Đừng hướng hiện thực cầu vọng một bầu trời thuần lam sắc, điều đó chỉ có thể tồn tại trong đồng thoại mà thôi.
Đêm tối đã qua đi, ánh mặt trời, thật đúng là chói mắt… Có lẽ không phải thái dương chói mắt, mà vì chính cậu đã tự nguyện rời xa nó. Quyết định trở thành như bây giờ, cũng là lựa chọn từ bỏ quyền lợi hạnh phúc.
Ichiru nói hận, hận sự tồn tại của cậu, hận cậu cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về nó. Cho dù chính mình luôn cố gắng hết sức, hy vọng có thể đem đến hạnh phúc cho nó, vọng tưởng có thể bảo vệ nó, cho nó một cuộc sống vui vẻ không bệnh tật. Hận – nỗ lực đến bây giờ, vẫn chờ mong ngày đoàn viên, vẫn kiên định tin tưởng sẽ có ngày hai anh em gặp lại, lẽ nào làm tất cả chỉ để nhận về một chữ ‘hận’? Ngẫm lại Zero thấy mình đúng là một sản phẩm thất bại.
Có lẽ cậu nên tiếp nhận tất cả, Ichiru cũng tốt, Yuuki cũng tốt, đều chưa bao giờ thuộc về cậu, bọn họ đều chỉ muốn đứng ngoài vòng tròn, cho dù là nhìn cậu, nhưng trong mắt họ lại là một người khác, đều là những kẻ cậu hận nhất.
Có lẽ cậu nên học cách rộng lượng, chỉ cần nỗ lực không cầu hồi báo, chỉ cần có thể khiến những người mình yêu hạnh phúc, không cần thứ kết quả mỹ mãn xa vời. Thế nhưng, nỗ lực rồi thì sao, như đá chìm đáy biển, tia sáng rọi vào hang sâu, càng kiên cường, lạnh lẽo càng chỉ mình mình biết.
Hoặc có lẽ cậu nên thử lãnh khốc, đem thứ gọi là tình cảm vất ở một xó xỉnh nào đó, như vậy sẽ không còn phải nếm trải thứ cảm giác này.
Đáng tiếc, nếu cậu làm được ‘có lẽ’, thì sẽ không giống như bây giờ, nếu làm được những thứ đó thì sẽ không còn là Zero Kiryuu.
Zero từ nơi mình đã ngồi từ nửa đêm đứng lên, thân thể bị gió lạnh sát cứng ngắc, tay chân có điểm tê mỏi, nhưng đầu óc lại rất thanh tĩnh, không ngờ cái cảm giác cả cơ thể đều căng đến đau nhức này lại dễ dàng bị gió khuya thổi bay đến vậy.
Cậu sẽ không suy nghĩ nữa, cũng sẽ không do dự, nếu đây là con đường duy nhất mà cậu có thể lựa chọn, không cần tránh né, chỉ cần chính diện đón đầu, vô luận kết quả có ra sao, cậu chấp nhận.
Ra khỏi khu rừng mà mình ngây người cả một đêm, Zero ngẩng đầu, nhìn thấy nơi ở mới của Shizuka Hiou. Phòng ở rất lớn, bề ngoài hoa lệ mang đến một cảm giác rất Tây Âu, nắng sớm rải trên bức tường gạch trắng, trơn mịn như làn da thiếu nữ, ai có thể tưởng tượng chủ nhân của nó lại là một sinh vật sống trong bóng đêm chứ.
Tuy rằng không có dự định đi vào, Zero vẫn đứng bên ngoài một hồi, đang muốn quay đầu rời đi thì cửa bỗng mở ra. Như trước vẫn là mang theo mặt nạ, Ichiru đơn giản là đứng trong bóng của cánh cửa, đã không có dáng tươi cười lạnh nhạt kia, nhưng cũng không có bất kì biểu hiện gì.
“Muốn vào trong?” Là một câu hỏi, nhưng không hề có ý định rời đi cánh cửa.
