Vạn Ngô Chi Linh

Chương 26



Nhảy xuống lưng thanh tượng, Linh phóng nhẹ cước bộ hướng phía ngũ cấp ma thú, vừa cẩn thận vừa hoang mang, dù sao tiếng bước chân thanh tượng lớn như vậy, hình thể lại to, nên bại lộ hẳn là từ lâu bại lộ, đầu ngũ cấp ma thú kia thế nào còn tại chỗ bất động?

Đẩy ra tùng lâm tươi tốt so y còn cao hơn trước mắt, Linh rốt cục biết nguyên nhân. Quả nhiên, đầu ngũ cấp ma thú này bị thương, xung quanh không có khí tức ma thú khác, xem ra chiến tranh kết thúc một hồi, người chiến thắng từ lâu ly khai, độc lưu kẻ chiến bại tại đây tự sinh tự diệt, đối mặt tàm thực của nhược giả.

Đây là một đầu sâm lâm hắc hùng, thân thể to lớn, lông thú rậm rạp, cơ thể quấn quýt, khiến người có cảm giác cự đại, có thể cùng thanh tượng Hoài Thanh so sánh. Lúc này sâm lâm hắc hùng không có bộ dáng uy phong bẩm bẩm bình thường, lông thú đen đến toả sáng bị máu ngưng kết, trở thành đông một khối tây một khối, trên cơ thể quấn quýt cũng trải rộng vết thương, máu chảy không ngừng. Xung quanh một đống hỗn độn, nhìn ra được nơi đây vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, nhưng là ma thú mộc thuộc tính cùng hỏa thuộc tính.

Cho dù sâm lâm hắc hùng từ lâu trọng thương vô pháp nhúc nhích, nhưng tự tôn kiêu ngạo của ma thú không cho phép nó trước mặt nhân loại vô sỉ yếu đuối lộ một tia khiếp nhược, hừ, tiểu nhân chỉ biết giậu đổ bìm leo, đây là nhân loại, khi ma thú thụ thương đến bắt bọn chúng, giết hại bọn chúng, vì tư lợi của mình, vì dục vọng tham lam!

Tuy làm trung giai ma thú sâm lâm hắc hùng không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nhãn thần nó hướng Linh trừng từ lâu nói rõ, nhãn thần tàn bạo đó, cảnh cáo những ai dụng tâm tới gần, nếu như ngươi đối nó tâm tư không tốt, can đảm tới gần, bắt nó, nó nhất định không chút do dự hung hăng cắn ngươi một cái, phản kháng đến cùng.

Linh nhìn đôi mắt của sâm lâm hắc hùng, nghĩ không ý tứ, xoay người định ly khai, không phải y ghét bỏ vóc người bưu hãn của sâm lâm hắc hùng, mà là y đã tuyển chọn cho mình một khế ước thú khác, tuy đầu sâm lâm hắc hùng này bị thương, càng dễ tuần phục, nhưng không phải ma thú biến dị, cũng không phải ma thú y muốn, y càng không muốn lúc sau lấy mạnh hiếp yếu. Tính cách của y, chính là thà thiếu không ẩu, đương nhiên y không có nhiều tâm đồng tình, tiến lên giúp đỡ sâm lâm hắc hùng bôi thuốc trị liệu vân vân, sau đó lưu lại một câu ta không phải muốn bắt ngươi làm khế ước thú của ta, lặng lẽ cảm động sâm lâm hắc hùng, vì ngăn cách của ma thú cùng nhân loại làm chút cống hiến non nớt bản thân.

“A, nó bị thương?” Một tiếng thét kinh hãi cùng Linh thoáng qua, Linh mặt nhăn nhíu, y nhận ra câu nói khiến người không thể đáp kia xuất phát từ miệng người đồng hành mấy ngày nay của y, Hoài Thanh.

