Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 18: Đại sư tỷ mời



Tịch Thiên Dạ cười cười, thản nhiên nói: “Xưa nay ta rất ít làm ăn tùy tiện với người khác, nhưng những thứ mà ta làm không phải trò đùa của con nít, ngươi đừng đáp ứng điều kiện của ta quá sớm. Với lại đây cũng không phải nơi tiện nói chuyện.”

Trương Viên Cao nghe vậy giật mình, xem ra đồ vật mà Tịch Thiên Dạ cần cũng rất trân quý, cũng là đồ vật gì có thể so sánh tính mệnh quan trọng hơn? Bôn ba trên thế gian này bao nhiêu năm khiến hắn đã nhìn thấu rất nhiều bộ mặt của thế gian này.

“Đúng rồi, quên nói với ngưoi. Ta tới đây không phải là để chữa bệnh, mà là đoạt mối làm ăn.”

Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhàn nhạt nhìn Từ Nghiễm Hối, để lại một câu nói rồi quay người mà đi, Trương Viên Cao vội vàng đi theo sau lưng hắn, câu cáo từ cũng không nói, ngay cả liếc mắt nhìn Từ Nghiễm Hối lười liếc.

Từ Nghiễm Hối giận đến toàn thân run rẩy, là một thầy thuốc của một một gian hàng chữa bệnh thì còn có chuyện gì có thể nhục nhã hơn chuyện này của hắn?

Lời đó của Tịch Thiên Dạ, chính là hung hăng tát lên mặt hắn một bạt tai, mà hắn lại không thể nói một lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi. Tài nghệ không bằng người thì ngươi còn có thể nói gì người khác.

Dù thế nào Trần Bân Nhiên cũng không ngờ rằng là hắn chỉ mang Tịch Thiên Dạ tới đây để nhục nhã, kết quả lại biến đổi thành Tịch Thiên Dạ đánh vào mặt của Từ bá phụ liên tiếp, rồi trực tiếp vỗ đít rời đi… Sau này chắc chắn Từ Nghiễm Hối sẽ vì chuyện của ngày hôm nay mà nhận rất nhiều sự đả kích và chế giễu, người bỏ đá xuống giếng ở đan hội chắc chắn là không ít a.

Đối với một tên luyện đan Thiên Sư mà nói, thanh danh chính là thứ trọng yếu nhất, thậm chí có thể nói đó chính là bát cơm, đãi ngộ của một người không có thanh danh và một người có thanh danh khác nhau một trời một vực.

“Từ bá phụ, cháu còn có việc cần làm, xin cáo từ về trước, sau này lại đến tiếp.”

Trần Bân Nhiên thi lễ với Từ Nghiễm Hối, sau đó tranh thủ thời gian lôi Mạnh Vũ Huyên rời đi, chạy đi trước lúc mà Từ Nghiễm Hối nổi trận lôi đình chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất a.

“Thật là tức chết mà! Tức chết mà!”

Từ Nghiễm Hối rống lên đầy lửa giận, một chưởng đánh nát chiếc giường hắn vừa ngồi, giận đến run người.

Tịch Thiên Dạ vừa đi ra lầu các thì một tên thị vệ mặc áo giáp màu vàng kim bước tới trước người hắn, khom người nói: “Ngài chính là Tịch Công Tử Tịch Thiên Dạ à.”

Tịch Thiên Dạ nhìn người thị vệ với ánh mắt khó hiểu.

“Đại tiểu thư của nhà ta cho mời ngài đến, không biết ngài có tiện mà đi hay không?” Hàn y thị vệ nói.

“Đại tiểu thư nào?” Tịch Thiên Dạ không ngờ rằng ở trong đan hội lại có một đại tiểu thư nào đó cho mời hắn.

“Đại tiểu thư nhà ta tên là Nguyễn Quân Trác.” Thị vệ nói.

Tịch Thiên Dạ giơ tay xoa cằm, Nguyễn Quân Trác? Đây chẳng phải là đại sư tỷ của hắn sao.

Mặc dù không biết Nguyễn Quân Trác gọi hắn có chuyện gì, nhưng Tịch Thiên Dạ không có từ chối, vị đại sư tỷ bình thường đối đãi với hắn không tệ.

“Dẫn đường đi.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

“Cái kia… Tiểu tiên sinh…”

Trương Viên Cao đi theo bên người Tịch Thiên Dạ, muốn nói lại thôi.

“Trương hội trưởng, hôm nay ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, bệnh của ngươi không thể chữa trị trong thời gian ngắn, cần phải điều trị từ từ. Sau này ta sẽ điều trị cho ngươi năm ngày một lần, khoảng một tháng là có thể trị bệnh tận gốc, ta tin rằng lấy năng lực của ngươi thì muốn tìm ta rất dễ dàng.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

“Được, hết thảy đều nghe theo sự an bài của tiểu tiên sinh.”

Trương Viên Cao nhẹ nhàng thở ra, hắn tự biết là lúc này không thể quấy rầy nữa, thi lễ cáo từ một cái rồi rời đi.

Tên thị vệ dẫn Tịch Thiên Dạ tiến lên phía trước, rất nhanh là đã tới trước một cung điện nguy nga, nơi này có chút hẻo lánh và rộng rãi, có rất ít người ở xung quanh, tất cả đều là thị vệ đang canh gác rất nghiêm ngặt, đương nhiên là không thể tự tiện đi vào.

