Ngồi máy bay hơn 3 tiếng cuối cùng cũng đến sân bay thành phố Z, cả người mệt mỏi làm thủ tục rồi bước ra ngoài sảnh lớn nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng áo xanh dương đồng phục của trường Á Đông, cũng không quá khó để tìm kiếm họ vì màu áo của họ quá nổi bật giữa sân bay, có một chị gái trong đám người đó cũng bắt đầu hướng ánh nhìn về phía tôi rồi vội vàng chạy lại phía tôi nở một nụ cười xã giao.
“Chào em! Em là học sinh trường Á Đông phải không?” Rõ ràng là câu hỏi nhưng tôi lại thấy chị gái này như biết chắc chắn tôi là học sinh của trường rồi. Nhưng tôi vẫn trả lời xác nhận một câu ” Dạ phải ạ!”, chị ấy lật lật tập danh sách trên tay đối chiếu tôi với bức ảnh chị ấy vừa tìm được, cảm thấy thực sự chắc chắn đó chính là tôi chị ấy liền chỉ tay về phía chiếc xe bus đỗ bên kia đường rồi dẫn tôi đến đó.
Chiếc xe rất rộng nhưng hiện lại số người có trên xe chỉ chiếm một nửa, tôi dễ dàng tìm được một chỗ cạnh cửa sổ mà ngồi xuống. Không khí trong xe vô cùng ngượng nghịu, ai cũng làm việc riêng của mình, rất ít người ngồi nói chuyện làm quen nhau, tôi cảm thấy như vậy thật tốt, ít ra cũng sẽ không bị cô lập vì tôi xưa nay không biết cách nói chuyện chủ động làm quen với người khác. Lấy tai nghe ra đeo vào rồi tựa vào đầu vào thành ghế nhắm nghiền đôi mắt nặng trĩu lại, vì là chuyến bay vào sáng sớm nên tôi đang rất thiếu ngủ, trên máy bay lại ngồi cạnh một bà mẹ có con nhỏ gào khóc cả chuyến bay nên tôi hầu như không ngủ thêm được tí nào, giờ thì ở trên xe này thật tốt, có rất nhiều người cũng đang có hành động giống tôi. Trong lúc mơ màng tôi hình như có nghe thấy một vài tạp âm khác ngoài tiếng nhạc ở tai nghe, hình như là tiếng người nói chuyện có lẽ là ngay bên cạnh tôi nhưng vì quá mệt mỏi nên tôi không còn sức để xem đó lại ai nữa mà bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ của mình.
Phải nhờ một bạn ngồi bên cạnh gọi tôi mới biết là đã đến trường, lúc tỉnh dậy trên xe cũng có vài người đang trong tình trạng ngái ngủ giống tôi, nhanh chóng cầm túi hành lý bước xuống xe. Giờ mới phát hiện hóa ra xe chở chúng tôi đang đỗ ở sân sau của trường, cũng chính là chỗ sân rộng nhất dùng để làm những hoạt động ngoại khóa hay thể thao của nhà trường. Tôi mới chỉ nhìn thấy trên mạng nhưng khi trực tiếp đứng ở đâu mới cảm nhận được sự rộng lớn của nó lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Hai dãy nhà ở hai bên tòa nhà chính kia chính là khu kí túc nam và nữ của trường, mọi người bắt đầu phân ra nam nữ đi về dãy nhà kí túc của mình theo sự chỉ dẫn của mấy anh chị dẫn đoàn.
Dãy nhà kí túc xá nữ thực sự rất rộng lớn, nhìn từ ngoài đã thấy vô cùng bắt mắt khang trang, khi vào tận bên trong mới thấy đúng như tin đồn trên mạng, dãy hành lang, cầu thang được lau chùi vô cùng sạch sẽ, sàn nhà cũng rất sáng bóng tạo cảm giác thoải mái cho người đi lại. Mọi người tập trung ở sảnh lớn trong tòa nhà, một chị cầm một tờ giấy bước lên đứng trước đoàn học sinh nữ mới bắt đầu đọc danh sách từng phòng một, mỗi phòng có 4 người, tôi nghe tên mấy bạn cùng phòng với mình nhưng cũng chẳng biết ai với ai, được hiệu lệnh giải tán tự đi tìm phòng sau khi được chị gái kia hướng dẫn cũng chỉ lặng lẽ một mình đi tìm. Theo như chị gái kia chỉ dẫn thì phòng tôi ở tầng 4, nhìn cái thang máy đông kín người tôi cũng chẳng buồn bước vào đành tiến lại chiếc cầu thang đang bị “hắt hủi” mà bước từng bước lên tầng. Phòng tôi giữa dãy hành lang bên phải, đối diện là một căn phòng khác, lúc tôi vào phòng đã thấy 3 người cùng phòng với tôi đang vui vẻ làm quen nhau, họ nhìn thấy tôi bước vào phòng mới đầu còn cũng bán tính bán nghi nhưng cuối cùng thì niềm nở chào hỏi còn giúp tôi kéo vali vào phòng.