Linh nhìn sâm lâm hắc hùng đối Hoài Thanh tới gần cư nhiên không phóng xuất cường liệt địch ý, chỉ duy trì cảnh giác, đây đã là rất khó được, dù sao ma thú thụ thương, tâm cảnh giới so bình thường càng cao, sẽ không đơn giản để một người không tín nhiệm tới gần, tựa như y vừa nãy. Bất quá Linh nghĩ lại nghĩ, cũng hiểu được, Hoài Thanh là mộc thuộc tính ma pháp sư, lực tương tác bản thân không thể nghi ngờ, mà sâm lâm hắc hùng cũng là mộc thuộc tính ma thú, đối cùng là mộc thuộc tính Hoài Thanh tương đối có cảm giác đồng tộc, đương nhiên, Hoài Thanh vẻ mặt ‘Không cần sợ, ta không phải người xấu!’ cũng có chút tác dụng, chí ít so biểu tình lãnh đạm của Linh tốt hơn nhiều.

Hoài Thanh cước bộ mềm nhẹ tới gần đầu sâm lâm hắc hùng thụ thương nhưng vẫn duy trì lực công kích, ngồi xuống, đối miệng vết thương ngực phải bị lửa xuyên thủng, phóng xuất mộc hệ trị liệu thuật, dưới lục sắc quang mang sinh cơ bừng bừng của mộc hệ trị liệu thuật, máu tươi ngừng chảy. Sâm lâm hắc hùng như cảm giác thiện ý của Hoài Thanh, không tập trung tinh thần bảo trì cảnh giác, dần dần thả lỏng thân thể, phối hợp mộc hệ trị liệu thuật. Sau đó, Hoài Thanh đem tất cả vết thương trên người sâm lâm hắc hùng cầm máu, lúc này mới đứng dậy hướng phía Linh vẫn bàng quan, “Linh, ngươi có thuốc trị thương không? Có thể cho ta chút dược? Trên người sâm lâm hắc hùng đều là vết thương, tuy ta đã phóng xuất trị liệu thuật giúp nó cầm máu, thế nhưng những vết thương này muốn khỏi phải thật lâu. Nó hiện căn bản không thể di động, nếu như lát nữa có ma thú khác đi qua, nó nhất định sẽ chết.”

Mộc thuộc tính là thuộc tính duy nhất trong ngũ hành ma pháp có trị liệu thuật, giai cấp ma pháp hiện tại của Hoài Thanh không cao, cho nên hiệu quả mộc hệ trị liệu thuật hắn có thể phóng xuất hữu hạn. Mộc hệ trị liệu sư cùng y sư, dược tề sư đều có hiệu quả như nhau, mộc hệ trị liệu sư khi trị liệu vết thương do ma pháp tạo thành có ưu thế khá lớn, nhưng bởi vì cao giai mộc thuộc tính ma pháp sư rất ít, cho nên biện pháp trị liệu như vậy không thể mở rộng; y sư là lợi dụng thảo dược đối vết thương tiến hành trị liệu, không giới hạn đúng hay không bị ma pháp thương tổn, hiệu quả như nhau, nhưng chỉ giới hạn trong trị liệu vết thương; mà dược tề sư, không chỉ có có thể trị liệu vết thương, càng có thể điều chế đặc thù dược tề, tỷ như dược tề có thể gia tăng ma lực ma pháp sư, khôi phục ma lực ma pháp sư, giúp đỡ ma pháp sư đột phá trùng cấp bình chường vân vân, cho nên, giữa ba người, mộc hệ trị liệu sư rất thưa thớt, dược tề sư địa vị cao thượng, mà y sư lại là dễ thấy lại thực dụng.

Linh không phải rất muốn lấy ra dược tề bản thân nghiên cứu chế tạo trong không gian giới chỉ, thế nhưng nhìn đến nhãn thần cầu xin của Hoài Thanh, cự tuyệt nhưng không nói nên lời, bất quá y sớm biết, Hoài Thanh tên không có tâm kế này, nhất định xin y giúp đỡ, nhất định cùng y đòi dược tề. Quên đi, cứu thì cứu, sau đó đem nó tuần phục thành khế ước thú của Hoài Thanh, dù sao Hoài Thanh hiện chỉ có một đầu khế ước thú, nhiều hơn một đầu cũng có thể!

