Editor + Beta: Lục
Vốn quản sự Lưu định là một lát về rồi phải răn dạy Trang Thừa một buổi.
Nhưng Trang Thừa giờ đâu còn là Trang Thừa của ngày xưa, hắn đã được chính miệng vàng lời ngọc của thành chủ thăng chức thành phó bộ trưởng, chính y còn bảo hai người bọn họ phối hợp hòa thuận, không được có bất hòa.
Quản sự Lưu là người có nhiều tật xấu thật nhưng hắn có một ưu điểm đó là nghe lời. Cho nên hắn ráng dằn cơn giận lại, bắt đầu bàn bạc với Trang Thừa về cách phát hiện các mối nguy hại ngầm trong công tác an toàn.
Trang Thừa cũng là người biết điều, gửi lời xin lỗi đến quản sự Lưu trước rồi mới nói: “Hay là chúng ta kiểm tra từ các quặng mỏ cũ trước?”
Thanh quặng đã khai quật mấy trăm năm rồi. Lúc đầu khi mà linh thạch còn sung túc thì đào bậy đào bạ cũng đào ra được không ít linh thạch, cho nên những quặng mỏ của thời đó chắc chắn còn để lại một lượng linh thạch bị bỏ sót.
Không như mấy năm nay, bởi vì mạch khoáng khô kiệt cho nên quặng mỏ nào cũng bị đào sạch sành sanh không rơi lại cái gì.
Thế nhưng quặng mỏ cũ có thể có linh thạch nhưng lại nguy hiểm hơn quặng mỏ mới.
Nhóm tổ tiên của trăm năm trước đào quặng còn mạnh bạo hơn cả bọn họ bây giờ. Quặng mỏ bị sụp xuống lần trước là quặng mỏ loại có từ rất lâu ngày trước, thế nên mới có người vào trong đào chưa được bao lâu là quặng mỏ đã sụp xuống.
Quản sự Lưu cũng hiểu được cái lợi và cái hại trong việc này. Tuy rằng hắn không muốn mạo hiểm nhưng bây giờ cả thành sắp không còn cái gì ăn rồi, vậy nên hắn chỉ còn nước cắn răng nói: “Được, chúng ta đi kiểm tra mấy quặng mỏ cũ trước.”
Việc quặng mỏ có nguy hiểm hay không, Lưu quản sự vẫn có thể phán đoán được một hai phần. Trước khi hắn được thăng chức làm quản sự thì cũng đào quặng hết hai, ba mươi năm gì rồi cho nên hắn vẫn có hiểu biết nhất định về quặng mỏ. Nói là làm, hắn ngay lập tức chia tổ xong cho ba mươi người cấp dưới, sau đó dẫn bọn họ đi kiểm tra quặng mỏ.
Về phần mười người còn lại thì hắn giao nhiệm vụ làm nón bảo hộ cho bọn hắn.
“Trong các ngươi ai mà làm tốt, nói không chừng thành chủ sẽ khen thưởng cho người đó chức phó bộ trưởng. Nên là ráng mà làm!” . Đọc truyện tại || TRUMTRU YEN. ne t ||
Hắn vẽ ra cuộc sống như mơ cho bọn hắn xong là đi ngay, bỏ lại một đống tu sĩ còn đang lơ ngơ chưa hiểu gì.
Đáng tiếc là mãi đến lúc hắn kiểm tra xong mười mấy cái quặng mỏ rồi, nhóm tu sĩ còn ngu ngơ như bò đeo nơ này vẫn chưa nghĩ ra được cách làm nón bảo hộ.
Động tĩnh bên bộ an toàn chắc chắn không thể qua mặt được những người khác.
Không chỉ các tu sĩ không biết bọn họ đang làm gì mà cả những phàm nhân cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi Lưu Thải nghe xong thì cứ lèm bèm mãi mấy câu như trời cao phù hộ.
Lúc trước bọn họ sợ nhất là vấn đề sụp hầm này. Một khi sụp xuống thì gần như là mọi người đều sẽ chết ở trỏng cả.
