Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 13: Tướng mạo đều là hư ảo



Phanh phanh phanh!

Tiếng đập cửa vang lên, làm Tịch Thiên Dạ đang tu luyện bừng tỉnh dậy.

Sau khi trở về Học Viện thì hắn đều ở trong phòng tu luyện để củng cố tu vi, làm căn cơ vững chắc ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ.

“Tịch Thiên Dạ… Tịch Thiên Dạ mau ra đây,chẳng lẽ là ngươi đang ngủ thiếp à.” Ngoài cửa vang lên âm thanh của Mã Vinh Phát.

“Có chuyện gì?”

Tịch Thiên Dạ bất đắc dĩ nhìn Mã Vinh Phát ở ngoài cửa, về mặt nhân duyên thì ở học viện hắn vô cùng kém, người tới tìm hắn thì chỉ có mỗi tên gia hỏa này.

“Ha ha, ngươi không có ngủ, xem ra vận khí hôm nay của ta không tệ.”

Mã Vinh Phát vào cửa liền cười ha ha, cao hứng vỗ bả vai Tịch Thiên Dạ rồi nói: “Đan Minh sắp tổ chức đan hội, ta thiên tân vạn khổ rốt cục đã lấy được một tấm thiệp mời, ngươi cần đan dược gì hãy nói với ta, ta sẽ giúp ngươi mua về, đan dược bán ra trong đan hội đều là hàng tốt, bình thường rất khó mua được.

“Có lẽ ở trong đó có thể tìm tới kỳ đan có thể chữa được chứng ham ngủ của ngươi, yên tâm, nếu có loại đan dược kia thì táng gia bại sản ta cũng sẽ mua về cho ngươi.”

Mã Vinh Phát thật cao hứng, đan hội chính là một sự kiện lớn, hơn nữa còn có thể có rất nhiều vị thiên chi kiêu nữ, tuyệt thế Thánh Nữ, kinh diễm tài nữ… Nếu là có thể bắt cóc một vị Thánh Nữ mỹ lệ, vậy thì đang nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

“Ta không có cần đan dược gì.” Tịch Thiên Dạ lắc đầu.

“Ngươi nói lời này liền khách khí, cần đan dược gì thì cứ noi, ta sẽ ứng trước cho ngươi, về sau ngươi có thể trả lại cho ta là được mà.”

Mã Vinh Phát liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, coi ra là do túi của Tịch Thiên Dạ trống rỗng nên mới nói như thế, bạn hắn tuy không nhiều, nhưng một khi đã coi ai là bạn thì nhất định rất sẽ rất quan tâm. Tịch Thiên Dạ là bằng hữu của hắn vài chục năm, thậm chí có thể nói lớn lên cùng nhau, lần trước trên yến hội của Thiên Huân Quận Chúa là do lỗi của hắn sơ sẩy nên đã để nhiều người chế giễu cùng chỉ trích Tịch Thiên Dạ, đến bây giờ hắn vẫn còn rất áy náy.

“Ngươi cũng đừng quan tâm, nếu như cần đan dược gì thì chính ta sẽ mua.”

Tịch Thiên Dạ cười cười, sau đó chỉ chỉ vào cái bàn nhỏ, trong góc bàn có một tấm thiệp mời của đan hội bị hắn vứt lên trên bàn, phía trên thiệp mời còn có một đống tạp vật đang đè lên.

“Ây…”

Mã Vinh Phát dụi dụi con mắt, kinh ngạc rút ra tấm thiệp mời trong đám tạp vật lật đi lật lại.

“Ngươi… cái này không phải là giả chứ?.”

Hắn không dám tin rằng Tịch Thiên Dạ cũng có thể nhận được thiệp mời? cho dù là lấy thân phận của hắn cũng phải lôi kéo không ít quan hệ và quà cáp mới lấy được tấm thiệp mời này.

Tịch Thiên Dạ cười cười, không nói gì.

“Nhặt?” Mã Vinh Phát hỏi dò lần nữa.

Thiệp mời của đan hội chắn chắn không có cách nào làm giả.

“Nhặt là không thể đi à.” Tịch Thiên Dạ không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Mã Vinh Phát.

“Đương nhiên có thể a, đan hội luôn luôn nhận thiệp không nhận người. Huynh đệ ngươi đã cho ta mở rộng tầm mắt a, ngươi có biết không là có bao nhiêu người vì một tấm thiệp mời của đan hội mà khom lưng, còn ngươi lại ném nó trong góc như vậy.”

Mã Vinh Phát lắc đầu cảm thán, đây là chuyện quái gì thế này! Nếu như thiệp mời của đan hội có thể nhặt được thì hắn cần cái rắm gì là quan hệ với quà cáp chứ.

Bích U sơn trang chính là một nơi phong thủy bảo địa của Trường Thương Thành, thân phận của chủ nhân sơn trang này rất huyền bí, rất ít ai có thể biết được thân phận của hắn.

Đan hội lần này tổ chức ở Bích U sơn trang, điều đó có thể cho thấy chủ nhân của nơi này có quan hệ nào đó với Đan Minh.

Sáng sớm, người ở cổng chính của sơn trang ra vào không dứt, đủ loại dị thú tọa kỵ được chủ nhân điều khiển đi trên mặt đất hoặc phi hành ở trên không. Người có thể tới đan hội không phú thì quý, đi ra ngoài đương nhiên sẽ có tọa kỵ chở đi.