“Cảm ơn ngươi, Linh, ngươi thực sự là người tốt!” Hoài Thanh vui vẻ cầm dược tề Linh đưa, hưng phấn đến cạnh sâm lâm hắc hùng, giúp nó bôi thuốc trị thương. Linh nhìn Hoài Thanh bởi vì y lấy ra dược tề cười đến xán lạn, nhìn hắn không chút tâm cơ tin tưởng dược tề của y, đầu không tự giác nhớ tới một người, bạn thân của y Trạch, tên kia cũng là như vậy, vĩnh viễn vô điều kiện tín nhiệm y, mặc kệ y làm gì, nhất định đứng bên y. Rõ ràng bản thân năng lực hữu hạn, luôn nghĩ giúp y gánh vác nhiệm vụ, vì sinh mệnh y, cả sinh mệnh mình đều có thể buông tha…

Trạch, cậu có khỏe không? Nếu như cậu biết tin tôi nhiệm vụ thất bại tử vong, nhất định không cần làm chuyện ngu ngốc, hảo hảo sống sót mới là là quan trọng nhất. Cậu đừng quên, chúng ta chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể đi ra, cậu đừng quên, chúng ta là trải bao nhiêu nỗ lực mới có thể thu được tự do, kiếp sau, chúng ta lại là hảo bằng hữu, hảo huynh đệ!

“Linh? Linh?” Hoài Thanh nhìn Linh cùng bình thường rất không giống, có chút cẩn cẩn dực dực gọi. Linh bình thường tuy vẻ mặt lãnh đạm, thế nhưng Linh tự tin, Linh bình tĩnh, Linh vững vàng đều khiến hắn phát ra tín nhiệm từ nội tâm, chính là Linh hiện tại hầu như thay đổi một người, cảm giác hoàn toàn không giống, thất thần nhìn phương xa, nhãn thần u buồn, đôi môi hơi nhếch, xung quanh nổi một cổ khí tức ưu thương, khiến hắn đến gần cũng nhịn không được muốn khóc!

“Ân?” Linh tựa hồ nghe có người gọi, lấy lại tinh thần, liền thấy Hoài Thanh hồng đôi mắt trước mặt, ngây người: “Làm sao vậy?”

“Linh, ngươi đúng hay không muốn khóc, vai ta cho ngươi mượn!” Hoài Thanh không biết Linh phát sinh chuyện gì, cũng không biết thế nào an ủi Linh, thế nhưng hắn nhớ kỹ có một lần, nhi tử đại thúc phạm sai, bị quan phủ bắt, thê tử đại thúc lúc đó tựa trên vai đại thúc khóc. Có lẽ, khóc chính là phải tựa trên vai mới thoải mái, mới có thể khóc ra.

Linh nhìn Hoài Thanh ửng đỏ đôi mắt, nhất phó thương cảm hề hề, thật không hiểu rốt cuộc là ai cần an ủi, ai cần khóc, còn cho y mượn vai, chỉ sợ y chưa khóc, chính hắn đã khóc rối tinh rối mù! Lắc đầu, “Cảm ơn, không cần, ta không sao!” Nhưng không thể phủ nhận chính là, Linh nghĩ mình bị cảm động, bị cái tên một nghèo hai trắng, cá tính mơ hồ nhưng thiện lương chân thành này cảm động, hiện, y nghĩ chính mình không ngại để hắn mỗi bữa ăn no.

“Thực sự?” Hoài Thanh nhìn Linh khôi phục bình thường, không quá xác định hỏi.

“Thực sự!” Trả lời khẳng định thuyết phục.

“Ân!” Nghe thanh âm bình tĩnh như vậy, Hoài Thanh chỉ biết Linh khôi phục bình thường, “Linh, vết thương của sâm lâm hắc hùng ta đều giúp nó bôi thuốc, không việc gì, chúng ta có thể đi!”

