*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ính đạo tối cao (6)
Dịch: Kogi
Đến tối, sau khi tắm xong An Minh Hối tựa vào đầu giường đọc sách, Tiêu Thừa Uyên tắm sau anh chỉ mặc nội y, cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo và dụng cụ châm cứu đi tới, đốt hương trầm trong phòng rồi cúi người xuống thuần thục cởi áo của anh.
An Minh Hối sớm đã quen với việc Tiêu Thừa Uyên châm cứu trị liệu cho mình nên không ngăn lại, chỉ tiện tay đặt sách sang một bên, phối hợp với đối phương.
Khác biệt ở chỗ lần này ngay cả quần cũng phải cởi hết, vì vậy bây giờ trên người anh chỉ khoác hờ bộ nội y lỏng lẻo, nằm ngừa trên giường, cảm thấy hơi xấu hổ.
Tiêu Thừa Uyên rút một cây kim bạc ra, kéo ghế ngồi cạnh giường, vuốt nhẹ thân kim dài mảnh mấy lần, sau đó chuẩn xác cắm vào huyệt vị nào đó.
Thời gian lần châm cứu này tương đối ngắn, huyệt vị bị động đến cũng không nhiều, chắc chưa đẩy một phút, An Minh Hối đã thấy Tiêu Thừa Uyên bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.
Nhưng hiệu quả mang lại thì hết sức rõ rệt, anh cảm thấy toàn thân nóng lên, dân gian có câu bệnh lâu ngày cũng thành bác sĩ, anh nhớ là mấy huyệt vị vừa bị cắm vào ban nãy có tác dụng lưu thông máu, nhưng theo quy trình châm cứu, nơi nào đó dưới thân cũng nổi lên phản ứng khiến anh xấu hổ cực kì.
Bởi vì không có quần áo che đậy, nên rõ ràng là Tiêu Thừa Uyên cũng nhìn thấy, nhưng sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, dường như chuyện đó nằm trong dự liệu, thế là An Minh Hối tưởng rằng đây là phản ứng bình thường sau khi châm cứu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng hành động ngay sau đó của Tiêu Thừa Uyên lại khiến anh kinh ngạc trợn tròn mắt.
Sư huynh anh phi lên giường, hai chân dang ra ngồi trên người anh, một tay cởi dây lưng vốn đã lỏng lẻo sẵn, một tay mở chiếc hộp tinh xảo kia ra, bên trong chứa đầy dầu trơn trong suốt, hắn dùng ngón tay quết một ít bôi lên bộ vị có phản ứng của anh.
Đây là liệu pháp gì vậy? Trên đời này có kiểu trị liệu nào phải dùng hình thức như thế này không?
“Sư huynh!!” Vì quá mức kinh hoàng, anh gần như lạc cả giọng.
“Sao?” Tiêu Thừa Uyên bình thản hỏi, động tác tay không chậm lại mảy may, lúc này đã nắm chỗ đó kê phía sau mình, dường như một giây sau sẽ ngồi xuống.
An Minh Hối rất sợ hắn sẽ ngồi xuống thật, liền bám hai tay vào eo hắn, không còn lòng dạ nào mà thưởng thức xúc cảm mềm mại nơi đó, vội vàng ngăn chặn: “Huynh đang làm gì thế hả?! Mau dừng lại ngay!”
“Đừng có vớ vẩn.” Tiêu Thừa Uyên nói vậy, chân mày hơi nhíu lại, dường như cực kì không đồng ý với việc anh ngăn cản mình: “Lần đầu tiên không quen cũng là bình thường, làm nhiều rồi sẽ quen.”
Nếu như đây là một giấc mơ, thì chắc chắn là cơn ác mộng đáng sợ nhất của anh.
Đối diện với khuôn mặt thản nhiên không chút dao động của Tiêu Thừa Uyên, An Minh Hối thậm chí còn không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn như vừa có gì nổ tanh bành trong đó.
Khoan bàn về tính cách, nếu chỉ tính riêng ngoại hình thì Tiêu Thừa Uyên có thể coi là tuấn tú ưa nhìn, nhất là vừa tắm xong, mái tóc đen nhanh ẩm ướt xõa tung sau lưng, thấm ướt cả nội y màu trắng nửa khép nửa hở, rèm giường chưa hạ xuống, bầu không khí tràn ngập mùi hương trầm, cảnh tượng này xứng với một câu “hoạt sắc sinh hương” vô cùng.
Nếu người bị đè bên dưới không phải là mình thì còn đẹp hơn.
Một giây sau, Tiêu Thừa Uyên hơi hạ thân xuống, sau đó anh liền cảm thấy rõ ràng bộ vị đang đứng thẳng bên dưới được một nơi mềm mại mà ấm áp hơi nuốt vào.
