Vạn Cổ Tinh Không

Chương 29: Tịch Quỷ Bị Oan.



Huyễn cảnh này có lực sát thương cực lớn, ảnh hưởng tới tâm trí con người, bọn họ thấy mình bị làm sao, bản thân cũng sẽ bị như vậy, ngay cả vết thương do huyễn cảnh tạo ra, tất cả đều là thật.

Do cấp độ Huyễn cảnh quá lớn, đám tu sĩ không thể nào thoát ra được, ngay cả Vũ Thuần Tử cũng không thể.

“Nên rời đi thôi, nếu bọn họ tìm tới nơi này, chắc chắn phiền phức.”

Nghe được âm thanh đánh nhau ở phía xa, Vũ Thuần Tử trong lòng bồn chồn, hắn không muốn nán lại đây, nếu không sẽ bị liên lụy.

Chớp mắt, Vũ Thuần Tử đã đi ra khỏi thông đạo, trong lòng tràn ngập vui sướng, bước từng bước đi về Linh Bảo Tông, lần này đến đây, thu hoạch đúng là ngoài dự đoán của hắn.

Vũ Thuần Tử vừa rời đi không lâu, Tịch Quỷ cũng vừa chạy tới bãi đá, trên người hắn xuất hiện nhiều vết thương nghiêm trọng, đây chính là do những tu sĩ kia gây nên. Nếu không phải hắn còn tuyệt chiêu bảo mệnh, e là giờ khắc này đã nằm xuống.

Đám đệ tử Huyễn Sát Môn bây giờ không còn một ai sống sót, lần này coi như thảm, không bị bọn họ giết, thì cũng tới lượt Huyễn Sát Môn truy sát.

Tịch Quỷ trong nội tâm cực kỳ bất an, hắn sợ nhất là Huyễn Sát Môn truy sát, một khi bị lọt vào danh sách đỏ, ngay cả ngủ nghỉ cũng không thể yên ổn.

“Khốn kiếp! Nếu ta đạt được bảo tháp thì tốt rồi.”

Hắn thầm mắng một tiếng, nếu bản thân nhanh chân một chút, thì đâu đến nỗi phải chạy trốn cực khổ, có bảo tháp ở bên, liền dễ dàng chui vào bên trong ẩn nấp. Hắn tin tưởng, bảo tháp chắc chắn sẽ có chức năng này.

Tuy nghĩ rất dễ dàng, nhưng thực sự không như hắn nghĩ, nếu Tịch Quỷ đoạt được bảo tháp, với tu vi như hắn, còn không có khả năng điều khiển được nó, có khi bị nó cắn trả ngược lại, khiến bản thân mất mạng ngay tại chỗ.

Muốn hoạt động được bảo tháp, chí ít phải có linh khí dồi dào.

Vũ Thuần Tử đạt được bảo tháp, nhờ có lệnh bài kia bảo hộ, cho nên không bị cắn trả.

Quan trọng hơn, lệnh bài kia cùng Thập Nhị Thiên Cổ Tháp chính là một thể, nắm được lệnh bài, tức là nắm được cổ tháp.

Đúng lúc này, Tịch Quỷ đi được một lúc, phát hiện bên dưới chân có bất thường, phần đá bên dưới âm thanh không dày đặc như mỏm đá bên cạnh.

Tò mò, hắn liền đem chân dẫm lên đó vài cái.

Đông! Đông!!!

Kịch! Kịch! Kịch…

Hai loại âm thanh này rất khác nhau, âm thanh đầu tiên rất khác lạ.

Tịch Quỷ suy đoán bên dưới này chắc chắn có thông đạo.

Tịch Quỷ nhắm chuẩn vị trí, sau đó dùng lực đánh xuống.

Bành!!!

Một chiêu vừa đập xuống, ngay lập tức xuất hiện một lối đi bên dưới, Tịch Quỷ trong lòng không khỏi sửng sốt, vậy mà thật sự có?

Hắn trầm tư một lúc, sau đó nhảy xuống bên dưới.

Linh Bảo Tông…

Đám người Diệp Vô Song từ di tích trở về, hiện tại chỉ còn năm người còn sống sót, bọn họ thu hoạch cũng tương đối tốt.

Duy chỉ có Lâm Kỳ Phong là không có bao nhiêu, hắn chỉ đạt được hai viên đan dược tam phẩm, cùng một gốc linh dược tam phẩm.

Năm người bọn họ giao cho Linh Bảo Tông một phần, còn lại bọn họ giữ một ít.

Riêng Lâm Kỳ Phong thì giao hai viên đan dược, một gốc linh dược hắn sẽ cầm lại.

Trở về Linh Bảo Tông đám người mạnh ai nấy đi. Diệp Vô Song trở lại xử lý một ít việc, sau đó chạy đến nội tông, muốn xem thử Kim Bảo đã hoàn thành việc hắn giao phó hay chưa.

Sau khi hắn đến nơi, phát hiện phòng ốc vậy mà vắng tanh, trên cửa còn dán giấy phong bế, điều này làm hắn cực kỳ ngạc nhiên.

“Quái lạ, có phải ta đến nhầm chỗ?”

Diệp Vô Song nhíu mày thầm nghĩ, quay qua quan sát một hồi.

“Nơi đây đúng là phòng của Kim Bảo, chẳng lẽ hắn có việc gấp phải rời tông môn? Hay là, sau khi đạt được Địa Ngục Thảo liền cuỗm đi mất?”

Trong đầu Diệp Vô Song xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi, rốt cuộc cũng không thể nào biết được.

Hắn nhanh chóng tìm được một đệ tử nội môn đang ngang đi gần đó, bắt tên này bắt đầu tra hỏi.

“Tiểu tử ngươi, đến đây ta muốn hỏi một việc.” Diệp Vô Song nhìn tên kia lạnh giọng nói.

Tên đệ tử nội môn này nhìn thấy Diệp Vô Song, thì làm cho sững sờ, biết là cao thủ xếp hạng trong Thiên Bảng, hắn liền làm ra một bộ mặt tươi cười, chạy tới một bộ vâng vâng dạ dạ.

“Diệp sư huynh có chuyện gì cứ nói, nếu ta biết sẽ không giấu diếm.”

“Ngươi biết Kim Bảo đi đâu không?”

Diệp Vô Song trực tiếp hỏi, không có quanh co ngõ cụt với người này.

“Kim sư huynh?”

Tên này ngơ ngác nhìn Diệp Vô Song, sau đó liền thành thật trả lời.

“Kim sư huynh vào mấy tháng trước bị người giết hại, đèn sinh tử bên trong nội môn sớm đã tắt từ lâu, không phải mỗi Kim sư huynh vẫn lạc, mà cũng bốn tên thuộc hạ ngoại môn đệ tử cũng chết. Chuyện này vốn đã khiến Linh Bảo Tông rung trời, các cao tầng đang một mực tìm kiếm hung thủ, nhưng vẫn không đạt được manh mối nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.