“Đúng. Nhưng không phải bây giờ. Có lẽ một lúc sau, có lẽ tối nay, có lẽ ngày mai… Em nghĩ mình có thể thủ ở chỗ này bao lâu?” Lúc mở miệng mới ngộ ra đã không còn cái cảm giác đau lòng như đêm qua, cậu đã suy nghĩ rất kỹ càng, nếu đã tránh không khỏi thì không cần thiết phải lừa dối chính mính.
“Đến lúc ta còn có thể.” Sau một lát trầm mặc, Ichiru lần thứ hai dùng nụ cười kia ngụy trang cho nội tâm của mình, “Vì sao Zero lại là vampire thuần chủng?”
Zero không trả lời vấn đề này, cậu nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình khi gọi về vampire kia, giết Shizuka Hiou, tìm được Ichiru, chăm sóc nó.
“A… Không thể trả lời sao? Thực sự là làm cho ta thất vọng… Biết không? Là ta yêu cầu Shizuka – sama đừng giết Zero, đem ngươi biến thành vampire, cả đời cũng không thể chạy trốn cái số phận này. Tưởng đâu còn có thể thưởng thức một Zero điên cuồng như dã thú sắp rơi xuống level E, lại không ngờ ngươi dùng biện pháp gì để biến thành thuần chủng như Shizuka – sama” tận lực đem tâm tư của mình chôn trong bóng tối, ai cũng nhìn không thấy, “Làm hại ta mất đi một trò hay.”
Zero, đến cả một sinh mệnh nhỏ nhoi nhất cũng vô cùng thương tiếc, thiện lương đến mức không thể làm một hunter, thế nhưng hôm nay đứng trước mặt em lại là một thuần chủng, như Shizuka – sama. Không mệt mỏi sao? Em biết Zero sẽ đem tất cả đau đớn giấu trong lòng, chỉ chia sẻ niềm vui cho người khác.
Nếu có kiếp sau, em làm anh, Zero làm em, được không, Zero?
Đứa em vẫn luôn đi theo bên mình, từ lúc nào trưởng thành như vậy? Giống như chỉ vừa trải qua một giấc mộng, Ichiru liền lớn lên, đã không cần chính mình bên cạnh bảo vệ. Quả thật thời gian sẽ cải biến tất cả sao?
“Ta rất cảm ơn Zero đã từng chăm sóc ta. Chúng ta đã từng là anh em. Vậy nên nếu như ngươi thương tổn Shizuka – sama, tự tay ta sẽ kết thúc Zero theo một cách ít đau đớn nhất. Xem như là báo đáp.”
Tay Zero nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt cắt thành rất nhiều vết thương, nhưng khi buông tay, ngón tay vừa rời khỏi lòng bàn tay, miệng vết thương liền lấy tốc độ mắt thường khó thấy được liền khép lại, làn da khôi phục vẻ ban đầu, đến máu đều không kịp chảy ra, ngoại trừ thời gian, không có bất luận cái gì chứng minh Zero đã từng thụ thương, tựa như, nội tâm của cậu lúc này.
Đáng tiếc, đã là quái vật đi… Em hận anh như vậy sao? Muốn Shizuka Hiou lưu lại anh, biến anh thành quái vật, bị nội tâm dằn vặt, tất cả, đều là điều em luôn mong muốn sao? Vậy chúc mừng, em đã đạt được kết quả, ước muốn của em đều đã trở thành sự thật, anh thật là trở thành vampire như ý nguyện của em.
Đối với người thân lại căm hận như vậy, Ichiru, em nhất định cũng rất thống khổ đi. Một Ichiru thiện lương, luôn vì người khác mà suy nghĩ, lại có thể hận anh, nhất định, vô cùng vô cùng thống khổ. Là anh đã đem thứ gông xiềng đó quàng lên người em sao? Là anh dùng sự quan tâm lệch lạc đẩy em ngày càng xa sao? Vậy nên em mới thấy cô độc. Vậy nên lúc đó em mới dùng ánh mắt như vậy nhìn Shizuka Hiou, vậy nên… Em không tiếc mạng sống bảo vệ ả ta.