Nhưng bây giờ thành chủ thiết lập bộ an toàn cho Thanh quặng, xây dựng đội cứu viện, còn bắt đầu điều tra về vấn đề an toàn của quặng mỏ…
Chắc là bọn họ sẽ không dễ chết nữa đâu nhỉ?
Tần Việt nghe vậy, trong lòng cũng dấy lên cảm xúc chập trùng.
Thanh quặng của trước đây, không hề có một tu sĩ nào để tâm đến bọn họ. Thế nhưng thành chủ lại thật lòng thật dạ nghĩ cho bọn họ.
Thành chủ, thành chủ.
Còn bao lâu nữa hắn mới được gặp lại thành chủ đây?
Lưu Thải không biết suy nghĩ trong lòng Tần Việt, nàng vẫn mãi mê kể lại tin đồn vừa nghe được.
“Mấy người biết vị tu sĩ tên Trang Thừa không? Hắn vốn là người trong đội cứu viện, nhưng mà nghe nói vì có biểu hiện tốt trước mặt thành chủ nên thành chủ đích thân thăng làm phó bộ trưởng luôn đấy.”
Những người khác nghe vậy cũng lộ nét hâm mộ: “Tu sĩ đúng là tốt số mà, có cơ hội được nhìn thấy thành chủ, không như chúng ta…”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Biểu cảm trên mặt Tần Việt chợt thay đổi. Bây giờ hắn cũng là tu sĩ nhưng hắn không thể để lộ ra.
Trừ khi tu vi của hắn cao hơn, cao đến nỗi mọi người không dám nghi ngờ hay làm gì được hắn.
Không biết Lưu Thải nhớ đến cái gì mà thở dài rồi nói: “Cho dù chúng ta có gặp được thành chủ đi nữa, tới khi bị hỏi mấy vấn đề là cứng họng không biết nói gì rồi. Không như tu sĩ, bọn họ là người có đọc sách biết chữ.”
Tần Việt bỗng khựng người lại.
Hắn biết rất ít chữ.
Cũng như lúc tiếp thu truyền thừa, cũng vì có nhiều chữ hắn không biết nên đã vấp phải rất nhiều ngã rẽ.
Đừng nói đến việc kêu hắn viết văn, đến mấy quyển sách chính thức hắn còn chưa được đọc qua!
Những người bên cạnh hắn đây cũng không khác hắn là bao, dù cho hắn muốn tìm người để học cũng không tìm được ai.
Lúc này hắn lại không nhịn được mà nghĩ đến Tô Thu Duyên.
Người trời quang trăng sáng như thành chủ chắc chắn là học cao hiểu rộng rồi nhỉ?
Không giống hắn…
Tần Việt siết chặt tay.
Hắn không xác định được suy nghĩ của mình về thành chủ là kiểu suy nghĩ gì mà hắn cũng không muốn biết.
Hắn chỉ biết là mình muốn đến gần thành chủ, muốn nói chuyện với y, muốn khiến y nhớ kỹ tên mình.
Một ngày nào đó.
Chắc chắn sẽ có một ngày như thế.
Chỉ là Tần Việt không ngờ tới cơ hội đó lại đến với hắn nhanh như vậy.
Bởi vì qua ngày hôm sau, Tô Thu Duyên đã đến khu vực khai thác mỏ thêm lần nữa.
Lúc này, Tạ Ngang đang đi ngay phía sau Tô Thu Duyên với tâm trạng rất lo lắng.
Ông là một người quản gia cẩn thận, cho nên mỗi giây mỗi phút ông đều chú ý đến tình hình của thành chủ.
Sau đó ông đã phát hiện ra một quy luật sinh hoạt của thành chủ – chưa bao giờ ăn cơm. Có vẻ như mỗi giây mỗi phút y đều đang nhắm mắt trầm tư gì đó, đến lúc đứng dậy thì trong lòng chợt ấp ủ đầy sầu muộn.
