọng Đàn ở Lĩnh Nam thành thân sinh con, đến lúc đó ta lại trả thù hắn thì vợ con hắn sẽ khổ biết nhường nào.
Càng chậm trễ sẽ càng liên lụy nhiều người, không bằng ta nên giải quyết hắn luôn cho xong. Việc hắn bị phái tới Lĩnh Nam cho ta biết một điều cực kỳ quan trọng.
Thái Tử không hẳn tín nhiệm Lâm Trọng Đàn như vậy, một khắc trước Thái Tử còn tiến cử Lâm Trọng Đàn làm phò mã, nhưng chẳng bao lâu sau lại để hắn bị biếm tới Lĩnh Nam.
Có lẽ Thái Tử muốn Lâm Trọng Đàn làm phò mã là có hai mục đích, một là muốn mượn sức Lâm Trọng Đàn tốt hơn nữa, hai là muốn nhìn xem liệu Lâm Trọng Đàn có trung tâm hay không.
Mà sau khi Lâm Trọng Đàn diện thánh lại bị cử tới Lĩnh Nam, có lẽ hắn đã cự tuyệt hôn sự với Thập Nhị công chúa.
Thái Tử ngầm đồng ý Lâm Trọng Đàn bị biếm đi vì có lẽ đã dần dần từ bỏ Lâm Trọng Đàn. Một con cẩu không trung tâm thì dù có hữu dụng cũng không dùng được, lưu tại bên người ngược lại sẽ dễ để lại tai họa ngầm.
Nếu Thái Tử thật sự chuẩn bị từ bỏ Lâm Trọng Đàn, như vậy ta còn cần làm một chuyện.
Mức độ Thái Tử dung túng ta đã làm ta líu lưỡi, ta còn muốn nhìn một xem liệu hắn có thể vì ta mà làm tới bước nào.
Sau khi mu bàn chân ta khỏi, ta không để ý đến lời mời của Lâm Trọng Đàn mà lại mang theo một quyển sách tới Đông Cung.
Thái Tử thân là trữ quân nên công việc một ngày đặc biệt nhiều, nhất là vào lúc sáng sớm hắn phải giúp Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, hỗ trợ xử lý triều chính, gần đây hắn lại sắp có hôn sự và cộng thêm hôn sự của Thập Nhị công chúa nữa nên hắn càng bận.
Ta cầm quyển sách ngồi vào bên cạnh Thái Tử khi hắn đang phê tấu chương, hắn nâng mí mắt lên liếc ta một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu sửa tấu chương.
Cung nhân Đông Cung mang trà sữa lên, ta uống một ngụm liền phát hiện nó chính là trà sữa do Ngự Thiện Phòng làm. Trước đây khi ta tới Đông Cung đều được mời uống trà, vậy mà giờ lại biến thành trà sữa.
Rất nhanh ta đã uống xong, ta để chén sứ xuống, lần thứ hai nhìn về phía Thái Tử. Hắn vẫn còn đang phê dở tấu chương, ta đợi một hồi liền mở miệng hỏi hắn, “Bao lâu nữa ngươi mới xong?”
“Làm sao vậy?” Thái Tử nói.
“Có một số chỗ trên sách ta đọc không hiểu, trong khoảng thời gian này lại không thể đến Thái Học nên tới hỏi Thái Tử ca ca.” Ta dừng một chút, “Chỉ là Thái Tử ca ca giống như rất bận, nếu không thì để ta đi hỏi tứ ca, có lẽ hắn cũng biết.”
Thái Tử cười nhạo một tiếng, “Hắn thì biết cái gì? Trước đây thành tích ở Thái Học toàn đứng cuối.”
Thái Tử nói dối, ta đã nhìn qua bảng thành tích của Tứ hoàng tử, tuy không thể nói là ưu tú nhưng cũng ở mức trung bình rồi.
Chỉ là ta cũng không vạch trần hắn mà lại mở sách của mình ra, “Nhưng mà ta không biết tới khi nào ngươi mới xong, ngươi muốn bận đến lúc trời tối sao?”
Nghe thấy ta nói như vậy, Thái Tử sửa cho xong tấu chương trên tay liền ngừng lại rồi cầm lấy quyển sách của ta, “Không hiểu chỗ nào?”
