Vận Đào Hoa

Chương 48



Sự việc được giải quyết vô cùng thuận lợi, Sở Chấp tìm giúp luật sư đứng số một số hai trong ngành, còn có công ty lấy danh nghĩa bảo vệ nhân viên để phụ trợ, Nguyễn Lâm làm người bị hại đưa ra công tố, thành công tống cổ mấy tên lưu manh vào nhà giam.

Lúc ra khỏi tòa án, Nguyễn Lâm đứng ở bên trái Lục Tịch, bên phải là Lục Trác và Sở Chấp, cậu nhìn hai người đàn ông “Đầy mùi sát thủ” này mà trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm xúc phức tạp.

Ngày thường thì Sở Chấp rất thích đem người bạn chí cốt ra làm trò đùa, nhưng tới chuyện quan trọng thì hắn là người đáng tin cậy, giúp Lục Tịch cảm ơn luật sư xong, thì đi tới nói với Lục Tịch: “Cùng đi ăn một bữa đi? Lần đầu tiên gặp Lục tổng, nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”

Công ty của Sở Chấp nào có cùng ngành với công ty của Lục Trác đâu, chỉ có Lục Tịch biết Sở Chấp đang muốn khoe khoang gì mà thôi: “Tuy công ty hai bên không có khả năng hợp tác, nhưng người yêu của tôi là nhà thiết kế.”

Lục Tịch thiếu chút nữa trợn mắt nhìn hắn, nhưng rồi nhịn xuống vì phần ân tình hắn vừa giúp Nguyễn Lâm nhà mình.

Nguyễn Lâm nhìn chằm chằm khoảng cách rất rất gần của Sở Chấp và Lục Tịch, không nhịn nổi nữa chui vào giữa hai người, mạnh mẽ làm bức tường chắn kiên cố, lạnh lùng nói: “Anh, Sở…… Sở tổng, chuyện hôm nay cảm ơn anh.”

Thời gian đáng tin cậy của Sở Chấp đã hết, lúc này đã tiến vào trạng thái “Cà lơ phất phơ”, vỗ vỗ bả vai Lục Tịch: “Không khách khí, tôi là bạn thân của Lục Tịch mà, là giao tình mấy chục năm, không cần cảm ơn.”

Lục Tịch: “……”

Nhưng tôi muốn cảm ơn ngài đó!

Hắn nhìn dáng vẻ muốn xù lông nhưng ngại là ân nhân đã giúp mình của Nguyễn Lâm, đoán rằng sói con còn nghẹn nữa sẽ bị nội thương, cho nên hất mấy ngón tay của Sở Chấp ra khỏi vai mình, tiện thể nắm lấy tay Nguyễn Lâm, nói: “Còn khách sáo tới bao giờ đây? Tôi đói muốn chết rồi nè.”

Một bàn bốn thằng đàn ông, người nào cũng là gay.

Một bữa cơm, Lục Trác và Sở Chấp đương nhiên thành thục —— hai người bọn họ làm bộ làm tịch nói đông nói tây khen ngầm vợ mình; Nguyễn Lâm đương nhiên cũng uống nhiều —— tuy cậu có tửu lượng tương đối, nhưng thanh niên ngại mất mặt, không dám nói cảm ơn với Sở Chấp mà luôn ra sức mời rượu.

Lục Tịch biết rõ mấy ngày nay không có ngày nào là Nguyễn Lâm được ngủ ngon.

Hắn đã từng chứng kiến bọn khốn nạn này sỉ nhục Nguyễn Lâm như thế nào, cũng từng thấy Nguyễn Lâm quật cường kháng cự lại bọn chúng để mà làm mình bị thương, nhìn người bên cạnh rũ đầu vì uống rượu quá nhiều, Lục Tịch đau lòng mà xoa xoa mặt cậu, rót ly nước để cậu tỉnh táo một chút, nhẹ giọng dỗ nói: “Về nhà được không?”

Nguyễn Lâm uống say cũng không quậy phá, ngốc ngốc ngẩng đầu lên nhìn Lục Tịch, một lát sau mới duỗi tay cầm lấy tay Lục Tịch, giọng nói mơ hồ đầy men say: “Bà xã……”

Lục Tịch buồn cười, nghĩ thầm đã uống say thế này mà cũng biết ai là bà xã của mình nữa ha.

Phục vụ đưa khăn lông nóng tới bàn, Lục Tịch để một tay cho cậu nắm, tay còn lại lấy khăn lông lau mặt cho cậu, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu không? Có muốn ói không?”

Nguyễn Lâm chậm rì rì lắc lắc đầu, tiếp tục mơ mơ màng màng nói: “Anh thích em mãi nhé?”

Vốn dĩ nhả chữ đã không chuẩn, lại bị khăn lông che lại, nên Lục Tịch không nghe rõ cậu đang nói gì: “Gì cơ?”

Nguyễn Lâm cũng đã bắt được bàn tay còn lại của Lục Tịch, cọ cọ mặt vào đôi tay, tiếp tục mơ mơ màng màng niệm kinh: “Thích em…… Em thích anh, vẫn luôn thích……”

Hình như cậu đang khóc, nhưng không có rớt nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh không thích em thì sẽ không còn người thương em nữa…… Chỉ có anh……”

Nguyễn Lâm không khóc, Lục Tịch lại đau xót hốc mắt, thiếu chút nữa đã rớt nước mắt rồi.