Mã Vinh Phát cũng có một con tọa kỵ cấp độ Tông giai tuần lộc mắt ba màu, gia tộc của hắn bỏ ra một cái giá lớn mới có thể mua con tọa kỵ này cho hắn, có thể nói là rất uy phong bá khí.

“Nàng cũng có thể tới đây ư.”

Cửa sơn trang, Mã Vinh Phát đột nhiên nhìn thấy một người quen, nhíu mày một cái, nụ cười thu lại sắc mặt trở nên âm trầm.

Cách đó không xa thì có một đôi nam nữ đang chậm rãi bước đến.

Nam tuấn nữ đẹp, giống như một đôi đạo lữ thần tiên.

Chính là Mạnh Vũ Huyên cùng Trần Bân Nhiên.

Sự tình của Mạnh Vụ Huyên cùng Tịch Thiên Dạ thì Mã Vinh Phát đương nhiên biết, thời điểm hai người sống chung với nhau thì hắn rất ủng hộ nhiệt tình, hắn cho rằng Mạnh Vũ Huyên chính là một cô gái tốt rất hiếm gặp. Nhưng mà thời gian đã thay đổi tất cả, cô nương thuần khiết năm đó nay đã biến chất.

Mạnh Vũ Huyên cùng Trần Bân Nhiên đương nhiên đã nhìn thấy hai người Tịch Thiên Dạ và Mã Vinh Phát.

Lông mày của Mạnh Vũ Huyên cau lại, nếu như hỏi người mà hiện tại mà nàng không muốn nhìn thấy nhất thì không thể nghi ngờ chính là Tịch Thiên Dạ. Nhất là thời điểm ở cùng với Trần Bân Nhiên, Tịch Thiên Dạ xuất hiện khiến nàng cảm thấy cực kì xấu hổ.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi tới đây làm gì.” Mạnh Vũ Huyên sắc mặt khó coi nói.

Tịch Thiên Dạ liếc mắt qua Mạnh Vũ Huyên, im lặng không nói. Người không có quan hệ gì với hắn thì ngay cả một câu hắn đều lười nói.

“Mạnh Vũ Huyên, Tịch Thiên Dạ hiện tại đối ngươi nước giếng không phạm nước sông, hắn làm gì cũng không có quan hệ với ngươi.”

Mã Vinh Phát lạnh như băng nói, gương mặt của Mạnh Vũ Huyên khiến hắn rất ngứa mắt, từ một nữ tử đơn thuần lúc trước bây giờ đã biến chất thành cái dạng này.

“Vũ Huyên, một tên dân hèn thấp kém mà thôi, không cùng đẳng cấp với chúng ta, không so đo với hắn, chúng ta đi.”

Trần Bân Nhiên liếc xéo với Tịch Thiên Dạ, giống như dạng người này không đáng để hắn nhìn cả hai con mắt.

“Tốt, tất cả đều nghe theo ngưoi.”

Mạnh Vũ Huyên ôm cánh tay của Trần Bân Nhiên, cả người đều dính ở trên người hắn, y như là chim non nép vào người đi về phía sơn trang.

Mã Vinh Phát giận đến sắc mặt trắng bệch, Mạnh Vũ Huyên cùng Tịch Thiên Dạ ở chung được mấy năm cũng không có thân mật như thế, nàng và Trần Bân Nhiên mới ở chung được bao lâu? Không lẽ Trần Bân Nhiên muốn cái gì nàng cũng sẽ cho đi.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi chớ có để ý, loại nữ nhân như vậy không đáng, sau này ta sẽ giới thiệu cho ngươi nữ tử tốt hơn.” Mã Vinh Phát an ủi.

“Tướng mạo bên ngoài cuối cùng cũng chỉ là hư ảo. Lấy tướng mạo bên ngoài dù có tu hành trăm ngàn năm cũng không bằng người không chấp nhất tu hành trong chốc lát. Nàng ta không hiểu được điều này cũng thật đáng buồn” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

“Cái gì.” Mã Vinh Phát ngơ ngác hỏi, hắn căn bản không hiểu Tịch Thiên Dạ đang nói cái gì.

“Trần Bân Nhiên không cho được thứ nàng mong muốn, đây là thứ tương phản mà kiếp này của nàng nhận được.” Tịch Thiên Dạ mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh cất bước hướng đi trong trang viên.

“Đúng đúng đúng, đây là số mệnh của nàng, không có kết quả tốt gì.”

Mã Vinh Phát gật gù đồng ý, hắn cho rằng Tịch Thiên Dạ đang tức giận nên nói loạn để tìm một lý do an ủi bản thân.

“Bích U sơn trang hết sức huyền bí, nghe nói đằng sau có một thế lực lớn chống lưng, Đan Minh cũng không nguyện ý đắc tội cái thế lực dạng này, cũng là lý do mà đan hội lần này lại tổ chức ở Bích U Sơn Trang.”

Hai người đi lại bên trong trang viên, trên đường đi có thị nữ dẫn đường, thị nữ bên trong trang viên rất đẹp, ngay cả tu vi cũng rất cao, tuyệt đối không phải người quyền quý bình thường có thể bồi dưỡng ra.

“Ngươi đừng nên đi loạn ở trong trang viên, càng đừng tuỳ tiện đắc tội với người khác, kỳ thật thì chúng ta không phải nhân vật chính của đan hội, cùng lắm chỉ là một người tham gia náo nhiệt, đi dạo trong đan hội một vòng mà thôi.”

Trên đường đi, Mã Vinh Phát nhỏ giọng dặn dò.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.