Lần này hẳn là cũng thế, thành chủ hẳn là đang nhọc lòng suy nghĩ về vấn đề của khu khai thác mỏ nhỉ?
Tạ Ngang không nhịn được càng thêm lo lắng cho cơ thể của thành chủ.
Nếu cứ làm lụng vất vả như thế mãi thì cơ thể nào mà chịu nổi?
Cho nên khi Tô Thu Duyên bước ra khỏi cửa đã thấy ngay chiếc kiệu tám người nâng quen thuộc.
Tạ Ngang còn sợ Tô Thu Duyên không muốn ngồi kiệu, định đi đền khuyên nhủ đôi lời nhưng chưa kịp làm gì thì bắt gặp ánh nhìn đầy vừa ý của Tô Thu Duyên.
Đúng là hiểu chuyện ghê.
Nếu có thêm mấy quản gia Tạ thì tốt quá rồi.
Tô Thu Duyên lên kiệu nằm hưởng thụ, đột nhiên cảm thấy việc đi đến khu vực khai thác mỏ không còn mệt mỏi như tưởng tượng.
Mấy ngày gần đây Tần Việt tu luyện rất chăm chỉ, tu vi luyện khí tầng một của hắn đã được củng cố không ít. Nếu cứ dựa theo tiến độ này thì có lẽ chỉ cần qua thêm một tháng là hắn sẽ tiến giai lên luyện khí tầng hai.
Với tốc độ tu luyện như thế, dù cho xét ở nơi có linh khí đầy đủ nhất, Thiên Đạo ổn định nhất như vùng trung tâm của đại lục đi nữa thì vẫn được xếp vào thiên tư cực tốt, chứ đừng nói chi là một tiểu thành xa xôi như nơi này.
Thế nhưng Tần Việt vẫn không vừa lòng với kết quả này, quá chậm, tốc độ tu luyện của hắn vẫn quá chậm.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hắn vẫn duy trì gương mặt không chút cảm xúc ngồi ăn cơm sáng, ngay lúc định xuống quặng lại nghe được âm thanh truyền đến từ phía trước.
“Sáng nay thành chủ sẽ tới đây, cho nên đám các ngươi ai nấy đều phải nghiêm chỉnh cho ta, quy tắc được dạy mấy bữa nay cũng phải nhớ cho kỹ. Mỗi người sẽ theo đội trưởng của mình đi đến những khu vực mới được phân chia lại, không được đi lẻ tẻ. Đến giờ cơm trưa sẽ có tiếng chuông báo, một khi chuông vang.lên là các ngươi phải xếp hàng theo thứ tự đi ra ăn cơm…”
Người đang nói là quản sự Lý, những gì hắn đang nói đều là những quy tắc đã được dạy mấy bữa nay.
Tuy giọng điệu khi nói chuyện của hắn rất thiếu kiên nhẫn nhưng mọi người lại nghe một cách rất vui vẻ.
Ba ngày nay, những gì bọn họ nghe thấy đều hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Tất cả những quy tắc này đều khiến bọn họ cảm thấy mới lạ nhưng đồng thời cũng khiến bọn họ lo sợ, lo sợ rằng tất cả đều chỉ là nói suông mà thôi.
Ai có ngờ đâu hôm nay thành chủ sẽ tới đây thật!
Có thành chủ giám sát thì dù có thế nào những quy tắc mới này đều phải chấp hành!
Tần Việt cũng kích động lắm, gương mặt suốt ngày chỉ có lạnh nhạt và lạnh nhạt của hắn nay lại lộ ra chút ít biểu cảm vốn nên có của một cậu thiếu niên.
Đáng tiếc người đứng che ở trước hắn quá nhiều, hắn có làm thế nào cũng chỉ có thể nghe âm thanh ồn ào của mọi người chứ chẳng thể xuyên qua dòng người nhìn thấy người ở tuốt đằng trước kia.