Ta áp xuống một chút kinh ngạc trong lòng, chỉ ra một vài chỗ ta không hiểu cho hắn xem. Thái Tử nhìn qua vài lần rồi giải đáp cho ta. Là một trữ quân của quốc gia nên tất nhiên học thức hắn không kém, chỉ là trình độ giảng giải của Thái Tử không bằng Lâm Trọng Đàn, ta nghe lần đầu chả hiểu gì.
Hắn phát hiện ta ngây ngốc nhìn trừng trừng hắn nên liền giơ tay gõ trán ta một cái, “Sao ngốc thế hả, cô nói lại cho ngươi một lần đây, cố tập trung đi.”
Lần này Thái Tử nói chậm hơn, cũng nói kỹ càng tỉ mỉ hơn. Sau khi ta hiểu hết, không chờ hắn dứt lời ta lập tức lại hỏi câu thứ hai.
Những chỗ ta hỏi hôm nay ta đều cố ý chọn những chỗ ta không hiểu thật để hỏi Thái Tử, vừa để dò tâm ý của hắn, cũng là để có thể học hỏi nhiều thêm một chút.
Tuy Thái Tử nói ta ngốc nhưng vẫn nhẫn nại giảng cho ta, chỉ đáng thương cái trán của ta bị hắn gõ mỗi lần không hiểu, đến cuối cùng ta dứt khoát che trán lại.
Hắn gõ không được trán của ta liền vươn ngón tay búng lên mặt ta. Vậy mà mặt so với trán còn đau hơn, ta ăn đau mà nhìn về phía Thái Tử, lại phát hiện hắn kinh ngạc mà nhìn chính tay của mình.
Sau đó hắn nhìn về phía ta, duỗi tay muốn kéo xuống đôi tay đang che mặt của ta, nhưng ta không chịu vì sợ hắn sẽ búng tiếp. Thái Tử nhấp nhấp môi, thần sắc có chút xấu hổ, “Cô không búng nữa, bỏ tay xuống để cô nhìn xem mặt có bị đỏ không?”
Ta do dự một lát, sau đó chậm rãi buông tay.
Ánh mắt hắn đột nhiên nghiêm túc rất nhiều, đầu ngón tay cũng nâng lên. Ta nhìn bàn tay hắn chuyển động liền không khỏi trốn theo phản xạ, chỉ là ta rất nhanh ổn định thân thể bất động, nhìn hắn đụng tay lên mặt ta.
Bàn tay khô ráo ấm áp dán lên gương mặt ta, ta có thể cảm nhận được hắn đang vuốt ve làn da của ta.
Ta có chút không được tự nhiên, tay không khỏi cuộn tròn lại
“Đỏ rồi.” Thái Tử thấp giọng nói, hắn quay ra giương giọng gọi cung nhân bên ngoài, “Người tới, lấy thuốc mỡ lại đây.”
Ta sửng sốt, vội nói: “Cái này không cần bôi thuốc đâu, một lúc là hết thôi.”
Nhưng vẻ mặt Thái Tử rất nghiêm túc, “Hiện tại đã vào đông rồi, nói không chừng sẽ bị thương mất, đợi lát nữa đi ra ngoài trúng gió còn có thể nứt da. Đệ đệ mà để bị nứt da thì có thể mỗi năm đều sẽ tái phát, nghiêm trọng hơn thì nó sẽ lan ra và sâu đến mức có thể nhìn thấy cả thịt bên trong đấy nhé.”
Hắn phát hiện ra vẻ mặt ta ngày càng kì quái nên thu lại không nói nữa, “Cho nên có bôi thuốc không?”
Ta giơ tay sờ sờ mặt của chính mình, tuy ta cảm thấy Thái Tử đang hơi mồm điêu một chút, nhưng ta cũng sợ nhỡ điều hắn nói thành thật thì sao.
Ta không muốn bị nứt mặt đâu.
Thuốc mỡ rất nhanh được mang lên, ta vốn định tự mình bôi, nhưng Thái Tử đã cầm lấy lọ thuốc trước một bước. Hắn rửa tay trước, sau đó lại dùng ngón tay lấy một chút thuốc mỡ bôi lên má ta.
Khi hắn bôi thuốc có vẻ dễ chịu hơn khi hắn sờ mặt ta, chỉ là lúc hắn bôi thuốc hắn dí mặt đến rất gần, tựa như hắn muốn nhìn cho rõ vết thương của ta.
Hắn dí gần như vậy khiến ta nhìn được rất rõ hàng lông mi dài và đôi mắt của hắn. Đuôi mắt hắn trời sinh là mắt phượng kiều diễm.