” Xin chào! Mình là Hảo. Hoàng Quỳnh Hỏa. Sau này hãy chung sống vui vẻ nhé.” Cô bạn kéo hộ va li lên tiếng chào hỏi trước, có vẻ cô gái này là một người rất năng nổ hoạt bát.
” Còn mình là Tuyên.”
“Mình là Chi.”
Hai cô bạn còn lại đang tham quan xung quanh phòng cũng quay lại cười chào giới thiệu bản thân.
” Xin chào! Mình tên Ngân.” Tôi cũng cố nặn ra được một nụ cười trông thật thoải mái nhất, trước khi đến đây tôi đã luyện tập rất nhiều cho việc chào hỏi những bạn cùng phòng của mình sao cho tự nhiên thân thiện nhất, hình như tôi đã làm không tồi, mọi người trong phòng rất vui vẻ tươi cười với tôi.
Chúng tôi chia nhau nhận giường rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình, vì giường và bàn học được thiết kế liền nhau, ở dưới là bàn học phía trên có gắn liền một chiếc giường, bên cạnh còn thiết kế liền thêm một chiếc tủ đựng quần áo và một chiếc cầu thang nhỏ để trèo lên chiếc giường phía trên, tôi rất thích thiết kế này, nó rất gọn và tiết kiệm được khá nhiều diện tích, khiến căn phòng trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.
Chúng tôi sắp xếp mọi thứ đồ dùng cá nhân xong cũng đã gần đến buổi trưa, mọi người nghe thấy tiếng chuông tập trung dưới sảnh thì vội vàng dừng mọi công việc còn dang dở lại mà chạy xuống dưới, ở phía dưới là các chị hướng dẫn lúc nãy, các chị ấy nhiệt tình hướng dẫn chúng tôi cách vào nhà ăn của trường, giờ ăn và còn phát cho mỗi người một bản đồ trường nhỏ để tiện đi lại trách lạc đường lúc đi học. Nghe bảo hôm nay chỉ là ngày các học sinh khối 10 đến nhận phòng kí túc và nghe phổ cập về nội quy chung của nhà trường nên trong trường hiện giờ rất vắng vì học sinh khối 11 và 12 chưa vào trường cho năm học mới, mấy anh chị hướng dẫn này cũng là các anh chị khóa trên được nhận nhiệm vụ của nhà trường nên đã dọn vào kí túc từ sớm, có vẻ như đều là những học sinh ưu tú của nhà trường.
Bọn học sinh mới chúng tôi lẽo đẽo đi theo chị dẫn đoàn đi đến nhà ăn của trường, nơi này vô cùng rộng rãi bao quanh là những tấm kính trong có thể nhìn ra bể bơi ngoài trời của trường, từng người xếp thành một hàng dài mỗi người cầm một cái khay chờ đến lượt mình lấy đồ ăn, cả bốn đứa phòng tôi rủ nhau ngồi ở chiếc bàn gần cửa kính có thể nhìn quang cảnh bên ngoài trường, đứa nào đứa nấy cũng trầm trồ khen ngợi ngôi trường này, nói là không uổng công sức phấn đấu bấy lâu nay, tôi cũng cảm thấy trong lòng như vậy, lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Các chị dẫn đoàn nói ăn xong mọi người có thể đi dạo xung quanh trường nên vừa buông đũa xuống ba cô bạn kia đã kéo tôi đi lượn lờ một vòng trường. Chúng tôi chỉ dựa vào phán đoán thông qua tấm bản đồ mà đến được dãy nhà chính chứa các phòng học của trường, vì các phòng đều khóa nên cũng chỉ đi lướt qua nhòm vào rồi lại di chuyển tìm được thư viện của trường. Tất cả trang thiết bị ở đây đều rất hiện đại, lớp học hay thư viện đều có một chiếc tivi lớn treo ở phía trên góc phòng, chúng tôi vừa đi vừa xuýt xoa khen ngợi cách bày trí đẹp mắt giữa các phòng của trường. Rồi lại lôi nhau đến một cái khuôn viên nhỏ nằm ở một góc khá khuất sau tòa nhà dãy lớp học, khuôn viên này thực sự rất nhỏ, chỉ đứng một góc cũng có thể nhìn thấy hết mọi ngóc ngách của nó, có thể chỗ này khá nhỏ không đủ để xây thêm nhà nên nhà trường mới cho xây dựng khuôn viên nhỏ này để lấp chỗ trống, lại vừa khiến cho quang cảnh trường đẹp hơn. Nhưng hình như tôi nghe được một tiếng động khá kì lạ, nghe có vẻ như là tiếng kêu của một loài động vật nào đó, từ nhỏ tai tôi đã khá nhạy với những tiếng động vô cùng nhỏ mà người bình thường hiếm khi nghe được, tôi nhìn lại một lượt khuôn viên nhỏ rồi bị cái Tuyên thúc dục đi nhanh, chợt nghĩ chắc do tôi cả nghĩ quá rồi.