Mãi đến khi có người đột nhiên vỗ vai hắn và nói: “Ngươi là Tần Việt à? Là cái người mà lần trước thành chủ cứu đó đúng không? Đi thôi, quản sự Lý kêu ta dẫn ngươi ra phía trước đứng.”
Nghe được câu nói này, đột nhiên Tần Việt cảm thấy quản sự Lý – người chỉ biết nịnh hót cũng không có khiến người ta chán ghét lắm.
Tô Thu Duyên vừa đến khu vực khai thác mỏ là thấy ngay Tần Việt đang đứng phía sau quản sự Lý.
Y còn nhớ rõ Tần Việt là vì hắn có một đôi mắt khiến ai nhìn cũng có ấn tượng sâu đậm.
Tần Việt cũng đang nhìn y.
Tô Thu Duyên thấy hơi thở trên người hắn ổn định, hẳn là đã khỏe rồi, y gật đầu với hắn một cái.
Trong lòng Tần Việt nhanh chóng bừng sáng hẳn lên.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, ánh nhìn của Tô Thu Duyên đã chuyển sang nơi khác.
Tần Việt nén sự mất mát xuống đáy lòng, ánh mắt vẫn luôn không nỡ rời xa hình bóng Tô Thu Duyên.
Thật ra hắn đã nhận ra là dù Tô Thu Duyên có khoác lên người chiếc khoác lông nhưng thân hình của y vẫn rất mảnh mai, đó là chưa đến làn da của y cũng tái nhợt, môi cũng trắng bệt không còn chút máu.
Nếu y là người thường, các dược sư có lẽ đều sẽ lắc đầu, ghi vào giấy chuẩn bệnh là huyết khí không đủ.
Thế nhưng khí thế trên người Tô Thu Duyên quá mạnh, người bình thường không dám tùy tiện đánh giá y, càng không dám nghĩ xem cơ thể của y có phải là không được tốt hay không.
Tần Việt chợt nhớ đến nhiệt độ lạnh như băng trên người Tô Thu Duyên, theo bản năng nhíu mày lại.
Trong không gian truyền thừa, hắn không chỉ tu luyện mà còn học tập rất nhiều kiến thức của nhiều lĩnh vực khác nữa. Bởi vì quá trình tu tiên, ngoài nâng cao tu vi ra còn phải mở mang kiến thức.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hắn không biết tu vi của Tô Thu Duyên cao đến đâu nhưng trận pháp thủ thành chỉ có tu sĩ từ kim đan trở lên mới có thể điều khiển. Mà những tu sĩ này, trừ khi là có thương tích trong quá trình tu luyện chứ nếu không nhiệt độ cơ thể sẽ không bất thường như thế
Chẳng lẽ là thành chủ bị bệnh?
Những người khác không quan sát cẩn thận được như Tần Việt, bọn họ chỉ để ý đến gương mặt tựa thần tiên trên trời của Tô Thu Duyên và cả khí thế khiến người khác không dám nhìn trực tiếp của y.
Chỉ qua vài giây liếc mắt ngắn ngủi là đã không còn ai dám quan sát Tô Thu Duyên nữa.
Chuyện này cũng rất là bình thường thôi. Ngay cả quản gia như Tạ Ngang cũng không dám nhìn chằm chằm vào Tô Thu Duyên.
Nếu chỉ xét những người ở đây thì có lẽ chỉ có một mình Tần Việt dám làm như thế mà thôi.
Tô Thu Duyên thấy mọi người hành lễ với mình thì nói ngay: “Không cần đa lễ, các ngươi ai đang làm cái gì thì cứ làm đi, không cần để ý đến ta đâu.”
Câu này vừa nói ra, quản sự Lý biết rằng cơ hội biểu diễn tới rồi!
Người như hắn không có tài năng gì nhiều, đời này hắn chỉ làm thành công nhất một chuyện thôi, đó là xem mặt đoán ý cấp trên. Vậy nên là hắn đã chuẩn bị xong xuôi từ trước rồi.