Hắn lớn lên thật giống nữ tử, đặc biệt là khi mặt mày hắn bình thường không có lệ khí, ta không khỏi nhìn chăm chú đến mức quên cả chớp mắt.
Dường như Thái Tử phát hiện ra ta đang nhìn hắn đến phát ngốc, hắn câu môi dưới. Vì nụ cười này mà dung mạo diễm sắc của hắn càng thêm loá mắt.
Như phù dung, như ngọc thủy, như hoa mậu xuân tùng.
“Cô đẹp không?” Hắn hỏi ta.
Ta theo bản năng gật đầu, gật xong rồi mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng lui ra phía sau đứng lên. Thái Tử vẫn còn ngồi tại chỗ, hắn ngẩng đầu nhìn ta, vừa cười vừa tấm tắc nói: “Không nghĩ tới đệ đệ của cô còn là một tiểu sắc quỷ.”
Ta bị hắn nói đến mức xấu hổ không thôi, cũng không có từ để biện giải. Ta vừa mới thật sự nhìn Thái Tử đến ngây người.
Nếu hắn là nữ tử thì có lẽ……
Không đúng, nếu hắn là nữ tử thì trên đời làm gì có nữ tử nào có tính tình tệ như hắn.
Âm tình bất định, hung hãn, giết người như nghóe.
Ta ổn định lại tâm tình, sau đó cầm lấy quyển sách trên bàn, “Bôi thuốc xong rồi thì ngươi nói nốt chỗ vừa nãy đi.”
Thái Tử liếc mắt ra sắc trời bên ngoài, “Đợi lát nữa đi, ngươi đến thiên điện ăn một chút gì đó trước đi.”
Ta biết hắn muốn sửa tấu chương tiếp nên không cự tuyệt mà đi theo cung nhân rời đi. Ăn cơm xong ta có chút mệt mỏi, nghĩ thầm hẳn là Thái Tử vẫn còn bận lắm nên quyết định ngủ ở thiên điện một chút.
Một giấc này ta ngủ đến lúc tuyết ngừng rơi, ta nghe thấy động tĩnh ngoài cửa sổ nên liền chậm rì rì trở mình, lại thình lình đối diện với một khuôn mặt.
Vậy mà Thái Tử đang ngồi bên giường, cũng không biết hắn đã ở chỗ này ngồi bao lâu, thấy ta giật mình mà nhìn hắn thì hắn thực bình tĩnh nói: “Tỉnh rồi à, vậy đứng lên đi.”
Ta vừa định gật đầu thì ánh mắt chạm đến đến túi thơm bên hông Thái Tử. Lần ta uống say đó ta đã từng gỡ xuống túi thơm của Thái Tử để ngửi, nhưng khi đó ta quá say nên xong việc không có nhớ nổi trong đây có tượng nhỏ hình Trưởng công chúa không.
Nghĩ là làm, ta vươn tay về phía túi thơm của Thái Tử.
Tay còn chưa chạm túi thơm đã bị một bàn tay chế trụ.
Vẻ mặt của Thái Tử như thường nói, “Làm cái gì?”
“Ta muốn túi thơm của ngươi.” Ta nói xong liền bò ngồi dậy, với lấy áo ngoài trên giường cầm lên. Ta lấy túi thơm trên eo đưa cho Thái Tử, “Chúng ta đổi cho nhau đi.”
Một bàn tay của ta còn bị Thái Tử chộp trong tay, hắn không nói chuyện mà chỉ nhìn ta. Thái Tử không hổ là người có quyền thế nhiều năm, khi nhìn người khác không cần nói cũng tỏa ra uy vũ khiến người ta sợ.
Ta bị hắn nhìn chăm chú như vậy khiến sau lưng cũng khống chế không được mà đổ mồ hôi, nhưng ta vẫn cố chấp đưa túi thơm tới trước mặt hắn.
Không biết qua bao lâu, Thái Tử rốt cuộc buông tay của ta ra, hắn kéo túi thơm bên hông xuống đưa cho ta rồi đổi lại cầm túi thơm của ta đeo lên bên hông.
Ta bắt được túi thơm của Thái Tử liền trực tiếp mở ngay trước mặt hắn. Ngay khi ta vừa mở là tham âm có chút thanh lãnh của Thái Tử vang lên.
“Ngươi đang tìm cái gì?”