“Ân!” Nhìn Hoài Thanh dẫn đầu đi trước, Linh quay đầu nhìn thoáng sâm lâm hắc hùng còn nằm trên đất, đôi mắt đen tràn ngập thủy quang nhìn bóng lưng rời đi của Hoài Thanh, trong mắt là không muốn, hiển nhiên thấy rõ, “Hoài Thanh, muốn có một đầu khế ước thú không?” Linh đuổi kịp bước tiến Hoài Thanh, mở miệng hỏi.

“Muốn, thế nhưng ta không có tiền mua, bắt được cũng không có tiền thỉnh người tuần phục, hơn nữa ta không muốn miễn cưỡng ma thú, nếu như không phải là bọn chúng cam tâm tình nguyện theo ta, ta không cần!” Hoài Thanh gật đầu, lại lắc đầu.

“Hiện có một đầu ma thú cam tâm tình nguyện, còn có một người có thể giúp ngươi tuần phục!”

“Ở đâu?” Hoài Thanh trì độn không phản ứng được Linh nói chính là thú nào, người nào!

“Ma thú phía sau ngươi, người bên cạnh ngươi!” Linh chỉ chỉ phía sau, lại chỉ chỉ chính mình, nói rõ.

Hoài Thanh quay đầu nhìn sâm lâm hắc hùng bởi thấy hắn xoay người mà mừng rỡ, minh bạch ma thú Linh nói, thế nhưng, người có thể hỗ trợ tuần thú, Linh? “Ngươi là tuần thú sư?”

“Không phải, nhưng tinh thần lực của ta tương đối cường đại, hơn nữa sâm lâm hắc hùng là tự nguyện cùng ngươi ký kết khế ước, cho nên thời gian cùng tinh thần lực cần tiêu hao sẽ giảm rất nhiều!” Linh đọc thư tịch cũng lý giải một ít tư liệu về tuần thú sư, tuy không phải rất rõ tuần phục ma thú cường đại cần biện pháp cụ thể thế nào, thế nhưng cơ bản, đơn giản y vẫn biết. Chính như lời y, sâm lâm hắc hùng tự nguyện ký kết khế ước là thành phần rất cao, cho nên y căn bản không cần tốn hao nhiều khí lực có thể giúp Hoài Thanh tuần phục.

Hoài Thanh đến bên cạnh sâm lâm hắc hùng, nhìn nhãn thần tín nhiệm, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng ta ký kết khế ước sao?” Sâm lâm hắc hùng tuy là trung giai ma thú, đã có đủ trí lực, nhưng không thể mở miệng nói chuyện, cho nên chỉ có thể dùng đôi mắt đen lóng lánh tín nhiệm nhìn Hoài Thanh.

Linh ngồi xuống, vươn tay đặt trên trán sâm lâm hắc hùng, phóng xuất tinh thần lực, tiến nhập tinh thần thế giới của sâm lâm hắc hùng, nhận thấy sự chống lại của nó, Linh gia tăng tinh thần, không bao lâu, sâm lâm hắc hùng đã bị tuần phục.

“Hiện tại có thể khế ước!” Linh đem tay lấy khỏi trán sâm lâm hắc hùng, nói.

Hoài Thanh ngâm niệm chú ngữ bình đẳng khế ước, khế ước chi quang nhấp nhoáng, một mảnh bạch mang trôi qua, vết thương của sâm lâm hắc hùng toàn bộ khỏi hẳn, nó đứng lên, tôn kính đối Hoài Thanh hành một lễ, đây là tôn kính sâm lâm hắc hùng đối khế ước chủ nhân.

Vốn đội ngũ hai người một thú hiện biến thành hai người hai thú, tiếp tục hướng mục đích của Linh.

Độc giác bạch mã hỉ tĩnh, là ma thú sống một mình, mỗi đầu độc giác bạch mã đều có lãnh địa cùng nơi ở, đồng thời đối lãnh địa của mình có độc chiếm dục rất cường, không cho phép bất luận kẻ nào, ma thú nào chưa qua sự đồng ý, bước lên lãnh địa, một ngày xúc phạm, coi như khiêu khích!