Hắn không chút hoảng loạn nào, xoay người sang một bên nói với mọi người: “Cũng sắp đến giờ rồi, mọi người cứ theo quy tắc ta đã dạy trước đó mà làm. Xuống quặng thôi.”
Hắn nói xong là có ngay người phụ trách gõ vang lục lạc bên hông.
Vài giây sau đó, toàn bộ khu vực khai thác mỏ đều vang lên tiếng chuông lanh lảnh.
Dù rằng chỉ là ba ngày ngắn ngủi mà thôi nhưng cả khu vực khai thác mỏ đều nhanh chóng có những thay đổi.
Lúc này Tô Thu Duyên đột nhiên chú ý đến một người.
“Trên đều hắn đang đội là?” Y hỏi Tạ Ngang đang đứng bên cạnh.
Mỗi người xuống quặng đều có một bộ trang bị để đào quặng, đấy là phân phối thống nhất ai cũng có. Còn những đồ vật khác không có yêu cầu khắt khe gì, cho nên y nhìn lướt qua một lượt thì thấy người ở đây ăn mặc đủ loại kiểu dáng. Nhưng chỉ có người mà Tô Thu Duyên hỏi kia là có đội mũ trên đầu.
Tạ Ngang dùng mắt ra hiệu một cái, quản sự Lý trực tiếp kêu người nọ qua.
Người nọ tên là Vương Triều, vừa nghe nói thành chủ muốn hỏi hắn vài chuyện là mặt không còn miếng máu, kiềm lòng không được muốn quỳ xuống. May là Tạ Ngang kéo hắn lại mới ngăn lại được.
“Mũ của ngươi là tự ngươi làm à?” Tô Thu Duyên hỏi.
Vương Triều hồi hộp đến nỗi nói không nên lời, chỉ biết gật đầu không ngừng.
“Có thể cởi xuống cho ta xem thử không?” Tô Thu Duyên hỏi tiếp.
Cái này thì Vương Triều hơi do dự. Mũ của hắn dơ lắm, đưa thành chủ xem sao mà được?
Quản sự Lý thấy vậy thì định thẳng tay giựt mũ trên đầu Vương Triều xuống.
Nhưng Tô Thu Duyên từ tốn nhìn hắn một cái, quản sự Lý lập tức game over.
Động tĩnh bên này cũng thu hút sự chú ý của những người khác, Tần Việt vốn đang đứng ở gần đó cho nên xem càng rõ ràng.
Hắn thầm cười lạnh một tiếng, bởi nếu không có Tô Thu Duyên ở đó, có lẽ mũ của Vương Triều đã bị giựt xuống.
Vương Triều bị quản sự Lý dọa sợ, thế là gỡ ngay mũ xuống đưa cho Tô Thu Duyên, hết cần biết mũ có dơ hay không.
Tô Thu Duyên không có chê dơ mà tự duỗi tay nhận lấy.
Sở dĩ sẽ y chú tới chiếc mũ này của Vương Triều là bởi vì nó rất giống với nón bảo hộ trong kiếp trước.
Sau một hồi quan sát kĩ lưỡng, cuối cùng y xác định mũ này không kém mũ bảo hộ là bao – bởi vì bên trong có thêm một lớp lót mà các mũ khác không có.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Bên này Tô Thu Duyên cẩn thận xem xét, ở một bên khác Vương Triều đang đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Tần Việt rất là tò mò là tại sao thành chủ lại có hứng thú với một chiếc mũ như vậy. Đáng tiếc là tổ trưởng của hắn không cho phép bọn họ đứng yên tại chỗ mãi, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đi xuống quặng.
Lại qua một lát sau, Tô Thu Duyên trả mũ lại cho Vương Triều rồi nói: “Mũ của ngươi được làm rất tốt.”
Vương Triều nơm nớp lo sợ lấy mũ về.
“Ngươi về lại đội đi.” Tô Thu Duyên nói.