Chỉ sợ lần này, anh không thể làm theo ý em được.
Zero xoay người, đưa lưng về phía Ichiru nhắm mắt lại, không thể để cho thứ chất lỏng yếu đuối đó xuất hiện. Cậu không có thứ đó, tuyệt đối sẽ không!
“Được. Anh chờ em đến lấy mạng anh.”
Xin lỗi, Ichiru.
Vẫn đứng ở cửa, cách Zero chỉ có mấy thước, Ichiru nhìn anh trai mình không do dự rời đi. Tháo xuống mặt nạ, lộ ra biểu tình như khi còn bé làm phiền đến Zero mà tự trách, chỉ là so với kia còn có một ít kiên trì, kiên trì trong đau đớn.
Đợi cho bóng người Zero biến mất khỏi tầm nhìn, Ichiru dùng đôi tay lạnh lẽo đeo lại mặt nạ, che khuất gương mặt hiện giờ, một lần nữa đem chính mình vất xuống đáy biển sâu. Sau đó đóng cửa lại…
Đơn giản cho rằng anh sống sót thì tốt rồi. Không ngờ lại làm anh ra đến nông nỗi này. Thế nhưng, em vẫn không thể cho anh thương tổn Shizuka – sama. Cho dù điều đó khiến anh không còn xem em là Ichiru nữa.
Xin lỗi, Zero.
– -*–
“Vì sao cái tên này lại có thể xuất hiện tại học viện Kurosu?!” Một quyển tư liệu bị ném đến trước mặt Kaien, ngẩng đầu, chính là gương mặt Yagari Toga đang cất dấu tức giận cùng lo lắng. Trước lúc lên lớp đã cảm giác có gì đó không ổn, là vampire kia. Cô ta xuất hiện tại nơi này, vào đúng lúc này, nếu nói là trùng hợp thì quả là ngu xuẩn.
“Đây là do Kaname Kuran đề cử, chuyện về vampire tôi không thể quản. Đây cũng là điều kiện hợp tác ban đầu…”
“Vậy ông xem Zero là vampire sao? Chết tiệt!” Đứa trẻ ngu dốt kia sẽ không nhất thời kích động đi. Không được, phải nhanh tìm được nó. Toga càng nghĩ càng cảm thấy Zero sẽ đi tìm người đàn bà kia, ông hiểu Zero, một đứa học trò cứng đầu ngu ngốc. Hơn nữa đêm qua có vẻ vội vàng ly khai. Nhất định phải tìm được nó trước đêm nay.
Mât bình tĩnh chỉ khiến mọi thứ thêm rối loạn, ông vẫn không hiểu điều này sao, Toga. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Zero vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi cừu hận, tuy rằng như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng đó là cơ hội duy nhất, hơn nữa, cũng là Kuran – kun yêu cầu… A ~ mình đúng là một người cha vô trách nhiệm nha ~
Nhưng mà, ông cũng sẽ không để kẻ nào làm tổn hại tới những đứa con của mình. Bất luận kẻ nào, đều, không được!
“Quả nhiên ở chỗ này, Zero. Kaien có việc tìm ngươi, đứng lên đi.” Thấy Zero đang nằm dưới ánh trăng nhắm mắt nghỉ ngơi, Toga không khỏi thở ra một hơi. Cả đêm hôm qua cũng không quay về kí túc xá Mặt trăng, hôm nay cả ngày cũng không thấy bóng dáng, quả nhiên là đến chỗ này. Nói như vậy là nhìn thấy Ichiru rồi đi. Không ngoài dự đoán, trốn lên sân thượng sao, Zero có vẻ thật sự bị đả kích nặng. Cũng không biết đã phơi nắng bao lâu nữa. Thật sự rất xằng bậy.
“Sư phụ?…” Zero mở mắt ngồi dậy, dựa vào bức tường phía sau, “Vì sao người biết con ở chỗ này?”