“!!!” Bị dọa tê cả da đầu, An Minh Hối buông bàn tay đang bám eo Tiêu Thừa Uyên, dùng cánh tay chống người nhích lên để vị trí của mình và đối phương dịch ra một chút.
“Sư huynh, đủ rồi!” Anh chật vật chống cự, cả khuôn mặt đều đỏ bừng: “Đệ thực sự giận rồi đó!”
Điều khiến An Minh Hối kinh hãi là, sắc mặt Tiêu Thừa Uyên đột nhiên sầm xuống, trông có vẻ còn tức giận hơn cả anh, hắn vươn tay giữ chặt hai tay anh, ủ rũ nói: “Việc nên làm thì phải làm, trước đây không chú ý đến phương diện này là ta sơ ý, sâu này sẽ đền cho đệ.”
“Huynh đang nói gì vậy?” Anh thực sự không thể tin nổi, mà cũng không hiểu tại sao đối phương vẫn có thể nói chuyện ngay thẳng như vậy vào lúc này: “Đây đâu phải là chuyện có thể tùy tiện làm với bất kì người nào!”
“Không muốn làm với ta, vậy sư đệ muốn làm với ai?” Tiêu Thừa Uyên vẫn không thả tay An Minh Hối, màu mắt càng thâm sâu hơn, dường trong trong đó đang nổi phong ba bão táp: “Quảng Huyên? Phạm Ngữ Lan? Bọn họ là người ngoài, làm sao có thể tự ý chạm vào thân thể của đệ được?” Còn những kẻ khác, ngay cả tư cách lọt vào phạm vi suy xét cũng không có.
An Minh Hối bị đè bên dưới lần đầu tiên cảm nhận được sát khí và uy thế đến từ Tiêu Thừa Uyên, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Những chuyện khác thì tùy ý đệ, riêng chuyện này thì không được.” Thấy An Minh Hối có vẻ bị mình dọa sợ, Tiêu Thừa Uyên liền thả nhẹ giọng, hạ thấp người, mặt đối mặt với sư đệ nhà mình, khẽ dỗ dành: “Ta sẽ làm thật chậm, không phải sợ.”
Nói thật lòng, lúc đầu mặc dù An Minh Hối hốt hoảng lo lắng, nhưng vẫn không thấy sợ, nhưng Tiêu Thừa Uyên vừa mới nói như vậy thì anh bắt đầu sợ rồi.
Có lẽ buổi trưa anh đã đưa ra phán đoán sai lầm, nhưng phải trả giá như thế này thực sự là quá sức chịu đựng.
“Sư huynh, huynh bình tĩnh đi đã.” Anh cũng ổn định lại tông giọng, thử dùng lời nói để giải quyết tình huống lúng túng lúc này: “Đệ không có ý gì cả, nhưng ít nhất huynh cũng phải cho đệ biết vì sao bỗng nhiên lại làm như thế này chứ.”
Bởi vì cuộc vật lộn ban nãy, tóc An Minh Hối hơi rối, Tiêu Thừa Uyên thấy thái độ của anh hơi hòa hoãn, liền thả tay đang giữ cánh tay anh ra rồi giúp anh vuốt lại mấy sợi tóc: “Sư đệ nói đúng, sinh hoạt vợ chồng điều độ có ích cho thân thể, trước đây không nghĩ tới, thực sự thất trách. Sau này ta sẽ thường xuyên giúp đệ thoải mái.”
An sư đệ từ đào hố chôn mình: “…”
Ý anh là muốn bảo sư huynh cân nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự của mình, dù không có tâm tư đó với Phạm Ngữ Lan thì gặp cô nương khác cũng được.
Nhưng An Minh Hối không dám giải thích, dù sao vết xe đổ vẫn đang bày ra trước mắt, anh sợ rằng giải thích xong sư huynh sẽ lập tức đi chuẩn bị hôn sự sau đó đội mũ phượng trùm khăn voan đẩy xe lăn đưa mình đi bái đường.
“Sư huynh, tuy là nói vậy, nhưng đệ nghĩ chuyện này chỉ có thể làm cùng người mình yêu thôi.” An Minh Hối rũ mắt không nhìn Tiêu Thừa Uyên, giọng nói nghe có vẻ cực kì thất vọng: “Không ngờ sư huynh lại xem thường bản thân như vậy. Huynh làm thế này thì huynh coi ta là gì, còn đám Quảng Huyên thì sao?”
“…” Đây là lần đầu tiêu An Minh Hối có thái độ này với Tiêu Thừa Uyên, giọng nói tràn đầy thất vọng khiến khí thế vừa rồi của Tiêu Thừa Uyên không sót lại chút gì, hắn gần như bị hóa đá: “Sư đệ…”
“Ta buồn ngủ.” Vừa nói, An Minh Hối vừa giơ tay khép lại vạt áo bị mở rộng của mình, vẫn không liếc nhìn Tiêu Thừa Uyên lấy một lần: “Tối nay đừng ngủ cùng giường nữa, chúng ta nên tự mình suy nghĩ lại thì hơn.”