Linh cùng Hoài Thanh, hai ma thú tới gần lãnh địa biến dị độc giác bạch mã, thanh tượng phía sau lập tức nôn nóng bất an không muốn đi, Linh biết đây là bản năng ma thú trời sinh sợ cường giả, khiến Hoài Thanh đem thanh tượng triệu hồi không gian khế ước ma thú, hai người dời trận địa, ngồi vào vai sâm lâm hắc hùng, tiếp tục đi tới.

Từ khi sâm lâm hắc hùng cùng Hoài Thanh ký kết khế ước, thái độ đối Linh nửa ân nhân cứu mạng cũng tốt hơn rất nhiều, không chỉ không chống lại y tới gần, còn nguyện ý để y ngồi trên vai.

Đi không bao lâu, tiếng vó ngựa ‘Đát đát đát’ vang lên, Linh hơi vung khóe miệng, đây là độc giác bạch mã nhận thấy có kẻ xâm lấn, đến khu trục đối phương. Chốc lát sau, một đầu bạch mã cả người tuyết trắng, đỉnh đầu sừng bạc, bộ lông toả sáng, bốn vó sinh phong hướng phía bọn họ chạy. Cung độ khoé miệng Linh càng lớn, đầu khế ước thú này, y thực sự rất thoả mãn!

Linh lưu loát nhảy xuống vai sâm lâm hắc hùng, nhìn độc giác bạch mã càng ngày càng tiếp cận, bắt đầu ngâm niệm chú ngữ, một thuỷ lao phiếm lam quang xuất hiện giữa không trung, rất nhanh hướng độc giác bạch mã lao xuống. Độc giác bạch mã phẫn nộ tê minh một tiếng, nó không nghĩ tới nhân loại này vô sỉ như vậy, một câu không nói, nó còn đang chạy, nhân loại vô sỉ cư nhiên bắt đầu công kích?!

Bất quá, y cho nó chỉ là ngũ cấp ma thú bình thường, cho nó chỉ là ma thú kim thuộc tính?! Độc giác bạch mã dừng bước tiến, độc giác trên đầu bắt đầu nổi hồng quang, đột nhiên, một đạo quang thúc hỏa hồng từ độc giác bắn ra, hướng phía thủy lao một trận chưng khảo. Ma thú cùng nhân loại chiến đấu có rất nhiều ưu thế, nhưng ưu thế lớn nhất chính là tốc độ ngâm đọc chú ngữ nhanh hơn, ngưng tụ ma pháp nguyên tố dễ hơn, cho nên, uy lực ma pháp tự nhiên lớn hơn.

Độc giác bạch mã có chút đắc ý nhìn thủy lao bị hỏa quang thúc nó phóng xuất hóa thành hơi nước, khinh bỉ nhìn thiếu niên nhân loại đứng tại chỗ, ai biết thiếu niên kia cư nhiên không chút hoảng hốt, tựa như tất cả trong lòng bàn tay, độc giác bạch mã không giải thích được, thủy lao của y không phải bị nó chưng phát, y thế nào không tiếp tục ngâm đọc chú ngữ, phát động ma pháp công kích nó?

Linh đạm cười, hai tay vung lên, nhè nhẹ thủy khí từ bốn phía độc giác bạch mã bốc lên, dần dần ngưng tụ, chậm rãi biến lớn, hội tụ thành hà. Độc giác bạch mã lúc đầu chỉ là không giải thích được nhìn xung quanh đột nhiên toát nhè nhẹ hơi nước, sau đó là càng ngày càng nhiều hơi nước, một mảnh trắng xoá, nó đều nhanh khinh thường thân ảnh thiếu niên trước mắt. Thế nhưng rất nhanh nó phát giác không thích hợp, hơi nước cư nhiên chậm rãi tụ kết một chỗ, sau đó, thủy lao! Hai chữ này vừa hiện lên trong đầu, móng trước của nó giơ lên còn không kịp bước xuống, một thủy lao thật lớn đã ngưng tụ, hơn nữa là bên cạnh nó ngưng tụ, hoàn toàn căn cứ thân cao của nó ngưng tụ, quả thực chính là vì nó lượng thân định chế, độc giác bạch mã rốt cục suy nghĩ cẩn thận tức giận cực kỳ, nhân loại ghê tởm, nhân loại vô sỉ!