Thói quen hơn mười năm qua đều như vậy, lại còn hỏi tại sao. Từ nhỏ cứ mỗi lần gặp phải chuyện gì cũng không muốn để cho người khác lo lắng, vậy nên luôn đi tìm một nơi trống trãi một mình gặm nhấm tất cả. Đôi khi học được cách xử lý tâm tình của mình cũng là một cách để lớn lên, thế nhưng con thật sự trưởng thành quá sớm, Zero.
Toga đi qua, ngồi xếp bằng bên cạnh Zero, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi sâu, thở ra nhàn nhạt khói trắng, bàn tay trái xoa lên mái tóc bạc, “Tiểu quỷ nên có hình dạng của một tiểu quỷ. Ngươi nghĩ vai của mình rộng lắm sao mà bắt nó gánh chịu nhiều như vậy, đôi khi nhu nhược một chút cũng không phải là không tốt.”
“Ngày hôm qua, con nhìn thấy Ichiru. Nó cùng Shizuka. Sư phụ, người đã sớm biết đúng không?”
“Ta biết. Chỉ là Ichiru cho dù thế nào, vẫn là học trò của ta. Hận nó sao?”
“Bất luận Ichiru làm chuyện gì, nó vẫn là em con, chỉ là… Có lẽ lần này con sẽ thật sự mất nó. Sư phụ, có thể ngồi với con một lát không?”
“Đừng tùy hứng đùa giỡn như vậy, tối nay có vũ hội, ngươi không phải là Sao Đỏ của học viện sao. Đi đi, đừng để cái cô bé tên Yuuki kia gánh luôn phần việc của ngươi.”
“Yuuki?” Ngày hôm qua, hình như nghe được giọng nói của cô ấy. Zero lập tức đứng lên, vẻ mặt thoáng ân hận. Vẫn nghĩ chuyện của Ichiru, lại quên mất chuyện này, “Con đi trước.”
Nhìn Zero nhanh như gió biến mất tại sân thượng vắng vẻ, Toga thở dài lắc đầu, tiếp tục hút thuốc.
– -*–
Kaname Kuran ngẩng đầu ngưng mắt nhìn vầng trăng vừa mới mọc, màu máu nhạt đến bất an. Xem ra có một số việc, phát sinh hay không chỉ là vấn đề thời gian. Zero Kiryuu cũng đã mất tích tròn một ngày đêm một đêm, nơi nào cũng không có tin tức, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Zero Kiryuu, cậu ta hẳn là đã nhìn thấy Ichiru Kiryuu bên cạnh Shizuka Hiou, đáng thương hại, đến trong mộng còn gọi tên, người thân suy nhất còn sót lại, lại đứng về phía kẻ địch. Đã không chịu nổi rồi sao?
Kaname đang nghi vấn thì nhìn thấy một mái tóc bạc từ bóng đêm bước ra, tìm được đáp án.
Như vậy cũng không ảnh hưởng đến cậu ta sao? Phải chăng là đã có thể chấp nhận sự thật, lẳng lặng gánh chịu toàn bộ… Zero Kiryuu, cậu muốn đem chính mình đánh vỡ sao?
“!!!!”
Từ lúc nào, anh lại quan tâm đến người kia đến mức độ này. Người thuần chủng có chút phiền toái vuốt ngược những sợi tóc trước trán. Mọi việc đã đến nước này, không thể quay đầu lại, những lúc thế này càng không thể vì một tên ex-human mà lưỡng lự. Không được tiếp xúc với tên hunter nguy hiểm này hơn nữa, càng ngày càng trở nên không giống chính mình.
Shizuka Hiou cũng tốt, Zero Kiryuu cũng tốt. Chỉ cần các ngươi đều biến mất, tất cả đều có thể kết thúc, ta sẽ mang theo Yuuki rời xa nơi này.
“Nhanh lên một chút, kết thúc đi…”
– ———————————————–TBC————————————————