Mở to hai mắt, Tiêu Thừa Uyên vội vàng muốn nói gì đó: “Sư đệ, ta…”
“Sư huynh, đệ buồn ngủ rồi.”
Anh đã nói đến nước này, Tiêu Thừa Uyên cũng không dám ho he gì nữa, chỉ lặng lẽ xuống giường, sửa sang lại quần áo cho An Minh Hối, dọn dẹp dầu trơn, rồi chán nản tắt đèn, mặc nguyên quần áo nằm trên phản, đến chăn cũng không buồn lấy ra đắp.
Bây giờ đang đợt rét đậm, tuy phòng bọn họ xây hệ thống sưởi nền, nhưng vẫn hơi lạnh.
An Minh Hối cũng chưa đến mức tức giận thực sự, anh chỉ định dọa Tiêu Thừa Uyên một trận để hắn không dám làm bừa mà thôi, nằm một lúc, khi tâm lý và sinh lý đều ổn định lại, anh chỉ còn cảm thấy hơi ngượng vì chuyện và rồi và lo lắng sư huynh sẽ bị cảm lạnh.
Đang do dự xem có nên gọi sư huynh đi lấy chăn đắp không, anh bỗng nghe thấy có âm thanh ở bên đó, hình như Tiêu Thừa Uyên ngồi dậy.
Nhắm mắt, An Minh Hối cố gắng nghe âm thanh để phán đoán Tiêu Thừa Uyên đang làm gì, nhưng với võ công của Tiêu Thừa Uyên, muốn che giấu hơi thở thì làm cách nào anh cũng không thể phát hiện được.
Không lâu sau, anh nghe thấy bên cạnh mình có giọng nói khe khẽ: “Xin lỗi, là ta quá đường đột.”
Hình như Tiêu Thừa Uyên đang ngồi hoặc nửa quỳ bên giường, giọng nói dường như hơi buồn rầu.
“Ta vô ý mạo phạm, chỉ là…” Tiêu Thừa Uyên hơi dừng lại, sau đó mới khổ tâm nói hết câu: “Chỉ là hy vọng sư đệ sẽ thích ta thêm một chút.”
Giờ thì hay rồi, An Minh Hối nhận ra mình lại đoán sai.
Thì ra mấy năm nay không phải sư huynh của anh thầm yêu nhưng không biết, mà vẫn luôn yêu công khai.
Với bản lĩnh của Tiêu Thừa Uyên, chắc chắn hắn biết là anh chưa ngủ, vì vậy anh cũng không thèm giả vờ, chỉ nhắm mắt đáp” “Được rồi, chuyện này sau lại nói tiếp, huynh đi lấy chăn rồi ngủ đi, sáng sớm mai còn khởi hành sớm.”
Nói thì dễ, nhưng lúc này Tiêu Thừa Uyên không sao ngủ được, dù nằm trên phản cũng vẫn cảm thấy cách sư đệ quá xa, vừa nhắm mắt lại, những lời lạnh lùng của An Minh Hối ban nãy lại quanh quẩn bên tai, khiến hắn không thể yên lòng.
Thế là hắn cầm chăn trở về phản, đợi đến lúc An Minh Hối ngủ say, liền lặng lẽ ngồi tựa vào thành giường, ít nhất thì như vậy hắn cũng nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của sư đệ ở phía sau gọi là an ủi.
Tiêu Thừa Uyên có một chút tâm tư u ám mãi mãi không muốn để cho An Minh Hối biết.
Ví dụ như hắn giấu sư đệ, ngầm ra lệnh cho thủ hạ giết không biết bao nhiêu hạ nhân và nhân sĩ giang hồ dám nói huyên thuyên. Dù sư đệ có ra sao cũng không đến lượt những kẻ đó bàn tán. Còn những tên thóa mạ đặt điều bôi nhọ quan hệ của hai người họ, càng chết thê thảm hơn.
Ví dụ như hắn từng vô số lần nổi lên sát tâm với Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan. Hai người này dựa vào đâu mà có được sự quan tâm của sư đệ như hắn? Mỗi lần đến chơi đều chiếm lấy sự chú ý vốn thuộc về hắn, giết quách đi thì sạch sẽ hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Về kiếp sống phản diện của An sư đệ.
Hôm nay An sư đệ lại bị phạt viết kiểm điểm, lý do vẫn là không biến thái bằng nhân vật chính.
Thầy An: Tôi chỉ muốn làm một nhà giáo nhân dân bình thường, nhưng các nhân vật chính đều không muốn ngoan ngoãn làm nhân vật chính, tôi đây cũng bó tay.
(*) Hình minh họa
Nội y (Tiết y):
Hệ thống sưởi nền (Địa hỏa):