Nhưng độc giác bạch mã vô kế khả thi, nó bản thể là ma thú kim thuộc tính, chỉ bởi biến dị mới có thêm hỏa thuộc tính, nhưng hỏa thuộc tính ma pháp của nó đều thông qua độc giác trên đầu phóng xuất, hiện nó bị nhốt trong thủy lao, hỏa thuộc tính ma pháp phóng xuất không được, kim thuộc tính ma pháp không dám phóng xuất, hoàn toàn không biết làm gì?

Ti ti ngân tuyến bắt đầu từ cột thủy lao phân ly, chúng thừa dịp độc giác bạch mã phẫn nộ phân thần, dọc theo lỗ chân lông trải rộng toàn thân chui vào, đợi đến khi độc giác bạch mã phát hiện đã không còn kịp, máu của nó toàn bộ bị ngưng kết, không thể động dậy.

Linh phất tay triệt đi thủy lao, tới trước mặt độc giác bạch mã, đạm cười một tiếng, nói: “Nếu như ngươi nguyện ý trở thành khế ước thú của ta, ta giúp ngươi triệt đi ma pháp!” Y thừa nhận, y chính là lợi dụng ma pháp thứ nhất khiến độc giác bạch mã dừng cước bộ, đồng thời biết độc giác bạch mã nhất định dùng hỏa thuộc tính ma pháp công kích thủy lao dụ địch, khiến nó trở thành hơi nước, vì bước tiếp theo của y chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó thừa dịp độc giác bạch mã không chú ý, kết hợp hơi nước lúc trước, rất nhanh ngưng kết thủy lao, vây khốn độc giác bạch mã. Y biết thuộc tính ma pháp của độc giác bạch mã, biết hỏa thuộc tính ma pháp của nó là từ độc giác phóng xuất, cũng tính nó sẽ không trong thủy lao phóng xuất ma pháp kim thuộc tính, kế hoạch này, cũng là y vì biến dị độc giác bạch mã lượng thân mà làm. Y không phải Hoài Thanh tên ngu ngốc, nói cái gì không muốn miễn cưỡng ma thú, ở y xem, chỉ cần đạt thành mục đích, thích hợp sử dụng một ít thủ đoạn, có thể nhanh hơn hoàn thành mục tiêu, cũng là một tuyển chọn không sai, tỷ như hiệp thương.

Độc giác bạch mã hiện cực kỳ thống khổ, thiếu niên nhân loại này không biết sử dụng ma pháp gì, khiến nó toàn thân băng lãnh, cả người cứng ngắc, không thể động đậy, trái tim như lọt vào vạn trượng băng uyên rét lạnh tận xương, ý nghĩ tựa hồ có tơ băng lãnh xâm lấn, khiến đầu nó đông lại, vô pháp hô hấp cùng tự hỏi.

“Ngươi có thể chậm rãi lo lắng, bất quá, ta phải nói cho ngươi một việc, nếu như trái tim cùng đại não của ngươi bị đông, ta có thể thu hoạch một viên ma hạch ngũ cấp ma thú!” Linh vẻ mặt ‘Xem ngươi an bài, ta tùy ý’, tức giận đến độc giác bạch mã nghiến răng!

Cuối cùng, độc giác bạch mã khuất phục dưới tử vong uy hiếp, đồng ý cùng Linh ký kết khế ước. Đương nhiên Linh cho y chỉ là cùng nó hiệp thương, quyền chủ động nằm trên người độc giác bạch mã, y tuyệt đối không phải uy hiếp, y chỉ là cùng nó nói rõ tình huống cùng hậu quả lúc đó.

Linh vươn tay đặt trên trán độc giác bạch mã, phóng xuất tinh thần lực, xâm lấn tinh thần thế giới, một trận ngươi thối ta tiến, ngươi tiến ta tiếp tục tiến đấu qua đấu lại, Linh ngâm niệm chú ngữ khế ước, khế ước quang mang chợt lóe, khế ước thành công!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.