[Văn Nghiêm Văn] Mùa Xuân Anh Đợi Em

Chương 1: Xin Chào! Nghiêm Hạo Tường



Thành phố Từ An những ngày thu lá vàng phủ kín, những đôi tình nhân mười ngón đan xen vui đùa cất bước, những bà mẹ tất bật với công việc, những ông bố hối hả về ăn cơm, những em học sinh chạy thật nhanh đến cửa hàng ăn vặt,…

Từ An những ngày cuối thu là thế, sôi động và ấm áp.

“Mẹ Vương, bà có qua không để bọn tôi còn chờ”

“Thôi các chị chơi trước đi, tôi lo cơm cho bọn nhỏ đã.”

“Một cân táo 20 tệ? Cô ăn cướp đấy à…”

“Sáng nay thầy giảng hàm sin mà tớ ngủ quên mất. Bây giờ biết làm sao đây?”

Thành phố Từ An, xa hoa và lộng lẫy, êm đềm và gần gũi. Quê hương của những con người thương người hơn cả thương thân, nơi mà Lưu Diệu Văn lớn lên trong lời ca tiếng hát.

Giữa mênh mông đất trời, những ngọn đồi cao cùng với biển cả, Từ An mang trên mình dáng vẻ thơ mộng, phóng khoáng và tự do. Lưu Diệu Văn đã rất nhiều lần nói với mẹ mình, “Từ An thật tốt. Nếu có thể vĩnh viễn không rời khỏi thì càng tốt hơn. “

Những lúc như thế, mẹ Lưu sẽ cốc vào đầu hắn trách móc, “Con là con trai, chí lớn nên có, sao phải ở mãi Từ An làm kẻ bình phàm.”

Còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng lớn rồi Lưu Diệu Văn vẫn nghĩ thế. Từ An thật tốt, có ta và người ở cạnh nhau, dùng trái tim mà đối đãi với người ngoài mặc cho họ có làm ta đau. Hắn thích đứng trên đồi cao, ngọn đồi cao nhất ở Từ An mà ngắm biển, ngắm nhìn Mặt Trời lặng ngay trước mắt, ngắm đàn hải âu bay lượn khắp trời, ngắm nhìn bản thân của rất nhiều năm sau.

…—————-…

“Này, Lưu Diệu Văn đâu?”

“Cậu ấy đến phòng giáo viên rồi.”

“Đến đó làm gì?”

“Nghe bảo có học sinh mới đến, cậu ấy đi đón người rồi.”

Trường trung học số hai Từ An, đứng ở vị trí thứ ba trong số những trường có chất lượng tốt nhất, đặc biệt là trung học số hai Từ An học phí khá thấp, là môi trường học tập an toàn và công tâm đối với tất cả học sinh.

Lưu Diệu Văn khi vừa xong cấp 2 đã vội vàng đăng ký nhập học cũng vì lý do này đây.

“Đã đến giờ lên lớp rồi thưa thầy.”

“Diệu Văn em đợi thêm tí, có thể em ấy lạc đường nên đến muộn một chút.”

Lưu Diệu Văn siết tay đang cầm quyển ghi chú, vừa nghe hai chữ đến muộn liền muốn quay lưng về lớp. Hắn ghét nhất là trễ hẹn, Lưu Diệu Văn có thể là người ôn hòa dễ gần nhưng đừng khiến hắn ấn tượng không tốt, hắn mà đã không thích rồi thì rất khó gây dựng tình cảm.

Cốc cốc

“Thưa thầy…”

“Hạo Tường đến rồi à! Mau vào đây.”

Cánh cửa phòng giáo viên mở rộng, cậu thiếu niên bước vào khiến Lưu Diệu Văn cau mày.

Cậu cúi người chào giáo viên, lại quay sang hắn nói một câu “Xin lỗi, làm lỡ thời gian của cậu…”

Lưu Diệu Văn không đáp, hắn nhìn thầy hiệu trưởng một lúc, thầy cũng nhìn hắn mà cười.

Thôi được rồi, Lưu Diệu Văn trực tiếp hướng dẫn cậu ấy là được chứ gì.

“Cậu đi theo tôi.”

Tiết học đầu tiên đã bắt đầu hơn mười lăm phút, có điều Lưu Diệu Văn học thật sự rất giỏi, bài học trên lớp hoàn toàn có thể bổ sung sau. Vấn đề hiện tại chính là cậu bạn học sinh mới, hiệu trưởng bảo rằng cậu học cùng với hắn, cũng có nghĩa hắn phải đảm bảo cậu hòa nhập với lớp và theo kịp bài học của bọn họ.

Đi được một đoạn Lưu Diệu Văn liền cảm thấy không đúng, quay lại tìm thì phát hiện Nghiêm Hạo Tường ngẩn người nhìn vào phòng âm nhạc.

Hắn khó hiểu nhìn cậu, từ khi gặp nhau đến giờ hắn cũng chỉ nghe mỗi câu xin lỗi, Lưu Diệu Văn còn đang nghi ngờ bản thân có phải rất khó gần không. Nếu không tại sao Nghiêm Hạo Tường lại có vẻ xa cách hắn quá vậy?

“Nghiêm Hạo Tường…”

“Nghiêm Hạo Tường…?”

“Nghiêm Hạo Tường!!!”

Lần thứ ba gọi tên, Nghiêm Hạo Tường hai mắt mở to nhìn hắn, ngón tay cấu vào nhau, miệng nói lắp, tinh thần hoảng loạn,…

Tự kỷ?

Trầm cảm?

Không giống lắm.

Bạo hành?

Cái này hình như đúng rồi.

Lưu Diệu Văn nhất thời không động, nhìn một loạt biểu cảm của Nghiêm Hạo Tường từ hoảng loạn đến sợ hãi rồi lại tự trách. Cả hai đối mặt thật lâu, đến khi Nghiêm Hạo Tường có ý định chạy trốn, Lưu Diệu Văn ngay lập tức ngăn cậu lại.

“Nghiêm Hạo Tường cậu bình tĩnh chút, tôi không trách cậu, chúng ta từ từ về lớp… Cậu bình tĩnh, hít thở đi…”

…—————-…

Về đến lớp đã là tiết 2, Lưu Diệu Văn thay cậu giới thiệu với lớp rồi đuổi hẳn bạn cùng bàn nhường chỗ cho cậu.

“Lưu Diệu Văn cậu có mới nới cũ. Ông đây hận! “

Lớp trưởng ngồi bàn đầu cũng dãy với hắn cũng phải quay đầu.

“Cậu giành người?”

Lưu Diệu Văn bình tĩnh, đáp.

“Thầy Chu muốn tớ phụ trách.”

Hay nói đúng hơn là Cậu ấy… của tớ. Lớp trưởng nhìn Nghiêm Hạo Tường chút sau đó nhắc nhở các bạn khác trật tự. Không lâu sau điện thoại Lưu Diệu Văn hiển thị tin nhắn mới.

Đinh Trình Hâm:???

Ai giành người với hắn? Ai muốn động vào bạn học mới đâu? Đánh dấu chủ quyền cái gì? Đinh Trình Hâm một bụng câu hỏi nhưng vẫn giữ hình tượng lớp trưởng gương mẫu mà nhịn xuống.

Anh thấy cậu bạn trắng trắng mềm mềm ngồi cạnh Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn mà không kìm được chấm hỏi thật to.

Lưu Diệu Văn thích kiểu như này à???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.