Ở phía trước cung điện có một nữ tử mặc một chiếc áo màu đỏ, mắt ngọc mày ngài, da dẻ mềm mại, mắt như u thủy, kinh diễm không gì sánh được. Đứng yên ở trước phía cung điện, lượn lờ như tiên nữ, như một bông sen màu máu tuyệt đẹp.

Hiển nhiên là nàng đã đứng đây đợi nãy giờ.

“Đại sư tỷ, không biết là có chuyện gì đây.” Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

“Đi theo ta.”

Nguyễn Quân Trác sờ cằm rồi ra hiệu Tịch Thiên Dạ đi theo nàng, quay người đi về phía cung điện.

Trong cung điện hộ vệ san sát, canh gác sâm nghiêm, mà nhìn vào khí thế đã cho thấy đây không phải thị vệ bình thường

Mỗi người đều có tu vi Tông Cảnh, tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ

Tịch Thiên Dạ âm thầm kinh ngạc, nội tình của Bích U sơn trang quả nhiên rất bất phàm, ở trong các thành nhỏ khác thì những người mang tu vi tông cảnh đã được xem là cường giả một phương, nhưng ở Bích U sơn trang lại chỉ là một tên hộ vệ.

Rất nhanh, hai người đã đi qua rất nhiều cung điện, rồi đi vào một tòa chính điện.

Trong chính điện, có vài người vừa ca hát vừa múa, tràn ngập mùi rượu thịt, có mười mấy người đang ngồi nói chuyện và uống rượu.

Hiển nhiên là nơi đây đang diễn ra một buổi tiệc nhỏ.

Nguyễn Quân Trác cùng Tịch Thiên Dạ vừa đi vào đã hấp dẫn chú ý của mọi người, mười mấy người dồn dập nhìn sang.

“Ồ! Tịch Thiên Dạ.”

Bổng dung có một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, có người nhận ra được hắn.

Nguyễn Quân Trác có cảm giác ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn người kia, trong bữa tiệc này lại có người có thể nhận ra Tịch Thiên Dạ, tên sư đệ này của nàng không nên tiếp xúc với với cái vòng tròn này.

Người nói chính là một nữ nhân, mỹ mạo cùng khí chất cũng không thua Nguyễn Quân Trác chút nào, ngồi im nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác rằng đây chính là một đóa hoa sen mới chớm nở.

Không ai khác, chính là Thiên Huân quận chúa.

Nàng không những biết Tịch Thiên Dạ mà còn có một ấn tượng rất lớn với hắn.

Vốn dĩ là nàng cho rằng một tiểu nhân vật như vậy thì sau này nàng sẽ khó nhìn thấy được, nhưng không ngờ là đã gặp lại nhanh như vậy.

Ngoại trừ Thiên Huân quận chúa, một người khác cũng biết Tịch Thiên Dạ, Lan Lăng quốc Thập Thất Hoàng Tử Hướng Văn Khải.

Hắn có ấn tượng không tốt đối với Tịch Thiên Dạ, khẽ cau mày.

“Quân trác, đây chính là người trẻ tuổi mà ngươi đề cử với ta sao, khí chất cũng không tệ, tướng mạo cũng không kém.”

Người chủ trì bữa tiệc này là một lão giả tóc trắng xóa, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, ánh mắt của hắn cũng không sắc bén, nhưng giống như lại có thể nhìn thấu mọi việc trên thế gian.

“Không tệ, hắn tên là Tịch Thiên Dạ.” Nguyễn Quân Trác gật đầu nói.

“Thiên Dạ sư đệ, vị trưởng giả trước mặt tên là Cố Thanh Phong, chính là một trong luyện đan sư Tôn giả của hoàng thất Lan Lăng quốc, ngươi có thể gọi hắn là Cố lão, hoặc là Cố lão tiền bối.”

Nguyễn Quân Trác giới thiệu với Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ gật gật đầu, không biểu hiện ra cảm xúc gì, hắn đối với cái gọi là luyện đan sư Tôn Giai của Hoàng gia không có hứng thú gì.

Người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, không ngờ rằng người trẻ tuổi này lúc nhìn thấy Cố Thanh Phong lại lãnh đạm như vậy, mà lại là người mà Nguyễn Quân Trác tự mình dẫn tới, đến cùng có lai lịch gì?

Phải biết những người ở trong buổi tiệc này đều là những người có thân phận đứng đầu Lan Lăng quốc, những người như Trần Bân Nhiên người thừa kế của một quận, hay là người thừa kế cường tộc giống như Mã Vinh Phát cũng không có tư cách tham gia cái tiệc này.

Thế hệ trẻ tuổi trong Trường Thương thành thì chỉ có Nguyễn Quân Trác, Thập Thất hoàng tử và Thiên Huân quận chúa mới có cái địa vị này. Mà trong sân luyện đan tôn sư cũng có đến năm, sáu vị, còn hàng ngũ luyện đan Thiên sư kia không có tư cách ngồi ở đây.

Cố Thanh Phong là người nào, chính là một trong tứ đại luyện đan sư tôn giả của Hoàng Thất, chính là một cường giả Tôn Giai, mà ở bên trong nghề luyện đan sư chính là cấp bậc tiền bối, ở trong Hội Luyện Đan sư Lan Lăng quốc có sức ảnh hưởng rất to lớn, dậm chân nhấc tay cũng sẽ rung chuyển cả Luyện Đan Sư công hội.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.