Tuy rằng Vương Triều vẫn không hiểu gì hết nhưng Tô Thu Duyên đã bảo thế thì hắn chỉ có thể về lại đội của mình.
Những người khác đều đang chờ hắn, ngay cả người đó giờ không thích phàm nhân như tổ trưởng cũng luôn miệng hỏi hắn có chuyện gì thế.
Cuộc đời này Vương Triều rất ít khi trở thành tâm điểm của ánh nhìn như thế, cho nên hắn khẩn trương đến độ nói không ra lời. Thế nhưng đột nhiên hắn lại nhớ đến lời khích lệ của thành chủ, cho nên vẫn cố lấy dũng khí rồi nói lắp bắp: “Thành chủ, thành chủ khen mũ của ta được làm rất tốt.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng sang mũ của hắn.
Người của mạch khoáng phần lớn đến giày còn không có chứ đừng nói đến đội mũ. Cho nên đó giờ người đội mũ như Vương Triều ở khu vực khai thác mỏ này là khác người.
Các phàm nhân thấy ăn mặc của hắn quái dị, các tu sĩ lại vì tổ tiên của Vương Triều từng có người là tu sĩ cho nên vẫn rất du di với hắn. Nhưng nói chung ai cũng cảm thấy Vương Triều và chiếc mũ này của hắn rất là kì lạ.
Nhưng giờ nghe mũ của Vương Triều được thành chủ khen ngợi, ánh mắt của mọi người khi nhìn về chiếc mũ từng bị xem là quái dị kia lại không còn như trước.
Ngay cả người cao ngạo như tổ trưởng tu sĩ cũng khen ngợi Vương Triều hai câu.
Tô Thu Duyên ở lại mạch khoáng một ngày, sau đó y phát hiện ra năng lực chấp hành của thành Thanh Châu thật khiến người ta vừa lòng.
Y vừa rời đi, bốn vị quản sự vội thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây, hai ba ngày bọn họ mới đến Thanh quặng một lần. Bây giờ ngày nào cũng phải lại đây, chứ không lỡ có chuyện gì xảy ra thì người Tô Thu Duyên hỏi chuyện chắc chắn là bọn họ.
Những tu sĩ được chọn làm tổ trưởng cũng thở phào.
Bởi vì Tô Thu Duyên còn vào cả bên trong quặng mỏ để xem bọn họ làm việc. Cho nên bọn họ không dám lười biếng, chỉ có thể tuân thủ thật tốt quy tắc mới, đào ra mấy viên khoáng thạch cứng đầu nhất.
Nhóm thợ mỏ là phàm nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng bọn họ ai cũng rất là cảm ơn sự anh minh và săn sóc của thành chủ nhưng bọn họ hễ mà thấy thành chủ là sẽ hồi hộp quá trời luôn á! Một vị tiên nhân như thế lại đứng ở bên cạnh dõi theo bọn họ, làm cho bọn họ luống cuống tay chân không làm được gì.
Chỉ có một mình Tần Việt là xụ mặt.
Bởi vì đợi tới giờ cơm trưa hắn mới biết được là hôm nay Tô Thu Duyên đã ở quặng mỏ kế bên suốt mười lăm phút.
“Tuy rằng được thành chủ nhìn sẽ rất hồi hộp nhưng thành chủ thiệt là quá đẹp trời luôn. Được người nhìn một cái là ta thấy hôm nay khỏi ăn cơm ta cũng đủ sức làm việc cả ngày rồi!”
Những người khác nghe vậy thì chua lòm mùi ghen tị: “Vậy ngươi đưa cơm của ngươi đây ta ăn dùm cho.”
Người nọ cười hề hề, sau đó nhanh chóng ăn hết cơm trong chén.
Nói chi xa, chỉ cần quay lại mấy ngày trước thôi, có ai mà đoán được hôm nay bọn họ sẽ có cơm trưa để ăn chứ?
Phần cơm này, quả thực là thứ tốt đẹp nhất trên đời.
– ——-