Lúc không uống say Nguyễn Lâm sẽ không nói những lời này đâu, chỉ biết một lần lại một lần thổ lộ rằng mình thích anh biết bao nhiêu, Lục Tịch nghe nhiều nên cứ nghĩ rằng hai chúng mình yêu thương nhau là được rồi mà.

Nhưng mà không phải.

Hắn có bạn bè, có người nhà, còn có rất nhiều người yêu quý quan tâm hắn, còn Nguyễn Lâm chỉ có một mình hắn mà thôi.

Trong hai mươi ba năm không có Lục Tịch, Nguyễn Lâm không được ai yêu thương hết.

Cái ý niệm này từ lúc manh nha trong đầu thì chưa từng thoát khỏi.

Lục Tịch đau lòng, xoa tóc Nguyễn Lâm, rồi dỗ nói: “Vẫn luôn thích em, đặc biệt thích em, chỉ thích em, nào, đứng lên, chúng ta xuống lầu về nhà.”

Nhưng mà Nguyễn Lâm uống nhiều quá, còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, không nghe lời hắn nói, cứ lặp đi lặp lại nói mãi giữa “Thích” hay “Không thích” thôi.

Cũng may là Lục Tịch tuy không cao cũng không rắn chắc bằng Nguyễn Lâm, nhưng vẫn có sức lực, kéo người Nguyễn Lâm dậy, kết quả còn chưa kịp đi bước nào, thì Nguyễn Lâm bỗng nhiên tránh hắn ra, chạy vào phòng vệ sinh, Lục Tịch phản ứng không kịp, chờ đuổi tới nơi thì Nguyễn Lâm đã ôm bồn cầu: “Ọe……”

Lục Tịch đau lòng lắm, vô cùng vô cùng dịu dàng dỗ đứa nhỏ này, Nguyễn Lâm ói xong thì vịn tay đứng dậy, tay chính xác mà lấy một xấp khăn giấy lau miệng, ấn nút xả nước, ói ba bốn lần mới xem như tỉnh người, cau mày nhìn Lục Tịch: “Mau ra ngoài đi, em hôi lắm.”

Lục Tịch: “……”

Lục Tịch đỡ cái người không biết ói xong đã tỉnh chưa đi súc miệng, vừa nghĩ trên đường về nhà có nên ghé vào tiệm thuốc mua thuốc giải rượu hay không, vừa tìm mọi cách đỡ Nguyễn Lâm say rượu ra xe.

Nguyễn Lâm ói xong thì tỉnh táo hơn hẳn, nhưng đứng không vững, đầu lệch qua vai Lục Tịch, đến khi Lục Tịch sắp đỡ hết nổi nữa rồi thì vừa lúc tới chỗ xe đậu.

Lúc về đến nhà thì đã rất khuya rồi, Lục Tịch đỡ Nguyễn Lâm lảo đảo lên lầu, không ngờ thấy trong nhà sáng đèn.

Bên cạnh là một con ma men, Lục Tịch theo bản năng nhét người vào sau cửa, còn mình thì thử thăm dò bước vào trong, một thân tây trang bị Nguyễn Lâm xoa nắn tra tấn lung tung rối loạn, còn cầm lấy cây dù đặt ở cửa làm vũ khí, sau đó thì thấy trên sô pha trong phòng khách có cả ba lẫn mẹ của mình.

Lục Tịch: “……”

Đã trải qua một ngày bận rộn Lục Tịch hơn ba mươi tuổi đau tim, ném cây dù đi, hỏng mất hỏi: “Viện trưởng Lục, Lục phu nhân, xin hỏi hai vị hơn nửa đêm không ngủ đến nhà con làm gì ạ?”

Lục phu nhân liếc hắn một cái: “Hơn nửa đêm? Ba và mẹ đã đến đây từ chiều rồi, bệnh viện nói hôm nay con không đi làm, gọi điện thoại thì không bắt máy, con nói bọn ta ở chỗ này làm gì?”

Lục Tịch: “……”

Hắn nghẹn một lúc lâu mới nuốt nước miếng: “Không phải, con đang yêu đương mà, chẳng lẽ không được đi hẹn hò à?”

Mẹ Lục bắt được điểm chính: “Đúng đúng đúng, lần trước con nói là tìm được đối tượng phải không, người đâu?”

Người đang ở bên ngoài đó, Lục Tịch lúc này mới nhớ tới Nguyễn Lâm bị hắn ném ở bên ngoài, không kịp càn quấy với ba mẹ nữa mà chạy ra ngoài.

Nguyễn Lâm đã tự mình vào nhà, đang ngồi xổm thay giày ở trước cửa.

Chân của chủ nhân uống say không nghe lời, một đôi giày dùng nửa ngày cũng chưa cởi ra được một chiếc, Lục Tịch vội chạy qua giúp cậu cởi ra chiếc giày còn lại, Nguyễn Lâm lại thuận thế ôm hắn vào trong ngực, oán giận làm nũng: “Sao anh lại mặc kệ em……”

Lục Tịch ngồi không vững, thiếu chút nữa đã bị Nguyễn Lâm không nhẹ không nặng mà đẩy ngã ra đất, một tay chống thân, một tay ôm eo Nguyễn Lâm, chật vật đối diện với ánh mắt khiếp sợ của ba mẹ, tâm như tro tàn nói: “Ba, mẹ, hai người nghe con giải thích……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.